Khi Hoa Đào Nở

Chương 7: Tất cả câm miệng cho tôi, để cho bạn ý đọc




Editor: Na~~~~ Beta: Leo Leo

Thói quen sinh hoạt của Nguyên Yên khá tốt, sáng sớm đã rời giường, rồi đi đến nhà ăn, tự mình chuẩn bị bữa sáng. Phối đồ đồng phục buổi sáng một chút, nghĩ hôm nay mình có lẽ nên đi bộ đến trường, vẫn nên mặc quần dài để giữ ấm.

Cô đi ra khỏi khách sạn rất sớm, cô cho rằng mình là người đầu tiên đến lớp sớm nhất. Không nghĩ tới người ngồi đằng sau cô, Cố Thừa đã gục xuống bàn ngủ.

Thật phục người này. Nếu đã ngủ muộn như thế, thì cũng đừng tới sớm làm gì. Tới sớm như thế, nhưng quan trọng là đến để ngủ.

Nguyên Yên rất im lặng, nhẹ nhàng đến chỗ của mình ngồi xuống. Cẩn thận tránh đụng tới cái người nghe đồn sẽ rất đáng sợ nếu ai đó đánh thức cậu ta dậy. Rất nhanh, nhiều bạn học lục tục đi tới. Nhiều người nên không khí lớp học có vẻ ồn ào hơn. Thế nhưng, Cố Thừa lại không hề bị những âm thanh ồn ào trong lớp đánh thức, có lẽ đây đã sớm trở thành thói quen của cậu.

Buổi sáng sớm ngày thứ 3, đến để ra đề kiểm tra chính là Thầy Lưu, giáo viên Tiếng Anh.

"Hôm nay thầy lớp một, cô Sam lớp hai, sau này thay phiên nhau" Thầy Lưu nói "Nào nào nào, bạn học mới, cho mọi người xem khởi đầu tốt nào"

Kiểm tra miệng đối với Nguyên Yên chỉ là một bữa ăn sáng. Mặc dù mới khai giảng được hai tháng, cô đã sớm học thuộc toàn bộ kiến thức môn tiếng anh rồi. Nghe vậy, cô đứng lên, vừa mới chuẩn bị mở miệng đọc, thầy Lưu lại gợi ý "Lên trên này, lên trên này, em lên bục giảng trên này đi. Về sau kiểm tra thuộc bài thì cứ lên đây mà đọc"

Nguyên Yên không còn cách nào khác, đành phải đi đến bục giảng phía trước xoay người lại. Có bạn học ngáp, có người thì nói chuyện trời đất, đọc sách... đều có cả. Cô chuyển mắt sang hàng cuối cùng Cố Thừa, giống như hôm qua gục ngủ. Mặt sa sầm, chậm rãi mở lời, thanh âm rả rích nhu nhu mặc dù không cao, nhưng lại vững vàng truyền tới phía cuối lớp.

Cố Thừa ghé lên trên mặt bàn, nghe âm thanh nhu thuận ngọt ngào này, chỉ cảm thấy càng ngày càng bối rối.

Nhưng mà trong lớp học, các bạn học ngày càng càng ồn, thời gian trôi qua càng muốn chặn âm thanh đó lại. Cố Thừa cảm thấy bực bội. Cậu kỳ thật đã sớm luyện được công phu dù ồn ào mấy đi nữa không không bị ảnh hưởng đến giấc ngủ, nhưng là hôm nay, những tạp âm này không biết thế nào lại không thể dễ dàng bỏ qua.

Đúng lúc này, cái thanh âm ngọt ngào giống như gió xuân kia, bỗng nhiên dừng lại.

Các bạn líu ríu, càng ngày càng ồn ào, dần dần muốn che đi âm thanh đọc bài của cô. Sự tức giận của Nguyên Yên cũng đi lên, thời gian càng trôi qua, khuôn mặt mềm mại ngọt ngào cũng khong còn.

Đừng nhìn Nguyên Yên bề ngoài kiểu ngọt ngào ngọt ngào hoàn mỹ, tính tình mềm mại ôn nhu, tất cả đều là giả tạo. Nguyên Yên tuyệt đối không hiền.

Cô chỉ mềm mại ôn nhu với người có thiện ý với cô. Sau này cô phải trở thành người thừa kế của hai gia tộc, sớm đã bị cha mẹ cô bồi dưỡng thành tính cách mạnh mẽ.

