Khi Em Mỉm Cười

Chương 139




Edit: Tiểu Vũ

Trong ký ức của Đồng Dao, đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy một Lục Tư Thành như vậy—– Tùy hứng và nôn nóng, sự không chắc chắn lóe lên trong ánh mắt, dáng vẻ đã nhận định xong một chuyện gì đó, sẵn sàng sống chết đại chiến một trận đến cùng.

Lần gần nhất cô nhìn thấy bộ dạng này của Lục Tư Thành có lẽ là lần anh và Giáo Hoàng Lý Quân Hách tranh cãi về thứ tự lên trang bị của Jinx, hai người cách nhau một bức tường rào ngoài sân mà vẫn cãi nhau đến độ gà bay cho sủa, Đồng Dao và đội trưởng đội hàng xóm ra kéo vào cũng kéo không được, cuối cùng hai người đành phải từ bỏ đồng thời ôm tâm lý “thôi hai người vào nhảy vào choảng nhau luôn đi”, tháo xích thả chó…

Thường thì khi gặp tình huống như thế này, Lục Tư Thành sẽ vào trạng thái “ông đây không nghe thấy em nói gì hết, ông đây cũng không nghe đâu, biết điều thì mau biến đi”… Đồng Dao mặc dù hơi khó hiểu nhưng cũng nhờ những lời của anh mà hơi yên lòng, sau khi đầu óc bắt đầu hoạt động lại bình thường, rốt cuộc cô đã bắt được điểm không quá hợp lý trong lời nói của đối phương: “Anh nói anh…làm không tốt?”

Lục Tư Thành nhướng mày.

Đồng Dao lập tức hoảng sợ: “Anh vừa mới nói xong đó!”

Lục Tư Thành: “Ừ anh nói, em căng thẳng cái gì?”

“… Anh nhìn em bằng ánh mắt đó khiến em không thể không căng thẳng được, ” Đồng Dao lấy kéo, cắt phần băng vải đã treo lủng lẳng trên ngón tay mình từ nãy đến giờ, ném cuộn vải băng về lại trong hòm đựng thuốc, “Nói xem nào, anh không làm tốt chỗ nào?”

“Đang khởi binh hỏi tội đấy à?”

“… … … … Không phải, em chỉ hỏi chút thôi.” Đồng Dao liếc mắt nhìn anh một cái, “Em chỉ là rất tò mò tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy, tại sao lại cảm thấy anh làm chưa đủ tốt—–Thực tế là em vẫn luôn tất tốt mà, ZGDX cũng chẳng có quá nhiều vấn đề, giải mùa xuân vừa rồi cũng thuận lợi tiến vào chung kết, trên Tieba cũng đâu có ai nói xấu gì anh đâu, anh là Lục Tư Thành, là chessman, là AD thần thánh trong lòng mọi người, trước đây thậm chí còn không có ai mắng anh nữa cơ… Cho đến khi em xuất hiện, em xen vào chuyện của người khác, khoa tay múa chân với cái giới này thậm chí với cả anh, có quá nhiều ý kiến với đội, gây chuyện thị phi, suốt ngày mang đến rắc rối, nếu trên đời này có yêu tinh phiền phức, thì chắc chắn đó chính là em, tại sao anh lại cảm thấy mình làm chưa đủ tốt?”

Đồng Dao bẻ ngón tay tính toán rất chân thành, càng nói về sau càng chột dạ, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, giơ tay lên để Lục Tư Thành thắt nơ lại giúp sau đó thuận thế ôm chặt lấy eo anh: “Em không muốn chia tay anh chút nào, chỉ là mấy ngày hôm nay anh không để ý tới em, em cảm thấy hình như là anh giận em hoặc thấy em phiền rồi, thế nên vừa rồi mới hỏi thế, nếu như đúng là thật, thì ít nhất em muốn mình là người đá anh trước, kiểu này khiến em cảm thấy tương đối có mặt —– “

Còn chưa nói hết câu.

Khuôn mặt đã bị người đàn ông bóp lấy.

Lời chưa nói hết đương nhiên là lại quay ngược trở về, mặt Đồng Dao bị bóp đến biến dạng ngẩng lên nhìn Lục Tư Thành, anh đang cúi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô.

“Mặc dù giải mùa xuân vào được đến chung kết, nhưng cũng đã thua bốn năm trận vòng ngoài, trận chung kết cũng để thua, chứ không giống hiện tại đấu đến tận bây giờ cũng chỉ thua mỗi một mình YQCB, thua CK mới là chuyện khó có thể chấp nhận được—— Sao em có thể nói lúc trước đội rất tốt còn bây giờ thì thụt lùi? Em đúng là xen vào chuyện của người khác, nhưng đã rất lâu rồi bọn anh không tham gia mấy cái hoạt động thương nghiệp vớ vẩn gì đó; Em khoa tay múa chân với cái giới này, nhưng hiện tại hầu như đội nào cũng có lệnh giới nghiêm, tất cả các thành viên đều đã dần quen và đi vào nề nếp; Trước đây anh chỉ huy luôn phải cân nhắc xem bước tiếp theo nên phải làm như thế nào, hiện tại anh đã cảm thấy dễ dàng hơn nhờ có sự trợ giúp của đồng đội, họ đề nghị họ thắc mắc họ đưa ra cái nhìn bao quát hơn từ đó có thể đưa ra được sự lựa chọn tốt hơn, mặc dù quá trình học và luyện tập khả năng phản ứng rất vất vả, nhưng đây là sự tiến bộ, khi những người khác đều đang tiến bộ, anh cũng cần phải tiến bộ thì mới có thể giữ vững phong độ dẫn trước người khác; Em là yêu tinh phiền phức không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng những lời em nói đều đúng, em nói xong những lời đó, ban quản lý của CLB có chỉ trích gì em không? Không có, điều đó chứng minh những lời em nói đều đúng; Còn việc fan cuồng giận em gửi cả lưỡi dao đến khiến em bị thương, chuyện này chẳng lẽ lại là lỗi của em?… Còn thiếu cái gì chưa nói nữa không?”

