Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 20




Chap 20

Nhìn cái máy chụp hình của ba cô nằm ở trên kệ, Thùy Vân vẫn thấy có gì đó không thỏa đáng. Dù đây là di vật của ba cô để lại nên giữ gìn nhưng không phải công dụng của nó là để chụp hình hay sao? Thật không nên để nó mai một khả năng như thế. Mà cô cũng đang cần một cái máy ảnh để chụp ảnh làm tư liệu.

“Chị ơi, em đổi ý lấy cái máy chụp hình nha.” – cô nói lớn tiếng cho chị gái mình ở dưới nhà nghe.

“Ừ, cứ lấy đi. Mà ba để lâu quá sợ không xài được đó.” – chị cô nói vọng lên.

“Em biết xử lý.”

Loại máy ảnh cơ này mua ở ngoài cũng hơn 10 triệu. Không nên lãng phí để cuộc đời nó dính lấy cái kệ ở nhà. Cô mỉm cười.



Kiều My nhìn dòng new feed trên Facebook thì mở to mắt kinh ngạc. Giờ mới để ý thấy dạo này chị Hân không lên facebook tự sướng, thì ra nhà họ xảy ra nhiều chuyện thế này. Hèn chi cô gửi hàng chục cái tin nhắn viber, facebook cho Thùy Vân đều thấy im re. Cô vội vàng cầm điện thoại gọi cho cô bạn thân mình, lòng có chút khó chịu khi bản thân luôn là người biết cuối cùng chuyện của Thùy Vân.

Lý Cảnh cầm chai bia lên miệng uống mà không quan tâm thằng bạn ngồi bên đang âu yếm bạn gái.

“Đừng có nói gọi tôi đến chỉ để thấy 2 người âu yếm với nhau thôi đấy.”

Hoàng Minh đưa ánh mắt giang manh nhìn anh cười lớn nói:

“Này cậu ăn chay bao lâu rồi? Hôm nay xả hơi đi.” – sau đó đưa chai bia chỉ 1 cô gái gợi cảm mặc váy sát người ngồi bên quầy bar – “cô gái đó được đó. Chơi không?”

“Này, từ khi nào cậu là người lo vấn đề sinh lý tôi thế hả?” – Lý Cảnh thật không ngờ thằng bạn gọi anh chỉ để làm chuyện dư hơi này. Nếu anh muốn thì ở đâu mà không có – “Nếu thế thì tôi về đây.”

Giờ anh mới thấy Kiều My im lặng nãy giờ. Tính cách thích náo nhiệt của cô gái này đâu phải thế? Nhìn thái độ Hoàng Minh càng có vấn đề. Tốt nhất là anh rút sớm.

Lý Cảnh đứng lên thì bị Hoàng Minh kéo tay lại.

“Chờ chút xíu đi. Sắp tới giờ rồi.”

“Hả?” – anh nhìn thằng bạn này, mức độ nghi ngờ bị chơi tăng 200%.

“Kìa…” – Hoàng Minh chỉ tay về ngoài cửa.

Người mà Lý Cảnh không muốn gặp nhất không ngờ lại xuất hiện. Không phải lần trước anh mạnh miệng nói không xuất hiện trước cô ta rồi sao? Anh đứng lên định lủi đi thì bị tên bạn quái ác này kéo lại lần nữa.

“Này, Thùy Vân!” – Kiều My hét lên giữa tiếng nhạc xập xình.

Chết tiệt, cô ta thấy anh rồi. Anh gượng gạo gật đầu chào cô. Thùy Vân cũng gật đầu chào anh lại và tới chỗ đám người bọn anh ngồi. Liếc qua thì thấy thằng bạn đang nhịn cười.

“Sao cậu không nói tôi tiếng nào?”

Kiều My lên tiếng. Cô hơi thấy có lỗi khi hẹn gặp ở nơi này nhưng ban nãy Thùy Vân hỏi cô đang ở đâu và nói sẽ đến chỗ cô. Còn Lý Cảnh là Hoàng Minh biết cô gặp Thùy Vân ở đây nên kéo anh ta tới luôn.

“À, không có gì đâu.” – Thùy Vân thật không thích ánh mắt này của người khác nhìn mình – “Sắp tới tôi đi 1 thời gian nên định tới từ biệt cậu.”

