Khi Ác Bá Gặp Lưu Manh

Chương 9: Ném hắn!




Tự mình phế bỏ tu vi, không những cần quyết đoán, tinh thần lực còn phải cực mạnh mẽ. Bởi vì thoát công là quá trình phi thường thống khổ, đau đớn trong lúc đó tuyệt đối vượt quá giới hạn chịu đựng của thể xác, chỉ có thể dùng ý chí duy trì. 

Sau hai canh giờ tưởng chừng chết đi sống lại, Trình Phong nặng nề mở mắt, khó nhọc thở ra một hơi, lại bị một thứ mùi cực kỳ tanh tưởi xông vào mũi, thiếu chút thì nôn ra. Nhìn lại, trên người hắn từ khi nào đã xuất hiện một lớp dày màu đen nhầy nhụa. 

Tẩy căn phạt tủy! 

Trong đầu vừa hiện lên bốn chữ này, Trình Phong lập tức cuồng hỉ! Thứ chất lỏng màu đen kia, khẳng định là tạp chất trong cơ thể được bài trừ ra ngoài. Loại chuyện tốt này, dù đặt ở kiếp trước cũng chỉ những kẻ có đại cơ duyên mới gặp được, hôm nay lại rơi vào hắn, có thể nào không vui mừng? 

Sung sướng đứng bật dậy, không quản hiện tại đang là nửa đêm, Trình Phong chạy ra khỏi phòng, đến bên hồ bước cạnh trúc lâm, thật mạnh nhảy xuống. 

Ùm! 

Thanh âm vang lên làm kinh động cả Trình phủ. Trong khoảnh khắc, từ bốn phía xông ra hơn mười đạo nhân ảnh, nháy mắt bao vây hồ nước, sát khí từ tỏa ra khiến kẻ được xưng là sát thủ chi vương như Trình Phong cũng âm thầm giật mình. Sau khi nhìn rõ người dưới hồ, nguyên một đám mắt to trừng mắt nhỏ, ta nhìn ngươi ngươi lại nhìn hắn, ấp úng:

“Đại… đại thiếu?”

“Người… đang làm cái gì a?”

“Các ngươi là người hay là heo? Không thấy bản thiếu đang tắm rửa?” – Trình Phong trưng mặt hắc. “Còn không mau cút?”

Tắm? Giờ Tý đi tắm rửa? 

Hộ vệ đội cảm thấy não bộ thực sự không đủ dùng rồi, bất quá nghĩ đến vị này ngày thường nổi danh hoang đường, không khỏi thở dài trong lòng. Nhưng ngoài mặt vẫn cung kính chắp tay, nhanh chóng rời đi.  

Một lần “tắm rửa” này của Trình Phong, kinh động không chỉ bọn hắn. 

Còn có Trình lão gia tử ngồi trong thư phòng, thần thức bao trùm Trịnh phủ, tức giận đến lỗ mũi phun khói, hận không thể đánh cho đứa cháu càn quấy đến mông đít nở hoa. 

Còn có gia nhân Trình phủ, sáng sớm đi ngang qua hồ nước, nhìn thấy một đám cá chết nổi lềnh phềnh, liền kinh hồn táng đảm. Phải biết, đám Long lân ngư này không phải cá thường, bọn chúng có thể hấp thụ nguyên khí, hình dạng to lớn, vảy rắn như thiết, đối với võ giả là vật đại bổ. Vậy mà hiện tại đều chết đến trắng hồ, khẳng định không phải sự thường. 

Những chuyện này, Trình Phong căn bản không quan tâm. 

Hắn ngồi trên sàng đan, hai mắt nhắm lại, tâm thần hợp nhất, ninh thần thổ nạp, chậm rãi hành công theo yếu quyết. 

Linh quang tính động, quang chiếu đại diễn; ý thượng cửu tiêu, túc đạp tiên tuyền; kiền khôn tự ác, tâm tức bảo sơn; thần phách cửu luyện, bất đọa hoàng tuyền...

Một, hai, ba… Trải qua hơn một nghìn chu thiên, đột nhiên, một luồng khí tức mỏng manh mà dị thường xuất hiện ở kinh mạch, Trình Phong có thể cảm nhận rõ ràng, trong thức hải có thứ gì đó đang xoay tròn, phun ra một làn sương mù màu trắng. Thứ sương mù này bao vây Nê Hoàn cung, rồi dùng tốc độ cực nhanh chạy dọc kinh mạch, dần dần sinh động, trở thành một dòng chảy ổn định, kéo xuống lấp đầy Đan Điền.