“…”

Đồng Dao ngẩng đầu, hơi mở miệng, mông lung nhìn Lục Tư Thành: Từ sau lần bị giáo dục trong phòng nghỉ do chuyện Showgirl, đã rất lâu rồi cô không thấy Lục Tư Thành nói nhiều như vậy.

Đáng sợ nhất là, sau khi anh nói xong còn hỏi cô: Có thiều cái gì chưa nói không?

… … … … Không có.

Nhưng mà anh thì hình như nói hơi nhiều rồi đấy.

Đồng Dao hé miệng nhưng lại không lên tiếng, Lục Tư Thành đưa tay lên đầu cô, vuốt vuốt mái tóc ngắn vẫn còn ướt vì vừa gội xong, cúi đầu khẽ hôn lên mí mắt sưng đó của cô: “Nếu như không có, thì đến lượt anh.”

“…”

“Rõ ràng là anh chọn tướng sai, là anh chỉ huy không đúng khiến trận đấu trở nên khó khăn hơn, không liên quan gì đến em cả nhưng lại hại em phải hứng một tràng mắng chửi—- Lúc trước anh tràn đầy lòng tin giáo dục em, giống như mình là một nhân vật không tầm thường, chỉ cần làm theo lời anh nói là sẽ không sai, thế mà bây giờ lại biến thành thế này, anh cảm thấy… ” Lục Tư Thành dừng lại, “Rất mất mặt.”

… Mất mặt?

… Lục Tư Thành cảm thấy mất mặt?

… Mặt trời hôm nay mọc ở hướng Tây à, lạ lùng ghê!

Đồng Dao dựng lỗ tai lên, bình tĩnh không tiếng động nhìn người đàn ồng—– Cảm nhận được những nụ hôn nhẹ nhàng của anh rơi xuống trán, chóp mũi, mí mắt, khóe mắt, hai gò má, khóe môi…

Giọng nói của trở nên nhỏ hơn: “Sau đó lại xảy ra chuyện em bị thương, lúc ấy anh rất lo, cũng rất tức giận—– Nhưng dù muốn phát giận cũng chẳng biết trút lên ai… “

“Thế là anh trút lên em.”

“Anh không có.”

“Vậy tại sao mấy ngày nay anh không để ý tới em?”

“… …Bởi vì anh vẫn luôn muốn em lên sân thi đấu, bởi vì anh giận đến choáng váng đầu óc, thậm chí anh còn không nghĩ đến việc tay em đau, có lẽ sẽ thật sự có người tổn thương em, em nghỉ một trận cũng không phải chuyện gì to tát thậm chí còn là một chuyện tốt—- Anh kiêu ngạo tự phụ, mọi chuyện đều không muộn bị chịu thiệt, kết quả là biến thành thằng điên luôn rồi, quên mất cả chuyện phải suy nghĩ cho em, ngay cả Tiểu Thụy còn tỉnh táo hơn anh.”

Giọng nói của người đàn ông càng lúc càng nhỏ.

Hơi khàn khàn…

Anh đưa tay nhẹ nhàng ấn người trong lòng ngã xuống giường—– Những nụ hôn dịu dàng cả anh rơi lên cằm và cổ cô, cuối cùng lưu luyến nơi cánh môi mềm mại nhưng có hơi lạnh buốt… Anh dùng đầu lưỡi phác họa đôi môi, làm nó trở nên ướt át, rồi nhuộm nó thành màu đỏ đẹp mắt, có chút hơi sưng.

Đầu lưỡi anh luồn vào trong môi cô, cạy mở hàm răng, đầu lưỡi dây dưa, bầu không khí giữa hai người trở nên hỗn loạn… không biết là ai bắt đầu, dần dần chuyển sang nặng nề hơn—-

Phá vỡ sự yên tĩnh vốn có.

Khi cả hai thoáng tách ra, đôi mắt màu nâu của anh ánh lên sự dịu dàng, khóe mắt nhu hòa nhìn người con gái đang nằm dưới thân, bàn tay chạm khẽ vào khóe mắt ửng đỏ của cô——

Cô đang nhìn anh.

Trong con ngươi đen láy của cô chỉ phản chiếu hình dáng anh.

Chỉ một mình anh.

