Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngược

Chương 5




Thùy Vân do dự một hồi rồi quyết định bấm nút gọi.

Một hồi chuông vang lên.

Cô biết thật có lỗi khi đến Sài Gòn mà không thăm gia đình nhưng hiện tại với tình trạng này của cô thì chưa phải lúc. Cô không muốn mình chỉ vì giây phút yếu đuối nhất thời mà bỏ đi hết tất cả công sức của mình. Cô không muốn trở thành 1 con người sống cuộc đời tẻ nhạt như mẹ và chị gái cô muốn. Một cuộc đời thực tế. Không ước mơ. Cam chịu trở thành 1 cô nhân viên văn phòng của 1 công ty danh tiếng nào đó rồi chấp nhận lấy chồng sinh con.

“Dù sao họ cũng chỉ là phụ nữ” – Thùy Vân không nén được tiếng thở dài.

“A lô…” – tiếng ba cô vang lên khiến cô không khỏi xúc động.

“Dạ là con đây ạ…” – cô ngập ngừng đôi chút – “Mọi người có khỏe cả không?”

“Mọi thứ ở đây đều ổn cả.”

Đúng là ba cô, luôn đáp lại rất cụt ngủn, không hỏi han lại bất kỳ điều gì nhưng điều này thật sự khiến cô nhẹ lòng, cô không cần viện bất kỳ lời giải thích nào cả.

“Không… chỉ là con rất nhớ mọi người thôi. “

Nghe được tiếng thở dài của ba cô ở đầu máy bên kia, lòng cô chợt thắt lại.

“Dù sao đều là người một nhà. Lúc nào cửa nhà ta cũng chào đón con.”

“Cảm ơn ba nhưng giờ thực sự chưa phải lúc.” – Thùy Vân chợt nhớ đến câu nói kinh điển trong phim Hồng Kông “là người nhà thì làm gì có chuyện thù dai”.

“Con có hạnh phúc không?” – giọng nói ba cô đều đều vang lên.

Cô nhớ đến những khó khăn khi phải bắt đầu sống tự lập. Nhớ đến mọi thứ sinh hoạt cô đều phải tự làm. Nhớ đến những đêm thức trắng khi phải cố gắng dịch cho hết những tài liệu cô phải dịch cho những công ty phát hành sách để kiếm thêm thu nhập. Nhớ đến những ngày mệt mỏi vẫn phải lết người đến công ty làm công việc tẻ nhạt đó. Nhớ đến những lúc tự do được vẽ thứ mình muốn. Không phải cô đã và đang đi từng bước để đạt được ước mơ sao?

“Vâng con hạnh phúc” – bất giác Thùy Vân mỉm cười “…có những thứ con thấy bản thân đáng để hy sinh vì nó. Cảm ơn ba.”

“Là đàn ông đều có những khát vọng bản thân. Ba biết cảm giác tiếc nuối khi không thể làm được những điều đó” – giọng ông đầy cảm xúc, ông quên mất con gái ông chỉ là 1 người phụ nữ.

“Cảm ơn ba” – Thùy Vân chợt thấy lòng nhẹ nhõm hơn – “Dù ước mơ đó có phần ngu ngốc nhưng con tuyệt không thể từ bỏ.”

Nhẹ nhàng tắt máy. Cô chợt thấy bao nhiêu bực tức trong lòng như thể biến mất cả. Còn 1 thứ cô cần phải làm nữa.



“Xin lỗi chị, mỗi lần anh ấy vẽ là lại nhập tâm như thế. Chả còn biết ai hết.”

Thi Thi đặt ly nước lên bàn, nhìn Thùy Vân ái ngại, vội xin lỗi thay cho anh trai mình.

“Không sao đâu. Làm sao chị không hiểu anh trai em được, em cứ đi học đi. Chị ngồi đây một lát.”

Thùy Vân mỉm cười, mắt cô khẽ nhìn vào sư huynh cô – Thành Đạt. Cậu ấy vẫn như thế, không hề thay đổi, luôn rất single-minded, không hề quan tâm thứ gì kể cả gia đình ngoài vẽ. Có lẽ đó là sự khác nhau giữa cậu ấy và cô. Một thiên tài và một người bình thường. Bất giác cô đến bàn làm việc nhìn Đạt làm việc, tay cầm lên những trang truyện hoàn thiện trong vô vàn bản name.

Cô nhắm mắt lại. Hình ảnh 10 năm trước hiện ra trước mặt cô.

