Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 32




Ta vẫn nên đến điểm là dừng đi, ta cảm thấy được, hôm nay làm được như thế này đã đủ rồi. Bởi do thiết định, mối thù của nữ phụ đối với ta phi thường lớn, cơ hồ đến nông nỗi ngươi không chết thì ta phải lìa đời. Hơn nữa, nàng trở lại bên cạnh Nam Cung Tra, nhất định cái liếc mắt đầu tiên đã coi ta như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.

Nếu như lúc này ta chưa từng xuất hiện ở trước mặt Nam Cung Tra, hoặc là hắn không biểu hiện cảm giác đối với ta rõ ràng như thế, có lẽ sẽ không như vậy. Nhưng hắn biến thành như vậy đều do ta cố ý, vì vậy sự thù hằn của nữ phụ với ta liền tránh không thể tránh rồi. Ta nhất định phải làm chuyện chính là đối phó Nam Cung Tra, ta cũng không hề ghét nữ phụ, nàng bất quá là một nữ nhân ngốc tác giả an bài.

Chuyện nàng làm sai nhất chính là yêu một nam tra, chuyện sai hơn là vì một nam tra mà tổn thương một nữ nhân khác cũng yêu nam tra đó, mà không phải là trực tiếp đi đối phó nam tra. Bởi vì nàng yêu nam tra, mới thúc đẩy một loạt chuyện phát sinh kế tiếp, nếu nàng không thể nào không thương nam tra, mà ta cũng không thể không đối phó nam tra, vậy cũng chỉ đành cho nàng một chút dạy dỗ trước.

Dù sao, mấy chuyện thuê sát thủ, hạ độc, hãm hại, vu cáo nàng đã làm không ít với nữ chủ thực sự.

Nữ phụ khóc thút thít, quả thật là hoa lê đái vũ, một đôi mắt đẹp của nàng rưng rưng, thâm tình nhìn Nam Cung Hàn, một bộ dáng vừa rối rắm vừa khổ sở. Khi nàng lộ ra vẻ mặt như thế, nhỏ giọng nói có lời muốn nói cùng Nam Cung Hàn, ta rõ ràng cảm thấy Nam Cung Tra dao động.

Nam Cung Tra chính là một người như vậy, hắn thương hại, đau lòng, đau lòng, hối hận, từng cái một toàn bộ cho nữ phụ. Thời điểm nàng vừa trở về, hơn nữa sau khi nói ra sự thực không thể không rời đi, Nam Cung Tra áy náy, tội lỗi, đau lòng. Vì vậy yêu thương nữ phụ tăng gấp bội, nữ chính lúc trước được hắn nâng ở lòng bàn tay lại như vật phẩm đã không dùng được, bị ném bỏ một bên.

Nhưng nữ phụ còn chưa thỏa mãn với những điều này, nàng không tin tưởng Nam Cung Tra, muốn cho nữ chính hoàn toàn biến mất, cho dù nữ chính là bởi vì có bóng dáng của nàng mới được ở lại chỗ này. Vì vậy các loại mưu kế hãm hại, các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp xuất ra, khiến Nam Cung Tra đối với nữ chính thất vọng, thất vọng lại thất vọng, nhưng cho dù như thế, trong lòng hắn vẫn có điểm rối rắm không thôi mà không nguyện ý thả người đi.

Ích kỷ, dây dưa, một nam nhân vô cùng hỏng bét, da mặt cũng không che giấu nổi nội tâm bẩn thỉu của hắn.

Rõ ràng lúc trước còn cho rằng nữ chính đơn thuần ngu ngốc, có thể đùa bỡn rất tốt, nhưng nữ phụ vừa hãm hại, hắn liền kiên định cho rằng nữ chính là một nữ nhân ác độc vô cùng có tâm kế, thật là buồn cười. Nữ chính giải thích là nguỵ biện, nàng khóc lóc là cố ý lừa gạt lòng muốn hắn đau lòng, nàng nhu nhược cũng chỉ là làm trò để hắn mềm lòng.