Lòng anh khẽ động, tình cảm trong tim phảng phất như lan ra khắp toàn thân, giờ này phút này, sự đau đớn của vết thương đang quấn băng trên cái tay đang vòng qua cổ anh của cô cũng thông qua sự tiếp xúc da thịt mà truyền đến người anh… Anh thở dài một tiếng, cúi người hôn lên môi cô: “Không phải không muốn nói với em, anh chỉ không biết nên mở miệng làm sao để em chấp nhận một khía cạnh khác của con người anh: Không phải là một người đàn ông hoàn mỹ cao cao tại thượng như em nghĩ, chỉ là một người đàn ông với rất nhiều khuyết điểm, ở thời khắc mấu chốt thậm chí còn không biết nên bảo vệ em như thế nào.”

Lúc nói những lời yếu ớt này, anh tựa như một con chó cỡ lớn đang rên ư ử—-

Đám lông mềm mại đó, rất đáng yêu.

Biết được không phải là anh chán ghét mình mà là vì lý do ngây thơ này, tảng đá trong lòng Đồng Dao cuối cùng cũng rơi xuống, cảm thán mình đúng là suy nghĩ quá nhiều, cùng lúc đó cũng cảm thán người đàn ông nhà cô suy nghĩ cũng nhiều quá đi——-

Hai người suy nghĩ nhiều cộng lại có thể tạo ra một hệ ngân hà mới luôn.

Lúc này, thấy ánh mắt anh nhìn mình như đang chờ đợi phán quyết, Đồng Dao đột nhiên muốn trêu anh, nhếch môi chọc ghẹo: “Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, ai nói với anh anh là một người đàn ông hoàn mỹ cao cao tại thượng trong lòng em?”

Lục Tư Thành ngẩn người: “Chẳng lẽ không phải?”

“… Không phải, em đã từng nhìn thấy bộ dáng không chải đầu không cạo râu mặc áo phông giá rẻ ngồi cắt móng chân của anh rồi đấy.”

“…” Lục Tư Thành nhìn thấy sự trêu chọc thoáng hiện trong mắt cô, lập tức có phản ứng, “Đây là lý do em muốn chia tay với anh?”

“Em đã nói em không muốn… A!”

Cổ áo bị người ta kéo xuống.

Bàn tay hư hỏng của người đàn ông đã bò lên trên.

Đồng Dao co chân, dựa vào phần hông của anh—–

“Nhưng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, sau này, ” Lục Tư Thành dịu dàng hôn lên môi cô, “Không cho phép tùy tiện nói chia tay.”

“Đó là trước khi anh đá em, em muốn ra tay trước —– A a a!” không biết tay anh chạm vào chỗ nào, cô gái nhỏ khẽ trừng mắt, con ngươi co lại, cái tay vốn đang vịn trên vai anh hơi siết chặt, khi mở miệng lần nữa, giọng cô như khó thở, “Em sai rồi em sai rồi, anh đừng…”

“Sẽ không có ngày đó đâu.” Mặt anh vùi vào cổ cô, giọng nói nghe hơi nặng nề, “Em nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Chăn bị kéo lên che kín hai người đang quấn lấy nhau trên chiếc giường mềm mại.

Mọi chuyện diễn ra có chút ngoài ý muốn nhưng lại thật tự nhiên, từ đầu đến cuối anh đều vùi mặt vào một bên tai cô nói từng câu đứt quãng, hơi thở nóng rực đó phả vào vành tai cô, nhưng lại khiến mặt cô đỏ bừng——

Anh nói anh sẽ trở nên mạnh hơn, để những người kia phải ngậm miệng lại, thể thao điện tử không có chuyện bao biện, nói cái gì cũng đều vô dụng, chỉ có thắng mới có ích thôi; Đồng Dao cực kỳ đồng tình với quan điểm này của anh, muốn mở miệng khen anh nhưng lại bị anh cắn cắn đầu lưỡi…

Anh nói dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa thì anh đều sẽ đứng trước mặt cô, anh sẽ không để cô phải nức nở khóc lóc đủ rồi mới đến gõ cửa phòng cô nữa; Đồng Dao nghe vậy thì cảm động vô cùng, nhưng một giây sau đó khi anh tiến vào thì lại đau đến mức nước mắt rưng rưng…

Anh nói anh không nỡ để cô phải chịu một chút tủi thân uất ức nào; nhưng khi cô cầu xin anh chậm lại thì lại chẳng có chút gì cho thấy anh đang chuẩn bị phanh xe lại cả…

Anh nói anh đồng ý với đề nghị để cô nghỉ thi đấu, lŕ bởi vě sợ tay cô đau; Đồng Dao nghĩ thầm hiện tại hěnh như không phải vấn đề tay đau nữa rồi, mŕ lŕ cả người cô chỗ nŕo cũng rất đau, cňn nóng nữa…

—– Người ta đều nói lời đŕn ông khi ở tręn giường lŕ không thể tin, bởi vě một khi đă xuống giường thě mấy lời ngon ngọt đó đều thŕnh tiếng đánh rắm hết… Lục Tư Thŕnh thě có hơi khác một chút, anh trực tiếp chứng minh điều đó ở ngay tại tręn giường, chân trước vừa hứa hẹn, chân sau đó bị vả mặt bốp bốp rồi.