Ầm một tiếng, trong đầu Trình Phong như có tiếng nổ vang, não hải giống như bị một viên hỏa châu oanh tạc, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi, đau đến muốn ngất đi. Nhưng hắn biết, thành bại là ở lúc này, bởi vậy cắn chặt răng tiếp tục. 

Cũng không biết đã qua bao lâu, cơn đau dần dần biến mất, trước mắt Trình Phong bỗng nhiên như có muôn triệu đóa hoa nở rộ. Đây chính là cửa ải đầu tiên cần phải vượt qua khi luyện Khai Thiên Tạo Hoá công: Định tâm!

Đó là một cảm giác vô cùng vi diệu, tựa như hắn có được con mắt thứ ba, nhìn thấu được tình huống bên trong cơ thể. 

Thân thể sau khi bài trừ tạp chất, tốc độ hấp thu nguyên khí đạt tới tốc độ kinh người. Hơn thế nữa, Khai Thiên Tạo Hóa công còn giúp hắn mở rộng kinh mạch gấp đôi, Đan Điền tựa như một vùng xoáy lớn, điên cuồng cắn nuốt thiên địa nguyên khí. 

Còn chưa kịp kinh hỉ, Trình Phong đã nghe thấy một tiếng kêu thê thảm từ bên ngoài truyền đến:

“Đại thiếu, xảy ra chuyện lớn! Nhân mạng quan thiên, mau cứu người a!”

Nghe được thanh âm này, Trình Phong mãnh liệt mở to mắt, trong đầu thoáng hiện vài trí nhớ, sau đó liền chứng kiến một bóng đen cực lớn từ ngoài cửa xông vào. 

“Ngừng!”

Phản ứng đầu tiên của Trình Phong là ngồi dậy, nguyên khí lập tức vận chuyển, tùy thời làm tốt ứng đối. Cái này không có biện pháp! Nếu như ai chứng kiến một bóng dáng như cự hùng nhào tới, đều sẽ tập trung tinh thần đề phòng. Hơn nữa, ở trong trí nhớ, dường như lúc trước nguyên chủ từng có rất nhiều lần bị thằng này đè xuống, vô cùng thê thảm! 

“Ah... Đại thiếu, coi chừng... tránh mau...”

Thân thể hơn ba trăm cân giống như tuấn mã mãnh liệt xông vào, mặc dù hắn đã muốn giảm tốc độ, nhưng vẫn không cách nào dừng lại, vì thế tiếp tục giống như một viên thịt lớn lăn tới. 

“Tránh? Tránh con mẹ ngươi!”

Với tốc độ như vậy, còn bảo lão tử tránh, đây mụ nội nó khác nào mưu sát? Trách không được trong trí nhớ rất sợ tên mập này lao tới, nếu là tên phế vật Trình Phong trước kia, thì tránh cái rắm a! 

Bộ pháp dưới chân Trình Phong nhẹ nhàng biến hóa, chính là Quỷ Ảnh mà kiếp trước hắn vẫn sử dụng, chỉ là tu vi quá thấp, căn bản không phát huy hết được. Hơn nữa, phạm vi tên mập này bao trùm quá lớn, quá đột ngột, tốc độ cũng quá nhanh, muốn tránh toàn bộ sẽ rất khó. Bởi vậy, hắn chọn né chính diện, hai tay chớp động, lực lượng nguyên khí dồn lên, mãnh liệt đẩy ngang.

Oanh… Rầm! 

Thân thể khổng lồ kia mượn nhờ lực đẩy của Trình Phong trực tiếp bay ra ngoài, nặng nề đập vào một cái bàn đá bên cạnh, nện đến cái bàn đá kia nhao nhao vỡ vụn, một bộ bình trà bên trên cũng bị hủy diệt toàn bộ.

- Hô!

Trình Phong cũng thở phào một cái, thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, thằng này béo đến heo cũng không dám so sánh, sao tốc độ có thể khinh người thế kia? Thực sự quá mức phi lý! 

“Lão đại, cứu mạng!”

Tên mập đạp nát bàn đá, đứng dậy nhúc nhích một thân thịt mỡ, bụi bậm trên người rơi xuống không ít, hoàn toàn không để ý tới mặt khác, quay đầu cầu khẩn nhìn về phía Trình Phong. 

“Lần này lại là chuyện gì? Ngươi thắng tiền của Đại tướng quân, hay là của vương tử Ngọc Hoàng triều? Thắng bao nhiêu? Bị bao nhiêu người đuổi giết?”

