Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Chương 32




Edit: Dương Tử Nguyệt

Hành vi lấy tánh mạng người nhà áp chế người khác được làm một cách quang minh chính đại như phái Tung Sơn là hành vi không thể đem lên mặt bàn, mà những người có chút tình cảm giao hữu với Lưu phủ nghe Lưu Chính Phong có giao tình với trưởng lão ma giáo cũng thay đổi sắc mặt, lòng người chính là như thế.

“Sư phụ, con ghét tên mập mạp kia” Nghi Lâm nói nhỏ bên tai Đông Phương Triệt. Đông Phương Triệt nhìn một cái, truyền âm “Đó là nhị sư đệ của Tả Lãnh Thiện, tên là Đinh Miễn” Nghi Lâm khinh thường nói “Nhìn như con heo” Đông Phương Triệt cười nhạt, vỗ lên mu bàn tay cô một cái nói “Nếu muội ghét hắn thì lát nữa ta giết hắn uội” Nghi Lâm nhịn không được gật đầu, đám cặn bã của phái Tung Sơn chết một người đỡ gây tai họa cho người sau, nghĩ tới Định Tĩnh sư bá trong nguyên tác, có rất nhiều sư tỷ đều bị phái Tung Sơn giết chết, trong lòng giận dữ. Có điều… Giết người, giết người, cảm thấy nếu làm thật sẽ khiến người khác bất an.

Đông Phương Triệt thấy cô do dự như vậy, nghĩ thầm nếu nha đầu này gật đầu thì sau này mình phải đề phòng nàng. Nghi Lâm không gật đầu mà khó chịu nói “Đợi lát nữa cho bọn họ uống thuốc xổ, chỉnh chết bọn họ” Đông Phương Triệt nín họng, trong lòng buông lỏng, hắn thấy vui vẻ, cũng cảm thấy bản thân rất buồn cười, chính mình giết người không chớp mắt nhưng lại mong nha đầu này không dính máu người, thật sự rất buồn cười.

Mắt thấy đám người gọi là hào kiệt lựa chọn đứng đối lập Lưu Chính Phong, ngay cả đồng môn sư điệt của hắn cũng phân giới hạn, mà người thân đệ tử của chính hắn cũng ở cạnh hắn, ở tình huống này, phải có tình cảm sâu đậm bao nhiêu mới không để ý mạng sống của mình? Không phải để ngươi giết Khúc Dương sao, cho dù không giết, làm bộ cũng được, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy nhiêu, kẻ ngốc cũng thông minh hơn tên họ Lư này! Nghi Lâm oán thầm trong lòng, càng khó chịu cái tên họ Lưu chỉ vì đạo nghĩa gì gì đó mà không để ý sống chết của người tin tưởng hắn, cho dù đó là tri kỷ của ông cũng không thể đem nhiều mạng mà bồi tri kỷ thế chứ! Hừ!

Mắt thấy đao kiếm sắp đụng, Nghi Lâm trộm ăn viên thuốc giải độc, sau đó đưa cho Đông Phương Triệt một viên, thấy hắn nuốt xuống mới lập tức lấy ba bình màu trắng trong bao ra, mở nút lọ, đây là bí dược có một không hai của Trường Sinh môn, không màu không vị, phạm vi tản ra rất lớn, chỉ cần là hít vào mũi đều ngất hết. Thuốc bột tản ra không khí, đám người kia đều hít thuốc bột vào, cho dù là Lưu phủ hay đám cặn bã Tung Sơ cùng tất cả hào kiệt ở đây đều ngã xuống đất.

