Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Chương 19: Bóng tối bao phủ




Điện Thanh Liên.

Hắn im lặng ngồi trong bóng tối, không cho thắp bất kỳ ngọn đèn nào trong Thanh Liên điện. Nàng đột nhiên như vậy khiến hắn không yên lòng. Hắn vẫn nhớ rõ cái ánh mắt kia, lạnh lùng tỏa ra sát khí nhưng không giấu nổi nỗi sợ hãi. Nàng đang cố giấu điều gì, đang sợ hãi điều gì?

Một vị tiểu công công vội vã tiến vào trong điện.

- Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã tỉnh...

Nghe vậy khuôn mặt hắn mới giãn ra một chút. Nhưng vị công công vẫn ngập ngừng chưa nói hết.

- Hoàng....hoàng thượng, tuy đã tỉnh nhưng hoàng hậu không hề nói chuyện với bất kỳ ai chỉ ngồi im lặng trên giường.....

Khuôn mặt hắn lại nhanh chóng lãnh đạm, hắn đứng lên phất mạnh long bào đến Trúc Mai điện.

Trúc Mai điện.

Tiểu Hồng không ngừng khóc lóc, hai tay lay vai nàng. Đôi mắt Tiểu Hồng đã sưng đỏ do khóc từ tối đến bây giờ.

- Tiểu thư người đừng làm em sợ, người mau nhìn em đi.

Lần này không chỉ có Tiểu Hồng mà Tiểu Thanh và Tiểu Yến cũng không khỏi sợ hãi, đại tỉ của họ thế nào lại thành ra như vậy.

Nàng ngồi thu mình vào một góc giường tay ôm chặt hai đầu gối. Mắt nàng chỉ nhìn chăm chú vào một điểm tựa người mất hồn. Khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc càng làm tâm hắn đau đớn.

Hắn lệnh cho tất cả mọi người lui ra ngoài cho dù trong điện có bất cứ chuyện gì xảy ra nếu như không có lệnh của hắn thì không ai được bước vào. Trong phòng chỉ còn hắn và nàng, hắn nhẹ nhàng bước đến cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé kia. Tay nàng lạnh tựa hồ như băng. Hắn nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lồng ngực, dùng hơi ấm của mình sưởi ấm cho nàng. Chưa bao giờ hắn đau như lúc này, hắn rất sợ. Hắn sợ một ngày nàng sẽ rời xa hắn mà đi vì vậy khi nghe nàng và tên Nhật Song Vương có quan hệ hắn liền tức giận, hắn không thể khống chế bản thân mình.

Bây giờ, nàng đang nằm trong vòng tay hắn nhưng sao lại xa lạ quá. Nàng vì sao lại thành ra như vậy?

- Dương nhi, nàng đang sợ hãi điều gì sao? Có ta ở đây không ai có thể thương tổn nàng, ta sẽ bảo vệ nàng suốt đời. Dương nhi, nàng có nghe thấy không. Ta yêu nàng, yêu hơn cả tính mạng của bản thân mình. Nàng đừng mong làm như vậy có thể chạy trốn được ta, cho dù có xuống âm phủ ta cũng quyết đòi diêm vương đưa nàng trở lại.

Hắn cứ vậy ôm nàng, che chở cho nàng không rời.

Nàng đang thu mình vào bóng đêm lạnh lẽo, chẳng biết vì sao lúc này lại thấy có chút ấm. Nàng muốn đưa tay về phía trước, nơi có những tia sáng đang heo hắt lọt vào bóng đêm, nàng muốn quay về.

Nhưng vừa mới bước đi phía trước nàng lại hiện lên hình ảnh đó, đứa bé gái nằm trên nền đất lạnh, ở giữa trán chảy ra những dòng máu tươi không dứt. Không gian nồng đậm mùi máu tươi và mùi đất ẩm. Tiếng ai đó đang cười rất man rợ..... Nàng giật mình giãy giụa trong vô thức.

- Không! Tránh xa ta ra, buông ta ra.

Lúc này trước mắt nàng không phải hình ảnh của hắn mà là của tên cầm đầu đó. Gã đàn ông ghê tởm này sao lại ôm nàng. "Không! ta không muốn, mau bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người ta, cha ơi mau cứu con". Trong vô thức nàng không ngừng kêu cứu bởi vì lúc này nàng thực sự rất sợ.

