Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 31: Người cạnh tranh




Dịch Hi Thần ngủ đến say sưa. Bởi vì có Trưởng Tôn Tử Quân ở bên cạnh y, y vô cùng an lòng. Bởi vậy lúc bị hôn hôn y không có tỉnh, lúc bị sỗ sàng cảm thấy trên người có chút ngứa lúc ẩn lúc hiện, nhưng vẫn không có tỉnh.

Kết quả, y là bị nước đá mạnh mẽ đánh thức.

Trong chớp mắt từ trên trời giáng xuống một dòng nước đá lớn, lại nện xuống đầu của hai người đang nằm trên giường, Dịch Hi Thần bỗng nhiên từ trong giấc mộng thức tỉnh, hốt hoảng muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, vừa mở miệng, ừng ực ừng ực nuốt vào vài ngụm nước đá, cóng đến mức nội tạng y đều xoắn cùng một chỗ.

Nước đá này quả thực vô cùng vô tận như là thác nước, cả cái giường đều bị làm ướt, trong phòng cũng ngập nước, đồ vật trên đất đều nổi lên.

Dịch Hi Thần vô cùng chật vật mà từ trung tâm thác nước đá bò ra ngoài.

Rốt cuộc, thác nước đá dừng lại.

“Khụ, khụ…” Dịch Hi Thần cóng đến lạnh run, “Đã, đã xảy ra chuyện gì?”

Trưởng Tôn Tử Quân bị xối thành ướt sũng bình tĩnh lau mặt: “Trời mưa.”

“Hả, trời mưa?”

“Nóc nhà hình như bị dột.”

Dịch Hi Thần: “…”

Y ngẩng đầu nhìn trời, trên nóc nhà còn thật sự lủng mấy lỗ nhỏ bằng ngón tay, là vừa rồi bị mấy mẩu băng lẫn trong thác nước đá đâm thủng.

Băng tuyền chú này là Trưởng Tôn Tử Quân triệu. Hắn không có cách nào khắc chế lực hồng hoang sắp nổ tung trong cơ thể, không thể làm gì khác hơn là phủ đầu giội cho mình một chậu nước lạnh tỉnh táo một chút. Bởi vì lực hồng hoang có chút lớn, cho nên một chậu nước lạnh này cũng có chút lớn.

“Ngươi…” Dịch Hi Thần hoài nghi nhìn hắn, “Không sao chứ?”

“Không có chuyện gì.” Trưởng Tôn Tử Quân nghiêng người, lăn tới tận cùng bên trong giường, “Ngủ đi.”

Dịch Hi Thần quả thực không hiểu ra sao. Mộng đẹp bị đánh thức, y tự nhiên là bực tức đầy bụng, nhìn chằm chằm bóng lưng Trưởng Tôn Tử Quân, mặc niệm ba lần hắn có bệnh ta không tính toán với hắn, lúc này mới dùng thuật pháp thu hết nước trong phòng, lại hong khô giường, tiếp tục nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần chuẩn bị sẵn sàng xong liền ngự kiếm đi về phía Thương Minh động kia.

Thương Minh động cách Hà Lâm trấn mấy trăm dặm, hai người tự nhiên là ngự kiếm qua. Kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân đã gãy, nếu như để Dịch Hi Thần cùng mang theo hắn mà bay, sợ quá mức tiêu hao linh lực của Dịch Hi Thần, vì vậy hắn tiện tay bẻ một gốc cây nam thụ, tước ra hình một thanh kiếm, đem kiếm khí rót vào, liền thành một thanh bội kiếm tạm thời —— tại sao không mua một thanh kiếm sắt tạm thời? Vậy cũng cần tiền! Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm mà!

Hai người ngự kiếm bay nửa đường, nhìn thấy phía trước có một kiếm tu cũng đang ngự kiếm mà đi.

Lại bay một trận, lại luôn cùng đường với kiếm tu kia.

Dịch Hi Thần nói: “Tử Quân, người kia không phải cũng…”

Kiếm tu phía trước quay đầu lại liếc nhìn bọn họ một cái, nhíu nhíu mày, ngược lại cũng không nói gì, chỉ lo đi theo con đường của chính mình.

