Khi Bàn Tay Vàng Gặp Gỡ Cá Mặn

Chương 46: 46: Có Thù Tất Báo





Tông Môn Đại Bỉ sắp tới, bầu không khí của toàn bộ Huyền Thanh Tông bỗng dưng trở nên xao động.

Ngày xưa Minh Hà Phong được coi như quạnh quẽ, hai ngày nay cũng có rất nhiều người qua lại, hoặc là đệ tử xuất quan, hoặc là rèn luyện trở về.

Đối với những tiểu đệ tử vừa mới nhập môn không lâu mà nói chính là trên phong đột nhiên xuất hiện rất nhiều gương mặt, quay đầu mới phát hiện, thì ra đệ tử ở Minh Hà Phong nhiều như vậy.
Đương nhiên, náo nhiệt cũng chia khu vực, chẳng hạn như quảng trường nơi báo danh, cũng hoặc là luận võ đài để tỷ thí luận bàn, những ngày qua đều kín chỗ.

Mà trái ngược với những nơi đó chính là sân rèn luyện ở sau núi, thời điểm này sẽ không có ai đi đến đó.
Chỉ còn mấy ngày ngắn ngủi còn đi ra sau núi rèn luyện làm cái gì? Nếu làm không tốt còn phải mang một thân thương trở về.
Có lẽ là bởi vì thiếu đi đệ tử rèn luyện quấy rầy cho nên hai ngày nay sau núi một mảnh thái bình, ngay cả linh thỏ nhát gan nhất cũng thường xuyên rời khỏi hang xuyên qua rừng cây.

Ví dụ như vào lúc này, một con linh thỏ đang tung tăng nhảy nhót bên dòng suối kiếm ăn, nó vừa vùi đầu gặm cỏ non bên dòng suối vừa vểnh tai cao lên, cảnh giác động tĩnh xung quanh.
Đột nhiên, linh thỏ ngừng gặm cỏ, sau đó hai lỗ tai dài của nó hơi chuyển động.

Nó dường như nghe thấy động tĩnh gì đó, cho dù động tĩnh đó cực kỳ nhỏ nhưng linh thỏ trời sinh nhát gan vẫn trở nên cảnh giác, đồng thời nhanh chóng từ bỏ thức ăn ngon trước mắt.
Hai chân sau dài đạp mạnh xuống đất, linh thỏ trắng như tuyết lập tức hóa thành một tàn ảnh màu trắng, nhanh chóng chạy trốn khỏi dòng suối.
Sau khi linh thỏ rời đi không bao lâu, một tiếng sột sột soạt soạt dần dần vang lên.

Nơi phát ra tiếng động không xa lắm, chính là một bụi cây nằm bên cạnh dòng suối.

Đợi một lúc sau, một con linh thú to bằng lòng bàn tay cả người phủ đầy gai nhọn chậm rãi bò ra khỏi lùm cây.

Nó không lớn, động tác cũng không nhanh, nhưng một thân gai nhọn đó nhìn đã biết không dễ chọc.
Không sai, đây đúng là một con Độc Thứ Thử, nó ra ngoài cũng là vì kiếm ăn —— Không giống như con nhím trong nhận thức của hệ thống, mặc dù cả hai lớn lên quả thật rất giống, nhưng Độc Thứ Thử không có thói quen ngày ngủ đêm kiếm ăn, không sợ ánh mặt trời cũng không nhát gan, ngược lại còn có chút ngang tàng.
Giống như con Độc Thứ Thử trước mắt này, nó nghênh ngang chui ra khỏi lùm cây, sau khi chui ra nó liền dùng cái mũi thật dài đánh hơi trong không khí, rất nhanh đã phát hiện mùi của linh thỏ vừa mới chạy trốn.

Nhưng nó quá nhỏ, linh thỏ đào tẩu lại quá lớn, cho dù có thể chính diện hạ gục đối phương dễ như trở bàn tay, nhưng con mồi lớn như vậy nó ăn không vô, cố sức theo đuổi cũng chỉ là mất nhiều hơn được.
Vì vậy Độc Thứ Thử từ bỏ linh thỏ đào tẩu, cái mũi thật dài lại đánh hơi trong không khí.