Nghĩ tới những thứ này, khóe miệng của ta không tự chủ liền lộ ra một nụ cười lạnh lùng, thời điểm Nam Cung Tra xoay đầu lại, ta lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười, mà đổi lại một vẻ mặt vô cùng phức tạp. Đôi mắt của ta nhìn hắn một chút, lại nhìn nữ nhân hiện đang bị hắn nắm vai một chút. Ta thõng mi xuống, âm thanh mang theo chút suy yếu.

"Ta có Lục Trúc chăm sóc là được rồi, các ngươi có lời muốn nói, bây giờ có thể đi nói." Nói xong, ta không nhìn lại Nam Cung Tra một cái, lật người nằm lại trên giường, thuận tay đắp kín chăn.

Trong mắt Nam Cung Tra nhanh chóng xuất hiện một tia hốt hoảng, vừa lúc chuyển đầu ta chộp vào trong mắt, ta có chút nhếch khóe miệng lên, hướng về phía màn trong giường, một bộ muốn cười mà không cười. Trừ Lục Trúc đứng gần, không có ai nhìn thấy nét mặt đùa cợt này của ta. Ta nằm một hồi, nhưng không nghe thấy thanh âm bọn họ rời đi, chỉ là lần nữa nghe được câu "Hàn ca ca" mang theo kinh ngạc lại khiến cho không người nào lạnh đến buồn nôn hơn của nữ phụ, tiếp đó, ta nghe được tiếng bước chân của Nam Cung Hàn đi tới cạnh giường ta.

Hắn giúp ta dịch tốt góc chăn, nhẹ giọng nói: "Ta rời đi trước một lát, sẽ lập tức trở về, ta còn muốn nhìn ngươi uống thuốc đấy." Sau khi hắn nói một câu thế này, mới xoay người rời đi. Nghe được tiếng bước chân càng ngày càng xa của hai người bọn họ, thời điểm đã sắp không nghe được, ta mới xoay người.

Lục Trúc đi tới bên giường, xem bộ dạng lạnh nhạt của ta không khỏi có chút ngạc nhiên: "Tiểu thư, muốn ta đi nhìn bọn họ chằm chằm sao?"

"Chuyện ngu xuẩn như thế không cần đi làm, lấy năng lực của nữ nhân kia, hôm nay nam nhân này chắc sẽ không bước vào phòng của ta một bước nào nữa, ta rất hiểu, cho nên, không cần đi làm chuyện uổng phí thời gian." Nữ nhân kia sẽ làm gì, ta rất rõ ràng, thủ đoạn của nàng đơn giản đúng là mấy loại này.

Trước nói ra sự bất đắc dĩ của mình, khiến cho Nam Cung Tra đau lòng, đau lòng cùng hối hận, sau đó giả bộ một chút đáng thương, bám trụ hắn một buổi tối. Nữ phụ sẽ không nói xấu ta lúc này, bởi vì mới vừa rồi đã bị Nam Cung Tra bắt gặp, nàng cần phải làm chút gì đó khiến hình tượng bị phá hư của mình biến mất.

Lúc này nàng là thiện lương, nhưng nàng cũng là một người có tính khí.

Nàng nhất định sẽ tìm cơ hội làm cho ta rời đi, ta rất hiểu.

Cấp độ của nữ phụ này cũng không phải là cao, hoặc là nói cấp độ của tất cả nữ phụ trong chuyện xưa đều không cao, nhưng cấp độ của nữ chính thật sự qua thấp, hơn nữa đầu óc tra nam quá tàn, cho nên lần đầu tiên mới có thể thất bại thảm hại. Hiện tại ta thấy, so với thủ đoạn trước kia của ta mà nói, nữ phụ thật đúng là yếu bạo.

Ta chơi còn dư lại gì đó nàng trở lại chơi, đối với ta có tác dụng gì?

Hơn nữa ta hiểu rõ cái nhược điểm "Nàng yêu Nam Cung Tra", ta cơ hồ có thể đùa bỡn nàng xoay vòng vòng. Vì vậy, mục tiêu của ta tuyệt đối không phải là nàng, ta chỉ là đang đợi nàng bộc phát, chỉ có nàng hoàn toàn bạo phát, những ngày tốt lành của Nam Cung Hàn liền chấm dứt.