Bài danh thứ tư của Vân Ca Thành Tứ đại hại là Đổ Thần, nguyên danh của hắn là Đỗ Thân, nhưng thích đánh bạc như mạng. Hình như lần đầu tiên tiến vào sòng bạc cũng là được Trình Phong mang đi, năm đó hắn mới sáu tuổi, Trình Phong tám tuổi. Sau đó liền bước vào bạc lộ, không có lối về. 

Sáu tuổi tiến vào sòng bạc, tám tuổi một lần thắng liền ba mươi sáu sòng bạc trong Vân Ca Thành, thu được hơn ngàn vạn lượng bạch ngân. Ba mươi sáu sòng bạc sau đó hợp sức, tập hợp cao thủ, tổng cộng đã tiến hành mười cuộc tranh tài, đến lần cuối cùng mới thắng được Đỗ Thân.

Lần kia Đỗ Thân tuy là thua tiền, nhưng lại danh chấn đế đô. Thẳng đến lúc này Đỗ gia mới biết được, nguyên lai trong gia tộc còn có một hài tử do nha hoàn sinh ra, tên là Đỗ Thân. Đỗ gia tuy không phải một trong bát đại gia tộc, nhưng cũng là gia tộc nhất lưu, đối với việc này coi là sỉ nhục, liền cho người lôi Đỗ Thân về, đánh đến ba tháng không thể xuống giường. 

Cứ ngỡ vậy là đã xong, không ngờ bảy năm sau, có một ngày một thanh niên mập mạp thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, một hơi quét ngang bảy mươi tám sòng bạc trong Vân Ca Thành. Không chỉ là sòng bạc bình thường, ngay cả những lôi đài đánh bạc sinh tử, đấu yêu thú dưới mặt đất, tất cả có quan hệ cùng đánh bạc đều bị hắn lật nhào. Lần kia hắn một hơi thắng trên ngàn vạn lượng hoàng kim, khiến toàn bộ Vân Ca Thành lâm vào điên cuồng! Đây chính là hoàng kim a! 

Mấy đại lão chính thức khống chế sau lưng các sòng bạc đi tìm Đỗ gia, cuối cùng chuyện này xử lý như thế nào đã thành bí mật, tóm lại từ đó về sau tất cả các sòng bạc trong Vân Ca Thành đều cự tuyệt không cho Đỗ Thân tiến vào. Mà hắn cũng bị Đỗ gia trục xuất, chỉ là tính cách đánh bạc của người này thủy chung không thay đổi, đôi khi gặp được một ít kẻ chưa từng nghe qua chuyện về Đổ Thần, mới có thể thỏa mãn cơn nghiện. 

Người khác đều là thua tiền hô cứu mạng, nhưng Bàn Tử thì mỗi lần thắng nhiều tiền là hô cứu mạng.

“Đừng nói nữa! Không biết là tên khốn khiếp nào đã viết một cuốn Vân Lam du ký, hắn ghi lại tất cả các sự kiện lớn nhỏ của đế quốc, cư nhiên cũng ghi ta vào! Nói ta là bẫy rập lớn nhất Vân Ca Thành thì thôi, còn bổ sung một bức họa, khiến cho nửa năm gần đây không kẻ nào dám cùng ta khiêu chiến. Ngươi nói, lão tử một không có thắng vợ hắn, hai không có thắng hài tử hắn, sao hắn dám đối ta như vậy?”

Ngữ khí Đỗ Thân rất trầm, rất giận, nhưng nhìn ánh mắt kia của hắn, rõ ràng cho thấy rất đắc ý. Chỉ là, Trình Phong không có ý định cho hắn tiếp tục cái đề tài này. 

“Vậy là chuyện gì?”

“Nói chính sự, nói chính sự! Đại thiếu, lần này thật là sự tình liên quan đến nhân mạng! Túy Miêu xông vào Học viện đòi công đạo cho ngươi, Sắc Quỷ cũng chạy theo. Mấu chốt là, bọn hắn chỉ đi một mình! Đám khốn kiếp kia lần trước bị thu thập vẫn một mực ôm hận trong lòng, lần này Sắc Quỷ lại đến gây sự, khẳng định sẽ có chuyện!”

Trình Phong vừa ngồi xuống, nghe vậy giống như phía dưới có gai, trực tiếp đứng dậy kéo Bàn Tử đi ra ngoài.

"Khí lực thật lớn! A..., đại thiếu, ngươi đạt tới tứ cấp võ sư rồi hả?"