Nghi Lâm vui vẻ, kéo tay Đông Phương Triệt, giục hắn phế hết võ công của đám cặn bã phái Tung Sơ, Đông Phương Triệt nhíu mày nói “Muội cũng tàn nhẫn thật” Nghi Lâm lấy mạng che mặt xuống, nhíu mày nói “Con không vừa mắt bọn họ, tàn nhẫn như thế, không chừng sau này còn ăn hiếp lên đầu phái Hằng Sơn” Đông Phương Triệt cười nói “Muội cũng phòng ngừa chu đáo thật, nhưng muội lo lắng thế cũng không sai, dã tâm của Tả Lãnh Thiện rất lớn, hắn luôn muốn xác nhập năm phái lại, phái Hằng Sơn đều là phái nữ, muốn xác nhập thì phái đầu tiên vào tay hắn chính là phái Hằng Sơn” Nghi Lâm thầm than tin tức của Đông Phương tiểu tặc rất nhanh, ngay cả chuyện này cũng biết, may mắn hắn không có ý xác nhập võ lâm lại, nếu không chỉ là chuyện dễ như trong lòng bàn tay.

Cùng lúc này, nghe tiếng phịch một cái, là âm thanh của đồ vật nặng rơi xuống, Nghi Lâm và Đông Phương Triệt cùng nhìn lại, thấy một người mặc áo đen ngã xuống, Đông Phương Triệt tới tháo mạng che mặt của hắn, đó là Khúc Dương! Nghi Lâm lấy từ trong vạt áo một cái còi, tính thổi thì bị Đông Phương Triệt ngăn lại, hắn đem mạng che mặt mang lên cho cô xong mới cho cô thổi. Khóe miệng Nghi Lâm co giật, ngầm nhìn hắn xem thường, sau đó thổi còi, ba tiếng, hai ngắn một dài, đây là tín hiệu cho anh em họ Đinh, một lát sau đã thấy ba người mang theo giáo chúng ở phân đàn đi vào cửa Lưu phủ, những người này đều ăn giải dược trước nên không để ý mê dược trong không khí.

Nghi Lâm để cho giáo chúng nâng người Lưu phủ đi, chuyện này không thương lượng trưởng với Đông Phương Triệt, tìm người phân đàn đến chỉ để phòng ngừa người phái Tung Sơn có mai phục bên ngoài, bây giờ thì tiện cho cô rồi. Phân phó xong, Nghi Lâm chạy tới cạnh Đông Phương Triệt, kéo tay áo hắn làm nũng “Sư phụ —“ Đông Phương Triệt tùy tay phế võ công của Đinh Miễn, thản nhiên nói “Ta biết muội không khiến người khác bớt lo mà” Nghi Lâm cầm bàn tay hắn, ngây thơ ngẩng đầu nhìn hắn “Những người này cũng rất cốt khí, nhìn bọn họ chết cũng tàn nhẫn lắm” Đông Phương Triệt cười nhạt “Muội cứ mềm lòng như thế, sớm muộn rồi cũng sẽ chịu thiệt” Thấy hắn vẫn chưa hết giận, vội vàng lấy lòng “Có sư phụ ở cạnh con, ai dám làm con chịu thiệt chứ?” Giọng điệu của cô mang theo chút dĩ nhiên, lại khiến Đông Phương Triệt cảm thấy nha đầu này không thể cách mình được, nếu không ngay cả chết kiểu gì cũng chả biết.

Thật ra, tuy Nghi Lâm không muốn giết người nhưng cô không phải thánh mẫu, nếu có người muốn hại cô, cô cũng không ngu ngốc để người ta bắt nạt. Đông Phương Triệt cho là cô mềm lòng, lại không biết người hiện đại không nói thì thôi, nói lên thì sẽ nổi tiếng. Nếu thật sự khiến cô bực mình, giết người là con đường cuối cùng thì cô cũng sẽ tàn nhẫn, không khó như vậy, độ mạnh mẽ cũng mạnh hơn người cổ đại.

Thủ pháp của Đông Phương Triệt rất kỹ càng, chỉ trong vòng một lát đã phế võ công của hơn hai mươi đệ tử phái Tung Sơn, cô giống con chim non đi theo sau hắn, đợi hắn phế võ công của người nào thì hạ thuốc xổ, phấn người lên người đó, vừa làm chuyện xấu vừa nghĩ, muốn trách thì trách các ngươi là người của phái Tung Sơn, nếu Tả Lãnh Thiện gây phiền toái cho phái Hằng Sơn, cô chẳng thèm xen vào chuyện người khác, người Lưu phủ nên thế nào thì thì thế đấy, nói thẳng ra, chuyện tốt này cô chỉ thuận tay làm thôi.