Trong trường học cũ, cô là lớp trưởng, không ai không dám không phục cô, không ai dám không nghe cô. Đến trường học mới này, cô đã có suy nghĩ sẽ không ở lại quá lâu, cho nên cô không có ý định nhiều chuyện. Thế nhưng lúc mới vào, đã có ấn tượng xấu về Lập An, lúc này từ bục giảng nhìn xuống bạn học phía dưới đang ồn ào kia, cô phá lệ mà phản cảm

Lúc một nam sinh vo một tờ giấy lại ném vào cậu nam sinh khác, Nguyên Yên đang đọc thuộc lòng liền dừng lại. Cứ như vậy, trường học thật sự có danh truyền từ xưa sao??

Cô nheo mắt lại, từ từ lấy hơi, cái miệng chuẩn bị la lớn.

Nhưng vào đúng lúc này, phía sau phòng học bỗng nhiên có người lạnh lùng nói."Con mẹ nó, tất cả câm miệng lại hết cho tôi."

Âm thanh này trầm thấp mà lạnh lẽo, còn mang theo chút khàn khàn vào sáng sớm, âm điệu không cao, có thể thấy dùng lực rất nhiều. Trong nháy mắt, trong phòng học tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Nguyên Yên đang vận sức chuẩn bị hét thì xém nữa cắn đầu lưỡi của mình.

"Để cậu ấy đọc bài" Nam sinh ngồi cuối cùng lớp kia xoa đầu, không kiên nhẫn nói.

Cách chỗ đó có chút xa, Nguyên Yên chỉ có thể thấy rõ ngũ quan thâm thúy của nam sinh đó, mũi rất cao, chi tiết thấy không rõ, nhưng là nam sinh có tướng mạo không tệ. Lại là... con ma ngủ Cố Thừa?? Nguyên Yên sợ hãi nhíu nhíu mày.

Nếu là người khác ồn ào, làm cậu không ngủ được nên cậu ta giận, Nguyên Yên có thể lý giải. Nhưng Nguyên Yên sợ, chính là... cậu tựa hồ là bởi vì người khác ồn ào trong lúc cô đọc thuộc lòng cho nên mới phát cáu??

Không phải tên đó là đầu gấu, không bao giờ hòa hợp với giáo viên mà còn đánh giáo viên đây sao?

"Không sao, không có việc gì" Thầy Lưu Anh Ngữ trấn an cô nói "Tiếp tục đọc, tiếp tục đi"

Thầy Lưu không trách Cố Thừa lấy uy dẹp lớp.

Nếu đã có người dẹp loạn thay cho cô, Nguyên Yên cũng vui vẻ không đi làm người xấu. Âm thanh mềm mại của cô lại vang lên thêm lần nữa truyền tới cuối căn phòng. Nguyên Yên không chỉ có giọng nói êm tai, cộng thêm ngữ điệu trôi chảy đến mức hoàn mỹ, loại học sinh này thầy Lưu cưng chết đi được. Khi Nguyên Yên đọc xong, thầy dẫn trước vỗ tay, dưới bục giảng cũng có tiếng vỗ tay thưa thớt.

Vỗ tay vang nhất lại là cậu bạn hay chọc ghẹo ngồi cùng bàn với cô là Vương Triết, tiếp theo là Trương Hạc Nghiên, Miêu Miêu cùng Uông Phỉ, đều là bạn học cô mới quen.

"Nguyên Yên đúng không? Nào, ngày mai người phải kiểm tra học thuộc em có thể chọn. Cứ như vậy, mai cũng vậy sẽ chọn cho ngày kế tiếp. Cho thêm phần thú vị" Thầy Lưu vui vẻ nói "Em chọn ai?"

Nguyên Yên nói "Em còn chưa quen hết các bạn học trong lớp, em tùy tiện đọc một số thứ tự vậy"

Thầy Lưu mỉm cười nói "Được, em nói đi, số mấy?"

Nguyên Yên thuận miệng nói "Số 12"

Trong phòng yên tĩnh, lập tức liền có tiếng cười vang, còn có người huýt sáo.