Không bao lâu, địa thế dưới chân đột nhiên thay đổi, núi cao đứng vững, ngự kiếm khó mà tiếp tục thông hành —— Thương Minh động tọa lạc trong dãy núi phía dưới.

Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần hạ xuống, mà kiếm tu cùng đồng hành một đường với bọn họ cũng bắt đầu hạ xuống.

Dịch Hi Thần thầm nghĩ: Quả nhiên!

Nếu là kiếm tu, xuất hiện ở nơi này, không chút nghi ngờ, nhất định là hướng về phía Thương Minh động chủ mà tới, hoặc là nói, là vì thu được Thương Vân bảo kiếm mà tới. Không nghĩ rằng bọn họ còn chưa vào động, trước hết đã đụng phải đối thủ cạnh tranh!

Vừa nãy ở trên đường, Dịch Hi Thần đã quan sát qua kiếm tu kia. Xem tu vi hắn, đang ở dung hợp kỳ. Cái gọi là dung hợp, chính là tu luyện đến giai đoạn nhất định, bắt đầu kết đan, nếu có thể vững vàng vượt qua dung hợp kỳ, liền có thể thăng lên tu vi Kim đan. Nói thì nói như thế, tu sĩ Kim đan dù sao cũng là một ngàn chọn một, đối với phần lớn người mà nói thì dung hợp là một cái bình cảnh cực lớn, cả đời cũng khó có thể đột phá. Bởi vậy tuy rằng cảnh giới kém không bao nhiêu, tu vi lại khác nhau một trời một vực.

Dịch Hi Thần một đường cẩn thận quan sát người cạnh tranh, mà người cạnh tranh, mặc dù không tỉ mỉ như y, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không để y và Trưởng Tôn Tử Quân ở trong lòng. Mới vừa gặp gỡ kiếm tu kia liền cảm thụ một chút, Dịch Hi Thần mới chỉ là tu vi hậu kỳ Trúc cơ, mà tu vi của Trưởng Tôn Tử Quân thì hắn không phát hiện ra. Nhưng tuyệt đại đa số kiếm tu đều thích độc lai độc vãng, đặc biệt là Thương Vân bảo kiếm chỉ có một thanh, lại cần hai kiếm tu cùng hành động, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ bọn họ là một người đánh không lại, mới không thể không hợp tác! Nghĩ tới đây, kiếm tu kia liền hoàn toàn không để hai người này vào trong mắt.

Sau khi hạ xuống chỗ cửa động, kiếm tu kia cũng không quản hai người phía sau, dự định trực tiếp vào động.

Nhưng vào lúc này, một phi tiêu cuốn theo kiếm khí bắn về phía hậu tâm kiếm tu kia!

Kiếm tu kia cảm giác linh mẫn, cảm thấy bị người ta đánh lén, lập tức lắc mình né qua, đồng thời bội kiếm ra khỏi vỏ, quay người trợn mắt nhìn Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần: “Đê tiện!”

Mà đầu ngón tay Trưởng Tôn Tử Quân, đang cầm một cái phi tiêu khác, rất rõ ràng, còn dự định khởi xướng đánh lén với hắn lần thứ hai!

Nếu đều vì Thương Vân bảo kiếm mà đến, như vậy chỉ có một người có thể thành công, nếu như hắn giết chết Thương Minh động chủ, những người khác cũng chỉ có thể tay không mà về. Muốn chiến thắng đối thủ cạnh tranh, đây là tâm lý rất bình thường. Nhưng bọn họ đều là nhân sĩ chính phái, đặc biệt là kiếm tu kiêng kỵ nhất là đánh lén sau lưng. Hắn nghĩ sau khi vào động thì dựa vào tu vi bỏ qua hai tên nhóc lông vàng kia là được, xem thường tranh chấp cùng bọn họ. Lại không nghĩ rằng hai tiểu tử thúi kia không chỉ tu vi thấp, mà làm việc còn đê tiện vô liêm sỉ như vậy, lại ra tay đánh lén hắn!

Lại thấy Dịch Hi Thần không chút hoang mang, cười híp mắt nói: “Đạo hữu, đây là một hiểu lầm.”

