Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Chương 37: Đáng bị đánh!




Ngồi trên ghế mộc là hắc y nhân thập phần quỷ dị, đôi mắt lãnh huyết như băng toát ra sát khí như tu la đến từ địa ngục. Khuôn mặt bị che khuất phân nửa bởi chiếc mặt nạ sắt càng làm tăng thêm vài phần khí thế bức người. Nam nhân khoác trên mình bộ hắc bào đưa ánh mắt lạnh lẽo quét qua nguồn sáng độc nhất trong phòng gian tối, cây nến cỏn con tỏa ra ánh sáng heo hút tưởng chừng như bị lọt thỏm vào mảnh không u tịch. Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, người vừa bước chân vào chứng kiến một cảnh trước mắt bèn lặng im hít vào một ngụm khí lạnh để định thần.

- Giáo chủ, người tìm hạ nhân có gì cần phân phó.

Hắc y nhân vẫn duy trì dáng bộ, ánh mắt thủy chung chỉ toát ra một tia sắc nhọn. Con ngươi đen kiên định hướng đến người đang quỳ trước mặt, thanh âm vang lên lạnh thấu tâm can.

- Hôm nay Thổ hộ pháp sẽ ra tay, để tránh xảy ra sự việc ngoài ý muốn, ngươi hãy đến Tuyết Sơn yểm trợ. Lần này nhất định phải lấy được tấm bản đồ quân sự của Phong Thiên quốc.

- Tuân lệnh chủ nhân.

Thủy hộ pháp nhanh chóng rời khỏi, còn lại một mình hắc y nhân trong phòng. Người này không biết từ bao giờ đã nắm chặt tay vào thanh vịn của ghế mộc, rất nhanh có thể nhìn thấu hận ý trong con ngươi lãnh khốc kia.

Trên đường trở về phòng hắn và nàng bắt gặp một bóng đen đang chạy tới. Người này vì mải nhìn theo bóng người phía sau mà không hề để ý phía trước liền đâm sầm vào nàng. Nhận thấy có người tên áo đen liền đánh một chưởng thật mạnh về phía trước, trường kiếm vung lên hung hăng đâm về phía nàng.

Nàng nhẹ nhàng vận khinh công bay lên cao tránh né đòn của hắn, lúc này hai người phía sau cũng đuổi tới nơi.

- Lãnh Tuyết, ngươi mau giao lại bí kiếp Bách Nhật Thần công và Phong Hỏa chưởng ra đây cho sư phụ. Niệm tình ngươi đã theo ta từ nhỏ sẽ tha cho ngươi một con đường sống.

"Thì ra hai người đuổi theo sau là sư bá và gia gia, họ đang tính làm gì vậy. Lý nào họ đã biết Lãnh Tuyết là người của Sát Huyết sơn trang mà lại để lọt bí kiếp Bách Nhật Thần công và Phong Hỏa chưởng vào tay ả? Chắc chắn gia gia lại đang bày trò gì". Nàng đã phần nào hiểu được ý đồ của gia gia nên chọn cách im lặng.

- Sư phụ, người thứ lỗi. Con không thể giao trả lại hai quyển bí kiếp này được. Vừa rồi lúc ăn cơm con đã bỏ vào thức ăn của mỗi người một ít Huyết Đà Man, chỉ một ít phút nữa thôi tất cả mọi người sẽ không còn vận được nội công nữa. Ha ha, con sẽ không làm hại ai......ngoại trừ ả.

Lãnh Tuyết chỉ thẳng tay vào mặt nàng cười lớn, con ngươi nổi lên ý thâm độc.

- Ả họ Hoàng kia, hôm nay ta nhất định không tha cho ngươi! Lúc xưa ngay từ lúc ngươi xuất hiện đã nhận được sự quan tâm của tất cả mọi người, từ lúc đó ta thề sẽ không đội trời chung cùng ngươi. Nếu ngươi biết điều thì đã không nên quay trở lại, chỉ có điều bây giờ ngươi hối hận cũng đã muộn.