Một học sinh xuất sắc. Một thiên tài hội họa. Một cô bé được nhiều người ngưỡng mộ nhưng có được thứ gì? Chỉ là chuỗi ngày sống tẻ nhạt qua ngày. Không ước mơ. Không mục tiêu. Chỉ sống tạm qua ngày nhờ những lời tán thưởng.

Một ngày nọ, cô bé ấy vô tình gặp 1 cậu nhóc học sinh cá biệt. Thành tích chỉ đội sổ trong lớp. Là một sự xấu hổ với các giáo viên nơi này nhưng trong mắt cậu bé ấy có một thứ mà không có ai ở nơi đây có được - Lòng đam mê mỗi khi cậu bé ấy hý hoái vẽ. Một kẻ đứng đầu và một kẻ đứng cuối nhưng khi đối mặt với cậu ấy thì cô bé ấy thấy vị thế hoàn toàn thay đổi.

“Lớn lên cậu muốn làm họa sĩ sao?”

“Không, tôi muốn làm họa sĩ truyện tranh. Tôi muốn mọi người đều biết đến tôi.”

Một thằng nhóc 14 lại có thể phát biểu 1 câu nói hung hồn như thế sao? Một thằng nhóc 14 lại có thể có ánh mắt đó sao? Và một thằng nhóc 14 lại có thể tạo ra những câu chuyện thú vị từ tranh như thế này sao? Cô bé ấy – kẻ được mọi người gọi là 1 thiên tài – chợt hiểu ra thế nào mới gọi là một thiên tài thực sự… Và cuộc sống cô đã thay đổi…

Thùy Vân đặt những trang truyện xuống. Thực sự khác biệt rất lớn. Một họa sĩ Việt Nam mà có đẳng cấp này sao? Nếu cô không vượt qua được người này thì đừng bao giờ mong có thể bước đến Nhật Bản. Cậu ấy chưa bao giờ công nhận cô là đối thủ cả…nếu xét về 1 mặt nào đó thì đây có thể coi là tình đơn phương không nhỉ? Cô một lòng muốn đánh bại cậu ấy mà thậm chí trong mắt cậu ấy còn chả bao giờ có mặt cô.

Thôi được rồi. Cô biết đối thủ mình đang ở đâu và bản thân đang ở đâu…Cô không tin bản thân lại không thể vượt qua ranh giới 1% thiên bẩm này.

“Tôi đi trước.” – Thùy Vân nhấc túi xách lên và đi.

“Bảo trọng.” – Thành Đạt vẫn hý hoái vẽ.

Ha, thì ra cậu ấy không đến mức chả biết ai đứng cạnh mình, cô quay lại mỉm cười.

“Cậu nhớ cách đây 7 năm tôi đã nói gì với cậu không? Một ngày nào đó tôi sẽ đánh bại cậu và sẽ là người đầu tiên đến Nhật. Mục tiêu này tôi vẫn đang thực hiện. Đừng bao giờ thua ai trước khi bị tôi đánh bại nhé.” – Thùy Vân đã trở về là 1 con người cao ngạo như trước – “À mà đừng có đổi phong cách vẽ bằng máy nhé. Nếu như thế tôi sẽ tính là cậu thua.”

Đáp lại cô vẫn là tiếng bút vút trên giấy. Ha, một ngày nào đó, cô sẽ khiến Thành Đạt nhìn nhận mình là đối thủ của cậu ấy.



“What the hell.” – Hoàng Minh thật sự bó tay trước độ ngu của thằng bạn mình. Theo đuổi 1 con S là 1 cái ngu mà sử dụng phương thức thông thường để cua 1 con S là đại ngu.

“…” – thật sự Lý Cảnh còn không hiểu thứ gì đang diễn ra nữa.

“Ngay lúc con S… à Thùy Vân call hỏi số điện thoại cậu là tôi nghi rồi…”.

“Thật sự tui không hiểu sao cô ấy lại xúc động như thế.” – Lý Cảnh thở dài, bất giác thấy hai cái tát đó thật sự rất đau.

“Về lý thuyết thì tôi hiểu nhưng cảm xúc thì tôi cũng pó tay…” – Hoàng Minh thở dài, quả thật anh không hiểu cái thứ cố gắng của cô gái đó. Dù sao mới sinh ra thì anh đã là con đại gia rồi, lại rất thông minh, tài năng, không những thế rất đẹp trai nữa. Một chàng trai hoàn thiện như anh làm sao hiểu được mấy thứ vớ vẫn như thế chứ? Mà thằng bạn anh cũng như thế.