“Hiểu lầm? Còn dám nguỵ biện!” Kiếm tu kia thấy trang phục tán tu của hai người bọn họ, cười lạnh nói, “Hai thứ vô liêm sỉ không có sư phụ giáo dưỡng, hôm nay ta liền dạy các ngươi biết tu chân giới có quy củ gì!”

Không nghĩ tới Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân vốn dĩ một người mặt mang mỉm cười, một người khác thần sắc hờ hững, khi nghe thấy hắn đề cập đến hai chữ sư phụ thì đồng thời đổi sắc mặt.

Trưởng Tôn Tử Quân xoay cổ tay một cái, phi tiêu ở đầu ngón tay hắn liền đánh về phía kiếm tu kia! Kiếm tu kia trơ mắt nhìn hắn động thủ, lại càng không kịp né tránh, phi tiêu từ bên má hắn xẹt qua, cắt đứt một lọn tóc dài!

Trong lòng kiếm tu kia rung mạnh!

Cái phi tiêu này hiển nhiên khác biệt với cái trước đó, kiếm khí mạnh mẽ như thế, hộ thể của hắn căn bản là vô dụng! Giả như đối phương bắn phi tiêu về phía mi tâm của hắn, sợ rằng giờ khắc này hắn đã sớm bị đánh nát xương sọ! Mà nếu như cái phi tiêu trước đó cũng có sức mạnh như thế, hắn căn bản không thể né được!

“Ngươi… Ngươi…” Giọng kiếm tu kia run run. Hắn rốt cuộc ý thức được không đúng. Cái phi tiêu trước đó, có lẽ cũng không phải là do vị thiếu niên trước mắt này ra tay. Mặc dù phải, vậy đó cũng không phải là vì lấy tính mệnh của hắn.

Dịch Hi Thần lại khôi phục ý cười, vỗ vỗ vai Trưởng Tôn Tử Quân: “Được rồi, Tử Quân. Vị đạo hữu này tuy rằng nói năng lỗ mãng, thế nhưng hắn đi một chuyến uổng công, đã đủ đáng thương, không cần so đo với hắn. Huống hồ nếu chúng ta nổi lên xung đột với vị đạo hữu này, chẳng phải là hợp tâm ý người nào đó sao?”

Kiếm tu kia nhất thời có chút mê man. Người nào đó là ai? Chờ chút, cái gì gọi là đi một chuyến uổng công đã đủ đáng thương hả!

Trưởng Tôn Tử Quân cầm kiếm gỗ trong tay, đột nhiên xoay mặt bổ về phía một tảng đá lớn cách đó không xa!

Chỉ thấy một vệt kim quang chợt lóe, tảng đá lớn kia trong nháy mắt vỡ thành bột mịn! Trong đám bột mịn tung bay, một tu sĩ vô cùng chật vật lăn ra!

Kiếm tu kia còn chưa phục hồi tinh thần lại, lại mê man: Cái gì, thế mà hắn lại không phát hiện bên cạnh còn ẩn giấu một người? Chờ chút, vừa nãy thiếu niên kia cầm trong tay là cái gì? Kiếm gỗ?!?! Đùa à!!

Lăn ra từ sau tảng đá vỡ nát là một người mặc hắc y đan tu, gã bị người ta phát hiện, vẻ mặt vô cùng hoang mang, nhưng lại chợt trấn định, vỗ bụi trên người bò dậy, cười làm lành nói: “Ba vị đạo hữu chào các ngươi, các ngươi đây là muốn tiến vào Thương Minh động sao?”

Thấy ba người đều mắt lạnh căm thù với gã, gã vội tự giới thiệu: “Ta là Trương Loan, là một đan tu, tán tu vô môn. Không biết các vị đạo hữu là..”

Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân còn chưa có lên tiếng, kiếm tu kia đã nổi giận trước, rút kiếm chỉ về phía Trương Loan, cả giận nói: “Vừa rồi chính là ngươi đánh lén ta sao?!”

Vào giờ phút này, kiếm tu quả thực là vô cùng tức giận. Hắn tức giận không chỉ vì bị người ta đánh lén, càng bởi vì hắn lại hoàn toàn không nhận ra được phụ cận còn có người khác, khiến hắn hiểu lầm Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần, ném hết cả mặt mũi!