“Hiện tại anh đă không có lý do để không chăm sóc em cả đời rồi, thế nęn chuyện chia tay nŕy ấy, anh nói lại một lần nữa, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“…”

Cuối cůng Đồng Dao bị lŕm đến mức cảm thấy từ tręn xuống dưới ngŕy cả một lỗ chân lông cũng không thuộc về cô nữa rồi, một thân mồ hôi được người đŕn ông bế vŕo trong phňng tắm rửa sạch, lúc đó người nŕy cón rất có tinh thần mŕ lặp lại những lời nói nhảm kia một lần nữa—–

Lúc nŕy Đồng Dao đă mệt đến mức nửa ngón út cũng không nhấc lęn nổi, nghe vậy thì như một xác chết không có phản ứng gì, chỉ là nửa mí mắt vẫn cố nâng lên nhìn Lục Tư Thành, thể hiện mình vẫn còn sống hơn nữa đã nghe thấy rồi.

Cô giật mình nhìn cái quần lót trên nền đất, hối hận đến mức chỉ muốn xuyên không quay về 3 tiếng trước, hung hăng vả vào cái miệng nói ra lời chia tay của mình mấy phát thật mạnh.

… Tự tạo nghiệp thì không thể sống mà.

Để anh hầu hạ phục vụ mình tắm rửa sạch sẽ thay quần áo mới như Lão Phật Gia, đợi một lúc Lục Tư Thành cũng tắm xong đi ra trèo lên giường ôm cô nằm lên ngực mình, Đồng Dao gối đầu trên lồng ngực của anh, bên tai là tiếng nhịp tim đập chậm rãi có lực.

Cô thoải mái xen lẫn mệt nhọc thở dài một hơi: “Vậy khi nào em có thể thi đấu lại?”

“Đợi tay em khỏi, tên uy hiếp em bị tóm bị xử lý xong! Em muốn đấu thì đấu.”

“Có chuyện tốt như thế á?” Đồng Dao khẽ ngẩng đầu.

Lục Tư Thành ấn đầu cô về: “Nếu không thì sao?”

“Ngày mai chắc lại có thêm tin đồn, đường giữa ZGDX lấy sắc dụ đội trưởng để đổi lấy cơ hội thi đấu.”

Bàn tay đặt trên đầu Đồng Dao xoa xoa tóc cô: “Nghĩ nhiều quá rồi đấy, còn đau không?”

Đồng Dao không thể phản ứng ngay được anh đang hỏi chỗ nào đau, tay hay là… Mặt lập tức đỏ bừng, cô lắc đầu: “Biết là đau mà em bảo anh ngừng sao anh không ngừng, anh không tốt với em chút nào.”

“Lần sau sẽ không đau nữa, chuyện này cần phải cắn răng một phát ăn ngay.”

Có nhiều chỗ quá, không biết nên nói từ đâu, Đồng Dao quyết định bắt vào trọng điểm: “…Còn có lần sau?”

Lục Tư Thành vẻ mặt đương nhiên: “Sao lại không có?”

Đồng Dao: “…”

Lục Tư Thành: “Nhưng đêm nay thì không có nữa đâu, ngủ đi.”

Đồng Dao ngẩn người “à” một tiếng, do mệt quá rồi, nên ngoan ngoãn ngốc nghếch gối đầu trên ngực anh đi vào giấc ngủ—– Trước khi ngủ vẫn mơ hồ cảm giác câu nói của Lục Tư Thành hình như có gì đó không đúng, nhưng nghĩ mãi không ra.

Sáng hôm sau thức dậy, cuối cùng cô cũng biết chỗ nào không đúng rồi: anh nói là, đêm nay, không có.

Nhưng lúc này đã muộn rồi.

Ngày hôm đó 3 giờ chiều Đồng Dao mới có thể bò dậy khỏi giường xuất hiện trong tầm mắt mọi người, cố gắng tỏ ra bình tĩnh bước xuống lầu, kẻ đầu sỏ đã mang vẻ mặt thỏa mãn ngồi vào chỗ đấu rank rồi, Đồng Dao ngồi xuống cạnh anh liếc mắt nhìn điện thoại, mới phát hiện thì ra sau khi cô gửi tin nhắn được 10 phút thì Tiểu Thụy có nhắn lại—–

[zgdx, Tiểu Thụy: Cô nói chuyện lộ bí mật đấu tập ấy hả? Đích thân Thành ca đốc thúc đấy, ấn đầu bên bộ phận quản lý bắt họ tìm cho bằng được… Mà chuyện chuyển phát nhanh kia của cô cũng đang trong quá trình điều tra, nghe nói đã xác định được số hiệu đơn hàng là được gửi đi từ đơn vị vận chuyển nào đó ở thành phố bên cạnh, đã được sự cho phép và giúp đỡ của cảnh sát để xem lại băng ghi hình rồi.]

[zgdx, Tiểu Thuy: Lần này Thành ca giận thật rồi, sử dụng mối quan hệ cá nhân và tiền riêng không ít đâu, chậc chậc chậc, giận dữ vì hồng nhan, hâm mộ hâm mộ.]

[zgdx, Tiểu Thụy: Em có thể hỏi anh ấy giúp anh không, nếu như anh ấy có cô em gái nào gần gần giống anh ấy, thì làm ơn hãy giới thiệu cho anh.]

Đồng Dao: “…”

[zgdx, smiling: Em gái thì không có đâu, nhưng em trai thì lại có một đứa đấy, nghe nói là đường giữa dự bị của ZGDX đấy, anh có muốn không?]