Khiến cho phái Tung Sơn không thoải mái là nhiệm vụ mà cô đặt ra trong thời gian ngắn.

Ở ngoài cửa sổ gặp Khúc Phi Yên đang bị hôn mê, Nghi Lâm bảo Đinh Nhị bế cô bé ra ngoài, chuyện cũng đã làm xong, lúc này cô mới chú ý Tần Quyên trong đám đệ tử phái Hằng Sơn, nghxi tới bây giờ cô ấy nên ở cạnh Lệnh Hồ Xung. Đinh Nhất đi một vòng tìm đồ đáng giá trong Lư phủ, khinh công của mọi người đều rất tốt, tốc độ cũng nhanh nên chưa đầy hai giờ đã làm hết. Lúc này Đinh Tam đi tới, giao một quyển đồ cho Đông Phương Triệt, nói đây lấy ở trên người Khúc trưởng lão, Nghi Lâm chồm qua xem, thấy một quyển sách, bên trên viết bốn chữ [Tiếu Ngạo Giang Hồ], mở trang thứ nhất thì thấy đống chữ như gà bới, nhưng cô biết mấy chữ gà bới này là khúc phổ. Đông Phương Triệt thản nhiên nói “Đây là bản chép tay của một khúc phổ” Nghi Lâm hợp thời vuốt lông ngựa nói “Sư phụ lợi hại thật, con nhìn chẳng hiểu gì hết” Đông Phương Triệt mỉm cười, tùy tay để quyển sách vào tay cô nói “Muội thích thì chơi đi, nếu có hứng thú, đợi về Hắc Mộc Nhai, ta sẽ dạy uội”

Nhớ lại kiếp trước, từng có người nói trước kia Đông Phương Bất Bại rất nghèo, viết chữ rất khó coi, ánh mắt cũng kém, thích mặc đồ màu hồng, thích mang vàng bạc đầy người, hôm nay nhìn lại, lời đồn đãi chỉ là chó má, người ta viết chữ rất đẹp, mặc đồ cũng rất hợp, vàng bạc vòng vèo gì đó cũng thay đổi đa dạng, cả người đầy hương vị phong lưu, ngay cả âm nhạc yêu cầu cao thế cũng biết, nếu cô có thể xuyên về, nhất định sẽ sửa lại án sai của Đông Phương tiểu tặc, ai nói nhà nghèo thì chữ viết phải xấu, ánh mắt phải kém? Hừ… Chẳng qua là ghen tị thôi!

Đợi trở lại xe ngựa, Nghi Lâm hỏi Đinh Tam đang đánh xe, người phái Tung Sơn có mai phục bên ngoài không, Đinh Tam đáp “Không thấy người khả nghi” Nghi Lâm nghe xong thì bĩu môi, phái Tung Sơn toàn đứa ngu, không đủ tâm nhãn, ngay cả đường lui ình cũng không tính.

Bởi vì lúc nãy chuyển người chuyển vật ra hết nên nhồi lên một chiếc xe chạy lấy người trước, đợi Nghi Lâm và Đông Phương Triệt ra thì chỉ có một chiếc xe ngựa, mấy người không về khách điếm mà trực tiếp về phân đàn của Nhật Nguyệt thần giáo tại thành Hành Dương. Về phần những người hôn mê trong Lưu phủ… Một lát nữa sẽ tỉnh lại, lúc gần đi, Đông Phương Triệt còn cố ý an bài hai người vào trong đám võ lâm hào kiệt, lát nữa đám người kia tỉnh lại thì giết đi, hắn sẽ không bao giờ làm chuyện tốt cho người khác.