Trương Loan vội vàng khoát tay nói: “Hiểu lầm hiểu lầm! Ta… Ạch, ta cũng là chuẩn bị vào động, nhưng pháp khí của ta xảy ra chút vấn đề, vừa nãy ta đang sửa chữa, không cẩn thận mới… Không tổn thương đến mấy vị đạo hữu thật sự là quá tốt, bằng không ta thực sự là tội không thể tha mà!”

Kỳ thực kiếm tu kia cũng không biết, Trương Loan bắn ra cũng không phải là một cái phi tiêu, mà là hai cái. Lúc đó ba người bọn họ là kiếm tu đi tuốt đằng trước, Dịch Hi Thần đi sau, mà Trưởng Tôn Tử Quân đi ở cuối cùng. Trương Loan đồng thời bắn phi tiêu đánh lén vè phía kiếm tu cùng Dịch Hi Thần, mục đích cũng không phải muốn giết chết hai người này, dù sao thì công lực của gã còn không có thâm hậu như vậy. Gã là muốn khiến ba người bọn họ đấu đá lẫn nhau, gã liền có thể ngồi đó ngư ông đắc lợi.

Trương Loan đã ở ngoài Thương Minh động này mai phục mấy tháng. Thương Minh động mấy năm gần đây đông như trẩy hội, thường xuyên có hai ba người đồng thời đến, Trương Loan liền núp trong tối, gây xích mích cho bọn họ đấu nhau. Chờ người tới đánh đến lúc lưỡng bại câu thương gã lại nhảy ra, giải quyết những người kia, kiếm linh thạch cùng tiên tài của bọn họ ra chợ buôn bán, thu hoạch khá dồi dào.

Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua gã thất thủ. Bởi vì gã không nghĩ tới, Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần lại đi cùng nhau. Dựa theo lẽ thường mà nói, Thương Vân bảo kiếm chỉ có một, mỗi kiếm tu tới đây đều muốn, bọn họ chỉ có thể là người cạnh tranh, không thể nào là đồng bọn. Gã phát ra hai cái phi tiêu, phi tiêu tập kích kiếm tu bị kiếm tu tránh được, phi tiêu tập kích Dịch Hi Thần lại bị Trưởng Tôn Tử Quân nhẹ nhàng kẹp một cái chặn lại, lúc đó trong lòng gã liền biết không tốt, nhưng đáng tiếc muốn chạy đã không còn kịp rồi.

Lúc này, Trưởng Tôn Tử Quân đang linh tê tuyền âm với Dịch Hi Thần: “Là một ma tu.”

Dịch Hi Thần hơi kinh ngạc. Trương Loan đem ma khí giấu rất khá, dùng tu vi của y chỉ có thể nhìn ra đối phương là một đan tu. Có điều Dịch Hi Thần không hề hoài nghi Trưởng Tôn Tử Quân nghĩ sai.

Không nói tới Trưởng Tôn Tử Quân thiên linh căn tu vi thâm hậu hỏa nhãn kim tinh, ma tu có thể giấu ma khí không bị người ta nhìn ra cũng rất bình thường —— ma tu chính là chuột chạy qua đường người người đuổi đánh, ma tu không giấu được ma khí đều trốn ở Ma Vực không dám ra ngoài, còn dám đến đại lục tu chân, khẳng định có bản lĩnh che giấu mình.

Trưởng Tôn Tử Quân linh tê truyền âm nói: “Giết chứ?”

Dịch Hi Thần trả lời: “Trước tiên không vội. Bắt tặc lấy tang vật, xem hắn có còn hậu chiêu hay không.”

Nếu nói yêu tu còn có chính có tà, vậy ma tu, thì không có một người nào tốt.

Cái gọi là ma đạo, thiệt người lợi mình mới có thể được gọi là ma đạo. Hoặc là cướp đoạt tu vi của người khác, hoặc là từng bước xâm chiếm nguyên thần người khác, hoặc là dùng phương thức luyện hồn chế tạo sát khí… Ngoại trừ ma vật trời sinh, chọn đi con đường ma tu này, liền nhất định không phải là người tốt thiện lương chính trực, bởi vậy mỗi ma tu đều là hạng người gian xảo giả dối, tàn nhẫn độc ác.