Ta lật người đang muốn ngủ, Lục Trúc nằm ở cạnh giường ta, tiếp tục tò mò mở miệng: "Tiểu thư ngươi không phải rất để ý Nam Cung công tử sao? Tại sao không thèm quan tâm tới bạch y nữ tử không biết từ đâu xuất hiện đó? Lấy năng lực cùng tính tình của tiểu thư, thời gian giải quyết nữ nhân kia cũng chẳng qua bằng mấy cái nháy mắt."

Ta nghe thanh âm của Lục Trúc, vừa dùng nửa cái đầu chôn trong gối đầu, vừa phát ra giọng buồn buồn: "Ngươi có từng nghe nói, nữ nhân cần gì làm khó nữ nhân hay không? Hơn nữa, hôm nay ta đã làm nàng khổ sở một lần, quá mức liền không xong. Huống chi cảm giác của ta đối với nam nhân kia cũng không phải là quan tâm, cho dù ta thật sự quan tâm, ta cũng sẽ không đi đối phó nữ nhân, mà sẽ trực tiếp hành hạ nam nhân khiến hai nữ nhân thành kẻ địch."

"Tại sao? !" Lục Trúc lúc này càng không rõ.

Ta chui trong chăn, qua một lúc lâu mới xoay người sang chỗ khác đối mặt với Lục Trúc: "Nam nhân, mới là đầu sỏ gây nên. Nếu như hắn an phận chỉ yêu một người, mà không đi trêu chọc nữ nhân khác, hai nữ nhân đối địch nhau cũng sẽ không xuất hiện. Nếu như, trong sinh mệnh của ta xuất hiện một nam nhân như vậy, ta đối phó trước tiên tuyệt đối không phải là nữ nhân, cũng không phải ta nhiều thiện lương, chẳng qua là cảm thấy. . . . . . Nam nhân trêu chọc nữ nhân lung tung chọc người ghét hơn."

"Nhưng Nam Cung công tử thân phận như vậy, tam thê tứ thiếp không phải chuyện rất bình thường sao?"

"Nếu như hắn không yêu cầu xa vời với tình yêu, là rất bình thường. Lục Trúc, thật ra thì tâm của nữ nhân rất nhỏ, chỉ có thể giành cho một nam nhân, nhưng tâm của nam nhân rất lớn, có thể giành cho nhiều người. Ta mặc kệ người khác như thế nào, nhưng ta tuyệt đối không cách nào nhịn được nam nhân như vậy. . . . . . Một đã đủ, tại sao có thể có nhiều người như vậy không biết thỏa mãn. Không phải lấy danh nghĩa tình yêu tổn thương liền không phải tổn thương. . . . . ." Ta thấy ta càng nói, Lục Trúc càng mơ hồ, ta cũng không thể làm gì khác hơn là câm mồm.

Nói nhiều hơn nữa nàng cũng không hiểu, ta cần gì phải lãng phí miệng lưỡi? Tình yêu từ trong miệng loại nam nhân đó nói ra, đều là làm bẩn hai chữ tình yêu này.

Lục Trúc cái hiểu cái không nhìn ta, thật lâu mới mở miệng: "Ta dường như nghe hiểu, lại giống như cái gì cũng không hiểu."

Lục Trúc so với ta lớn hơn ba tuổi, nhưng từng trải vẫn là quá ít rồi, thấy vậy ta cũng không nói thêm gì, chỉ là lật người đi, nhắm hai mắt lại.

Suốt cả một ngày, Nam Cung Tra như ta đoán trước không tiếp tục tới đây, thuốc bị ta đổ vào tưới cho chậu hoa, có mấy nha hoàn thấy ta làm vậy, họ kinh hô mấy tiếng, lại không dám nói quá nhiều lời. Thấy vậy, ta khẽ mỉm cười với các nàng, tái nhợt cười: "Chớ nói chuyện ta chưa uống thuốc cho Nam Cung công tử."

Những nha hoàn này dĩ nhiên là không thể nào nghe lời của ta, mặc dù tới phục vụ ta, dù sao vẫn là nha hoàn Nam Cung gia.

