Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 11




“Bên biên tập duyệt bản thảo của em rồi. Bên anh có vài light novel trinh thám khác, em có thầu không? Anh chuyển qua cho em.”

“Thôi được rồi. Anh cho em thở tý đi. Bên anh lúc nào cũng chơi hàng gấp không à. Bản thảo này em thức trắng cả tháng mới xong đó.” – Thùy Vân than thở - “mà hàng anh giao em chua quá. Thuật ngữ khoa học không. Em lật muốn nát cái từ điển cộng thêm mua mấy cuốn sách chuyên ngành nữa. Thật không biết tiền công nhiêu mà em thấy chi nhiều quá rồi đó.”

“Ha ha… không phải em muốn thách thức sao?”

“Thách thức chứ không phải giết người. Mà chúng ta hiểu nhau mà. Anh kêu bên kế toán thanh toán sớm cho em đi. Lần nào cũng cả tháng mới thấy tiền.” – cô vào vấn đề chính.

“Ha ha ha… anh sẽ hối họ. Mà em lần nào làm cho anh cũng hưởng chế độ tốt hơn dịch giả khác mà.”

“Cái này là cứu đói đó anh hai.” – Đúng là lần nào cô cũng được thưởng nóng thêm không ít. Thôi cứ kỳ kèo.

“A…a… anh không nghe gì hết… chắc mất sóng rồi… thôi bye em nha. Nếu thầu tiếp anh cho em chọn luôn. Hàng nóng cả đó.” – tiếng nói nhỏ dần rồi tắt luôn.

“Lại chơi trò mất sóng.” – cô thở dài – “có 1 chiêu xài hoài.”

Thôi kệ, nếu tên biên tập viên khỉ gió này nói là có thưởng chế độ thì chắc lần này cũng kha khá. Cô cũng chả gấp, lương tích góp còn. Công việc này dù làm bị dí deadline sát đít, lần nào làm xong 1 cuốn cô cũng phải ngủ dưỡng sức cả tuần nhưng được cái tích góp kiến thức nhiều, cho cô cơ hội không làm mai một ngoại ngữ và có tính thách thức không quá tẻ nhạt. Hơn nữa lương khá ok và khi dịch cái light novel này cô đã có ý tưởng cho project sắp tới của cô.

“Haiz, ngủ xong tính tiếp. Lần nào cũng phải nghỉ lấy sức 1 tuần mà mình chỉ mới ngủ có 2 ngày.” – Thùy Vân quyết định nằm dài trên cái cái bãi rác này luôn.

“Tít…tít…tít…..”

“Khốn thật, ai gọi làm phiền thế này.” - cô cực ghét ai làm phiền khi mình đang buồn ngủ.

Thùy Vân quơ tay chộp cái điện thoại kế bên. Nhìn lên màn hình thì thấy tên Kiều My – con bạn thân tốt của cô.

“Hi…”

“Này, sao tôi gọi cậu cho cậu liên tục cả 2 tuần nay không được hả? Tưởng chết rồi chứ?”

Kiều My đầu bên kia cằn nhằn. Nhiều khi cô tưởng con nhỏ này là mẹ cô đó chứ.

“Cậu biết khi tôi tập trung chạy deadline là không điện thoại, điện thiếc gì hết mà. Nếu cậu gọi chỉ để cằn nhằn thì thôi nha.”

“Ê… 2 tháng nay không gặp. Khi nào tôi gặp cậu được.”

“Không biết. Có gì cứ viber đi. Ok?”.

“Không, có nhiều chuyện tôi muốn nói cùng cậu.” – giọng nói bên kia khẩn thiết.

“Bị thằng đó đá hả? Hay nhà có chuyện gì?” – cô châm chọc, đây là đặc quyền chỉ có ở BFF (best friend forever) mà, có thể châm chọc bất cứ lúc nào mà không lo đối phương giận hờn vu vơ.

“Cậu đừng thúi miệng quá nha.” – giọng bên kia giận dỗi – “chỉ là tôi nghe anh Minh nói cậu và Lý Cảnh…”

A, thì ra là nhiều chuyện. Bạn tốt thế đấy, gọi không thèm hỏi thăm sức khỏe con bạn chết chưa mà tám chuyện thiên hạ.