Trong lúc mơ hồ, nó dường như ngửi được mùi của chim con, ngoại trừ mùi này còn có một mùi xa lạ mà lại quen thuộc...
Là thứ gì chứ? Độc Thứ Thử lại ngửi ngửi, trong lúc nhất thời nhưng không thể nhớ ra.
Mà ngay vào lúc Độc Thử Thử đang hồi tưởng, sau tảng đá bên dòng suối, một con hổ con màu trắng đang ló đầu ra nhìn nó, cái đuôi dài vô thức vẫy vẫy về phía sau, lại khéo léo tránh được bụi cây, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Quan sát hồi lâu, nàng thu hồi ánh mắt, thấp giọng không xác định hỏi hệ thống: "Là con này không sai chứ? Ta thấy vật nhỏ này trông đều rất giống nhau."
Hệ thống nghe vậy lập tức vỗ ngực cam đoan nói: "Ký chủ yên tâm, chính là con này.

Lần trước ta chọn sai con mồi, hại người lỗ nặng, đương nhiên không thể bỏ qua như vậy.

Cho nên lúc đó ta đã đánh dấu con nhím đó, bảo đảm vừa tìm là chuẩn."
Nếu hệ thống đều đã thề thốt đảm bảo như vậy, Giang Mạch đương nhiên cũng tin tưởng, khi nhìn con Độc Thứ Thử kia thì ánh mắt đã sắc bén hơn nhiều.
Độc Thứ Thử dù sao cũng là linh thú, hơn nữa còn là linh thú nhị giai, năng lực cảm giác đương nhiên không thể kém hơn linh thỏ.

Nó đương nhiên đã phát hiện bên cạnh có linh thú, thậm chí cũng không bỏ sót ánh mắt sắc bén của Tiểu Bạch Hổ, nhưng như vậy thì sao? Toàn thân nó có gai độc, hiếm khi có linh thú nguyện ý trêu chọc, dần dần nó cho rằng mình vô cùng lợi hại, không hề sợ hãi đối với những đôi mắt nhìn trộm của những con thú khác.
Ai dám đến trêu chọc nó thì nó sẽ thưởng cho đối phương một thân đầy gai, xem ai khó chịu hơn ai biết liền!

Nhưng mà lần này nó tính sai rồi, ánh mắt sắc bén che giấu đó vừa mới dừng ở trên người, Độc Thứ Thử vốn không muốn để ý lại phát hiện trong tầm mắt xuất hiện một đạo kim quang...!Này coi như có chút không ổn, cho dù Độc Thứ Thử hoành hành ngang ngược ở sau núi, không có con thú nào dám chọc, nhưng nơi này dù sao cũng là sân rèn luyện của Minh Hà Phong, người thường xuyên lui tới nhất chính là tu sĩ rèn luyện.
Tu sĩ không giống với linh thú, bọn họ thường xuyên có rất nhiều thủ đoạn, còn có các loại pháp khí hỗ trợ, là sự tồn tại mà linh thú sau núi không dám trêu chọc nhất.

Mặc dù mỗi năm đều có tiểu đệ tử bị Độc Thứ Thử tiện tay đâm, nhưng những con Độc Thứ Thử đã động thủ đó thường cũng không có kết cục tốt đẹp.
Linh thú nhị giai mặc dù linh trí không cao, nhưng cảm giác nguy hiểm cơ bản nhất lại mạnh hơn dã thú gấp trăm lần.

Độc Thứ Thử lập tức ý thức được không ổn, cảm thấy mình có lẽ đã gặp phải những tu sĩ phiền phức đó, nhưng lúc này muốn chạy cũng đã không còn kịp nữa, bởi vì kim quang công kích không chỉ rất nhanh mà còn khiến cho nó có linh cảm vô cùng nguy hiểm.
Độc Thứ Thử lập tức cuộn tròn, cuộn mình thành một quả bóng, phần mặt và bụng mềm mại đều giấu ở trong "quả bóng", chỉ chừa một thân gai độc bên ngoài để đối phó với nguy hiểm.