Đừng nói các tu sĩ nhân giới tự xưng là chính đạo, ngay cả yêu tu, cũng ghét cay ghét đắng ma tu. Các tu sĩ nếu như gặp phải ma tu, vậy quả thực là ngay cả chào hỏi cũng không cần mà đánh tới liền giết.

Nhưng mà nhóm đạo tu lại rất chú ý đạo nghĩa. Nếu ma tu có thể che giấu ma khí, vậy bọn họ cũng không thể tùy tiện giết người, chỉ có khi ma tu hiện ra nguyên hình lộ ra ma khí mới có thể động thủ, bằng không “giết ma tu” rất có thể trở thành mượn cớ cố ý lạm sát người vô tội. Dù sao thì ma tu cũng là người, chết rồi thi thể thoạt nhìn không khác biệt gì tu sĩ bình thường.

Trương Loan giấu ma khí rất khá, chỉ là Trưởng Tôn Tử Quân tu vi thâm hậu mới nhìn ra một tia ma khí. Nếu như trước mắt chỉ có một mình hắn, giết thì giết, không cần phí lời, nhưng còn có một kiếm tu ở đây, trực tiếp động thủ giết người, khó tránh khỏi gây nên phiền phức. Trưởng Tôn Tử Quân liền thu kiếm gỗ lại.

Trương Loan thấy ba người không lập tức ra tay với gã, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu thấy sang bắt quàng làm họ: “Ba vị đạo hữu, thật sự là bần đạo thất lễ, bồi tội với các vị, xin bao dung a! Vừa rồi ta đã tự báo họ tên, không biết mấy vị đạo hữu xưng hô như thế nào?”

Quy củ của kiếm tu còn rất nhiều, ví dụ như trước khi đánh nhau trước tiên cần phải tự giới thiệu, không thì liền rơi xuống hạ phong. Bởi vậy kiếm tu kia tuy rằng nhìn Trương Loan vô cùng không vừa mắt, nhưng vẫn nói: “Đại La môn, Kim Vũ.”

Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân liếc mắt nhìn nhau. Người ta đều tự báo họ tên rồi, bọn họ giấu không nói, khó tránh khỏi khiến người ta hoài nghi. Có điều Thiên Kiếm môn tất nhiên thả ra tin tức truy nã hai người họ, báo tên không kiêng kị có khả năng cũng sẽ gây phiền phức, vẫn là làm cái tên giả đi.

Trưởng Tôn Tử Quân mặt không đổi sắc nói: “Tán tu, Vô Địch.”

Dịch Hi Thần mỉm cười: “Tán tu, Tất Thắng.”

Hai người kia sửng sốt thật lâu, vẫn cứ nghe không hiểu. Trương Loan nửa ngày mới từ trong hàm răng nghẹn ra một câu: “…Vô Địch cùng Tất Thắng là tên của các ngươi à?”

Trưởng Tôn Tử Quân: “Có vấn đề sao?”

Trương Loan, Kim Vũ: “…”

Bốn người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, Dịch Hi Thần phá vỡ trầm mặc trước tiên: “Không phải muốn vào động sao? Không thì hai vị đạo hữu chậm rãi tán gẫu, chúng ta đi trước một bước.”

Lúc này Kim Vũ mới chợt nhớ tới mình vốn dĩ là đến Thương Minh động giết tuyết hổ tinh. Hắn thấy Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân không dự định truy cứu chuyện Trương Loan đánh lén vừa nãy, cũng không tiện phát tác nữa, kiếm vừa thu lại, do dự là chờ bọn họ đi vào trước hay là mình giành trước tiến vào.

Đôi con ngươi của Trương Loan chuyển động trong hốc mắt, trong lòng lại có mưu ma chước quỷ, vội hỏi: “Mấy vị đạo hữu, trong Thương Minh động này vô cùng hung hiểm, không bằng chúng ta kết bạn đồng hành đi?”

“Không được!” “Không cần!” “Hừ.” Ba người gần như cùng lúc phát ra tiếng từ chối. Nguyên nhân dĩ nhiên cũng rất đơn giản, bọn họ đều là hướng về phía Thương Vân bảo kiếm mà đến, nếu như đồng hành, sau khi giết Thương Minh động chủ, vậy bảo kiếm kia nên sở hữu như thế nào đây?