Hắn không biết vì sao nàng lại phản ứng như vậy chỉ biết ôm nàng càng chặt hơn. Hắn không thể buông tay được nếu không nàng sẽ tự làm tổn thương chính bản thân mình mất.

Dường như không thể thoát ra khỏi cái bàn tay "dơ bẩn" đó nàng liền dùng hết sức mạnh thoát ra khỏi hắn, rút cây trâm trên đầu ra chĩa về phía người đối diện. Người ta nói lúc bị dồn vào đường cùng con người ta thường trở nên mạnh mẽ quả không sai. Mặc dù hắn đã có chuẩn bị trước nhưng vẫn bị nội lực của nàng đẩy mạnh ra lùi lại phía sau vài bước "nội lực nàng lại mạnh như vậy sao?" Trước đây hắn không hề cảm nhận được nguồn nội lực này toát ra từ người nàng, hắn chỉ nghĩ rằng nàng biết một chút ít võ thuật để phòng thân mà thôi.

Trong bóng tối con ngươi của nàng sâu thăm thẳm. Cái ký ức đau thương đó lại một lần nữa trỗi dậy.

- Ha ha, con nhãi ranh này. Mày nhìn cái gì mà nhìn. Mày giỏi lắm nhìn thấy cái xác của con nhỏ này mà vẫn không hề khóc. Để xem mày còn ngoan cố đến bao giờ.

Nói vậy tên cầm đầu chầm chậm bước đến bên nàng. Nàng dường như cảm nhận rất rõ cái mùi hôi thối trong tim gan hắn đang thoát ly ra bên ngoài. Hắn cười nhai hàm răng ken két.

Đôi tay hắn không ngừng làm loạn trên bộ quần áo đã nhuốm màu máu. Mảnh vải cuối cùng trên cơ thể nàng cũng theo lực đạo tay hắn mà rơi xuống.

- Bọn bay đâu, mang con dao găm ra đây cho tao.

Hắn cầm chắc con dao nhọn trong tay đưa về phía nàng. Mũi dao sắc nhọn mà vô tình xuyên qua lớp da thịt trắng nõn làm thành những đường thẳng dài trên thân thể nàng, máu tươi không ngừng chảy ra thấm ướt cả mặt sàn. Trên mặt nàng tỏa ra luồng sát khí nồng nặc như tu la từ địa ngục, mắt mở to nhìn chằm chằm người đàn ông kinh tởm trước mặt. Mùi máu tươi bốc lên xông thẳng vào mũi khiến người người đều muốn nôn mửa nhưng với nàng lại không. Nàng cắn răng chịu đựng không hề kêu la một tiếng.

Hắn (lúc này là Kỳ ca nha) im lặng quan sát sắc mặt nàng. Ánh mắt của nàng toát ra vẻ cừu hận cùng cực lạnh thấu xương. Nàng vung trâm trong tay bắt đầu tấn công về phía hắn.

- Ta giết chết ngươi, tất cả những gì ngươi gây ra cho ta hôm nay ta sẽ trả lại.

Đường trâm không ngừng lao về phía hắn, một đường bên trái rồi lại lao vun vút qua bên phải. Hắn chỉ phòng thủ chứ không hề ra tay tấn công vì nếu hắn phản công lại nhất định sẽ làm nàng bị thương.

- Dương nhi, nàng mau nhìn kỹ người trước mặt nàng là ta, nàng mau tỉnh.

Tâm thức nàng dường như không còn nghe thấy tiếng nói của hắn nữa, lúc này thứ âm thanh duy nhất nàng nghe thấy là tiếng cười man rợ của tên cầm đầu đó.

- Ngươi câm miệng ngay cho ta, ngươi không được phép cười ngươi có nghe thấy không. Câm miệng!!!!

Hắn cau mày nghi hoặc trong giây lát. Nàng có lẽ nào không nhận thức được hành động của mình, nàng đang muốn tấn công ai, là người đã gây tổn thương cho nàng sao? Người nào lại dám đối với nàng như vậy, nếu biết được hắn tuyệt đối không tha cho kẻ đó!