"Má nó, đây là cái vận mệnh gì đang dẫn đường đây" Vương Triết uốn éo người, vỗ bàn Cố Triết cười to "Là cậu! Không ngờ lại chỉ định cậu chứ"

Cố Thừa dù sao cũng đã tỉnh, Vương Triết liền không sợ mà đi tranh cãi với hắn, cười đến bò lăn ra bàn.

Nguyên Yên bị cười đến nỗi không rõ ràng cho lắm. Lúc này thầy Lưu lại nói "Số 12 là... ai, là Cố Thừa"

Thầy giáo nghe xong còn ra vẻ cao hứng, nói "Thật tốt, ngày mai đến lượt Cố Thừa. Cố Thừa, mai nhớ chuẩn bị"

Thì ra là thế, cô sơ ý một chút, chỉ đúng con ma ngủ. Không biết thầy Lưu vì cái gì mà cao hứng như vậy.

Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo từ nơi xa vang lên "Vâng"

Mặc dù mang theo sự thiếu kiên nhẫn, nhưng cũng không có không lễ phép khi đối xử với thầy giáo. Không giống là theo lời miêu tả khủng bố của Trương Hạc Nghiên.

Nhưng sự bạo lực là chuyện thật đã xảy ra, lại còn đánh cho chảy máu, người bị thương lại là một người đã trưởng thành, đối phương là thầy giáo. Mặc kệ chuyện này có bao nhiêu kì quái, cũng không thể cố gắng cải thiện một người đã xúc phạm đến thân thể người khác, đã đánh người nhưng lại lông tóc không hao tổn đương nhiên ngồi chỗ này.

Nguyên Yên đi trở về chỗ ngồi của mình, phần tử bạo lực kia một cái tay để lên mặt bàn, một cánh tay khác khoác lên trên ghế dựa, cái ghế có chút ngửa ra sau, chình thức nhàn nhạt nhìn cô.

Nguyên Yên đứng trên bục giảng nhìn xuống, quan sát tổng thể ngũ quan của cậu, liền biết đại khái dáng dấp cậu ta không quá kém. Lúc ở gần nhìn, quả nhiên dáng dấp nhìn rất đẹp. Mũi hoàn toàn cao một cách chính xác, dài mà nhọn tiễu. Môi mỏng, khóe môi mang theo lãnh ý nhàn nhạt.

Với tướng mạo này nếu như xuất hiện trên TV, Nguyên Yên không chừng đã khen "Rất đẹp trai nha". Nhưng ấn tượng đầu tiên đối với người này đã ảnh hưởng sâu như thế, ấn tượng đầu tiên của Nguyên Yên đối với cậu đều là xấu cả. Bây giờ nhìn tướng mạo của cậu, liền tự nhiên lại sinh ra một loại cảm giác "A, quả nhiên dáng vẻ lớn lên đúng kiểu playboy"

Ánh mắt Nguyên Yên từ người cậu quét qua, xoay người ngồi xuống chiếc ghế phía trước. Mẹ cô cũng nói với cô phải giữ khoảng cách với loại nguy hiểm này. Dù sao cô ở đây cũng không lâu, liền cố gắng không nên trêu chọc con người này.

Vì để khống chế tâm tình, cô cố kìm nén bản thân không quay lại ngắm bàn tay mạnh mẽ thon dài đang đặt trên mặt bàn kia.

Ngồi xong, nhịn không được lại lần nữa thương tiếc một đôi bàn tay đẹp kia.

Thật là không nỡ!

Hôm nay, Cố Thừa ngược lại không ghé vào mặt bàn ngủ. Mà khiến Nguyên Yên cảm thấy ngoài ý muốn chính là, "Tiểu lưu manh", "Nam sinh playboy" lúc đi học đặc biệt yên tĩnh, so với cái người cùng bàn như con khỉ Vương Triết kia an tĩnh hơn rất nhiều.

Nguyên Yên dần dần hiểu ra, phong cách trường Lập An có lẽ không phải quá xấu như những gì cô nghĩ. Nơi này có phong cách riêng của nó, cũng không phải là mười phần ép học sinh, toàn bộ không khí của lớp học so với trường công vui vẻ hơn nhiều.

Lúc đến phòng thí nghiệm hóa học, Nguyên Yên còn chứng kiến một cái rất hay, cứ mỗi bốn bàn đều được sắp chung lại với nhau, để xung quanh trong lớp.