Hơn nữa còn vô cùng có cơ trí lăn sang một bên, toan tính né tránh khỏi đòn công kích đó.
Nó thế nhưng thật sự né được, bởi vì Giang Mạch vẫn còn là tân thủ sử dụng pháp thuật, lo lắng uy lực cho nên không rảnh lo thao tác.
Hệ thống ở bên cạnh quan sát, thấy thế không khỏi thở dài: "Ôi, đáng tiếc, thế nhưng để nó né được." Nói xong vừa quay đầu lại đã phát hiện hơi thở ký chủ nhà mình đã yếu đi không ít, hiển nhiên là không nương tay, mà phát động một lần công kích như vậy đối với nàng cũng tiêu hao rất nhiều.

Vì thế hệ thống đề nghị: "Ký chủ đừng dùng toàn lực, nó không phải Hắc Kim Thạch, nhất định một đòn chọc thủng."
Lời này không sai, có lẽ lưng của Độc Thứ Thử rất cứng, nhưng dù có cứng đến đâu nó cũng chỉ là linh thú nhị giai, không thể so độ cứng với Hắc Kim Thạch.

Vì thế Tiểu Bạch Hổ kiềm chế một chút, rất nhanh đã phát động đợt công kích thứ hai.
Một bên công, một bên trốn.
Độc Thứ Thử rất nhanh nhận ra đối thủ cách quá xa, cho dù gai của nó có thể b ắn ra, nhưng khoảng cách bắn có hạn.

Tiểu Bạch Hổ trốn sau tảng đá nó căn bản không với tới, chỉ có thể bị hổ đuổi đánh, trong lúc nhất thời vừa tức giận vừa bất lực.

Cuối cùng không còn cách nào khác, tức giận đến đâu cũng nhận ra được mình không đủ, Độc Thứ Thử cũng chỉ có thể lựa chọn rút lui.
Hang của nó nằm trong lùm cây bên cạnh dòng suối, nơi đó có một cái lỗ do nó đào ra, sào huyệt luôn là nơi mang lại cảm giác an toàn nhất cho thú.

Nó bây giờ đã bọc thành một quả bóng, lăn đi cũng rất nhanh.
Hệ thống rất nhanh đã nhận ra ý đồ của nó, nhắc nhở Giang Mạch: "Ký chủ, không ổn rồi, nó muốn trốn trở về hang."
Hang mang lại cảm giác an toàn cho thú bởi vì nơi đó khó có thể tấn công.

Không chỉ có Độc Thứ Thử hiểu điều này, Giang Mạch càng hiểu rõ, nghe vậy lập tức từ bỏ việc trốn tránh, chân sau giẫm lên đuổi theo nó.
Độc Thứ Thử cuộn thành một quả bóng, nhưng điều này cũng không có nghĩa nó mất hết cảm giác về thế giới bên ngoài, nếu không nó cũng không thể tìm thấy sào huyệt của mình một cách chính xác.

Lúc này nhận ra được con thú ẩn nấp trong bóng tối âm thầm bắn tên cuối cùng cũng bước ra, nội tâm nó không khỏi vui mừng, sau đó trở nên hung ác, một khắc mà Tiểu Bạch Hổ đến gần nó không chút lưu tình b ắn ra hơn một trăm gai độc thật nhỏ.
"Ký chủ cẩn thận!" Hệ thống lập tức nhận ra Độc Thứ Thử công kích, lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng mà căn bản không cần nó nhắc nhở, Tiểu Bạch Hổ đã ăn một lần thua làm sao sẽ để đối phương đắc thủ một lần nữa? Chỉ thấy nàng gầm nhẹ một tiếng, toàn thân lập tức có một tầng kim quang nhàn nhạt bao trùm, gai độc Độc Thứ Thử bắn vào trên kim quang, lập tức phát ra một trận tiếng vang "Leng ka leng keng" giòn vang, như thể đánh vào trên kim loại.
Tiểu Bạch Hổ nghe thấy động tĩnh này không nhếch miệng, cũng không cảm thấy phòng ngự của mình thành công có điều gì đặc biệt hơn người mà là bởi vì gai của Độc Thứ Thử này rõ ràng nhỏ như vậy, không ngờ khi b ắn ra lại có uy lực lớn như thế, cũng khó trách lần trước nàng bị đâm thảm như vậy.
Nhớ đến cảnh ngộ lần trước, trên người Tiểu Bạch Hổ dường như vẫn còn lưu lại mấy phần đau đớn, thù hận tự tin đối với Độc Thứ Thử này cũng càng nhiều.