Nàng vẫn tiếp tục tấn công, trâm trong tay nàng di chuyển với tốc độ ngày càng nhanh hơn. Lúc này không còn là những đường vung hỗn loạn thay vào đó là những đường sắc bén như muốn lấy mạng người. Mũi trâm ngày càng trở nên hung dữ như một thanh tử đao muốn tước đoạt đi linh hồn của bất kỳ kẻ nào cản đường của nó. Hắn đương nhiên cũng nhìn ra điều đó, rốt cuộc nàng là ai và có bao nhiêu bản lãnh?

Khí lạnh toát ra từ nàng khiến hắn phải đôi phần suy nghĩ. Hắn không thể để sự việc này tiếp tục tiếp diễn, nếu không thì hắn cuối cùng cũng không thể chống cự lại được nàng. Hắn suy nghĩ trong vài giây rồi quyết định phản công thật nhanh để ức chế nàng nhưng mọi chuyện xảy ra thực sự quá nhanh và vượt xa khỏi tầm kiểm soát của hắn.

Nàng lúc này không còn tấn công hắn nữa, ngược lại mũi trâm lại hướng vào chính người của nàng.

Trước hành động bất ngờ này hắn không biết làm gì hết chỉ có thể dùng tay ngăn chặn mũi trâm kịp thời trước khi nó chạm vào người nàng.

Một giây...hai giây....ba giây..... một giọt máu.....hai giọt máu.......ba giọt máu...... lần lượt chảy ra theo kẽ tay hắn chạm xuống nền đất lạnh lẽo. Nàng trong cơn hoảng loạn chợt ngửi thấy mùi máu tanh lan tỏa vào trong mũi, nhưng mùi máu tanh này lại có chút gì đó quen thuộc.

Hắn cố gắng dùng hai tay gắt gao chế trụ bàn tay của nàng, hắn chỉ sợ rằng nếu chậm chân một giây nữa thôi nàng sẽ ngay lập tức biến mất trước mặt hắn. Hắn mặc kệ cho máu của mình đang chảy xuống, mặc cho cơn đau đang dần dần lan truyền đến ngực, lúc này điều duy nhất hắn quan tâm là không để cho nàng làm tổn thương chính mình.

Hắn không biết phải làm gì để nàng thoát ra khỏi nỗi ám ảnh đó. Tất cả là tại hắn, nếu như không phải hắn tức giận vì việc nàng xuất cung ra ngoài tìm tên Nhật Song Vương đó thì giờ mọi chuyện đã không ra cớ sự như vậy.

Đôi môi lạnh lẽo đặt lên bờ môi đã tái nhợt của nàng. Hắn muốn nuốt hết đau thương, nuốt hết nỗi sợ hãi đang hiện diện quanh nàng. Nghĩ đến những gì nàng đang phải trải qua khiến tim hắn đau như hàng vạn nhát dao đâm, vì sao người đau không phải là hắn mà lại là nàng? hắn nguyện thay nàng chịu đựng tất cả.

Nàng đang chìm trong bóng đêm lạnh lẽo đáng sợ. Xung quanh nàng chỉ có một màn đen huyền ảo, không người thân, không bạn bè, không một ai hết.

Nàng muốn thoát khỏi bóng tối để trở về, nàng thực sự rất sợ nơi này. Khi đôi môi hắn chạm nhẹ vào môi nàng, đôi chút ý thức của nàng đã trở về. "Cha ơi, sao con thấy ấm áp quá, có phải là cha không? Cha ơi, cha nói cho con biết con phải làm gì bây giờ?"

Đáp lại câu hỏi của nàng là một cỗ ấm áp từ đâu truyền đến. Nỗi sợ hãi ngự trị trong tim nàng dần dần biến mất, bóng tối quanh đây cũng không còn hiện hữu. Nàng như một tiểu hài tử thức dậy sau giấc ngủ dài.

Mở mắt ra hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy là khuôn mặt hắn, ánh mắt hắn nhìn nàng trìu mến. Nhận thấy ánh mắt của nàng không còn như lúc trước hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

- Dương nhi, cuối cùng nàng đã tỉnh.

Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh. Khi đôi mắt vô tình lướt qua vũng máu đang nằm dưới sàn nhà cùng cây trâm đang nằm ở trên tay nàng mới ý thức được chuyện mình vừa làm.