“Hả?” – Kiều My kinh ngạc – “không phải bác trai và bác gái mới mất, cậu phải ở đây sao?”

Giờ đến lượt Lý Cảnh kinh ngạc, anh nhìn thẳng vào Thùy Vân. Nếu anh mà nói là mình không còn bất kỳ quan tâm nào tới người con gái mà mình từng có tình cảm thì là nói dối.

“Còn chị mình ở đây…” – giọng Thùy Vân lạc đi. Đây là lý do cô không muốn Kiều My biết. Có 1 số người sống cần được an ủi mới nguôi ngoai nỗi buồn nhưng cô là dạng người có thể tự delete nó chỉ cần không ai nhắc lại.

“Tớ coi facebook thấy tin tức chị ấy mới ly dị, giờ phải tự mình …”

“Cậu thôi đi!” – Thùy Vân gắt lên, cô không biết chị cô post gì lên facebook nhưng cô không muốn tên kia biết chị Hân làm ở công ty hắn nếu không cô chẳng nhờ Lý Thanh giấu nhẹm đi thế này.

Kiều My nghĩ mình chạm nỗi buồn của bạn, vội lắp bắp – “Tớ xin lỗi.”

Hai người đàn ông kia cũng nhìn Thùy Vân ánh mắt đầy thông cảm. Cô thở dài trong lòng từ khi nào trong mắt đám người này cô đáng thương đến thế?

“Chị ấy giờ tự lo cho mình được. Cậu đừng lo.” – Thùy Vân trở về trạng thái bình thản – “gọi giúp tôi 1 ly nước”. Chiều giờ cô chạy đi tìm nơi sửa cái máy ảnh trong cặp thật khát khô cả cổ. Lại bị kẹt xe khi đến đây nữa.

“Em uống gì?” – Lý Cảnh đưa tay ra hiệu cho người phục vụ.

“Lấy cho tôi một lon Coca lạnh.”

“Cậu định đi đâu?” – Kiều My hỏi cô, mặt đầy lo lắng.

“Không biết. Chỉ là định cứ xách balo lên đi thôi.” – cô bình thản đáp. Thật tế trước khi đi cô cần tìm nơi sửa máy ảnh trước đã, đây là 1 trong những lý do khác cô tới đây. Thùy Vân ngẩng lên nhìn Hoàng Minh – “Tôi nhớ tập đoàn Manhome của anh có làm việc phân phối với nhãn hiệu máy ảnh này đúng không?” – cô quay người lại mở balo lấy chiếc máy ảnh cũ ra.

Hoàng Minh nhìn cái máy ảnh xem xét - “Đúng là bên tôi có phân phối nhãn hiệu này nhưng cái này cũ quá. Cậu định thay linh kiện hả?”

Thùy Vân gật đầu – “Tôi muốn nó làm việc lại được nhưng hôm nay đi cả ngày không có chỗ nào nhận sửa cả.”

“Cậu cứ để ở chỗ tôi. Mai tôi cho người gọi điện qua hãng kiểm tra giúp cậu.”

“Ừ, cảm ơn…” – Thùy Vân hơi ngập ngừng – “nhưng cậu giữ kỹ nó giúp tôi vì đây là máy ảnh của ba tôi.”

Cả 3 người ngồi chung bàn cô đều im lặng. Sao mọi người nhạy cảm thế nhỉ? Không hiểu nổi, cô thật sự không quá đau khổ mà lại thấy 2 người đó đi âu cũng là 1 may mắn.

“Haiz, các người đừng quá serious được không? Chỉ là tôi cần máy ảnh mà thấy cái này để không thì tiếc quá nên sửa lại thôi.”

Có thể là do cách cô biểu đạt có vấn đề hay mấy người ở đây không hiểu tiếng Việt mà ánh mắt họ nhìn cô càng thông cảm hơn. Đăc biệt là cô bạn thân của cô. Pó tay! Cô không phải tsundere.

Thùy Vân cầm lon Coca lạnh nốc cạn và đứng lên từ biệt mọi người. Nhìn mấy cái biểu cảm bi kịch ở cái nơi ồn ào quá đỗi này khiến cô không nuốt vô.

“Thôi, tôi đi. Cậu cho người kiểm tra rồi báo tôi. Nếu mà tối nay say làm mất nó thì tôi không tha cho cậu đâu.” – cô cảnh cáo Hoàng Minh – “à mà tiền nước bao nhiêu thế?”