Đến lúc ăn cơm tối, Nam Cung Tra giảm lượng cơm của ta, chỉ cho nha hoàn xời cho ta hai chén. Hiện tại lúc ăn cơm ngoại trừ ta cùng Nam Cung Hàn, còn thêm một Đinh Hiểu Như thoạt nhìn trong trẻo lạnh lùng cao quý thích mặc đồ trắng. Nàng thấy ta tới, chỉ là gật đầu với ta một cái, dáng vẻ thoạt nhìn rất hòa thiện, không tỏ ra nửa phần địch ý với ta, ta cũng tự nhiên sẽ không.

Ta đáp lại một nụ cười ôn hòa, không tính là thân thiết, cũng chẳng quá lạnh nhạt.

Nam Cung Hàn biết tính khí Đinh Hiểu Như, thấy vậy cũng không nói thêm gì. Hiện tại hắn cùng Đinh Hiểu Như xem ra đã thành công giải hòa rồi, chỗ ngồi của bọn họ là kề cùng một chỗ, mà ta lại ngồi đối diện bọn họ. Tựa như một người khách hoặc một người xa lạ bị bài trừ, chỗ ngồi như vậy, Đinh nữ phụ rõ ràng rất hài lòng, chỉ là trên mặt nàng bất lộ thanh sắc.

Nam Cung Hàn nhìn ta, ta hoàn toàn không nhìn hắn, một bộ lãnh nhược băng sương. Đối với Đinh Hiểu Như ta còn có thể có vẻ mặt hòa hoãn, thế nhưng đối với hắn lại nửa điểm nụ cười cũng không có, Nam Cung Tra cau mày, nhìn ta chằm chằm không thôi, tựa như trên mặt ta mọc hoa.

Lúc trước, cho dù mới quen, ta nhiều nhất ôn hòa đối với hắn, vẫn là lần đầu tiên hoàn toàn không để ý mặt lạnh, tâm ý để ý mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển, dĩ nhiên xuất hiện. Hơn nữa trước khi nữ phụ trở lại, bộ dạng lạnh lùng của ta hắn thật vất vả mới thay đổi được một chút xíu, hắn như thế nào biết mới một lát sau, ta chẳng những biến trở về bộ dạng lạnh lùng, hơn nữa còn lạnh hơn so với trước kia.

Lục Trúc đứng ở sau thân ta, an tĩnh hầu hạ ta. Quản gia đứng ở một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không dám phát ra một chút âm thanh nào. Hắn là lão nhân tinh rồi, làm sao có thể không nhìn ra tình huống bây giờ rất quỷ dị.

Quản gia kia, trước khi nữ phụ trở lại, cơ hồ có lẽ đã mau đưa ta làm thành một nửa Nam Cung phu nhân, đối với những việc Nam Cung Tra làm vì ta hắn biết rất rõ. Chỉ là, hắn cũng không nghĩ đến người tình cũ của Nam Cung Tra sẽ trở về, hơn nữa ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng.

Nữ phụ tự nhiên cũng nhìn thấy nét mặt của ta, khóe miệng nàng nhẹ nhàng nâng lên, có lẽ đang cười nhạo ta ngu ngốc, vốn chính là một thế thân còn dám tự cao tự đại. Nàng từ trên xuống dưới quét qua bộ dáng ta vài lần, từ khinh miệt, khi dễ trong mắt, ta hiểu rõ nàng có lẽ biết được thân phận "Gái lầu xanh" của ta, bắt đầu không đem ta để ở trong mắt. Hơn nữa, bộ dáng trong trẻo lạnh lùng hiện tại này của ta, đích xác là cùng nàng có một chút tương tự.

Lần này cơm tối ăn được rất an tĩnh, trừ nữ phụ thỉnh thoảng nói Nam Cung Tra thích ăn cái gì, có thói quen ăn uống gì đến nhắc nhở ta nàng cùng Nam Cung Tra thân mật đến cỡ nào. Ta không cười, cũng không khổ sở, chỉ là lạnh nhạt quá mực, chờ ba người đều ăn xong, thời điểm hạ nhân thu dọn, ta rốt cuộc nhìn thẳng vào Nam Cung Tra.

