Khí Người Cũ, Đón Người Mới

Chương 31: Ngoại truyện 1: Lần đầu gặp mặt




Ngoại truyện 1

Năm tuổi là khoảng thời gian Mộ Tây làm công chúa hạnh phúc nhất trên đời. Khi đó công nghiệp còn chưa phát triển, thế giới lúc đó bình yên hơn so với bây giờ…

Khụ, chủ yếu khi đó Mộ Đông cùng Mộ Nam chưa ra đời, Mộ Tây là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà nên được các vị trưởng bối vô cùng yêu quí. Mộ Trung cùng Mộ mẹ còn bận công tác, Mộ Bắc đến trường không có ai mang cô đi chơi, Mộ bà còn cùng cô nhảy dây.

Khi cô được bố tuổi rưỡi, Mộ Tây bị Mộ Trung ôm đi tới nhà Lục gia làm khách: “Nhị Tây” Mộ Trung vui vẻ đem lắc lắc cánh tay Mộ Tây “Kêu bác đi con!”

Tiểu Mộ Tây miệng “Cạch cạch lỗ lỗ” đôi môi đo đỏ, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của bác trai, hắc hắc cười hai tiếng: “Chén chén chén chén”

Xem cô bất kính như vậy trông lại càng đáng yêu, không kìm lòng đem bàn tay thô ráp sờ sờ vào má cô.

“Nhị Tây ngoan, bố cùng bác Lục bàn việc, con đi chơi cùng dì này nhé!” Mộ Trung đưa cô cho người khác bế đi chơi, cô không đồng ý cứ nắm chặt lấy váy của mình.

Mộ Tây ngoái đầu nhìn dì Trương mập mạp dễ gần đem tay lồng vào tay bà.

Thật không giống với nhà mình một chút nào đi nha, Mộ Tây chạy loạn nhìn ngó khắp mọi nơi. Dì Trương ôm nàng chạy vào hoa viên chơi, nơi này ấm áp lại nhiều hoa thơm cỏ lạ, Mộ Tây chạy lòng vòng trông rất là vui vẻ.

“Nhị Tây chạy chậm một chút!” Dì Trương lấy khăn lau lau mồ hôi trên trán cô. Bụng Mộ Tây kêu réo một tiếng cô nhìn dì Trương đầy khao khát.

Thật là một đứa trẻ dễ thương, dì Trương nhìn Mộ Tây cười không cầm được lòng mình: “Con ngoan chơi ở đây, dì Trương đi lấy điểm tâm cho con.” Mộ Tây ngoạn ngoãn gật đầu.

Đương nhiên, không có người quản đứa nhỏ sẽ giương oai, Mộ Tây chạy loạn sục sạo trong đám cỏ. Cô từ trong đám cỏ chui ra đến một chỗ có cái bàn tròn nhỏ, bên cạnh còn có một chiếc giường nho nhỏ trên chiếc giường còn có một cậu bé đang nằm ngủ, so với cô còn lớn hơn rất nhiều.

Mộ Tây đánh bạo chạy qua phát hiện cậu bé này nhắm mắt lại. Nhìn lông mi anh dài thật là dài a, cô muốn chạm vào nhưng chân ngắn quá với không tới.

Cô đi đi đến mắt ngơ ngác nhìn, đụng được vào lông mi anh xong cô lại đem tay nắm chặt mũi anh.

Trong lúc mơ ngủ Lục Nhược đem tay phất phất, cô cả kinh nhưng lại nhanh chóng lấy lại dũng khí nghịch dại hơn, lại phát hiện ra nốt ruồi trên môi anh. Cô quỳ úp sấp mặt xuống bàn tay mập mạp chạm mạnh vào lại dí mạnh xuồng, a  thật là một nốt ruồi không phải ăn kẹo dính vào đâu.

Rốt cuộc Lục Nhược bị đánh thức, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy một tiểu cô nương toàn thân vận đồ màu phần hồng ngồi xổm trên đùi anh, tay đang kéo kéo chính chiếc váy của mình, có tiếng “Xi xi” truyền lại, sau đó cô bé trút ra một hơi thở khoan khoái, ngẩng đầu lên lại đem đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào trong mắt anh, sau một lúc lâu sau đó mới ấn chân anh xuống bỏ xuống khỏi người anh.

Trên đùi nóng hầm hập, thứ như nước ấm bắn tung tóe, Lục Nhược ngồi dậy phát hiện trên người anh lại cả trên giường nhỏ có tung tóe một thứ nước trông rất khả nghi.

“Mày đã làm gì vậy?” Lục Nhược tức giận đến mức giọng nói phát run chỉ Mộ Tây hỏi.

Sơ giải xong Mộ Tây thức thả lỏng: “Đi tiểu.”

Bị sét đánh ngang tai chắc cũng chỉ đến mức này mà thôi, khuôn mặt thiếu niên vốn xinh đẹp thánh thiện nay đã đen lại, nhìn lại chiến tích của Mộ Tây thét: “To gan!”

Bị dọa sợ hãi Mộ Tây nhìn Lục Nhược một lúc sau cất tiếng khóc to, tiếng khóc vang vào tận trong nhà.

Sau đó, Mộ Tây đang khóc nức nở được Mộ Trung bế đi, Lục Nhược lắc đầu định ninh không chịu nhận lỗi bị Lục cha giáo huấn một bài. Mà thật trớ trêu cho Lục Nhược nhân chứng thì không nhưng vật chứng là vết nước khả nghi trên người anh thì rõ rành rành, vừa giận lại càng thêm xấu hổ. Cho đến khi được ôm ra đến tận cửa Mộ Tây mới dám quay đầu lại nhìn anh một cái kết quả lại bị vị ca ca kia trừng mắt nhìn lại, nước mắt lại càng trào ra tợn hơn.

Sau này, Mộ Tây tuy luôn quấn quýt với Mộ Trung nhưng không bao giờ cùng ông đi Lục gia nữa, Mộ Trung cảm thấy thật mất mát con gái lớn rồi không muốn cùng đi chơi với bố nữa. Sau khi Mộ Đông cùng Mộ Nam sinh ra, chiếm mất địa vị độc sủng của cô, nhưng do việc học hành chiếm mất hết thời gian nên cô không còn nhớ tới chuyện này nữa.

Hậu quả để lại chỉ là sau này Lục Nhược vô cùng căm ghét con gái mặc váy màu hồng phấn….