Bàn Tử trợn mắt. Hắn thật là lần đầu tiên thân thể mập mạp bị người nắm kéo đi, vì thế giật mình ngơ ngác nhìn Trình Cung. Năm đó vì luyện tập đổ thuật, hắn là kẻ duy nhất trong bốn người vượt qua võ sư tam cấp, miễn cưỡng coi là tứ cấp võ sư. Bởi vì chỉ có như vậy, nguyên khí vào xương, mới có thể chèo chống thân thể mà đánh bạc lâu dài... 

Nhưng chính hắn rất rõ ràng tình huống của mình, cho dù đồng cấp võ giả bình thường, muốn đơn thuần dùng sức để lôi hắn đi cũng rất khó khăn. Nhưng vừa rồi Trình Phong kéo hắn, hình như không có mất quá nhiều công phu...?

"Ân!" Trình Cung thuận miệng đáp, sau đó nói: "Túy Miêu vì sao xung đột với đám khốn kiếp kia?"

Trong trí nhớ được kế thừa từ nguyên chủ, Vân Ca thành tứ đại hại bọn hắn tình cảm cực tốt. Trình Phong đối với mấy tên phế vật này tuy không ôm tâm tư gì, nhưng chiếm cứ thân thể nhân gia, tự nhiên nên vì nhân gia suy nghĩ. Việc này, hắn nhất định phải quản! Chỉ là, người dùng hỏa linh châu khiến hắn bị thương không phải nữ nhân tên Trình Khinh Vũ kia? Túy Miêu tìm nàng ta gây chuyện, đám học sinh ở Học viện kéo đến xem kịch vui là được, căn bản không có xung đột lợi ích...

"Đại thiếu, Sắc Quỷ nói, kẻ đằng sau giật dây là Nhậm Thiên Nhu."

Bàn Tử tuy béo, nhưng vẫn chưa đến nỗi bị mỡ đông cứng não, suy nghĩ thoáng chút liền hiểu ý tứ của Trình Phong, vội vàng giải thích.

Nhậm Thiên Nhu?

Trình Phong nhíu mày. Nguyên chủ lúc trước tâm tình đặt cả lên Tử Yên công chúa, đối nữ tử khác không có quá nhiều để tâm, chỉ biết vị tiểu thư Nhậm gia này dường như cũng rất xinh đẹp, là loại nữ nhân ôn nhu lương thiện, tại Học viện thậm chí còn được hoan nghênh hơn cả Tử Yên. Nhưng mà, kẻ yêu mỹ nhân hơn mạng như Sắc Quỷ lại nói nàng ta có vấn đề, vậy chắc chắn phải có vấn đề!

Lần này chơi lớn rồi! Nhậm Thiên Nhu tại Tinh Vân Học viện có địa vị nữ thần, chọc đến nàng ta, cũng không biết sẽ có bao nhiêu kẻ chen nhau muốn thay mỹ nhân trút giận đây này.

Xem ra, cần phải nhanh nữa mới tốt.



Khi Trình Phong cùng Bàn Tử chạy tới Học viện, trong sân đã chật kín người.

Trình Khinh Vũ thản nhiên kê ghế ngồi giữa lôi đài, híp mắt nhìn đồng học kéo đến ngày càng nhiều, trong lòng không biết đang suy tính cái gì, chỉ thấy khóe môi nàng khẽ cong, tâm tình không tệ. 

Một khắc trước, tên khốn kiếp không biết xấu hổ Cao Phi kia, lớn giọng muốn cùng nàng quyết đấu sinh tử. Phi! Quyết đấu cái quỷ! Căn bản là muốn quang minh chính đại nhục mạ nàng đây này! Nếu đã muốn chơi, vậy thì chơi lớn! 

Thực ra, Trình Khinh Vũ hiểu nhầm Cao Phi rồi. Hắn thật không phải muốn sinh tử đấu cái gì, chỉ là vừa rồi bị sỉ nhục trước mặt người trong mộng, tất nhiên muốn đòi lại mặt mũi một phen. Vốn tưởng rằng, Trình Khinh Vũ sẽ như thường ngày khiếp sợ biến sắc, sau đó khóc lóc năn nỉ, ai nghĩ được nàng thế nhưng đồng ý. Đối với sự tình ngoài ý muốn này, trong lòng Cao Phi cũng buồn bực không thôi. 