Trong mắt của hắn thoáng qua một chút giãy giụa cùng rối rắm, đừng nói ta, ngay cả nữ phụ đứng bên cạnh hắn cũng đã nhận ra tâm tình của hắn biến hóa, dù sao, bộ dáng này tuyệt đối không phải là tốt hơn.

Thấy vậy, ta đi về phía hắn, dừng cách hắn một bước ngắn: "Có thể cùng ta tới đây một chút không, ta có lời nói với ngươi."

Đinh Hiểu Như không yên lòng về ta, nàng vô cùng không yên lòng về ta, đặc biệt là trước biểu hiện của ta, ta tuyệt đối không phải là nữ nhân nhìn an phận như ngoài mặt. Ta vừa nói, sắc mặt nàng chợt khó coi, mở miệng nói: "Có lời gì không thể nói ở chỗ này? ! Hơn nữa, ta cũng không phải người ngoài, là chuyện ta không thể nghe sao? !"

Nam Cung Tra bây giờ có lẽ còn yêu Đinh Hiểu Như, hoặc có lẽ chỉ là bởi vì áy náy cùng hối hận, cho nên cái gì cũng theo nàng, thấy nàng nói như vậy, cũng không có ý kiến khác.

Nhãn thần của ta có chút trở nên phức tạp, không thể làm gì khác hơn là mở miệng: "Ngày mai ta sẽ bảo Lục Trúc ra ngoài tìm phòng, trong vòng hai ngày ta sẽ dọn đi, mấy ngày nay phiền toái." Nói xong, ta khẽ khom người.

Không chỉ Nam Cung Tra kinh hãi, ngay cả nữ phụ cũng không nghĩ đến ta sẽ trực tiếp nói như vậy, nàng trừng lớn mắt, nhất thời không tìm được lời nên nói kế tiếp.

Thấy vậy, ta lại lần mở miệng: "Nơi này cũng không phải nơi thuộc về ta, hơn nữa, sự kiêu ngạo của ta không cho phép ta biến thành người phụ thuộc bất kỳ ai, cho nên, sau khi ta tìm được chỗ ở sẽ lập tức dọn đi." Ta nói xong, liền lập tức mang theo Lục Trúc xoay người rời đi.

Bước đi của ta hơi nhanh, cũng không ổn, rất nhanh, ta liền nghe được một tiếng bước chân đuổi theo hướng ta bên này, ngay tiếp theo, còn có một tiếng "Hàn ca ca" của nữ phụ. Quả nhiên, ta mới đi hơn mấy bước, người liền bị kéo xoay sang chỗ khác, ta ngẩng đầu, vừa đúng đối mặt với đôi mắt đen trầm của Nam Cung Tra.

"Công tử quá thất lễ, xin buông tay." Ta rất tỉnh táo mở miệng, ánh mắt lại làm ra bộ dạng né tránh.

Nam Cung Tra lúc này cơ hồ có lẽ đã quên mất sự tồn tại của nữ phụ, hắn đưa một tay khác nâng cằm của ta lên, không buông tha bất kỳ vẻ mặt nào trên mặt ta.

"Ngươi, thật muốn đi sao? Ở chỗ của ta có cái gì không được, ta đã từng nói, ta sẽ chăm sóc ngươi."

"Có lẽ, lúc trước ta có thể ở rất tốt, nhưng hiện tại không được, hiện tại tuyệt đối không được." Ta giùng giằng, muốn đem tay tránh ra, nhưng Nam Cung Tra cũng không buông tay, cố chấp nắm tay của ta.

"Tại sao hiện tại không được? Tâm tình muốn chăm sóc ngươi của ta cũng không thay đổi."

Ta cười, mười phần lạnh lùng thêm đùa cợt: "Nam Cung Hàn, thật là càn rỡ, ngươi biết ngươi đang làm gì sao? Tùy ý chà đạp tự ái của ta, muốn cường thế giữ ta lại bên cạnh ngươi sao? Hành vi của ngươi, không có một cái gì cho ta thấy được nổi!" Tiếng nói của ta cực nhỏ, nữ phụ đứng ở ca trừ dùng ánh mặt tựa như dao găm ghim ta, căn bản không nghe được ta nói cái gì.