Điểm này tự nhiên Trương Loan cũng có đối sách, vội nói: “Ta không phải kiếm tu, tự nhiên không phải là hướng về bảo kiếm mà tới. Bên trong động hung hiểm, ta cùng với các đạo hữu kết bạn, có thể giúp đỡ chút ít. Nếu như được bảo kiếm, ta tuyệt đối không cướp!”

Dịch Hi Thần nói: “Không muốn bảo kiếm, vậy ngươi vào động làm cái gì? Chưa từng thấy tuyết hổ thành tinh, muốn mở tầm mắt một chút à?”

Trương Loan vội nói: “Trong Thương Minh động này có thật nhiều kỳ hoa dị thảo, ta lại là đan tu, đương nhiên là…”

Dịch Hi Thần cắt ngang: “Ngươi muốn cướp kỳ hoa dị thảo với ta hả?”

Trương Loan sững sờ. Cướp? Đây ý là, Dịch Hi Thần không chỉ muốn nội đan của Thương Minh động chủ, ngay cả kỳ hoa dị thảo cũng muốn? Gã lại nói: “Ây… Nghe nói trong Thương Minh động còn có chút tinh thạch, ta…”

Dịch Hi Thần lần thứ hai cắt ngang: “Ngươi muốn cùng ta cướp tinh thạch sao?”

Trương Loan: “…” Ngươi rốt cuộc là đến làm việc hay là đến cướp sạch hả! Này cũng muốn kia cũng muốn, có thứ gì ngươi không cần không!

Trương Loan nghẹn nửa ngày, nói: “Nghe nói nước suối trong động làm thuốc có hiệu quả.” Dứt lời liếc nhìn Dịch Hi Thần. Nước suối không phải ngươi vẫn muốn đi? Coi như ngươi muốn, ngươi có bản lĩnh hút hết nước suối sao?!

Dịch Hi Thần khí định thần nhàn nhìn gã: “Trương đạo hữu sao lại quen thuộc đối với tình hình trong động như vậy? Vào rồi sao?”

Trương Loan lau mồ hôi lạnh: “Vào rồi, vào rồi. Chỉ là tu vi ta không đủ thâm hậu, chỉ xông vào không bao xa liền bị đánh lui ra ngoài, bởi vậy mới muốn kết bạn với các đạo hữu, còn có thể chỉ chỉ đường cho các đạo hữu.”

“Há, vậy tốt nha.” Dịch Hi Thần đạo, “Thật sự có thể dẫn đường cho chúng ta à? Ngươi biết kỳ hoa dị thảo, tinh thạch, nước suối bên trong ở nơi nào? Lúc ngươi đi vào đều nhìn thấy rồi sao?”

Trương Loan vội nói: “Đúng vậy đúng vậy, ta bảo đảm mang các ngươi tới.”

Dịch Hi Thần nói: “Nếu ngươi từng thấy nước suối vậy sao ngươi không lấy? Nhìn thấy kỳ hoa dị thảo sao ngươi không hái? Nhìn thấy tinh thạch sao ngươi không mang ra? Còn muốn chúng ta đi cùng ngươi? Ngươi có phải là ngốc không?”

Trương Loan: “…”

Trương Loan đổ mồ hôi!

Dịch Hi Thần lười phí lời với gã, nói: “Tử Quân, chúng ta đi!”

Trương Loan còn muốn dây dưa nữa, Trưởng Tôn Tử Quân mặt không đổi sắc liếc mắt nhìn gã, khí thế kia khiến gã bị dọa, nhất thời gã do dự, đảo mắt hai người kia đã vào động.

Trương Loan không cam lòng khẽ cắn răng, chỉ đành lùi lại cầu việc khác, quay đầu lại dây dưa Kim Vũ: “Đạo hữu, vẫn là hai chúng ta đi cùng đi! Ta dùng tính mạng đảm bảo, Thương Vân bảo kiếm là của ngươi, ta chắc chắn sẽ không cướp! Ta chỉ nghĩ có thể đi vào sâu hơn chút, chọn thêm chút hoa cỏ luyện đan thôi.”