Chương 139

Edit: Tiểu Vũ

Trong ký ức của Đồng Dao, đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy một Lục Tư Thành như vậy—– Tùy hứng và nôn nóng, sự không chắc chắn lóe lên trong ánh mắt, dáng vẻ đã nhận định xong một chuyện gì đó, sẵn sàng sống chết đại chiến một trận đến cùng.

Lần gần nhất cô nhìn thấy bộ dạng này của Lục Tư Thành có lẽ là lần anh và Giáo Hoàng Lý Quân Hách tranh cãi về thứ tự lên trang bị của Jinx, hai người cách nhau một bức tường rào ngoài sân mà vẫn cãi nhau đến độ gà bay cho sủa, Đồng Dao và đội trưởng đội hàng xóm ra kéo vào cũng kéo không được, cuối cùng hai người đành phải từ bỏ đồng thời ôm tâm lý “thôi hai người vào nhảy vào choảng nhau luôn đi”, tháo xích thả chó…

Thường thì khi gặp tình huống như thế này, Lục Tư Thành sẽ vào trạng thái “ông đây không nghe thấy em nói gì hết, ông đây cũng không nghe đâu, biết điều thì mau biến đi”… Đồng Dao mặc dù hơi khó hiểu nhưng cũng nhờ những lời của anh mà hơi yên lòng, sau khi đầu óc bắt đầu hoạt động lại bình thường, rốt cuộc cô đã bắt được điểm không quá hợp lý trong lời nói của đối phương: “Anh nói anh…làm không tốt?”

Lục Tư Thành nhướng mày.

Đồng Dao lập tức hoảng sợ: “Anh vừa mới nói xong đó!”

Lục Tư Thành: “Ừ anh nói, em căng thẳng cái gì?”

“… Anh nhìn em bằng ánh mắt đó khiến em không thể không căng thẳng được, ” Đồng Dao lấy kéo, cắt phần băng vải đã treo lủng lẳng trên ngón tay mình từ nãy đến giờ, ném cuộn vải băng về lại trong hòm đựng thuốc, “Nói xem nào, anh không làm tốt chỗ nào?”

“Đang khởi binh hỏi tội đấy à?”

“… … … … Không phải, em chỉ hỏi chút thôi.” Đồng Dao liếc mắt nhìn anh một cái, “Em chỉ là rất tò mò tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy, tại sao lại cảm thấy anh làm chưa đủ tốt—–Thực tế là em vẫn luôn tất tốt mà, ZGDX cũng chẳng có quá nhiều vấn đề, giải mùa xuân vừa rồi cũng thuận lợi tiến vào chung kết, trên Tieba cũng đâu có ai nói xấu gì anh đâu, anh là Lục Tư Thành, là chessman, là AD thần thánh trong lòng mọi người, trước đây thậm chí còn không có ai mắng anh nữa cơ… Cho đến khi em xuất hiện, em xen vào chuyện của người khác, khoa tay múa chân với cái giới này thậm chí với cả anh, có quá nhiều ý kiến với đội, gây chuyện thị phi, suốt ngày mang đến rắc rối, nếu trên đời này có yêu tinh phiền phức, thì chắc chắn đó chính là em, tại sao anh lại cảm thấy mình làm chưa đủ tốt?”

Đồng Dao bẻ ngón tay tính toán rất chân thành, càng nói về sau càng chột dạ, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, giơ tay lên để Lục Tư Thành thắt nơ lại giúp sau đó thuận thế ôm chặt lấy eo anh: “Em không muốn chia tay anh chút nào, chỉ là mấy ngày hôm nay anh không để ý tới em, em cảm thấy hình như là anh giận em hoặc thấy em phiền rồi, thế nên vừa rồi mới hỏi thế, nếu như đúng là thật, thì ít nhất em muốn mình là người đá anh trước, kiểu này khiến em cảm thấy tương đối có mặt —– “

Còn chưa nói hết câu.

Khuôn mặt đã bị người đàn ông bóp lấy.

Lời chưa nói hết đương nhiên là lại quay ngược trở về, mặt Đồng Dao bị bóp đến biến dạng ngẩng lên nhìn Lục Tư Thành, anh đang cúi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô.

“Mặc dù giải mùa xuân vào được đến chung kết, nhưng cũng đã thua bốn năm trận vòng ngoài, trận chung kết cũng để thua, chứ không giống hiện tại đấu đến tận bây giờ cũng chỉ thua mỗi một mình YQCB, thua CK mới là chuyện khó có thể chấp nhận được—— Sao em có thể nói lúc trước đội rất tốt còn bây giờ thì thụt lùi? Em đúng là xen vào chuyện của người khác, nhưng đã rất lâu rồi bọn anh không tham gia mấy cái hoạt động thương nghiệp vớ vẩn gì đó; Em khoa tay múa chân với cái giới này, nhưng hiện tại hầu như đội nào cũng có lệnh giới nghiêm, tất cả các thành viên đều đã dần quen và đi vào nề nếp; Trước đây anh chỉ huy luôn phải cân nhắc xem bước tiếp theo nên phải làm như thế nào, hiện tại anh đã cảm thấy dễ dàng hơn nhờ có sự trợ giúp của đồng đội, họ đề nghị họ thắc mắc họ đưa ra cái nhìn bao quát hơn từ đó có thể đưa ra được sự lựa chọn tốt hơn, mặc dù quá trình học và luyện tập khả năng phản ứng rất vất vả, nhưng đây là sự tiến bộ, khi những người khác đều đang tiến bộ, anh cũng cần phải tiến bộ thì mới có thể giữ vững phong độ dẫn trước người khác; Em là yêu tinh phiền phức không biết giữ mồm giữ miệng, nhưng những lời em nói đều đúng, em nói xong những lời đó, ban quản lý của CLB có chỉ trích gì em không? Không có, điều đó chứng minh những lời em nói đều đúng; Còn việc fan cuồng giận em gửi cả lưỡi dao đến khiến em bị thương, chuyện này chẳng lẽ lại là lỗi của em?… Còn thiếu cái gì chưa nói nữa không?”