Lúc này độc tính phát tác, hắn, hỏa vương, gia gia đều lần lượt ngã xuống đất. Đương nhiên nàng cũng phải giả vờ trúng độc để góp vui chứ. Lãnh Tuyết ta bước thật chậm về phía nàng, một tay dùng nội lực bóp mạnh vào cổ nàng khiến nàng thở không thông.

- Con tiện nhân này, ngươi có điểm gì hơn ta mà được tất cả mọi người quan tâm chứ. Đáng hận nhất là ngươi lại dám cướp đi Thiên Kỳ ca ca của ta. Hôm nay ta sẽ rạch vài đường trên khuôn mặt này để xem Thiên Kỳ ca còn yêu ngươi nữa không.

Lãnh Tuyết lấy ra từ trong người một thanh chủy thủ sắc bén đặt lên gần sát mặt nàng mà nàng thì vẫn mở trừng mắt nhìn hắn không hề tỏ ra một tia sợ hãi. Hắn thấy Lãnh Tuyết hành động như vậy tâm không khỏi lo lắng hướng Lãnh Tuyết quát lớn.

- Tuyết nhi, muội không được phép làm hại nàng. Từ trước đến nay ta luôn coi muội là muội muội tốt, ta hứa sẽ chăm sóc và bảo vệ muội, nhưng muội tuyệt đối không được ra tay với Dương nhi.

Lãnh Tuyết nghe thấy hắn nói thế tâm lại càng tức giận nhiều hơn, bàn tay cũng gia tăng lực đạo.

- Ha ha ha. Muội muội tốt ư? Ta không muốn như vậy. Huynh biết rõ là ta yêu huynh nhưng huynh vẫn yêu ả ta, sư phụ biết ta yêu huynh nhưng người vẫn muốn tác thành cho huynh và ả, huynh hỏi ta làm sao có thể tha cho ả?

"Hazz...cuối cùng cũng chỉ một chữ tình. Nếu ngươi yêu chàng sao lại chọn cách thức này chứ?" nàng nhìn hắn và ả ta rồi thở dài.

- Thiên Kỳ ca ca, bây giờ ta cho huynh hai lựa chọn, một là chọn ta hai là chọn Phong Thiên quốc? Còn ả họ Hoàng này chắc chắn hôm nay phải chết dưới tay ta.

Mọi người đều trầm ngâm chưa hiểu ý tứ trong câu nói của ả.

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Lúc này Lãnh Tuyết mới nới lỏng tay trên cổ nàng ra, đưa tay vào trong áo lấy ra một mảnh giấy cũ.

- Thiên Kỳ ca ca, đây là bản đồ quân sự của Phong Thiên quốc, nếu như huynh chọn ta thì ta lập tức trả lại nó cho huynh, còn nếu không thì ta lập tức giao nó cho giáo chủ.

"Thì ra đó là bản đồ quân sự Phong Thiên quốc, mà khoan! rõ ràng lần trước ta đã tráo đổi tấm bản đồ đó rồi mà. Nhật Song Vương mày đúng là thật giỏi nha, liệu việc như thần, hắc hắc".

(Tear: bó tay tỉ luôn, giờ phút này còn có tư tưởng tự sướng nữa. Hazzz).

Hắn cố gắng gượng dậy nhưng vô lực. Thấy hắn như vậy Lãnh Tuyết càng buông lỏng cảnh giác hả hê cười, tay lại bóp chặt cổ nàng.

- Ha ha, Thiên Kỳ ca ca huynh đừng nóng vội, đợi ta xử lý xong ả rồi sẽ nghe câu trả lời của huynh sau.

Lúc này Lãnh Tuyết đưa dao ra xa một chút để lấy lực đâm mạnh vào mặt nàng.

- Không! – cả ba người đều đồng thanh kêu lên.

- Ah!!!!!!!!!!!

Tiếng kêu thảm thiết của một nữ nhân vang lên, đáng tiếc người đó không phải là nàng. Trong giây phút mũi dao gần chạm mặt nàng mới vận nội công đánh mạnh vào cổ tay Lãnh Tuyết, mũi dao đổi hướng cứa vào má bên trái của ả một đường thật sâu. Máu cứ như vậy tuôn ra nhuốm đỏ cả một bên cổ. Ả ta đau đớn ôm mặt, giọng nói đầy tức giận có lạc chút sợ hãi.

