Khi Bf Yêu Dấu Thị Sát Weibo Của Mình!

Chương 13: Honey, chúng mình đi gặp ba mẹ




30. Có lẽ vì Đạm Như Thủy đại đại cũng là người thất tình, cùng đồng cảnh ngộ, cho nên suốt cả đêm hôm ấy Mộ Thần đem chuyện lớn chuyện nhỏ về Cát Uy Hồng ra kể sạch cho Đạm Như Thủy.

Đạm Như Thủy cũng thỉnh thoảng lại kể về chuyện của mình với bạn gái.

Nghe qua, quá khứ của hai người đều ngọt ngào hạnh phúc giống nhau đến dị thường.

Gửi một cái tin nhắn: “Em out đây ~ Đại đại cũng đi nghỉ sớm đi, ngủ ngon nha~”, sau đó Mộ Thần tắt máy tính.

Bức tranh minh họa mặt than công và kiện khí thụ, trong lúc nói chuyện phiếm với Đạm Như Thủy, đã tô màu xong hết rồi.

Tâm trạng tốt lên, Mộ Thần vẽ tranh cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Mộ Thần đổi bức tranh thành hình nền máy tính và hình nên di động, sau đó trèo lên giường, nhìn di động mà mỉm cười, rồi đi ngủ.

31.

[Quân tử như nước] =.= Sao rồi?

[Luyến Thần] A Sâm, cám ơn nha.

[Quân tử như nước] Giờ này còn cám ơn cái gì? Cơ mà, cậu dùng clone của tớ đi tìm Mộ Thần mà không bị cậu ta phát hiện à?

[Luyến Thần] Không.

[Quân tử như nước] Ây dà… May là lần trước đổi người nhanh, nếu không nhất định Mộ Thần sẽ khả nghi.

[Luyến Thần] Ừ.

[Quân tử như nước] A Hồng =.= Cậu có thể đừng có trả lời bằng một âm tiết như vầy có được không, thực sự là rất – rất – kỳ – quái – đó!!

[Luyến Thần] Ừ.

[Quân tử như nước] =.= Chết đi!

[Luyến Thần] Em ấy ngủ rồi, tớ cũng ngủ đây.

[Quân tử như nước] Mà nè, hôm nay là lần đầu tiên cậu thức khuya như vầy đó, chậc chậc, có tí kinh.

[Luyến Thần] Ừ. Tớ out.

[Quân tử như nước] =.= Chết đi chết đi.

32. Cát Uy Hồng chuẩn bị đi ngủ, cầm điện thoại suy nghĩ một lúc, sau đó gửi cho Mộ Thần một tin nhắn.

“Tiểu Thần, ngày mai gặp nhau được không? Thời gian địa điểm em quyết định.”

33. Ngày hôm sau, tận giữa trưa Mộ Thần mới bò xuống khỏi giường, mở điện thoại lên, thấy tin nhắn kia của Cát Uy Hồng.

“Tiều Thần, ngày mai gặp nhau được không? Thời gian địa điểm em quyết định.”

Mộ Thần không khỏi bĩu môi, nhắn lại.

“Để làm chi.”

Tin nhắn đáp lại rất nhanh được gửi tới.

“Để đi ăn cơm với ba mẹ.”

“Ba mẹ em với ba mẹ anh.”

“A.”

Lại a với ừ! =.=

Mộ Thần hừ một tiếng, sau đó nhắn: “Biết rồi, thời gian địa điểm mấy người tự quyết đi, quyết định xong thì báo tui một câu là được.”

Nhắn tin xong, Mộ Thần không ngờ lại cảm thấy tâm trạng cứ UP UP UP~, vội vã đem bức tranh hoàn thành tối qua xử lý nốt vài chi tiết, sau đó gửi cho em gái mua tranh.

Em gái kia nhìn bức tranh xong, cũng rất sảng khoái gửi tiền cho Mộ Thần.

Vừa nhận được tiền, Mộ Thần liền lên taobao mua hai bộ đồ ngủ giữ ấm cho người già.

Sau đó, bị ma xui quỷ ám thế nào mà mua thêm một cái cà vạt.

Nhìn cái cà vạt đã được gửi tiền xong xuôi, Mộ Thần cắn răng hung hăng nói: “Thấy cái cà vạt rẻ mới tiện tay mua thôi! Không phải để đem tặng cho cái tên khốn kiếp Cát Uy Hồng nào đó đâu!!”

34. Cát Uy Hồng đã đặt phòng ăn riêng trước tại nhà hàng Thúy Vân vào ngày 30, hẹn gặp lúc năm giờ chiều tại phòng “Hoa hảo nguyệt viên” (Đoàn tụ sum vầy).

Ngày 30, Mộ Thần ăn mặc chỉnh chu từ đầu đến chân, sau đó, mới hơn bốn giờ đã đến nhà hàng Thúy Vân.

Mình đúng là điên rồi!

Mộ Thần nôn ra vài câu chửi bây, sau đó bước vào cửa hàng Đào Nhạc Cư ngay bên cạnh nhà hàng Thúy Vân.

Đào Nhạc Cư là cửa hàng chuyên bán các loại bánh ngọt, bánh mặn, bánh quy, vịt nướng, vịt quay…vân vân, Mộ Thần hài lòng lựa ra một ít trứng muối và vịt nướng, sau đó một người một cái túi bự thỏa mãn bước ra.

Lúc ra khỏi cửa hàng, Mộ Thần không cẩn thận đụng phải một người.

Ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Cát Uy Hồng.

Cát Uy Hồng không thay đổi gì nhiều, vẫn vóc dáng cao lớn, làn da màu tiểu mạch, cơ thể cường tráng rắn rỏi, đôi mày rậm, cặp mắt sáng, sống mũi cao, bờ môi dày, nói tóm lại, bất cứ cái gì trên thân thể Cát Uy Hồng, Mộ Thần cũng thích hết. (ờ =]])

Cát Uy Hồng nhìn thấy Mộ Thần. Anh nhíu mày, cuối cùng nhìn thấy cái túi bự trong tay Mộ Thần: “Sao tới sớm vậy?”

Mộ Thần hỏi ngược lại: “Còn anh thì sao?”

Cát Uy Hồng vươn tay sửa lại áo của Mộ Thần, lúc đầu Mộ Thần hơi né người ra một chút, nhưng không tránh ra hẳn, cũng không né thêm lần nữa.

Ánh mắt Cát Uy Hồng suốt từ nãy đến giờ vẫn lóe lên những tia nghiêm túc, người ta vẫn thường nói, đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, cái loại nghiêm túc này của Cát Uy Hồng rất dễ khiến người ta muốn đui mù.

Nghe câu hỏi ngược lại của Mộ Thần, Cát Uy Hồng ngữ khí thản nhiên như không có gì, hắng giọng nói: “Trước đi thu xếp một chút.”

“Này… Anh có định nói với ba mẹ chuyện chúng ta chia tay không đấy?”

“Không.”

Mộ Thần hơi xấu hổ, mắt liếc nhìn ra chỗ khác: “Vậy anh tính làm sao?”

“Anh cần em giúp.” Cát Uy Hồng nói xong, dùng một tay ngăn lại thắt lưng của Mộ Thần, “Anh muốn xin ba mẹ đáp ứng một chuyện.”

Mộ Thần nhìn Cát Uy Hồng ngờ vực: “Chuyện gì?”

Cát Uy Hồng mỉm cười, không ngăn Mộ Thần đang đưa tay gãi mũi: “Không nói cho em.”

Mộ Thần: “= 皿 =!!!”