“…”

Đồng Dao ngẩng đầu, hơi mở miệng, mông lung nhìn Lục Tư Thành: Từ sau lần bị giáo dục trong phòng nghỉ do chuyện Showgirl, đã rất lâu rồi cô không thấy Lục Tư Thành nói nhiều như vậy.

Đáng sợ nhất là, sau khi anh nói xong còn hỏi cô: Có thiều cái gì chưa nói không?

… … … … Không có.

Nhưng mà anh thì hình như nói hơi nhiều rồi đấy.

Đồng Dao hé miệng nhưng lại không lên tiếng, Lục Tư Thành đưa tay lên đầu cô, vuốt vuốt mái tóc ngắn vẫn còn ướt vì vừa gội xong, cúi đầu khẽ hôn lên mí mắt sưng đó của cô: “Nếu như không có, thì đến lượt anh.”

“…”

“Rõ ràng là anh chọn tướng sai, là anh chỉ huy không đúng khiến trận đấu trở nên khó khăn hơn, không liên quan gì đến em cả nhưng lại hại em phải hứng một tràng mắng chửi—- Lúc trước anh tràn đầy lòng tin giáo dục em, giống như mình là một nhân vật không tầm thường, chỉ cần làm theo lời anh nói là sẽ không sai, thế mà bây giờ lại biến thành thế này, anh cảm thấy… ” Lục Tư Thành dừng lại, “Rất mất mặt.”

… Mất mặt?

… Lục Tư Thành cảm thấy mất mặt?

… Mặt trời hôm nay mọc ở hướng Tây à, lạ lùng ghê!

Đồng Dao dựng lỗ tai lên, bình tĩnh không tiếng động nhìn người đàn ồng—– Cảm nhận được những nụ hôn nhẹ nhàng của anh rơi xuống trán, chóp mũi, mí mắt, khóe mắt, hai gò má, khóe môi…

Giọng nói của trở nên nhỏ hơn: “Sau đó lại xảy ra chuyện em bị thương, lúc ấy anh rất lo, cũng rất tức giận—– Nhưng dù muốn phát giận cũng chẳng biết trút lên ai… “

“Thế là anh trút lên em.”

“Anh không có.”

“Vậy tại sao mấy ngày nay anh không để ý tới em?”

“… …Bởi vì anh vẫn luôn muốn em lên sân thi đấu, bởi vì anh giận đến choáng váng đầu óc, thậm chí anh còn không nghĩ đến việc tay em đau, có lẽ sẽ thật sự có người tổn thương em, em nghỉ một trận cũng không phải chuyện gì to tát thậm chí còn là một chuyện tốt—- Anh kiêu ngạo tự phụ, mọi chuyện đều không muộn bị chịu thiệt, kết quả là biến thành thằng điên luôn rồi, quên mất cả chuyện phải suy nghĩ cho em, ngay cả Tiểu Thụy còn tỉnh táo hơn anh.”

Giọng nói của người đàn ông càng lúc càng nhỏ.

Hơi khàn khàn…

Anh đưa tay nhẹ nhàng ấn người trong lòng ngã xuống giường—– Những nụ hôn dịu dàng cả anh rơi lên cằm và cổ cô, cuối cùng lưu luyến nơi cánh môi mềm mại nhưng có hơi lạnh buốt… Anh dùng đầu lưỡi phác họa đôi môi, làm nó trở nên ướt át, rồi nhuộm nó thành màu đỏ đẹp mắt, có chút hơi sưng.

Đầu lưỡi anh luồn vào trong môi cô, cạy mở hàm răng, đầu lưỡi dây dưa, bầu không khí giữa hai người trở nên hỗn loạn… không biết là ai bắt đầu, dần dần chuyển sang nặng nề hơn—-

Phá vỡ sự yên tĩnh vốn có.

Khi cả hai thoáng tách ra, đôi mắt màu nâu của anh ánh lên sự dịu dàng, khóe mắt nhu hòa nhìn người con gái đang nằm dưới thân, bàn tay chạm khẽ vào khóe mắt ửng đỏ của cô——

Cô đang nhìn anh.

Trong con ngươi đen láy của cô chỉ phản chiếu hình dáng anh.

Chỉ một mình anh.

Lòng anh khẽ động, tình cảm trong tim phảng phất như lan ra khắp toàn thân, giờ này phút này, sự đau đớn của vết thương đang quấn băng trên cái tay đang vòng qua cổ anh của cô cũng thông qua sự tiếp xúc da thịt mà truyền đến người anh… Anh thở dài một tiếng, cúi người hôn lên môi cô: “Không phải không muốn nói với em, anh chỉ không biết nên mở miệng làm sao để em chấp nhận một khía cạnh khác của con người anh: Không phải là một người đàn ông hoàn mỹ cao cao tại thượng như em nghĩ, chỉ là một người đàn ông với rất nhiều khuyết điểm, ở thời khắc mấu chốt thậm chí còn không biết nên bảo vệ em như thế nào.”