“…”

“Cậu biết không, trong thời đại bất thường phải sử dụng cách phi thường. Với con người bất thường, cậu phải dùng cách bất thường…” – Hoàng Minh cố tình ám chỉ cho Lý Cảnh. Cô gái Thùy Vân này không có sở thích gì đặc biệt ngoài vẽ truyện tranh và hành hạ người khác. Bạn gái anh kể, thậm chí cô gái này còn sưu tầm cả 1 bộ sưu tập những cách tra tấn người của các quốc gia trên thế giới nữa. Mà lần đầu gặp, anh đã thấy sự buồn chán trong ánh mắt cô ả, loại người này vì để bớt buồn chán sẽ làm bất kỳ thứ gì - rất giống anh. (mấy đứa S thường có radar nhìn là nhận mặt đồng loại được ngay)

“Tôi hiểu rồi.” – Lý Cảnh ngán ngẫm trả lời. Thằng bạn anh lúc nào cũng nói những thứ khó hiểu. Mà từ khi nào một đại ca giang hồ như anh lại bị động trước 1 cô gái như thế nhỉ?

“Xác định là thằng ngu này không hiểu.” – Hoàng Minh thầm nghĩ trong lòng. (anh trai này là phiên bản nam của Thùy Vân)



“Thôi được rồi. Anh sẽ cố thăm dò tình hình của bạn – thân – nhất – của - em giúp em. Mà…” – Hoàng Minh ngồi trong nhà hàng ngán ngẩm cầm điện thoại nói cùng Kiều My.

“Tút…tút…tút”.

“Đệch, cô ấy thậm chí chả quan tâm bạn trai đi cùng bạn thân.”

Hoàng Minh lầm bầm. Mà nói thật bạn gái anh đúng là bao đồng, loại người như Thùy Vân là dạng cao ngạo, hồi phục tất nhiên nhanh, không cần thiết giở trò ủy mị này. Mà thôi, tính cách này chính là lý do anh yêu Kiều My, tin tưởng 100% vào bạn trai và bạn thân. May mà anh là thanh niên cứng và đối phương không phải mỹ nữ và là loại con gái anh khó ưa nổi. Đang FA mà quay qua bàn bên cạnh, anh thấy cặp tình nhân đang âu yếm đến mức khó coi thì thật khó chịu.

“Hây, anh hẹn đến nhà hàng 5 sao đây thì tôi không khách sáo đâu.” – Thùy Vân lạnh lùng kéo ghế ra và ngồi như thể tất nhiên.

“Tôi cũng chả muốn ăn tối cùng cô, thật mất khẩu vị nhưng vì bạn gái thì đành…” – Hoàng Minh thở dài.

Thùy Vân rất tự nhiên, cô gọi những món mắc nhất trong thực đơn. Dù sao tự lập 1 thời gian, cô cũng chả có bữa ăn nào ra hồn. Bất giác cô nhíu mày nhìn bạn bên cạnh thấy tiếng cười ồn ào hí hí và thái độ khoa trương không cần thiết của cặp tình nhân đó. Thật sự khó chịu quá.

Cô nhìn lên thấy Hoàng Minh cũng có chung suy nghĩ với mình. Cô quyết định giao tiếp eyes-to-eyes với hắn.

“Chơi không?”

“Ok. Thật sự không có bạn gái bên cạnh mà nhìn cảnh này thực khó chịu.”

“Challenge khiến họ chia tay trong đêm nay?”

“Challenge accepted.”



“Thưa quý cô, đây là phần bánh đặc biệt của hôm nay chúng tôi dành tặng cho cô.” - Nhân viên phục vụ đưa phần bánh caramel phủ sốt chocolate đặc biệt lên bàn.

Nạn nhân 1 mỉm cười trìu mến nhìn bạn trai. Hôm nay thật may mắn. Nếu đã may mắn như thế, cô sẽ không ngại thưởng thức, dù sao bánh nhìn rất ngon.

“Cốp” – cô gái bất ngờ vì thứ vật thể lạ trong miệng. Chả lẽ, đây là cảnh truyền thuyết trong TV.

[Hoàng Minh: “Màn hay sắp tới rồi.”]

[Thùy Vân: “Kịch bản cũ nhưng dùng lại không tồi. Mà anh dám ăn cắp kịch bản của How I met your mother”]

(Hai người này đối thoại bằng ánh mắt)

“Là 1 chiếc nhẫn” – cô quay lên nhìn bạn trai đang kinh ngạc vì chiếc nhẫn trong tay cô bóc ra, chợt cô mỉm cười – “Anh diễn khéo thật.”