Kim Vũ cảnh giác đánh giá gã, lại thật sự có chút do dự. Hắn không thể nào hợp tác với “Vô Địch” “Tất Thắng”, hai người kia cũng sẽ không hợp tác với hắn, bởi vì bọn họ đều muốn tranh đoạt Thương Vân bảo kiếm. Tu vi của “Vô Địch” e rằng ở trên hắn, còn có một “Tất Thắng” giúp đỡ, nhìn thế nào, đều cảm thấy chính mình cơ hội mong manh.

Trương Loan thấy hắn chần chừ, liền biết hắn động tâm, vội nói: “Ta tin tưởng Kim đạo hữu, lẽ nào Kim đạo hữu không tin ta? Ta biết rồi, nhất định là bởi vì trước đó ta không cẩn thận làm pháp khí sai lầm, khiến Kim đạo hữu hoài nghi con người ta. Như vậy đi, ta đem Ngưng Đan thạch của ta cho Kim đạo hữu giữ giúp ta trước, lấy đó làm thành ý của ta, thế nào?” Nói xong liền thật sự móc ra một khối Ngưng Đan thạch, nhét vào trong tay Kim Vũ.

Ngưng Đan thạch này là thứ mà mỗi một đan tu chuẩn bị, cấp bậc nó càng cao, cấp bậc đan dược mà đan tu luyện chế ra cũng càng cao, tốc độ luyện đan cũng càng nhanh. Cho nên Ngưng Đan thạch đối với đan tu mà nói, cũng quan trọng giống như kiếm đối với kiếm tu.

Kim Vũ nhìn Ngưng Đan thạch trong tay, không khỏi sững sờ. Khối Ngưng Đan thạch này cấp bậc cũng không thấp. Thành ý này, đúng là được rồi. Trương Loan dù sao cũng không phải đạo tu, coi như gã đoạt Thương Vân bảo kiếm, cuối cùng cũng bất quá là cầm đi đổi tiền hoặc là đổi thành tiên tài khác, mà khối Ngưng Đan thạch này gã ít nhất phải luyện đan mấy chục năm mới có thể luyện thành như vậy, là thứ tâm huyết, giá trị của nó còn quan trọng hơn so với Thương Vân bảo kiếm.

Trương Loan tiếp tục tận dụng mọi thời cơ: “Kim đạo hữu, chúng ta còn không đi vào, liền phải để Vô Địch cùng Tất Thắng giành trước.”

Gã đã nói trúng chỗ đau của Kim Vũ, Kim Vũ càng thêm phiền não. Kỳ thực hắn có bội kiếm của mình, mặc dù cách bảo kiếm cực phẩm còn kém xa, nhưng phối với tu vi trước mắt của hắn, có thể tính là thượng phẩm. Sở dĩ hắn mạo hiểm mưu đồ Thương Vân bảo kiếm, là vì tu vi của hắn đến bình cảnh, chậm chạp khó có thể đột phá, nếu như có thể được một bảo kiếm như Thương Vân, nhân kiếm hợp nhất, có lẽ có thể trợ giúp hắn thông qua bình cảnh. Bởi vậy bảo kiếm là tình thế bắt buộc của hắn. Mà có một sự trợ giúp, phần thắng của hắn có lẽ sẽ lớn hơn một chút.

Kim Vũ rốt cuộc hạ quyết tâm: “Được, vậy chúng ta cùng đi.” Hắn đưa Ngưng Đan thạch cho Trương Loan, “Nếu ta quyết định tín nhiệm ngươi, vật này ngươi vẫn là tự mình giữ đi.”

“Không không không.” Trương Loan lại không chịu cầm lại, “Trước tiên ngươi giữ thay ta, đây là thành ý của ta, chờ ngươi lấy được Thương Vân bảo kiếm rồi trả lại cho ta cũng không muộn.”

Kim Vũ cảm thấy cảm động, rốt cuộc không đa nghi nữa, ngay sau đó hai người liền tiến vào Thương Minh động.

Xuyên qua một cây cầu đá trong động, phía trước xuất hiện một mảnh động thiên, dưới chân là nước sông tốc độ chảy cực nhanh, đối diện sông là một thác nước. Bọn họ bay qua thác nước, ở phía sau màn nước, là một động đá rắc rối phức tạp. Động đá bị một trụ đá cực lớn phân làm hai con đường trái phải.

