Khi Mĩ Hình Công Gặp Gỡ Tổng Công Đại Nhân

Chương 22: Lưu giữ anh nửa đời trôi giạt




Buổi tối, Tô Vũ Trạch tay cầm một quyển sách tựa ở đầu giường im lặng đọc, đưa mình đặt trong thế ngoại, toàn tâm tập trung vào nội dung trong sách. Tiêu Đế Chi từ phòng tắm đi ra thì thấy được hình ảnh này, hai mắt vẫn bình tĩnh không lay động, không có một tia dục vọng, chỉ nhẹ nhàng vén chăn một bên lên, tiến vào nằm.

Nhìn Tiêu Đế Chi lên giường rồi, nội tâm Tô Vũ Trạch lại nổi lên gợn sóng, con mắt tuy rằng còn ở trong sách, nhưng thay lòng đổi dạ, khép sách lại “Em ngủ, ngủ ngon.” Nằm quay lưng với Tiêu Đế Chi.

“Ngày hôm nay trên sân thượng em tự nhiên đờ người ra vậy? Bên ngoài lạnh lắm.” Theo sau lưng Tô Vũ Trạch nằm xuống.

“Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng, em không nỡ rời khỏi nhà.”

“A ” nhẹ nhàng thở dài, “Đúng vậy, có chút không nỡ.”

Cơ thể Tô Vũ Trạch cơ thể hơi dịch về phía trước, chỉ muốn thoát khỏi nguồn nhiệt phía sau.

“Đừng nhúc nhích, đêm nay anh chỉ là muốn ôm em ngủ, Vũ Trạch, ở đâu có em chính là thế giới của anh.” Từng tia từng tia thương yêu.

“…” viền mắt có phần ướt át, muốn khóc, tâm như bị mấy lời ấm áp này chậm rãi an ủi, nhiệt khí mịt mờ ở trong mắt, “Ưm, em cũng vậy.” Nhắm mắt lại, tinh tế cảm thụ mười ngón đan vào nhau mang đến rung động.

Trong cuộc sống sẽ gặp phải rất nhiều loại người, khi gặp phải người nào thì cũng mang trong mình một tình yêu khác biệt, những tình yêu này không phải giả cũng không phải thật, mặc dù bạn tin tưởng đối đãi, nhưng vẫn sẽ bị tổn thương, lừa dối, phản bội, thờ ơ, tim cũng bị xé ra từng mảnh từng mảnh vết thương, sau đó theo thời gian vết thương sẽ đóng vảy, chờ khi được bóc ra thì chỉ còn vết sẹo dầy, bảo vệ trái tim, sau khi thân thể dây dưa, có lời nói khiêu khích, cũng không thể khiến trái tim của mình có bất kỳ rung động mãnh liệt nào, chờ đợi, ắt sẽ có một người mang theotình yêu tràn ngập ấm áp sâu đậm tới bên cạnh bạn, chỉ cần một đầu ngón tay đụng vào, thì tim sẽ có cảm giác đập thình thịch, hệt như mối tình đầu.

Mà lúc này, bàn tay Tiêu Đế Chi đang từng chút sưởi ấm đầu ngón tay lạnh cóng của y, nhiệt độ này, thấm vào lòng y.

Ôm nhau ngủ, một đêm không mộng….

“Ba mẹ, chúng con phải đi.” Tô Vũ Trạch vừa nói vừa một bên thu thập đồ đạc.

“A! Nhanh như vậy đã phải đi rồi.” Tô mẹ hai mắt đẫm lệ nhìn bóng người con trai.

“Mẹ, chúng ta sẽ thường xuyên trở về thăm ba mẹ.” Tiêu Đế Chi an ủi.

“Trước đây Vũ Trạch lần nào cũng nói như vậy, kết quả thì sao, một lần cũng không trở về nhìn qua.”

“Mẹ, com sẽ không giống Vũ Trạch nói không giữ lời đâu, nhất định thường xuyên trở về thăm mẹ.” Nụ cười xán lạn, không nhìn thẳng Tô Vũ Trạch mất công y sẽ trừng hắn.

“Vẫn là con hiếu thuận a, lão già, ông nói có đúng không?”

“Đều rất hiếu a, mặc kệ thế nào, xảy ra chuyện gì, các con đều là con trai tốt của ta, trên đường các con phải cẩn thận a.”

Tô ba Tô mẹ đưa hai người xuống lầu, nhìn hành lý bị bỏ vào cốp xe, càng ngày càng không nỡ xa hai người “Về sau nhất định phải về nhìn chúng ta a.”