Nàng mặc một thân phòng ngự không chút do dự xông lên, sau đó dùng móng vuốt đè con Độc Thứ Thử thấy đánh nhau không lại đang chuẩn bị chạy trốn xuống...!Đương nhiên, lúc này nàng cũng không quên tăng thêm một tầng phòng ngự lên trên móng vuốt, miễn cho thịt lót bị gai độc đâm.
Độc Thứ Thử hoàn toàn dựa vào một thân gai độc mà ra vẻ ta đây, lúc này gai độc không đâm thủng phòng ngự của Tiểu Bạch Hổ, nó còn bị đối phương giẫm xuống dưới chân, đương nhiên mất đi mọi năng lực phản kháng, cũng không có cách nào để chạy trốn.
Dần dần, con thú nhỏ dưới chân bắt đầu run rẩy, hiển nhiên đã bắt đầu sợ hãi.
Nhưng mà Tiểu Bạch Hổ không những không bởi vì chuyện này mà sinh ra lòng thương hại, ngược lại cảm thấy buồn bực trong lòng được dịu đi, cảm thấy vui sướng vô cùng —— Đúng vậy, nàng mang thù, mà còn phải có thù tất báo.

Lần trước bị Độc Thứ Thử đâm mấy chục cái gai độc, ăn nhiều đau khổ như vậy chỉ là chuyện nhỏ, toàn thân sưng tấy lên vì độc, chật vật vô cùng cầu cứu sư tỷ mới là chuyện lớn, đó quả thật quá mất mặt!

Tiểu Bạch Hổ có thù tất báo nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng quyết định ăn miếng trả miếng, nếu Độc Thử Thử dùng gai đâm nàng, nàng cũng muốn đâm lại.

Về phần trên người nàng không có độc, vậy coi như tiện nghi cho nó.
Nghĩ như vậy, Tiểu Bạch Hổ một chân giẫm lên Độc Thử Thử, nhanh chóng ngưng tụ một luồng kim quang bên cạnh.
Rất nhanh, dưới ánh nhìn chăm chú của hệ thống, những kim quang đó ngưng tụ thành những chiếc kim thêu nhỏ bé.

Đoán được ý đồ của ký chủ, nó vô thức rùng mình, quả nhiên, ngay sau đó đã thấy mấy chục chiếc kim thêu đâm vào con Độc Thứ Thử bị giẫm dưới chân không thể động đậy...
"Ui" Hệ thống hít ngược một hơi lạnh, toàn bộ thống đều sắp nổ tung.
Hành hạ đến chết là gì, đây chính là hành hạ đến chết! Tuy rằng mấy chục chiếc kim thêu này hoàn toàn là đền đáp lại những cây gai mà nó đâm Tiểu Bạch Hổ lần trước, nhưng không thể không nói, mấy chục cái gai nhỏ đâm lên người Bạch Hổ không tính là gì, nhưng mấy chục chiếc kim thêu đâm vào trên người Độc Thứ Thử quả thật có thể biến con thú nhỏ thành tổ ong.

Nó thậm chí còn không có giãy giụa, trực tiếp tắt thở.
Hệ thống liếc nhìn tử trạng thê thảm của Độc Thử Thử, lại nhìn ký chủ lòng dạ hẹp hòi không chịu thua thiệt, quang đoàn lặng lẽ giảm đi hai nấc, sau đó lại hơi trốn đi xa xa —— Không thể trêu vào, không thể trêu vào, tốt hơn là trốn xa một chút.
Tiểu Bạch Hổ khóe mắt dư quang thoáng nhìn thấy một màn này, cũng không thèm để ý, chỉ khinh thường cười nhạt một tiếng.
Bảo nàng đánh quái chính là hệ thống, bây giờ sợ hãi cũng vẫn là hệ thống, con thống này lá gan cũng quá nhỏ, cũng không biết học theo ai.

Nhưng mà nói đến đánh quái, Giang Mạch đột nhiên nghĩ đến điều gì, thuận tay click mở giao diện nhân vật của mình ——
【 Ký chủ: Giang Mạch
Chủng tộc: Bạch Hổ
Chức nghiệp: Thần thú
Cấp bậc: 21
Chiến lực: 5244307 ( 1537)
Kinh nghiệm: 674676/5242880
Tích phân: 1190
Tiềm lực: ∞
Kỹ năng: Đả tọa, sử dụng linh lực sơ cấp ( huyết mạch truyền thừa chưa kích hoạt) 】
So với ba ngày trước, số liệu của nàng quả nhiên lại có thay đổi không nhỏ.