Trương Loan nói: “Hai người kia vừa mới tiến vào không lâu, nơi này còn có thể cảm giác được hơi thở của bọn họ… Bọn họ là đi về bên phải!”

Kim Vũ không nói hai lời, liền đi về bên trái.

Trương Loan cuống lên: “Ai nha, chúng ta cũng đi bên phải, nếu bọn họ lựa chọn bên phải, nói không chừng đường bên phải càng ngắn hơn đó.”

“Không được!” Kim Vũ không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, “Nếu bọn họ đi bên phải, chúng ta cũng chỉ có thể đi bên trái!” Hắn tuyệt đối không thể cùng đi với hai người kia, nếu như giúp đỡ bọn họ cùng thông qua mật động, lại bị bọn họ cướp đi bảo kiếm, vậy oan ức bao nhiêu hả?

Trương Loan thấy Kim Vũ nổi lên tính tình bướng bỉnh, cũng hết biện pháp, đành phải tạm thời cùng hắn đi về một con đường khác.

Giờ phút này, Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân đang nhanh chóng đi sâu vào trong động đá. Yêu khí trong Thương Minh động này vô cùng dày đặc, Dịch Hi Thần một bên đi tới, một bên cẩn cẩn thận thận chú ý bốn phía. Kỳ quái là, y lại không nhìn thấy một con yêu thú nào.

“Meo ~~ “

Chỗ sâu trong động truyền đến một tiếng mèo kêu. Dịch Hi Thần cảm thấy trước mắt mình dường như hoa lên.

“Cẩn thận.” Trưởng Tôn Tử Quân nói, “Miêu yêu am hiểu ảo thuật nhất.”

Hắn đem kiếm gỗ nắm trong tay, vừa đi vừa thăm dò phía trước, phía trước rõ ràng là một con đường trống trải, nhưng kiếm gỗ của hắn lại đột nhiên đâm tới cái gì đó, vì vậy hắn dừng bước lại.

Dịch Hi Thần vội vã đưa tay sờ sờ, ở trước mặt bọn họ, tựa như có một bức tường vô hình, chặn lại đường đi của bọn họ, mà bọn họ không nhìn thấy không sờ được. Dịch Hi Thần thử dùng linh khí chà lau hai mắt của mình, nhưng y vẫn không nhìn thấy bức tường trước mắt.

Đây chính là ảo thuật, so với thuật che mắt còn cao cấp hơn. Cái gọi là thuật che mắt, là đem một vật thể hoặc một nơi nào đó biến thành bộ dạng khác theo ý niệm của người thi thuật, hai mắt nhìn thấy, đều là giả; mà cái gọi là ảo thuật, nghe thấy nhìn thấy đều là thật, chẳng qua là thác loạn. Nói cách khác, tường mà bọn họ nhìn thấy là tường thât, đường nhìn thấy cũng là đường thật, chỉ là tường và đường đó vốn không nên ở đây thôi.

Dịch Hi Thần nhíu mày lại, đang nghĩ nên làm thế nào phá ảo cảnh này, đột nhiên cánh tay của y bị người kéo một chút, tiếp đó y liền rơi vào trong một lồng ngực bền chắc.

Trưởng Tôn Tử Quân vô cùng thân mật ôm eo y, vững vàng đặt y trong lồng ngực mình!

Dịch Hi Thần không chút nghi ngờ là chỗ y mới vừa đứng bị tập kích, Trưởng Tôn Tử Quân vì bảo vệ y mới làm ra hành động như vậy, thậm chí y đã cảm nhận được vừa nãy dường như có một luồng yêu khí lủi qua. Nhưng vấn đề là, bảo vệ thì thôi đi, nhất định phải ôm chặt như thế sao? Ôm chặt như thế thì cũng thôi, cái thứ đang chọt vào y là cái gì vậy hả?!

Càng quan trọng hơn là, tại sao mỗi một lần y đụng tới thứ kia nó đều cứng rắn như thế?! Tử Quân thật sự không phải là muốn xuy xuy sao??

Hết chương 31