Khi Hoàng Tử Băng Yêu Công Chúa Tuyết

Chương 19: Nổi đau lòng nó




“ Chiệc kẹp tóc” – thứ mà hắn vừa tặng cho Bảo hân. Nó là chiếc kẹp thật đẹp, có một bông hoa tuyết trắng

Nhưng không ngờ rằng bên trong bông hoa tuyết ấy có gắn một con chip định vị. Con chip được một nhà thiết kế chuyên nghiệp lồng vào hoa tuyết một cách tinh vi. Bằng mắt thường thì khó lòng nhận ra. Hắn ta lôi chiếc Ipad trong người ra. lướt lướt. miệng lẩm bẩm: “ Bảo hân, tôi nhất định sẽ tìm ra cô”

- Giờ này mà mày còn lướt web? – Anh Duy lên tiếng

- Bảo Hân nguy hiểm đến nơi rồi kìa! – Thư và Mai không khỏi lo lắng. Cô bạn thân của chúng nó mà xảy ra chuyện gì thì Nhã Phương đừng hòng yên ổn

- Đi tìm Hân thôi! – Hoàng Anh ra lời đề nghị

Cả top gật đầu hưởng ứng chỉ trừ hắn

- Khoan đã, từ từ hẵn đi. Gần ra rồi – Hắn để lại sau câu nói một dấu chấm hỏi to đùng cho mọi người

Đường XX, hẻm Y, căn nhà hoang sau con hẻm – Buông dứt câu nói, hắn vơ lấy chiếc áo khoác da đen chạy vào gara, chọn chiếc Lamborghini màu đen sẫm phóng thật nhanh đến địa điểm đó

Duy chở Thư, H.Anh chở Mai lần lượt cũng theo sau hắn để xem Nhã Phương cô ta giở trò gì?

Đường XX, hẻm Y, căn nhà hoang tối tăm….

Nơi đây có một người con gái với vẻ đẹp hài hòa. Trên người mang chiếc đầm 2 dây màu lạnh lẽo. Chiếc kẹp tóc vẫn còn đây, vẫn hiện hữu trên mái tóc đen óng của cô. Bây giờ cô mới tỉnh lại, tay chân đều bị trói, vừa đau nhức vừa khó chịu. Căn phòng chỉ có một ánh đèn nho nhỏ

- Cô bắt tôi? – Nó lạnh lùng hỏi. Tha cho cô cô không chịu, cô thật sự muốn chết? Người ta nói “ nhân nhượng với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân” quả thật đúng mà – Nó lạnh lùng cười nhếch miệng

- Không thấy à. Tôi chướng mắt với cô lắm rồi tiểu thư à! – Cô ta thật sự sợ ánh mắt ngay lúc này của nó

- Làm gì làm đi, muốn chém muốn giết tùy, nghe cái giống gớm giếc của mày là tao nổi gai óc – Nó nói không cảm xúc, đổi cả cách xưng hô

- Mày sẽ biết thế nào khi dành Quốc Huy của tao?

- Huy của mày, xem ra mày bị atsm hơi nặng, có cần tao cho người điều trị. – Nó trêu tức cô ta

- Mày… “Chát”- Cô ta tức tối vung tay tát lên gượng mặt thanh tú của nó

- Mày không tắm hả? bàn tay của mày sao mà bẩn thỉu thế? – Nó không có khái niệm gọi là “sợ”

- Cô được lắm, một người không có mẹ như cô mà đòi làm phách à – Cô ta đã chạm đến vết thương lòng của nó, lần này thật sự không nhịn nổi nữa. Nó phán vào bản mặt cô ta:

- Gia đình của mày chỉ là ch* dưới nhà tao. Mày nói tao không có mẹ. chẳng phải mày cũng như thế sao? Ba mẹ mày chuyển khoản cho mày, mặc xác mày làm gì? Tao thì khác, ba tao luôn dành hết tình yêu cho tao, còn có bạn bè tao. Mày không có tư cách nói tao – Nó nói nhưng hai hàng nước mắt lăn dài, nó thật sự nhớ đến mẹ

“ Chát” – 1 cái tát nữa giáng xuống gương mặt thiên thần này. Hai má của nó đã ửng đỏ lên

____________________________________________________

Hắn phòng với tốc độ kinh ngạc đến địa chỉ mà định vị cho biết, quả nhiên xe của Nhã Phương đậu ngoài, xung quanh nhà có 4,5 vệ sĩ gì đó

Theo hắn còn có 2 đàn em của hắn nhưng để không bức dây động rừng, chỉ mình hắn hành động. hắn bước khẽ đến gần can nhà, quật ngã từng tên vệ sĩ một nhanh và gọn gàng, không gây ra tiếng động lớn kinh động đến Nhã Phương

Trong căn nhà tố tăm ấy. Hắn đau xót nhìn người con gái anh yêu đang bị tra tấn, 2 má đã ửng đỏ, hắn không thấy nó khóc vì khoảng cách hơi xa. Vừa bước vào trong, Nhã Phương đang giơ cánh tay lên. Ánh mắt hắn đã không còn giữ được bình tĩnh. Đụng đến nó coi như cũng đụng đến anh. Chính nó đã xoa dịu ánh mắt lạnh giá ấy, bây giò cũng vì nó ánh mắt đó vẫn quay lại…

“ DỪNG LẠI MAU. CÔ KHÔNG MUỐN SỐNG HẢ?”