Tiêu Đế Chi, Tô Vũ Trạch từng cái từng cái ôm qua Tô ba Tô mẹ.

“Vâng, nhất định, ba mẹ cũng phải chú ý thân thể, thuốc cao huyết áp nhớ phải đúng giờ uống, phải thường tới bệnh viện kiểm tra, có bệnh ngàn vạn lần không được bỏ qua mà hãy tới bệnh viện kiểm tra…”Tô Vũ Trạch nhất nhất phát huy bản năng bác sĩ căn dặn.

“Con di truyền dài dòng thật giống ta, con không cần lo lắng cho bọn ta, ở bên ngoài phải chăm sóc kỹ chính mình.” Tô ba vui mừng cười nói..

Vẫy tay từ biệt, nhìn trong kính chiếu hậu bóng người càng đi càng xa, Tiêu Đế Chi, Tô Vũ Trạch trong lòng cũng không vui được.

Trở lại công tác, tất cả lại khôi phục như cũ, chỉ là so với trước đây bận rộn hơn nhiều, Tiêu Đế Chi thức đêm làm án vụ, mặc dù qua điện thoại đã giao cho trợ thủ một số chuyện, nhưng rất nhiều thứ phải cần hắn tự mình đi xử lý, còn Tô Vũ Trạch cũng mấy ngày liên tiếp đều phải ở bệnh viện trực đêm, rốt cục bận bịu xong mấy ngày, đêm nay Tô Vũ Trạch đã không cần trực đêm, tắm xong đi ra, nhìn Tiêu Đế Chi còn ở thư phòng làm việc, mấy ngày nay hắn vẫn chưa được nghỉ ngơi thật tốt, con mắt phía dưới đã tích tụ quầng thâm, xem ra khoảng thời gian tết này tồn lại không ít công việc, đến nhà bếp hâm nóng sữa bò, chuẩn bị để Tiêu Đế Chi uống, nghỉ sớm một chút, đến khi đi qua phòng khách, điện thoại vang lên, là ở nhà gọi tới.

“Dạ, là ba sao?”

“Vũ Trạch a, mấy ngày nay vẫn tốt chứ?”

“Dạ, rất tốt.”

“Thật ra ngày đó…” muốn nói lại thôi.

“Ngày nào a?”

“Chính là ngày thứ hai con về”

“Ngày thứ hai?” Đột nhiên toàn thân Tô Vũ Trạch cứng ngắc, trước đó một ngày chính là đêm cùng Tiêu Đế Chi làm, lẽ nào bị ba mẹ nghe được?

“Ba thấy, buổi sáng hôm đó ba thấy trên cổ con có dấu vết màu tím, rõ ràng lúc mới về vẫn không có, lưỡi Đế Chi còn bị cắn phải, từ đầu ba còn không để ý lắm, mãi đến tận mấy ngày kế tiếp, phát hiện quan hệ giữa các con không giống bình thường…”

Tô Vũ Trạch tóm được lời này khiến tay run rẩy, người cũng sửng sốt, đầu óc trống rỗng, làm sao y lại không cẩn thận như vậy.

“Lúc đó, ba cũng thật sự khiếp sợ, không nghĩ tới hai anh em các con lại biến thành loại quan hệ này, ba vẫn không chịu tiếp thu…”

“Ba…, xin lỗi…” nước mắt từng giọt lớn lăn xuống gò má.

“Đừng nói xin lỗi gì cả, Đế Chi, cũng là người tốt, những ngày đó vẫn quan sát các con, mặc dù biết các con làm như vậy không đúng, nhưng biết các con là thật tâm yêu nhau, nếu như cưỡng ép đem các con tách ra, nói không chừng các con sẽ rời nhà trốn đi không muốn về nha thăm chúng ta, ba cũng vĩnh viễn mất đi hai đứa con trai tốt, ba cũng đổi phương hướng suy nghĩ một chút, so với đem các con tách ra, còn không bằng để các con cố gắng cùng nhau, các con đều quan tâm đối phương như vậy, thì các con nhất định sẽ hạnh phúc, kỳ thực ba và mẹ của con nuôi con lớn như vậy, cũng chẳng mong gì khác, chỉ muốn hi vọng con có thể vui sướng hạnh phúc sống hết đời…” ông dừng lại một chút, “Còn có, ba mẹ thật không có trách nhiệm, cũng không biết một tí gì về con, con lớn như vậy chúng ta còn không biết tính hướng, ép buộc con nhiều lần kết hôn, ba có lỗi với con…”

Điện thoại đầu này Tô Vũ Trạch dùng tay che miệng lại, hô hấp dồn dập, sợ bản thân sẽ rít gào thành tiếng, nhưng không biết rõ là chấn động hay mừng rỡ mà nước mắt một giọt lại một giọt chảy ra.