- Ta.....tay ngươi.....là ta.....

Chưa đợi nàng nói hết câu hắn đã cố gắng nặn một nụ cười thật tươi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

- Ta không sao. Nàng tỉnh là tốt rồi.

Trái ngược với nụ cười của hắn, khuôn mặt nàng đang đăm chiêu một điều gì đó có vẻ rất nghiêm trọng. Bất giác nàng không cầm được nước mắt, cất từng tiếng nghẹn ngào.

- Đồ ngốc, sao ngươi lại ngốc như vậy chứ?

Vì sao tất cả những người quan trọng với nàng đều vì nàng mà phải chịu tổn thương, có hay không nếu như không quen biết nàng thì họ sẽ không bị như vậy. Hôm nay hắn bị nàng làm cho bị thương, nếu nàng tiếp tục ở bên cạnh hắn thì không biết hắn sẽ còn gặp chuyện gì. Nàng thực sự mệt mỏi rồi, nàng không muốn trên cuộc đời này còn có bất kỳ ai vì nàng mà phải chịu tổn thương nữa.

- Ngươi........có thể để ta rời cung được không?

Hắn đang cố gắng áp chế cơn đau để cười với nàng thì nụ cười chợt tắt, con ngươi trở nên tối sầm, khuôn mặt ngay lập tức trở nên lãnh khốc vô tình.

- Không được, ta tuyệt đối không cho phép!!!

Nàng không quan tâm hắn có đồng ý hay không, tất cả những điều nàng muốn lúc này là rời khỏi nơi đây. Tâm nàng thực sự không muốn rời đi nhưng cuộc sống của hắn nếu như không còn sự hiện diện của nàng có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều. Lệ theo hai khóe mắt lăn dài trên đôi gò má gầy của nàng.

- Ta xin ngươi......ta không muốn ở nơi này thêm một giây phút nào nữa.....ngươi hãy để ta đi đi.....

Thấy nàng đau đớn như vậy tâm hắn đau gấp trăm lần. Nàng phải chịu nhiều đau khổ như vậy cũng là vì hắn, nếu rời khỏi đây rồi nàng có hạnh phúc hơn không? Nhìn nước mắt nàng cứ thế mà rơi hắn càng cảm thấy nàng căm ghét hắn và cái hoàng cung này đến mức nào.

Hai con người, bốn con mắt nhìn nhau. Mỗi người đều mang một tâm tư mà đối phương không thể hiểu được. Quy cho cùng tất cả đều muốn tốt cho người còn lại.

- Dương nhi.....nếu như rời khỏi ta....rời khỏi hoàng cung có thể làm nàng được sống hạnh phúc thì nàng đi đi........

Nghe được câu này của hắn nàng cũng không biết phải nói gì. Lặng lẽ cầm theo cây trâm dính đầy máu tươi của hắn, nàng lê từng bước rời khỏi căn phòng.

Bước chân càng ngày càng nặng nề, chính nàng lúc này cũng cảm thấy mình đang lưu luyến nơi này, lưu luyến bóng hình của hắn. Nước mắt vẫn âm thầm lăn trên gò má, nàng phải cố gắng kìm nén để không phát ra tiếng khóc lớn "Chúc chàng hạnh phúc...."

Hắn cố gắng gượng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của nàng khuất dần sau cánh cửa lớn của chính điện, có thể đây là lần cuối cùng hắn và nàng gặp mặt, có lẽ Nhật Song Vương kia mới có thể khiến nàng hạnh phúc "Dương nhi, chúc nàng hạnh phúc..."

Khi thân ảnh nàng vừa khuất hắn liền ngã xuống, miệng nhả ra một ngụm máu lớn. Hắn không thể khống chế cơn đau thêm được nữa rồi. Từng hồi đau đớn đang lan truyền đến trước ngực hắn. Trước khi nhắm mắt hắn đã kịp lệnh cho tất cả những người đứng bên ngoài không ai được phép ngăn cản nàng rời cung.

............................................................................................................................

Hết chap. Buồn quá nhỉ...... Tear không biết nói gì thêm.....Thôi thì hẹn gặp lại ở chap sau nhé.........

Xin lỗi các bạn vì post chap hơi muộn. Thông cảm cho ta nhé.