Bất chợt bàn bên cạnh (bàn Hoàng Minh và Thùy Vân, một nhân viên đem hoa tới). Cô gái bàn kế bên chợt hét lên “Cảm ơn anh”. Nạn nhân 1 thấy cô gái có phần khoa trương mỉm cười nhìn bạn trai và nói “Không hoa nhưng em thích” – cô bất chấp ánh mắt ngỡ ngàng của bạn trai.

[Hoàng Minh:”Cô diễn lố quá!”]

[Thùy Vân: “Diễn cảnh này cùng anh là 1 cực hình đấy. Mà làm vậy cảnh sau level xấu hổ của cô ta mới tăng lên và mới thịnh nộ chia tay chứ.”]

“À, đây không phải là của anh…” – anh bạn trai ngập ngừng.

“Anh xấu hổ gì chứ” – nạn nhân 1 chắc như bắp.

“Xin lỗi cô, chúng tôi có chút lầm lẫn, đây là phần bánh của bàn khác.” – nhân viên phục vụ từ tốn đến và nói.

“Hả?” – nạn nhân 1 nhìn bạn trai cô ta và bất ngờ.

“Chiếc nhẫn… xin lỗi…” – anh phục vụ cúi đầu xin lỗi. Nếu không vì cậu Minh lên tiếng, anh cũng không chơi trò quái ác này đâu.

Nạn nhân 1 xấu hổ đưa chiếc nhẫn cho anh phục vụ, ánh mắt không giấu sự tức giận. Quả mất mặt quá.

“Xin lỗi, anh chưa có ý định… không ngờ em lại hiểu lầm như thế.” – anh bạn trai ngập ngừng.

“Cái gì? Anh chưa có ý định cưới tôi.” – cô gái giận dữ nói nhưng giọng nói vẫn giữ trầm tính.

[Thùy Vân:”Chuẩn bị màn 2.”]

[Hoàng Minh: “Cô định làm gì?”]

[Thùy Vân: “Chắc chắn sáng tạo hơn anh mà chắc chắn họ không nhìn mặt nhau luôn”]

{Hoàng Minh: “Tôi thấy máu S trong mắt cô rồi đó.”]

“Xin lỗi, đây là hoa của người đàn ông bàn bên cạnh gửi. Lần này không nhầm đâu ạ.”

“Hả” – nạn nhân 1 nhìn bạn trai ngồi như 1 thằng dở hơi bên cạnh, cô thực sự không nhịn nổi. Sau đó liếc qua anh chàng ở bàn bên cạnh. Woa, đúng là cực hạng. So với bạn trai cô đúng là … đẳng cấp khác biệt. A, anh ấy đang đưa ly lên chào cô. Cô liếc nhìn cô gái xúc động quá lố khi nãy khi nhận hoa. Cô cũng có kém gì cô ả đâu. Nhưng thôi, cứ khiêm tốn.

[Hoàng Minh: “Ê, cô làm gì vậy?”]

[Thùy Vân nhếch mép cười: “Chờ đi. Màn hay tiếp tục.” – Mục tiêu của cô là ba chứ không phải hai. Kiều My đúng là bạn tốt, cho cô có cơ hội giải stress]

“Anh thấy người ta không? Đàn ông phải thể chứ? Ai như anh.” – cô gái mỉa mai nói với người bạn trai và đưa tay đón bó hoa.

“Cô… cô nói gì. Đừng thấy tôi nhịn.”- anh chàng giật tay cô lại.

“Chia tay. Đàn ông gì mà keo kiệt. Chỉ có 1 bó hoa cũng không mua cho bạn gái.”

“E hèm…” – người nhân viên phục vụ giữa 2 người có phần khó xử, anh có nên nói không?

“Cô tưởng hoa nó rẻ à? Cô ăn uống của tôi free còn nói nữa.” – người bạn trai hét lên.

[Thùy Vân: “Cố nhịn cười”]

“Xin lỗi, hoa này là của anh bàn bên cạnh gửi cho anh ạ. Tôi nghĩ cô đây hiểu lầm.”

“Hả?” – cô gái, bạn trai và Hoàng Minh đồng thanh.

[Thùy Vân mỉm cười, đến lúc cô lên sân khấu]

“Chát”

“Thì ra anh là loại người này.” – Thùy Vân tát xong, đóng xong kịch thì chạy đi tỏ vẻ bi kịch.

“What?” – Hoàng Minh ngỡ ngáng, con khốn này bán đứng đồng minh. Chưa kịp hoàng hồn để xem nốt kịch thì …

“Chát”

“Đồ thằng gay” – nạn nhân 1 hét lên rồi bỏ chạy.

À mà thằng bạn trai cô ả đâu? Mọi người nhìn Hoàng Minh bất ngờ pha chút thông cảm.