"Lớp chúng ta học kỳ này bàn được xếp thế này" Trương Hạc Nghiên nói "Cậu trước kia chắc học trường công? Lập An vẫn luôn là phong cách này, rất tự do"

"Trường công á? Có phải là đặc biệt rất nghiêm khắc không? Tiểu học đến cao trung tớ đều học trường tư nhân, nhưng tớ có nghe nói trường công quản rất nghiêm" Miêu Miêu lại gần hỏi.

"Nghiêm, rất nghiêm là đằng khác" Nguyên Yên nói "Đặc biệt là trường kia ta học, cậu nhìn tóc tớ chỉ dài đến đây, chỉ quy định chỉ để tóc như vậy, không cho thả tóc dài"

"Woa, không phải chứ, cái này để cho người ta sống sao"

Thành phố Kỳ mặc kệ là trình độ kinh tế thêm trình độ giáo dục, đều là thua xa thành phố Sâm thị phồn hoa. Ngược lại là cũng có mấy trường tư nhân, nhưng là mẹ Nguyên Yên đã khảo sát qua, cảm thấy những trường học này quá mức "Quý tộc", bên trong những thiên kim tiểu thư thiếu gia lẫn lộn, trình độ không cao, ngược lại những thành phần ăn chơi trác táng chiếm đa số, cuối cùng vẫn là nhất quyết cho Nguyên Yên học trường công lập.

Đương nhiên, nhị trung là trường công tốt nhất ở thành phố Kỳ, cũng là trường công quản lý nghiêm khắc nhất. Trình độ dạy học là không có chỗ nào chê, nhưng cũng khiến cho Nguyên Yên đối với Lập An có loại phong cách tự do khá lớn cảm thấy mới lạ cùng khó chịu.

"Vậy sao cậu còn tới đây?? Cậu muốn tham gia chương trình thi đại học nước ngoài sao??" Trương Hạc Nghiên hỏi. Học sinh Lập An, đa số đều muốn xuất ngoại.

"Không có ý định đó" Nguyên Yên nói "Mẹ tớ nghe nói bên này có tương tác với nước ngoài rất tốt, mới để cho tớ sang đây"

Mọi người trò chuyện về sau sẽ có liên quan đến trường đại học sau này, có nghĩ đi đến nước Mỹ, có người muốn đến Anh. Lập An có rất nhiều lớp học dạy ngoại ngữ, mục tiêu của Uông Phỉ là Pháp, cô nàng ngoài trừ Anh ngữ còn học tiếng Pháp. Đại đa số học sinh cũng sẽ học tiếng anh, rồi lại tự chọn thêm một ngôn ngữ nữa.

Sau khi tan học, còn có một vài câu lạc bộ chuyên nghiệp nữa, nhưng đây không phải đi giết thời gian chơi. Trường học có phòng đàn, phòng máy, phòng tập thể dục, sân vận động, bể bơi, phòng thí nghiệm, liền đến nhà ăn cũng là hạng nhất, trình độ nguyên vật liệu yêu cầu khá cao.Nguyên Yên liền có chút dao động. Bắt đầu cân nhắc, có nên vì một chút nhỏ nhặt mà bỏ qua những điều kiện tuyệt vời không.

Các nam sinh không có một khắc nào mà yên tĩnh, trên hàng lang còn chạy đùa giỡn đến chỗ bọn cô, còn đụng Miêu Miêu một chút.

Miêu Miêu giận dữ nói "Vương Triết, cậu không con mắt à??"

Vương Triết cười hì hì "Này, buổi chiều phát bài thi ra, đừng có mà quấn lấy tớ kêu tớ đọc đề cho cậu nhé"

"Đi chết đi" Miêu MIêu lập tức suy sụp.

Nguyên Yên kinh ngạc.

Trương Hạc Nghiên vẫy vẫy tóc đuôi ngựa, cười giải thích "Vương Triết là lớp phó học tập"

Nguyên Yên kinh ngạc hơn. Trong ấn tượng của cô, Vương Triết không chỉ có sở thích hay chọc người khác, còn có dáng vẻ lưu manh, đằng sau còn chơi với nhóm bạo lực trong trường.

Thế mà lại là lớp phó học tập?

Muốn làm lớp phó học tập, điều kiện cơ bản nhất, đương nhiên là phải là thành tích tốt! Lẽ nào tên Vương Triết này lại là học sinh giỏi sao?? 

~~~~~~~~