- Ngươi.....sao ngươi có thể sử dụng nội công...... không phải ngươi đã....

Nàng đứng dậy phủi sạch y phục tỏ vẻ đắc ý.

- Huyết Đà Man, hư! Xin lỗi ngươi ta đã chơi chán rồi. Ngươi nghĩ với chút độc cỏn con này có thể làm gì được ta. Ha ha.

Khi nàng ở trong sơn động luyện võ, sư phụ đã truyền lại cho nàng cách giải Huyết Đà Man hơn nữa lượng thuốc giải còn lại trong người nàng vẫn đủ để giải độc Lãnh Tuyết cho vào thức ăn.

- Giờ đến lượt ta nghĩ xem nên chơi với ngươi thế nào mới vui. Hủy dung? No no....Cắt đứt gân cơ để ngươi tàn phế?.....ưm...ta nghĩ ý này không tệ. Cho ta mượn thanh chủy thủ của ngươi xíu nha. Uhm quả thật sắc bén.

Nàng vừa nói vừa nổi lên nụ cười tà khiến ả ta bò lùi lại phía sau.

- Sư phụ, Thiên Kỳ ca ca cứu muội, ả ta sắp ra tay hại muội.....

Nhưng đổi lại lời khẩn cầu của ả chỉ là sự im lặng của mọi người. Nàng càng ngày càng đến gần ả hơn tay chủy thủ trong tay cũng sẵn sàng đâm xuống.

- Ah!!!!!!!!

Tiếng hét thất thanh của ả làm chim trong rừng giật mình tung cánh bay đi.

- Hazzzz, đồ nhát gan ta đã đâm trúng ngươi đâu. Giờ ta chán rồi không muốn cắt gân ngươi, phải như thế này mới vui.

Nàng mở miệng ả ra cho vào trong đó một viên dược màu đen. Ả cố sức cựa quậy cho viên thuốc không vào miệng nhưng cuối cùng kết quả vẫn chẳng khả thi là mấy.

- Ngươi cho ta uống cái gì?

- À, chỉ là chút độc do ta chế ra thôi. Ngươi chắc hẳn biết dung nhan của Mộc hộ hộ pháp vì sao lại "mỹ liều" như thế chứ tất cả là do dược của ta mà ra, ngươi có thích được như vậy không?

Lãnh Tuyết cố gắng nhổ viên thuốc ra ngoài nhưng vô ích, cuối cùng ả ta không còn la hét giãy giụa nữa, hai tay nắm chặt cánh hoa anh đào đã rụng, con ngươi căm tức nhìn nàng.

- Hoàng Song Nhật Dương, ta có chết cũng kéo ngươi đi theo!!!

- Vậy sao, ngươi nói ta nghe xem ngươi sẽ làm được gì? Ngươi đừng quên bây giờ ta chỉ việc ngồi chờ độc tính trong người ngươi phát tác từ từ, trên mặt ngươi dần dần sẽ xuất hiện những vết màu đen, ta chắc chắn sẽ rất đẹp.............

Đây là cuộc chiến giữa hai nữ nhân, ba nam nhân còn lại chỉ im lặng ngước nhìn. "Hoàng hậu của ta quả thật không đơn giản, bất quá ta thích!".

Bốn bề đột nhiên nổi gió mạnh, trời đang quang mây bỗng đổ mưa. Giữa màn mưa một nam nhân từ trong mưa bước ra. Hắn ta vảy nhẹ mưa về phía nàng, nơi nào có hạt mưa chạm qua đều nổ tung. Nàng thoăn thoắt nhún chân tung người lên cao tránh né đòn tấn công của hắn.

"Hư, giờ ngươi mới đến, hại ta chờ từ nãy tới giờ chán chết".

Người vừa xuất hiện là Thủy hộ pháp. Hắn ta nhanh chóng đến bên cạnh Lãnh Tuyết, lạnh lùng phun một từ rồi biến mất.

- Đi mau!

Nàng để mặc cho họ rời đi. Lúc này nàng mới dìu hắn, Hỏa vương và gia gia vào phòng, chế giải dược Huyết Đà Man. Giải dược uống vào được khoảng nửa tuần hương thì mọi người dần dần hồi phục lại công lực.