“ Là do lâu ngày không liên lạc nên tần số chúng ta lệch pha nhau hay là cậu xem ba cái phim tình cảm nhiều quá hả ? “ - Kiều My là 1 đứa con gái thực tế mà sao hôm nay tự dưng nổi máu nữ nhi thường tình thế này.

“ Này, cậu 24 rồi đó. Chưa có 1 mảnh tình vắt vai thôi thì hốt đại đi. “

“ Này, bởi tôi nói cậu đừng xem ba cái phim Hàn Xẻng hay ba cái shoujo manga nhiều quá mà. Ba cái thằng hay ăn bào ngư, sơn hào hải vị nhiều quá đột nhiên được ăn trứng muối sẽ nổi hứng nhất thời thôi mà đặc biệt dạng chưa có cái mình muốn nữa thì sẽ ngộ nhận nhanh hơn. “ - đây là lý do Thùy Vân không hề kinh ngạc trước lời nói nhảm của tên dư thời gian đó - “ Dạ dày mấy đứa đó được điều chỉnh ăn ba cái đồ mắc tiền quen rồi nên vài bữa đâu lại vào đấy thôi. “

“ Nhưng có ngoại lệ chứ… tôi và anh Minh đó… Anh ấy đúng chuẩn nam chính perfect của shoujo manga đó…” - giọng Kiều My ngập ngừng, đầy xấu hổ.

Đúng là mèo khen mèo dài đuôi.

“ Đúng là cậu chân không dài 1 mét 8, ngực A cup, mặt không V-line nhưng… “

“ Này, ngưng trò xỉa xói tôi nha. “

“ Ồ, có tiến bộ. Chuyện tôi thì tôi tự biết tính. Không có gì bye nha. Có gì 1 tuần sau gọi tôi tiếp chuyện cho. “

Thuỳ Vân tắt nguồn điện thoại 1 cách dứt khoát, không cho đối phương kịp phản ứng. Chị đây mà muốn ngủ thì có là quỷ satan ngồi cạnh cũng mặc kệ. Sau khi nghỉ ngơi cô còn 1 trận chiến phải đối mặt nữa.



“ Chuyến hàng vừa rồi quá 2/3 đã bị đánh chìm xuống biển. Còn lại gần như bị hải quan nắm lại. “

“ Dù sao cũng không thể để chuyện này ảnh hưởng đến việc làm ăn của chúng ta. “ - Lý Cảnh nhìn Trần Hùng đầy ẩn ý.

“ Vâng. Theo ý thiếu gia»

Dù không nhẫn tâm hy sinh đường dây C do Lý Thanh nắm nhưng vì đại cuộc đành thế vậy. Chỉ trách họ quá xui xẻo khi theo 1 kẻ hữu dũng vô mưu.

“ Tiếc thật, bên đó làm ăn khá tốt. “ - Lý Cảnh chép miệng – “ nhưng dù sao cái cũ có đi thì cái mới mới đến chứ “ - anh mỉm cười với Trần Hùng.

“ Tôi sẽ giải quyết cẩn thật không để ảnh hưởng đến đến các đường dây khác. “

“ Ít nhất, kế hoạch đổi mới của tôi nhờ việc này sẽ thuận lợi hơn. “

“ Vâng. “ - người trợ thủ trả lời 1 cách chuyên nghiệp.

“ Cả tháng nay vì việc này. Tôi thật không nghỉ ngơi. Hai ngày tiếp theo ông sắp xếp tôi nghỉ đi. “

“ Vâng ! Xin người cẩn thận “ - Trần Hùng biết thiếu gia ông định đi đâu. Thật tình ông không hiểu nổi cô Thùy Vân kia có sức mạnh gì mà lần nào người gặp cô ta không có chuyện đổ máu thì cũng bị thương. Nhất là sau vụ lần trước, ông phải đích thân xuống đó đón cậu ấy… Đúng là ra tay nặng thật. Dù sao người cũng được ông chủ đào tạo từ nhỏ làm người thừa kế sao lại thua 1 đứa con gái như thế ?



Nhìn bản name và thiết kế nhân vật cho kịch bản cô mới nghĩ ra sau khi dịch cuốn light novel kia, Thùy Vân không khỏi hài lòng. Cô hài lòng đến mức xé bỏ 35 trang truyện hoàn thiện cũ không một chút do dự.