Trình Khinh Vũ dù có là phế vật bù nhìn, là xú nữ nhân bị ghét bỏ, nhưng thân phận nàng vẫn đặt tại đó, là thứ mà một đệ tử gia tộc bình thường như hắn vĩnh viễn không thể so sánh, vĩnh viễn không có khả năng chọc vào. Nếu là đem nàng đánh chết, hậu quả đến đâu, khó mà nói trước được. 

Bất quá nghĩ lại, trong lúc quyết đấu không bàn đến sinh tử, là luật lệ từ lâu. Nếu một bên xảy ra tử vong, kẻ còn lại cũng không chịu trừng phạt. Nếu có kẻ muốn phá bỏ quy tắc này, vậy chính là cùng Hoàng triều đối địch. Như thế, đây ngược lại là một cái cơ hội tốt! 

Nếu thật đem Trình Khinh Vũ đánh chết, Nhậm gia khẳng định sẽ có phản ứng, nhưng đều là ngoài mặt không đúng sao? Trong bụng bọn hắn muốn gì, sợ là cả Vân Ca thành đều biết rõ, chỉ có kẻ ngu ngốc như Trình Khinh Vũ là hồ đồ mà thôi. Đến lúc đó, vị trí gia chủ đương nhiên sẽ thuộc về Nhậm Thiên Nhu. Nói như vậy, hắn là công thần của nàng, không phải sao? 

Cao Phi càng nghĩ càng cao hứng, ánh mắt nhìn Trình Khinh Vũ, đã giống như nhìn một người chết. 

Đợi đến khi hơn một nửa học viện đã chạy tới, Cao Phi mới tiến về giữa lôi đài, gằn giọng:

“Trình Khinh Vũ, không phải ngươi đồng ý cùng ta quyết đấu? Vậy còn không mau bước ra đây?”

Nói rồi, nguyên khí toàn thân vận chuyển, bên ngoài cơ thể hắn có một vòng sáng nhạt ngưng tụ, là dấu hiệu của cao thủ Đại võ sư. 

“Đừng vội!”

Ở phía đối diện, Trình Khinh Vũ phẩy phẩy tay, trong mắt tràn đầy coi thường cùng chán ghét, hiển nhiên không coi Cao Phi ra gì, làm cho hắn càng muốn nổi điên. Hắn lao lên, muốn dùng một chiêu kết thúc tất cả, lại nghe nàng lạnh lùng nói:

“Ở ngay chỗ này, nếu ngươi có thể chống đỡ một khắc không ngã, ta thua ngươi năm mươi vạn lượng vàng!”

Cái gì??? 

50... vạn... lượng vàng?

Vừa nghe mấy lời này, những kẻ chế giễu xung quanh liền giật mình, ngay cả Cao Phi đang lao tới cũng đứng sững lại, ngẩn ra.

Là hoàng kim! Nàng ta nói hoàng kim, không phải bạch ngân! 

Làm người ta không thể tưởng tượng nhất là lời này lại do Trình Khinh Vũ nói ra. Nàng ta điên rồi sao? Lấy tu vi võ sĩ đấu với đại võ sư, căn bản là voi cùng kiến, ngay cả chạy cũng không có đường thoát a… 

“50 vạn lượng vàng phải không? Được! Được lắm!” 

Cao Phi hiển nhiên coi đây là coi thường hắn, là trực tiếp đánh mặt, trắng trợn sỉ nhục! Bởi vậy, hắn giận quá mà phản cười, gương mặt trở nên vặn vẹo. 

“Sảng khoái!” – Trình Khinh Vũ đập tay một cái, lúc này mới đứng phắt dậy, tay phải cầm ngay cái ghế bản thân đang ngồi, hướng về phía bên dưới lôi đài, tay trái lấy ra một nắm ngân phiếu, hô to:

“Cao Phi tự nguyện lên Đấu Võ Trường đánh bạc 50 vạn lượng vàng với bổn gia chủ, nếu hắn có thể chống đỡ 15 phút dưới ghế thiết mộc mà không ngã, ta chịu thua 50 vạn lượng vàng. Hiện tại mọi người nghe kỹ cho bổn gia chủ, muốn kiếm tiền lập tức ra tay, ném ra ghế gỗ, đập không trúng có 100 lượng vàng, đập trúng có 1000 lượng vàng, đập ra máu có 1 vạn lượng vàng, chỗ này có 5000 cái ghế thiết mộc, muốn kiếm tiền thì mau nhanh tay…”

Nói rồi, vù một cái, ghế trong tay ném về phía Cao Phi. 

Cái... cái gì?