Hắn vận nhẹ nội công thấy nội lực hoàn toàn hồi phục liền đứng dậy đi nhanh ra ngoài. Thấy hắn như vậy nàng cũng đoán được hắn đang nghĩ gì, chắc chắn là hắn đang lo lắng về bản đồ quân sự của Phong Thiên quốc đang nằm trong tay Lãnh Tuyết. Nàng nhanh chân tiến lên phía trước giữ tay hắn lại.

- Chàng đừng lo lắng quá có được không?

Hắn thở dài một tiếng rồi ngừng cước bộ, trên mặt toát rõ vẻ lo lắng hiếm có. Nàng nhớ lần đầu tiên nàng nhìn thấy ánh mắt này là lúc nàng gieo mình xuống vực sâu.

- Dương nhi, ta nhất định phải đuổi theo Lãnh Tuyết để lấy lại tấm bản đồ này, nếu thưc sự bản đồ rơi vào tay Tà Thần thì Phong Thiên quốc sẽ gặp nguy.

Thấy khuôn mặt của hắn nàng muốn cười cũng không lỡ. Nàng vẫn giữ lực đạo ở cổ tay hắn không chịu buông.

- Chàng mau vào đây, ta cho chàng cái này.

Hắn vẫn chưa hiểu ý tứ của nàng nhưng vẫn theo ý nàng bước vào trong. Nàng lấy ở dưới gối của mình ra một tấm bản đồ đã cũ rồi đặt vào tay hắn. hắn vừa nhìn qua đã nhận ra đây là gì, vì tấm bản đồ này cách đây 10 năm chính phụ hoàng giao cho Hoàng Long tướng quân cất giữ. Nhưng sao tấm bản đồ này lại nằm trong tay nàng? hắn chứ kịp mở miệng hỏi thì nàng đã lên tiếng.

- Chàng đừng suy nghĩ nhiều, cái này chỉ là lúc trước ta mượn của cha chơi một chút thôi mà.

Mọi người nghe xong xuýt té xỉu. Nàng đang nghĩ cái gì vậy, đây là tấm bản đồ rất nhiều người phải hy sinh để bảo vệ nó vậy mà nàng lại lấy trộm để chơi sao? Lúc này hắn thẹn quá hóa giận buông lời đe dọa.

- Dương nhi, tiểu dạ xoa này. Nàng có muốn bị ta đánh vào mông không? Sao nàng lại dám lấy vật này để chơi chứ, đó là khi quân phạm thượng nàng có biết không? Tội này có đáng bị đánh chưa?

Lời hắn nói ra bá đạo cực kỳ, mà khổ hơn là hai vị trưởng lão cũng ra vẻ đồng tình, kiểu như là "Đúng, đáng bị đánh".

Nhìn sắc mặt của hắn cùng hai vị trưởng lão không mấy thiện cảm nàng liền ba sáu kế chuồn là thượng sách thôi, hắc hắc. Hắn đương nhiên biết được nàng sẽ tính kế chuồn nên không thể để nàng thành công được. Thân thủ chớp mắt đã nắm chặt lấy tay nàng, sau đó dùng sức kéo nàng vào lòng rồi đặt xuống giường.

- Sư thúc, sư phụ ra ngoài nhớ đóng của giúp đồ nhi.

Hắn buông một câu đầy ác ý. Thôi xong, nàng đã xác định được số phận bi thảm của mình hôm nay rồi.

- Thiên Kỳ, chàng bình tĩnh một chút, ta.............. A!!!!!!!! Thiên Kỳ, ta hận ngươi, hận cả mười tám đời tổ tông nhà ngươi!!!!!!

Không đợi nàng đưa ra lời thỏa hiệp hắn đã vỗ mạnh vào mông nàng, một cảm giác đau đớn truyền đến khiến nàng la lớn xé nát không gian yên tĩnh. Mặc dù hắn rất đau lòng nhưng lần này hắn không thể nương tay, phải cho nàng một bài học để nàng nhớ mãi về sau, không thể tùy tiện mang vận mệnh quốc gia ra làm trò đùa được!