Trong đó nổi bật nhất chính là nàng lại có thêm một kỹ năng, tuy rằng vẫn là sơ cấp, nhưng cũng đã giúp ích cho Giang Mạch rất nhiều.

Mà ngoài cái này ra, điều khiến Giang Mạch kinh hỉ nhất về số liệu thay đổi chính là chiến lực đã tăng thêm 510 điểm, chiến lực thu được trong ba ngày tu luyện này, thế nhưng không hề chậm hơn so với việc nàng đánh quái!
Mà so với việc đánh quái, Giang Mạch đương nhiên càng hài lòng với tình hình hiện tại.

Dù sao trước đó chiến lực tăng lên nhiều, thứ nàng học được cũng chỉ là những thủ đoạn như cắn và né tránh, không khác mấy so với những con dã thú bình thường.
Mà ba ngày nay đi theo sư tỷ học tập, nàng vừa học được cách sử dụng pháp thuật, vừa có khả năng tấn công tầm xa, tiến bộ quả thật khó có thể đánh giá.
Giang Mạch vui mừng khôn xiết, tiện tay click mở tin tức lịch sử, định nhìn xem 510 chiến lực đó từ đâu đến.

Sau khi bỏ qua rất nhiều nhắc nhở giá trị kinh nghiệm đạt được do đả tọa, cuối cùng nàng cũng tìm được hai tin tức ——
【Lịch Huyền Thiên đại lục 12: 47: 51 ngày 13 tháng 9 năm 75891
Chúc mừng ký chủ lĩnh ngộ "sử dụng linh lực sơ cấp:, +500 chiến lực.


【 Lịch Huyền Thiên đại lục 15: 21: 03 ngày 13 tháng 9 năm 75891

Ký chủ đánh chết một con "Độc Thứ Thử", khen thưởng 2000 điểm giá trị kinh nghiệm +10 tích phân, +10 chiến lực.


Tin tức đầu tiên không nằm ngoài dự đoán của Giang Mạch, dù sao chiến lực có tăng lên hay không, người đương sự là nàng cảm nhận rõ ràng nhất.

Nhưng tin tức thứ hai lại làm ánh mắt nàng sáng lên, có chút kinh hỉ —— Độc Thứ Thử đương nhiên đáng giận, lần trước nàng cũng quả thật ăn lỗ lớn, nhưng hóa ra nó đáng giá như vậy sao? Phải biết rằng giết một con linh thỏ nàng chỉ có thể có được 1 tích phân và 1 chiến lực!
Nghĩ đến đây đôi mắt của Tiểu Bạch Hổ lập tức sáng lên, ánh mắt nhìn thi thể của Độc Thứ Thử cũng trở nên nóng rực...
...
Vân Thanh Việt trở về chỗ ở không thấy được Tiểu Bạch Hổ, nhưng nuôi hổ nhiều ngày rốt cuộc cũng có chút hiểu biết Tiểu Bạch Hổ, sau khi trầm ngâm một lúc liền đi thẳng ra sau núi tìm kiếm.

Trọng Hành đi theo thấy thế cũng không vội trở về phòng mình ở cách vách, ngược lại hứng thú hừng hực đi theo.
Hai người ngự kiếm bay thật sự rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đáp xuống bên ngoài sân rèn luyện ở sau núi.
Vân Thanh Việt đã Kết Đan mười năm, Trọng Hành cũng ra ngoài rèn luyện mấy năm chưa về.

Tuy rằng hai người đối với sân rèn luyện cũng không xa lạ, nhưng đã lâu không tới, đột nhiên đáp xuống nơi này vẫn sinh ra một chút cảm giác cảnh đổi sao dời.
Trọng Hành nhìn vào rừng cây mấy lần, lúc này mới quay đầu lại hỏi Vân Thanh Việt: "Sư tỷ, sao tỷ lại đột nhiên đến đây?"
Vân Thanh Việt cũng không trả lời, cất bước đi vào trong rừng cây, đồng thời bỏ lại một câu: "Hôm nay không rảnh luận bàn với ngươi, ngươi ra ngoài rèn luyện trở về, trước trở về chỗ ở nghỉ ngơi đi."
Thấy nàng lạnh như băng phớt lờ mình, trong lòng Trọng Hành bỗng dưng sinh ra chút mất mát.