Lúc nói những lời yếu ớt này, anh tựa như một con chó cỡ lớn đang rên ư ử—-

Đám lông mềm mại đó, rất đáng yêu.

Biết được không phải là anh chán ghét mình mà là vì lý do ngây thơ này, tảng đá trong lòng Đồng Dao cuối cùng cũng rơi xuống, cảm thán mình đúng là suy nghĩ quá nhiều, cùng lúc đó cũng cảm thán người đàn ông nhà cô suy nghĩ cũng nhiều quá đi——-

Hai người suy nghĩ nhiều cộng lại có thể tạo ra một hệ ngân hà mới luôn.

Lúc này, thấy ánh mắt anh nhìn mình như đang chờ đợi phán quyết, Đồng Dao đột nhiên muốn trêu anh, nhếch môi chọc ghẹo: “Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy, ai nói với anh anh là một người đàn ông hoàn mỹ cao cao tại thượng trong lòng em?”

Lục Tư Thành ngẩn người: “Chẳng lẽ không phải?”

“… Không phải, em đã từng nhìn thấy bộ dáng không chải đầu không cạo râu mặc áo phông giá rẻ ngồi cắt móng chân của anh rồi đấy.”

“…” Lục Tư Thành nhìn thấy sự trêu chọc thoáng hiện trong mắt cô, lập tức có phản ứng, “Đây là lý do em muốn chia tay với anh?”

“Em đã nói em không muốn… A!”

Cổ áo bị người ta kéo xuống.

Bàn tay hư hỏng của người đàn ông đã bò lên trên.

Đồng Dao co chân, dựa vào phần hông của anh—–

“Nhưng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, sau này, ” Lục Tư Thành dịu dàng hôn lên môi cô, “Không cho phép tùy tiện nói chia tay.”

“Đó là trước khi anh đá em, em muốn ra tay trước —– A a a!” không biết tay anh chạm vào chỗ nào, cô gái nhỏ khẽ trừng mắt, con ngươi co lại, cái tay vốn đang vịn trên vai anh hơi siết chặt, khi mở miệng lần nữa, giọng cô như khó thở, “Em sai rồi em sai rồi, anh đừng…”

“Sẽ không có ngày đó đâu.” Mặt anh vùi vào cổ cô, giọng nói nghe hơi nặng nề, “Em nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Chăn bị kéo lên che kín hai người đang quấn lấy nhau trên chiếc giường mềm mại.

Mọi chuyện diễn ra có chút ngoài ý muốn nhưng lại thật tự nhiên, từ đầu đến cuối anh đều vùi mặt vào một bên tai cô nói từng câu đứt quãng, hơi thở nóng rực đó phả vào vành tai cô, nhưng lại khiến mặt cô đỏ bừng——

Anh nói anh sẽ trở nên mạnh hơn, để những người kia phải ngậm miệng lại, thể thao điện tử không có chuyện bao biện, nói cái gì cũng đều vô dụng, chỉ có thắng mới có ích thôi; Đồng Dao cực kỳ đồng tình với quan điểm này của anh, muốn mở miệng khen anh nhưng lại bị anh cắn cắn đầu lưỡi…

Anh nói dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa thì anh đều sẽ đứng trước mặt cô, anh sẽ không để cô phải nức nở khóc lóc đủ rồi mới đến gõ cửa phòng cô nữa; Đồng Dao nghe vậy thì cảm động vô cùng, nhưng một giây sau đó khi anh tiến vào thì lại đau đến mức nước mắt rưng rưng…

Anh nói anh không nỡ để cô phải chịu một chút tủi thân uất ức nào; nhưng khi cô cầu xin anh chậm lại thì lại chẳng có chút gì cho thấy anh đang chuẩn bị phanh xe lại cả…

Anh nói anh đồng ý với đề nghị để cô nghỉ thi đấu, lŕ bởi vě sợ tay cô đau; Đồng Dao nghĩ thầm hiện tại hěnh như không phải vấn đề tay đau nữa rồi, mŕ lŕ cả người cô chỗ nŕo cũng rất đau, cňn nóng nữa…

—– Người ta đều nói lời đŕn ông khi ở tręn giường lŕ không thể tin, bởi vě một khi đă xuống giường thě mấy lời ngon ngọt đó đều thŕnh tiếng đánh rắm hết… Lục Tư Thŕnh thě có hơi khác một chút, anh trực tiếp chứng minh điều đó ở ngay tại tręn giường, chân trước vừa hứa hẹn, chân sau đó bị vả mặt bốp bốp rồi.