Câu chuyện kể về 1 thế giới zombie như “ Walking Dead “, nơi đó zombie thống trị khắp nơi nhưng vẫn còn 1 số nơi thuộc lãnh thổ con người. Một nhà khoa học đã tiến hành cấy ghép trái tim con trai mới chết của mình vào 1 con zombie cùng tuổi. Sau khi tỉnh lại, cậu bé zombie có trái tim con người đó phải sống 1 cuộc sống không phải người cũng không phải zombie. Nhờ 1 lần cứu người dân của 1 ngôi làng, cậu bé được con người dần chấp nhận và cho phép tham gia huấn luyện chống zombie cùng con người và cuộc chiến bắt đầu. Sau này, cậu bé ngoài chiến đấu trên các đấu trường sinh tử còn phải tự đấu tranh nội tâm giữa trái tim con người và bản chất zombie.

“ Tôi đang đuổi theo cậu đó. “ - cô không ngừng tay vẽ liên tục.

Cô mỉm cười. Lần này Thùy Vân quyết định đặt cược viết 1 bản bằng tiếng Nhật hoàn toàn để gửi thẳng Shueisha. Cô đã nói Thành Đạt là cô sẽ bằng mọi giá đến đó trước cậu ta kể cả đi học hơn 4 năm đển đạt được cái bằng N2 này. Một tác giả biết sử dụng tiếng Nhật sẽ thuận lợi hơn nhiều nếu muốn tấn công thị trường khốc liệt này.



“ Kịch bản này quả thật rất tuyệt vời. “ - Tiến Khoa không giấu sự kinh ngạc khi xem bản name của Thành Đạt.

“ Hôm qua đang xem 1 bộ phim kinh dị, em chợt nghĩ ra. “ - Thành Đạt đưa mấy bản thiết kế nhân vật anh vừa thiết kế cho sư phụ mình.

Tiến Khoa tập trung nhìn bản thiết kế và name, anh không muốn bỏ lỡ thứ gì cả. Cậu nhóc này đúng là tài năng 10 năm có 1. Trình độ này thật không thua gì họa sĩ bên Nhật. Anh quay lên nhìn thẳng mặt Thành Đạt nói 1 cách dứt khoát.

“ Thiết kế kịch bản này thành oneshot 50 trang và hoàn thành ngay cho anh trong vòng 1 tháng. Sắp tới anh có chuyện qua Nhật, anh sẽ gửi kịch bản này cho họ. “

“ Ok. “ - Thành Đạt bình thản đáp. Anh không hề ngạc nhiên vì anh tự tin kịch bản này.

“ Em cứ tiến bộ tốc độ này thì đúng là tội cho Thùy Vân thật. “ - Tiến Khoa nhìn cậu học trò mình cười – “ con bé đuổi theo em cả tám chín năm rồi. “

“ Em vẽ là do em thích. Không phải để hơn thua bất kỳ ai cả.” – Thành Đạt không nén tiếng thở dài – “Đến bao giờ cậu ấy mới hiểu là cậu ấy nên sáng tác vì bản thân chứ không phải vì em.”

Tiến Khoa đứng lên đưa tay xoa đầu cậu học trò của mình mỉm cười. Thằng nhóc này nhìn thì vô tâm không biết cư xử nhưng thực ra là người thấu đáo hơn bất kỳ ai.



Bấm chuông thì không nghe tiếng. Gọi điện lại khóa máy. Gọi khản giọng không ai trả lời. Nhớ lại tình trạng Thùy Vân lần trước, Lý Cảnh không thể an tâm được. Lấy hết sức bình sinh, anh lấy người xông vào phá cửa. Ngay khi cánh cửa vừa đổ xuống, anh không ngờ trước mắt anh là 1 căn phòng đầy những trang truyện dưới sàn. Thùy Vân tai đeo headphone vẫn ngồi hý hoái vẽ không quan tâm. Tựa hồ dù có động đất cấp 8 cũng không hề liên quan cô. Anh vốn cho rằng khi tới đây sẽ nói nhiều thứ nhưng khi đối diện cảnh tượng này không hiểu sao anh chỉ biết ngồi xuống đợi cô hoàn thành công việc.