Khi Em Mỉm Cười

Chương 108




Edit: Tiểu Vũ

Lục Tư Thành dẫn Đồng Dao đi ăn cơm, Tiểu Bàn vốn còn định đi theo làm bóng đèn nghìn oát, nhưng khi Lục Tư Thành lấy điện thoại ra liếc nhìn rồi nói vị trí của quán đó phải mất mười lăm phút đi bộ mới tới, Tiểu Bàn không nói hai lời lập tức mở cửa đi vào quán net, trước khi đi còn ném lại một câu: Em muốn ăn thịt, nhớ mua thịt về cho em.

Lục Tư Thành là đội trưởng nên tiện thể kiêm luôn nhiệm vụ đặt đồ ăn cho các thành viên còn lại.

Tiểu Bàn trở lại quán net ngồi xuống vị trí của mình, Tiểu Thụy nhìn cậu ta hỏi: “Đội trưởng và khuê nữ của chúng ta đâu?”

Tiểu Bàn đang loay hoay với con chuốt, sắc mặt bình tĩnh, hành động lưu loát: “Đi ăn cơm rồi.”

“À, ” Tiểu Thụy nghĩ một chút, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, “Sao gần đây 2 người bọn họ toàn đơn độc đi với nhau thế? Trước đây toàn thủy hỏa bất dung, ngươi sống ta chết cơ mà, sao giờ lại hài hòa như thế nhỉ?”

Tiểu Bàn không trả lời, nhưng người vẫn luôn cắm đầu vào chơi game là Lục Nhạc bất thình lình ném ra một câu: “Em phải làm chú rồi?”

Tiểu Thụy như bị sét đánh ngang tai: “Không phải chứ? Đi dạo phố ăn cơm cũng có thể mang thai á?”

Lục Nhạc: “Anh suy nghĩ một chút đi, có thể coi trọng một tiểu cô nương miệng còn hôi sữa như Đồng Dao thì có thể là người tốt gì chứ, anh ấy chính là cầm thú, mặt người dạ thú.”

Lục Nhạc vừa nói xong, các thành viên nhân viên của ZGDX ở xung quanh bắt đầu cười điên cuồng, mỗi người đều có một sự sung sướng “Đội trưởng không có ở đây nên chúng ta nói xấu anh ấy đi”, chỉ có Minh Thần với chút khí chất chính nghĩa nhấc chân đá đá ghế Lục Nhạc nhắc nhở: “Em với Đồng Dao bằng tuổi đấy.”

Lục Nhạc nghe vậy cuối cùng cũng ngẩng đầu, hời hợt liếc nhìn Minh Thần: “Em vẫn lớn hơn một chút.”

Tiểu Bàn ngồi bên cạnh nghe xong cười ngoác mồm như một con vịt, Lão Miêu lắc đầu tỏ ý mấy người đúng là một đám suy nghĩ đen tối, Minh Thần phải mất 5 giấy mới phản ứng được Lục Nhạc đây là công khai nói chuyện đen tối, cầm bảng ghi chép đập vào đầu cậu ta: “Trừ lương.”

Bầu không khí trong quán net rất hài hòa vui vẻ.

Từ đầu đến cuối chỉ có Tham Lang lui ở trong góc, không chơi game mà chỉ cầm điện thoại ấn ấn bấm bấm, không biết là đang nhắn tin với ai, mỗi lần đọc xong gửi xong đều xóa tin nhắn luôn.



Bên này.

Lục Tư Thành nắm tay Đồng Dao, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ đến một chuyện: Anh luôn cảm thấy trong lúc anh đang chăm chỉ làm việc phải tạm gác đường giữa nhà anh sang bên nửa tiếng thì cô hình như đã có sự thay đổi vi diệu nŕo đó—–

Chí ít thì so với lúc trước, chuyện Đồng Dao chủ động nắm tay anh khi hai người cùng đi trên đường lớn là chuyện vạn năm có một.

Vừa nãy ở trước cửa quán net, việc cô bất chấp người nhìn thấy mà lao vào trong lòng anh đã được coi như cực kỳ bất ngờ rồi; kết quả sau khi Tiểu Bàn về lại quán net, hai người vừa đi ra ngoài được vài bước thì anh lại có cảm giác tay của mình được một bàn tay nhỏ bé nắm lấy, các ngón tay mềm mại len vào giữa các ngón tay anh, nắm chặt…

Lúc ấy, Lục Tư Thành thấy mình như đang mơ.

Anh còn tưởng mình hiểu sai ý, cúi đầu định hỏi Đồng Dao em làm gì vậy, nhưng chưa kịp nói gì thif đã bắt gặp một đôi mắt đen láy, đường giữa nhà anh mắt lấp lánh nhỏ giọng hỏi: “Anh không muốn nắm tay hả?”

Lục Tư Thành cảm thấy đường hô hấp của mình bị chặn lại rồi, chân cũng có chút đứng không vững, đầy đầu đều là: Muốn phạm tội ngoài đường.

Anh muốn.

Đương nhiên là muốn.

Thuyền này lật thì thuyền khác vẫn đi, trong cống nhỏ thuyền vẫn lật như thường.

Đi trên đường lớn, lòng anh vui đến phát khóc, hận không thể làm một thằng nhóc mét tám lăm khóc tu tu giữa đường.