Bởi vì Nam Cung Tra hành động quá mức đột nhiên, cũng quá nhanh, thời điểm ta bị nắm chặt, Lục Trúc căn bản không phản ứng kịp, đợi nàng phản ứng kịp, lập tức hướng bên này đá một cước, lớn tiếng nói: "Buông tiểu thư nhà ta ra!"

Có lẽ một cước kia của Lục Trúc thật sự hung tàn, Nam Cung Tra phản xạ có điều kiện buông lỏng tay ra.

Hắn không hiểu, nghi ngờ, tức giận, rối rắm. Mang theo đủ loại cảm xúc, hắn nhìn ta chằm chằm không thả: "Ta khi nào cường thế đối đãi với ngươi, lúc nào thì dầy xéo tự ái của ngươi, ta nghĩ ta cần một lời giải thích! Ta không thể chịu được oan ức như vậy."

"Ta làm sao có thể oan uổng ngươi!" Ta xoa tay bị nắm đau, thoáng qua trong mắt bi thương, giãy giụa, nhưng vẫn là rõ ràng mở miệng: "Ngươi nên hiểu cá tính của ta, người lợi dụng ta, dù là ngươi, ta cũng sẽ không cho ngươi một sắc mặt tốt. Thời gian dài như vậy tới nay, đến gần ta, rất tốt với ta, chăm sóc ta, thậm chí đón ta tới đây, chỉ là. . . . . . Đều là bởi vì ta giống Hiểu Như của ngươi. Đây cũng là lợi dụng, ta không cách nào chịu được!"

Nam Cung Tra muốn dựa vào gần ta, Lục Trúc liền đứng ở phía trước ta, nàng cao hơn ta nửa cái đầu, vừa lúc ngăn ta lại.

"Không phải vậy, ta chưa từng làm như thế cũng không nghĩ như vậy? Làm sao ngươi có thể nghĩ như vậy."

"Tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy còn có thể giả? Ở đây có ai không biết cách làm của ngươi, chẳng lẽ muốn để cho bọn họ nói khó nghe hơn, nói là ta mặt dày kề cận ngươi không chịu đi, ngươi mới bằng lòng thả ta nhếch nhác rời đi sao?" Ta vừa nói, an ủi Lục Trúc, đẩy nàng qua một bên. Lục Trúc tràn đầy phòng bị nhìn chằm chằm Nam Cung Tra, ánh mắt kia khiến Nam Cung Tra lại càng không tự tại.

"Tại sao có thể có lời bàn như vậy, là ai nói cho ngươi? Người nào nói với ngươi như vậy?"

"Ngươi không cần lại giải thích, nếu như không phải là tình cờ biết những thứ này, ta cũng sẽ bị ngươi lừa gạt, tựa như một kẻ ngu. Nam Cung Hàn, không cho phép ngươi gần ta thêm nữa, ta sẽ nghĩ biện pháp trả sạch nhân tình của ngươi, hiện tại, xin không cần đến gần ta." Trong mắt ta mang lệ, bộ dạng muốn rơi không hết trong nháy mắt khiến công phu của nữ phụ trước kia bại hoàn toàn.

Hơn nữa, cảm giác oan uổng người khác rất sảng khoái!

Sau khi nói xong, ta lập tức lôi kéo Lục Trúc xoay người rời đi, khiến Nam Cung Tra muốn bắt cũng bắt không kịp. Nữ phụ tuyệt đối sẽ không để cho hắn đuổi theo ta, đối với lần này ta rất yên tâm!

Nam chính cặn bã a, không phải rất ưa thích oan uổng nữ chính sao? Vậy ngươi nên nếm thử một chút tư vị bị oan uổng mới đúng.

Hơn nữa, những chuyện ta tiết lộ sau khi nữ phụ xuất hiện mới phát sinh ~!

"Tiểu thư, ngươi xem bộ dạng thật cao hứng!"

Đầu ta ngửa lên, nước mắt thu về: "Không có, ta thật là khổ sở nha, thật là quá ngược tâm, bởi vì nam nhân không có một người nào tốt, cho nên chúng ta trở về tắm một cái rồi đi ngủ!"

Hai chuyện này . . . . . . Có quan hệ sao?