Cũng may hắn mặt dày, thấy Vân Thanh Việt chỉ mới mở miệng đuổi một câu thì làm bộ như không nghe thấy, cất bước đi theo: "Sư tỷ đừng nói như vậy, giống như ta đi theo tỷ chỉ vì muốn luận bàn với tỷ.

Chúng ta sư tỷ đệ nhiều năm không gặp thì không thể tâm sự kết nối chút tình cảm với nhau sao? Ta đi ra ngoài đã đi không ít nơi, nhưng cũng không quên mang lễ vật về cho tỷ."
Vân Thanh Việt vốn đang thi triển pháp quyết truy tìm tung tích của Tiểu Bạch Hổ, nghe vậy không khỏi nhìn sang —— Phải biết rằng, bởi vì sư tôn Thanh Ngọc trầm mê tu luyện, bầu không khí tản mạn thoải mái của Minh Hà Phong cũng đều đã thay đổi cho phù hợp.

Đặc biệt là những đệ tử như bọn họ, mỗi người đều học theo sư tôn cuồng tu luyện, trước Trọng Hành còn có một sư đệ và một sư muội cũng vừa rèn luyện trở về, nhưng đừng nói hai người mang theo lễ vật, ngay cả đến cửa hỏi thăm một lần cũng không có, trở về báo danh rồi lại đi tu luyện.

Không ngờ Trọng Hành trở về muộn nhất còn có thời gian lo lắng chuyện này?
Có lẽ là sự kinh ngạc trong mắt Vân Thanh Việt quá mức rõ ràng, Trọng Hành không biết vì sao có chút ngượng ngùng.

Hắn sờ sờ mũi, lấy ra một viên hàn tinh ngàn năm từ trong nhẫn trữ vật, đưa cho Vân Thanh Việt, nói: "Khi ta rèn luyện vô tình đoạt được, nghĩ rằng phù hợp với linh căn của sư tỷ cho nên mang về đưa cho tỷ."
Hàn tinh ngàn năm trong suốt dưới ánh mặt trời, nhìn không khác gì mấy khối băng, nhưng vừa được lấy từ trong nhẫn trữ vật ra thì đã có một cổ hàn ý nhanh chóng lan tràn.

Chỉ trong một câu nói, cỏ cây dưới chân hai người đã kết một tầng băng sương dưới ánh nắng gay gắt sau giờ Ngọ, nếu như đặt hàn tinh ngàn năm này ở đây một đêm, chỉ sợ đông lạnh sau núi cũng không phải việc gì khó.
Vân Thanh Việt vốn là băng linh căn, nhạy bén cảm nhận được một luồng linh lực mênh mông bên trong hàn tinh ngàn năm.

Nàng biết hàn tinh ngàn năm này trân quý, nhưng cũng không có từ chối nhận, chỉ là vừa nhận lấy hàn tinh vừa nói: "Chờ trở về, ta góp một vạn tông môn cống hiến cho ngươi."
Huyền Thanh Tông là một đại tông môn, cống hiến của tông môn còn có giá trị cao hơn so với linh thạch, cho dù đổi công pháp hay pháp bảo đều là có lời nhất.
Trọng Hành nghe vậy vốn không thật sự muốn, nhưng đối diện với ánh mặt lạnh lùng của sư tỷ, rốt cuộc vẫn là nuốt lời muốn nói vào, chỉ lẩm bẩm một câu: "Đã nói là lễ vật, kết quả còn phải rõ ràng với ta như vậy, sư tỷ quả thật coi ta là người ngoài."
Vân Thanh Việt nghe thấy nhưng cũng không để ý, bởi vì nàng quả thật không coi hắn là người trong.

Chỉ là trong lòng ít nhiều vẫn có cảm kích, bởi vì hàn tinh ngàn năm không dễ có được, cũng không biết đã được cất giữ bao lâu trong nhẫn trữ vật của Trọng Hành, nếu hắn sớm lấy thứ này đi đổi lại tài nguyên cho bản thân dùng chỉ sợ tu vi có thể tăng lên không ít.