“Cậu không cần trả đâu. Tôi mời.” – Kiều My lên tiếng.

“Cảm ơn. Chầu sau tôi bao.”

“Ả Lý Cảnh, không phải cậu định về sao? Giờ nếu tiện đường thì đưa cậu ấy đi luôn đi.” – Hoàng Minh lên tiếng, đối với anh trêu chọc người khác là thú chơi vui nhất.

“À không sao đâu. Tôi đi xe taxi được.” – Thùy Vân lên tiềng.

“Để tôi đưa em về. Tối nay tôi cũng không bận gì.” – Lý Cảnh nói. Cô gái này tâm trạng đang không tốt để đi 1 mình thật không yên tâm.

“Cảm ơn.” – hắn đã nói thế thì cô khó mà từ chối.

Suốt đoạn đường trên xe, Lý Cảnh thấy Thùy Vân im lặng nên cũng chả biết nói gì. Anh định mở miệng phá vỡ bầu không khí thì…

“Tôi xin lỗi.” – Thùy Vân lên tiếng – “lần trước do tâm trạng tôi không tốt nên hành động hơi quá đáng”. Dù sao hai người còn có bạn chung là Hoàng Minh và Kiều My, lại thêm chị cô làm việc cấp dưới của hắn nên cần chừa đường lui cho mình.

“Không sao.” – Lý Cảnh thông cảm. Anh nghĩ chắc cô do áp lực chuyện ba mẹ mình nên mới không kiềm chế được tâm trạng.

“Chúng ta dù không quen nhau nhưng làm bạn có được không?” – Thùy Vân quay qua anh mỉm cười.

“Ừ. Tất nhiên là được.” – mọi bực tức bấy lâu của anh với cô biến mất.

“À mà nhà cũ tôi bán rồi. Hiện giờ tôi không ở đó nữa nên anh đi đường khác được không ? Tôi ở đường…"

" Em bán nhà sao ? " - anh liếc nhìn cô gái bên cạnh hỏi. Thật sự không ngờ khoảng thời gian ngắn như thế mà bao nhiêu chuyện xảy ra với cô thế này.

Thùy Vân hơi nhíu mày, nhớ lại ngôi nhà đó đem lại cho mình bao phiền muộn – " Chỉ là chị tôi sống cùng cháu tôi nên không cần ở 1 ngôi nhà quá lớn. Nếu bán nhà cũng đỡ đi phần nào ". Đúng đó là lý do duy nhất cần phải bán nhà, người chết đã chết nhưng người sống còn cần tiền để mà sống.

Lý Cảnh nhìn cái nhíu mày thoáng qua của Thùy Vân lại thấy cô gái này càng đáng thương hơn. Nhìn cô ánh mắt thông cảm hơi bội phần.

Thấy ánh mắt hiểu lầm trầm trọng của người đàn ông này, Thùy Vân thở dài – " Ông nói gà, bà nói vịt rồi. Đây có phải phim truyền hình đâu, có cần drama hóa thế không ? ". Chuyện cô nói là hoàn toàn nghĩa đen 100% mà sao đám người này cứ làm bi kịch hóa lời nói cô thế này. Cô có phải nữ chính phim truyền hình hay tiểu thuyết ngôn tình đâu ? Thùy Vân cô mong manh dễ vỡ thế sao? Thể loại tính cách cô là nhân vật điển hình của dòng psychology hay action có phải romance đâu.

" Khi nào em đi ? "

" Chắc là tuần sau. Chỉ chờ máy ảnh được sửa xong là lên đường. "

" Ừ, cứ tin tưởng ở Hoàng Minh. "

Thùy Vân không nói gì nữa mà dựa người vào thành ghế thư giãn. Mấy tháng nay sau chuyện cha mẹ cô thì là chuyện chị cô và bé Hiên. Giờ mọi thứ ổn rồi. Những thứ luôn trói buộc cô giờ đây đã không còn nữa … cảm xúc này là đang vui hay buồn ?

Liếc nhìn cô gái bên cạnh đang ngồi thư giãn nhìn ra ngoài cửa sổ. Lý Cảnh âm thầm giảm ga. Anh muốn khoảng thời gian này kéo dài ra chút nữa.