“Vẫn là câu nói kia, mặc kệ thế nào, xảy ra chuyện gì, các con đều là con trai tốt của ba.”

“AA—— A ——”

“A ——”

Tô Vũ Trạch vâng dạ đáp lời ngắt máy, cũng không thể nhịn được nữa, mừng rỡ như điên cao giọng rít gào, y không biết ngoại trừ rít gào còn có cái gì có thể biểu đạt ra tâm tình của y bây giờ, Tiêu Đế Chi nghe thấy tiếng gào vội vàng từ thư phòng chạy ra xem Tô Vũ Trạch xảy ra chuyện gì, chỉ thấy sữa bò rơi xuống một chỗ, Tô Vũ Trạch lệ rơi đầy mặt, liền chạy tới, buồn cười nói: “Không phải chỉ rơi một cốc sữa bò sao, cần phải khóc thành như vậy không?”

Vừa thấy Tiêu Đế Chi, không kịp giải thích cái gì, mặc kệ xông lên mạnh mẽ ôm lấy hắn, không để ý hắn kêu đau dùng sức ở trên vai hắn cắn ra dấu răng.

“Rốt cục là làm sao?” Tiêu Đế Chi căng thẳng hỏi.

“…” Chỉ lắc đầu, chỉ có khóc, Tô Vũ Trạch không đáp lại được, hạnh phúc mãnh liệt đột kích khiến đầu y hơi cháng váng, khó có thể tin, hạnh phúc như sắp phát điên, Tiêu Đế Chi, chúng ta có thể đường đường chính chính ở cùng nhau, chúng ta được chúc phúc đến từ ba mẹ. Hãy cho ta một ít thời gian để tiêu hóa hết hạnh phúc đột nhiên đến đi, phần hạnh phúc này, em đồng ý dùng cả đời chậm rãi lĩnh hội, cùng anh Đế Chi, đồng thời dùng thời gian một đời tới chia sẻ.

“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Nâng mặt Tiêu Đế Chi hưng phấn hỏi.

“Chuẩn bị cái gì?” Bị Tô Vũ Trạch vừa khóc vừa cười làm hắn hơi nghi hoặc.

“Làm tốt tinh thân bị hạnh phúc mãnh liệt đột kích va vào choáng váng?”

“Hả? Có ý gì? Thân ái.”

“Ba mẹ biết chuyện chúng ta, bọn họ chúc phúc chúng ta.” Y không thể chờ đợi được nữa đem tin này nói ra.

“Là thật sự?” Thấy Tô Vũ Trạch không ngừng gật đầu, “Quá tốt rồi!” Tiêu Đế Chi kích động đem Tô Vũ Trạch ôm ngang lên xoay vòng. ( ôm công chúa, quá sến ạ hụ hụ)

Ở từng vòng xoay tròn, Tô Vũ Trạch phảng phất nhìn thấy mình cùng Tiêu Đế Chi nắm chặt tay, như hình ảnh dữ tử giai lão, hạnh phúc nhắm mắt lại…

Tiêu Đế Chi không chú ý tới sữa bò đổ trên sàn nhà, không may trượt chân, “A! Đau quá ”

Hai người song song ngã xuống, Tô Vũ Trạch đặt ở trên người Tiêu Đế Chi, không đau tẹo nào, “Ạch…thật không tốt, em quên nhắc nhở anh, trên sàn nhà có sữa bò.” Bồi tội giúp Tiêu Đế Chi xoa xoa chỗ đau.

“Anh mặc kệ, là do em sai, anh muốn dùng em làm thịt bồi tội!!”

“….” mặt đen lại, “Đừng quên anh còn làm việc.”

Kéo đống quần áo vướng bận ra, “Công việc để sau a, hiện tại quan trọng nhất chính là bồi thường cho anh, nhanh, cởi sạch.”

“Vậy anh nhanh đi tắm rửa sạch sẽ.”

“Cùng nhau tắm!” Không đợi Tô Vũ Trạch trả lời, liền ôm lấy y đi đến phòng tắm.

“A! Không muốn, em đã tắm…tắm rồi…a…”

Đón lấy chính là mấy từ không rõ nghĩa, âm thanh rất ám muội!