Nhưng mà lời này nàng cũng không nói, nói ra mới thật sự xa lạ.
Sau khi đặt hàn tinh ngàn năm vào trong nhẫn trữ vật của mình, Vân Thanh Việt lại lần nữa cất bước đi về phía khu rừng.
Trọng Hành thấy vậy cũng đi theo, lại hỏi: "Sư tỷ đến đây làm gì?"
Mới vừa nhận lễ vật, Vân Thanh Việt dường như cũng không dễ không trả lời, hơn nữa nàng đã tìm được hơi thở của Tiểu Bạch Hổ, cho nên nói: "Đến tìm Giam Binh.

Chưởng môn phó thác nàng cho ta chăm sóc, nàng được nuông chiều đến bướng bỉnh, thích chạy ra sau núi chơi."
Trọng Hành nghe thấy có chút kinh ngạc: "Giam Binh? Khi nào Huyền Thanh Tông chúng ta lại có thêm một vị Thần Quân, tại sao ta không biết?"
Ngay cả người của Thiên Đạo Tông và Phật Tông đều biết, người của tông môn nhà mình lại không biết, điều này nghe có vẻ hơi không đáng tin cậy.


Nhưng trên thực tế loại chuyện như vậy cũng không có gì lạ, đệ tử ra ngoài rèn luyện không có thạo tin cũng là chuyện bình thường, huống chi là những người đó bế quan sinh tử, ngay cả Tam Tông Đại Bỉ cũng không xuất hiện, đợi khi bọn họ xuất hiện đối mặt với cảnh còn người mất cũng đã thành thói quen.
Vân Thanh Việt không nói điều gì khác, chỉ đơn giản giải thích hai câu: "Là hai tháng trước đệ tử đi Vân Lĩnh bí cảnh rèn luyện, ta nhận nhiệm vụ đi theo, tình cờ phát hiện ở trong bí cảnh.

Là Tiểu Bạch Hổ mới sinh, trong bí cảnh không đủ linh khí, trời sinh có chút yếu ớt."
Bước đi của hai người rất nhanh, khi nói chuyện đã chạy tới chỗ mà Vân Thanh Việt phát hiện hơi thở.
Trọng Hành cũng là tu sĩ Kim Đan, tuy rằng hắn chưa gặp được Tiểu Bạch Hổ nhưng chỉ hơi tìm tòi kiểm tra đã phát hiện một sợi duệ kim chi khí ngưng tụ chưa phân tán trong không khí.

Mà dựa theo hơi thở này thăm dò, hắn gần như nhìn thấy rõ ràng quỹ đạo hành động của Tiểu Bạch Hổ, hai người tìm nơi duệ kim chi khí nồng đậm, một đường đuổi theo hướng Tiểu Bạch Hổ rời đi.
Chẳng qua đuổi theo là đuổi theo, Vân Thanh Việt cẩn thận và Trọng Hành không quá cẩn thận đều đã phát hiện điều gì đó không đúng —— Ngoại trừ duệ kim chi khí, hai người một đường truy tìm, luôn có một mùi máu tanh nhàn nhạt quanh quẩn trong cánh mũi.

Nếu tìm kiếm mùi máu, nhất định sẽ có thể tìm được thi thể của Độc Thứ Thử.
Những thứ như Độc Thứ Thử, vừa vô dụng vừa khó chơi, bởi vậy trong sân rèn luyện này gần như không có thiên địch.

Ngoại trừ mấy con bị tiểu đệ tử tiện tay giết chết, thứ này ai thấy đều sẽ tránh đi, dần dần tràn lan, sau nhiều năm tích lũy nói không chừng số lượng còn nhiều hơn linh thỏ.

Nhưng vừa nhiều vừa tràn lan, cũng không có đạo lý vừa chết lại chết một đường.
Trọng Hành ngồi xổm xuống, kiểm tra thi thể Độc Thứ Thử, rồi sau đó rất là cạn lời nhìn Vân Thanh Việt hỏi: "Sư tỷ, vị Giam Binh đó có thù oán gì với những con Độc Thứ Thử này à?"
Vân Thanh Việt cũng rất bất đắc dĩ, tuy rằng nàng đã sớm đoán được lúc này Tiểu Bạch Hổ chạy ra sau núi rất có khả năng là đến báo thù.