“Hiện tại anh đă không có lý do để không chăm sóc em cả đời rồi, thế nęn chuyện chia tay nŕy ấy, anh nói lại một lần nữa, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“…”

Cuối cůng Đồng Dao bị lŕm đến mức cảm thấy từ tręn xuống dưới ngŕy cả một lỗ chân lông cũng không thuộc về cô nữa rồi, một thân mồ hôi được người đŕn ông bế vŕo trong phňng tắm rửa sạch, lúc đó người nŕy cón rất có tinh thần mŕ lặp lại những lời nói nhảm kia một lần nữa—–

Lúc nŕy Đồng Dao đă mệt đến mức nửa ngón út cũng không nhấc lęn nổi, nghe vậy thì như một xác chết không có phản ứng gì, chỉ là nửa mí mắt vẫn cố nâng lên nhìn Lục Tư Thành, thể hiện mình vẫn còn sống hơn nữa đã nghe thấy rồi.

Cô giật mình nhìn cái quần lót trên nền đất, hối hận đến mức chỉ muốn xuyên không quay về 3 tiếng trước, hung hăng vả vào cái miệng nói ra lời chia tay của mình mấy phát thật mạnh.

… Tự tạo nghiệp thì không thể sống mà.

Để anh hầu hạ phục vụ mình tắm rửa sạch sẽ thay quần áo mới như Lão Phật Gia, đợi một lúc Lục Tư Thành cũng tắm xong đi ra trèo lên giường ôm cô nằm lên ngực mình, Đồng Dao gối đầu trên lồng ngực của anh, bên tai là tiếng nhịp tim đập chậm rãi có lực.

Cô thoải mái xen lẫn mệt nhọc thở dài một hơi: “Vậy khi nào em có thể thi đấu lại?”

“Đợi tay em khỏi, tên uy hiếp em bị tóm bị xử lý xong! Em muốn đấu thì đấu.”

“Có chuyện tốt như thế á?” Đồng Dao khẽ ngẩng đầu.

Lục Tư Thành ấn đầu cô về: “Nếu không thì sao?”

“Ngày mai chắc lại có thêm tin đồn, đường giữa ZGDX lấy sắc dụ đội trưởng để đổi lấy cơ hội thi đấu.”

Bàn tay đặt trên đầu Đồng Dao xoa xoa tóc cô: “Nghĩ nhiều quá rồi đấy, còn đau không?”

Đồng Dao không thể phản ứng ngay được anh đang hỏi chỗ nào đau, tay hay là… Mặt lập tức đỏ bừng, cô lắc đầu: “Biết là đau mà em bảo anh ngừng sao anh không ngừng, anh không tốt với em chút nào.”

“Lần sau sẽ không đau nữa, chuyện này cần phải cắn răng một phát ăn ngay.”

Có nhiều chỗ quá, không biết nên nói từ đâu, Đồng Dao quyết định bắt vào trọng điểm: “…Còn có lần sau?”

Lục Tư Thành vẻ mặt đương nhiên: “Sao lại không có?”

Đồng Dao: “…”

Lục Tư Thành: “Nhưng đêm nay thì không có nữa đâu, ngủ đi.”

Đồng Dao ngẩn người “à” một tiếng, do mệt quá rồi, nên ngoan ngoãn ngốc nghếch gối đầu trên ngực anh đi vào giấc ngủ—– Trước khi ngủ vẫn mơ hồ cảm giác câu nói của Lục Tư Thành hình như có gì đó không đúng, nhưng nghĩ mãi không ra.

Sáng hôm sau thức dậy, cuối cùng cô cũng biết chỗ nào không đúng rồi: anh nói là, đêm nay, không có.

Nhưng lúc này đã muộn rồi.

Ngày hôm đó 3 giờ chiều Đồng Dao mới có thể bò dậy khỏi giường xuất hiện trong tầm mắt mọi người, cố gắng tỏ ra bình tĩnh bước xuống lầu, kẻ đầu sỏ đã mang vẻ mặt thỏa mãn ngồi vào chỗ đấu rank rồi, Đồng Dao ngồi xuống cạnh anh liếc mắt nhìn điện thoại, mới phát hiện thì ra sau khi cô gửi tin nhắn được 10 phút thì Tiểu Thụy có nhắn lại—–

[zgdx, Tiểu Thụy: Cô nói chuyện lộ bí mật đấu tập ấy hả? Đích thân Thành ca đốc thúc đấy, ấn đầu bên bộ phận quản lý bắt họ tìm cho bằng được… Mà chuyện chuyển phát nhanh kia của cô cũng đang trong quá trình điều tra, nghe nói đã xác định được số hiệu đơn hàng là được gửi đi từ đơn vị vận chuyển nào đó ở thành phố bên cạnh, đã được sự cho phép và giúp đỡ của cảnh sát để xem lại băng ghi hình rồi.]

[zgdx, Tiểu Thụy: Lần này Thành ca giận thật rồi, sử dụng mối quan hệ cá nhân và tiền riêng không ít đâu, chậc chậc chậc, giận dữ vì hồng nhan, hâm mộ hâm mộ.]

[zgdx, Tiểu Thụy: Em có thể hỏi anh ấy giúp anh không, nếu như anh ấy có cô em gái nào gần gần giống anh ấy, thì làm ơn hãy giới thiệu cho anh.]

Đồng Dao: “…”

[zgdx, smiling: Em gái thì không có đâu, nhưng em trai thì lại có một đứa đấy, nghe nói là đường giữa dự bị của ZGDX đấy, anh có muốn không?]

[zgdx, Tiểu Thụy: Anh thèm vào!]
Tiểu Vũ: lần đầu tiên của đôi lứa đây các bạn ạ =))