Nhưng Lục Tư Thành cũng chả phải thằng nhóc hiền lành gì, nhìn thấy người bên cạnh đang ngoan ngoãn để mình nắm tay thì không nhịn được mà trêu cô: “Ban ngày ban mặt ở trên phố, em nắm tay anh thế này không sợ bị người ta nhìn thấy à?”

Đồng Dao vốn đang cúi đầu đi nhanh, cố hết sức đuổi kịp bước chân của Lục Tư Thành, ngay cả thở cũng phải tranh thủ thời gian, giờ nghe thấy anh nói vậy cũng chẳng có hơi sức đâu nói nhảm với anh, ngước đầu cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Đây là Hạ Môn, không phải Thượng Hải, xác suất bị người khác nhìn thấy có thể cao bao nhiêu chứ?”

“Các tuyển thủ gần như đều đã đến đông đủ rồi, cũng đều ở tại các khách sạn gần đây, ” Lục Tư Thành nói, “Hội fan gồm toàn đi rừng của LPL… “

Đồng Dao: “…”

Đồng Dao: “Anh đắc ý cái gì?”

Lục Tư Thành sửng sốt, sờ sờ mặt: “Rõ ràng quá à?”

Đồng Dao: “Tìm một cái gương soi thử nhé?”

Người đàn ông nhếch miệng cười, bàn tay to dùng sức kéo người đang nắm tay anh đến gần, buông tay cô ra rồi đặt móng vuốt lên vai cô: “Đi rõ là chậm.”

“Em cứ đi chậm thế đấy, ” Đồng Dao nói, “Anh cũng không biết quan tâm em mà đi chậm một chút, chạy theo bước chân dài một mét của anh em đã rất là mệt rồi, thế mà anh còn giận dỗi em… “

“…”

Lục Tư Thành cúi đầu nhìn, phát hiện hai gò má của người trong lòng đúng là hơi phiếm hồng, mấy sợi tóc lộn xộn, trông giống như vừa đi thi chạy về… Anh dừng lại, rồi thu nhỏ bước đi: “Em không nói sớm.”

“Nói cái gì?”

“Anh đi nhanh đó.”

“Nói kiểu gì được?” Đồng Dao nhướng mày, vẻ mặt không hài lòng, ” ‘Thành ca ơi chân em ngắn, anh bước 1 bước em phải theo tận 2 bước đó, mong anh thương xót mà đi chậm một chút nhé’ —– “

Đồng Dao còn chưa nói hết câu, đã bị người đàn ông cúi xuống hôn một cái rõ kêu, cô nhất thời không phản ứng kịp, toàn bộ những lời oán trách ra đến mép rồi lại phải nuốt ngược lại, trợn to mắt ngại ngùng nhìn đội trường nhà mình.

Đáng yêu quá đi, Lục Tư Thành véo má cô một cái, lưu lại vệt hồng nhàn nhạt, sau đó liền buông ra… Thấy sắp đến nhà hàng bọn họ muốn ăn, anh ngẩng đầu nhìn các bảng hiệu xung quanh tìm kiếm—–

Anh không hề quên, chính sự cần làm bây giờ là ăn cơm.

Chỉ là tâm tư của Đồng Dao lúc này đã hoàn toàn không đặt lên việc ăn cơm, suy nghĩ một chút, cô kiễng chân lên nằm cằm kéo anh quay đầu lại: “Anh dùng biện pháp như thế để khiến phụ nữ hết giận hả?”

Lục Tư Thành để cô tùy ý bắt cằm mình, thuận theo cô cúi đầu xuống đáo một tiếng: “Ừ, hữu dụng không?”

“… … … … … …” Đồng Dao trừng anh 3 giây, sau đó buông anh ra, buồn bực nói, “Hữu dụng, xem như anh lợi hại.”

Đến nhà hàng, Lục Tư Thành mỉm cười nhìn Đồng Dao cắm đầu vào thực đơn gọi món.

Vừa ngồi nhìn cô vừa lấy điện thoại ra—-

[fhdjwhdb2333: Ê Bàn Tử, vừa rồi cậu làm gì cô nương nhà anh đấy?]

Bên kia trả lời rất nhanh.

[Bàn tròn vo: Làm gì là làm gì, kiểu nói thật dâm đãng.]

[fhdjwhdb2333: Cô ấy không giống 1 tiếng trước, anh không nói được là không giống là đâu… Anh chỉ đi giảng giải chiến thuật cho đội 2 có một lúc thôi mà lúc trở lại thấy cô ấy cứ như ăn phải thuốc đáng yêu vậy.]

[Bàn tròn vo: 눈 _ 눈????]

[fhdjwhdb2333: Không giống trước đây chút nào, trước đây ra đường lớn cô ấy chẳng cho anh chạm vào đâu.]

[Bàn tròn vo: … … … … Bàn gia tôi đang liều mình liều mạng để thăng hạng, cố bớt chút thời giờ nhắn tin với anh là để nhìn một lão già biến thái như anh show ân ái à?]

“Thành ca, đầu cá hồi nướng lấy một phần ha?” Một đôi mắt kèm thêm nửa cái đầu ló ra từ sau thực đơn.

“Em muốn ăn thì gọi đi, gọi ra rồi ăn mỗi món một miếng cũng được, ăn không hết thì gói mang về, mấy cái thùng rác trong đội kia sẽ xử lý hết.”

[fhdjwdb2333: Bất kể cậu đã nói gì hay làm gì với cô ấy, thì hôm nay cậu hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất hỗ trợ trong Liên Minh.]

[Bàn trò vo: Biến đê.]