Nhưng giết một hai con trả thù cũng được đi, những tiểu đệ tử nếm phải độc của Độc Thứ Thử cũng trả thù như vậy.

Đằng này thấy một con giết một con...!Không, chính xác hơn là tìm một con giết một con, này không phải tính toán quá chi li chứ?
Nhưng bất đắc dĩ chính là bất đắc dĩ, Vân Thanh Việt cũng không có nói ra lịch sử đen tối của Tiểu Bạch Hổ, tuy rằng bản thân Trọng Hành cũng có thể đoán được toàn bộ.

Hai người ăn ý không tiếp tục đề tài này, một đường lần theo thi thể của Độc Thứ Thử đi tìm.
Cuối cùng, dưới bụi cây che lấp, một bóng dáng màu trắng lọt vào trong mắt hai người.
Vân Thanh Việt và Trọng Hành đều là tu vi Kim Đan, Tiểu Bạch Hổ tu vi không đủ, đương nhiên cũng không có phát hiện hai người đã đến.

Huống chi bây giờ nàng một lòng săn thú, đặt toàn bộ lực chú ý vào trong một hang Độc Thứ Thử cách không xa phía trước, hoàn toàn buông lỏng cảnh giác đối với hoàn cảnh xung quanh.

Vì thế Vân Thanh Việt và Trọng Hành đã chứng kiến một cuộc đi săn thuộc về Tiểu Bạch Hổ.
Săn giết bắt đầu thật sự nhanh, kết thúc cũng thật sự nhanh.
Tiểu Bạch Hổ một lòng kiếm tích phân giết Độc Thứ Thử đã có kinh nghiệm, tuyệt không dông dài, những chiếc kim nhỏ được linh lực ngưng tụ dưới chân đã trở nên keo kiệt.

Một con Độc Thứ Thử một cây kim, Tiểu Bạch Hổ một lần ngưng tụ năm cây kim trước mặt, sau đó đồng thời b ắn ra.

Không đợi một đàn Độc Thứ Thử phản ứng thì đã toàn nhà nằm ngay thẳng, mỗi một cây kim đều vừa vặn đâm vào đôi mắt chúng nó, xuyên qua não.
Tiểu Bạch Hổ đeo Kim Linh trên người, toàn bộ Tu Chân giới gần như không có ai nhìn thấu tu vi của nàng, Trọng Hành cũng giống như vậy.

Nhưng mà nhìn thấy một màn này, hắn không nhịn được mà líu lưỡi —— Bạch Hổ dùng kim, hắn thật sự chưa từng nghe nói, công kích của Giam Binh không phải luôn thô bạo sao?!
Nhưng mà chưa đợi hắn cảm thán thành lời đã thấy Tiểu Bạch Hổ vừa rồi còn uy phong lẫm liệt lật đổ năm con Độc Thứ Thử đột nhiên tứ chi mềm nhũn, nằm trên mặt đất, thở hổn hển, hiển nhiên tiêu hao không nhỏ.
Này có phải có hơi quá yếu không? Hay là trước đó giết vui quá, lúc này gãy?
Trọng Hành còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì đã thấy thanh y bên cạnh chợt lóe, Vân Thanh Việt đã xuất hiện bên cạnh Tiểu Bạch Hổ, bế nàng lên khỏi mặt đất.

Tiểu Bạch Hổ thấy Vân Thanh Việt lại không vui mừng trái lại là kinh sợ, trong đầu đều là: Toang, trốn đi lại đi sư tỷ bắt được!
Ngay sau đó nhìn thấy Trọng Hành tiến lên, Tiểu Bạch Hổ mới vừa rồi còn chột dạ lập tức cảnh giác, toàn bộ lông trên đuôi đều xù lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Phế Hổ ( khiếp sợ): Sao lại thế này? Ta chỉ mới vừa ra ngoài kiếm tích phân đã có người đến đào góc tường?!
PS: Mọi người thế mà đều đã đoán được...!Không sai, Tiểu Phế Hổ chính là lòng dạ hẹp hòi như vậy, mới vừa tu luyện có thành tựu đã chạy ra ngoài đâm con nhím!
Lại PS: Hai gộp một, kinh hỉ chưa, bất ngờ chưa?.