Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 41: Tâm ma




Hắc vụ càng ngày càng đậm, thỉnh thoảng xen lẫn linh khí lưu động, nhưng mà bọn họ rất khó nhận biết linh lực kia đến tột cùng là đến từ vị tu sĩ nào, hay là đến từ đại lục Hư Vô giới.

Bọn họ lạc mất phương hướng rồi.

Trong rừng hắc vụ không có nhiều ác sát và hung thú biết công kích người như vậy, nhưng bọn họ lại cùng nhau đi tới khu vực lực lượng sấm sét mạnh nhất, không ngừng có tiếng sấm sét vang lên bên người, nhưng mà sương mù quá dày, bọn họ không nhìn thấy sét đánh ở nơi nào, chỉ có thể nghe tiếng phân biệt.

Ngoại trừ tiếng sấm sét, ngẫu nhiên bọn họ cũng sẽ nghe thấy tiếng người. Tiếng nói chuyện, tiếng kêu thảm thiết, tiếng thét, nhưng men theo âm thanh đi qua, thì người đã đi rồi.

Toàn bộ rừng hắc vụ, tựa như một cái mê cung.

“Đáng chết.”

Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên mắng một tiếng. Hắn nôn nóng rồi.

Xưa nay gần như Dịch Hi Thần chưa từng nghe thấy Trưởng Tôn Tử Quân mắng người, có thể thấy được giờ phút này tâm tình hắn rất không xong. Dịch Hi Thần cũng không nói gì, chỉ nắm chặt tay Trưởng Tôn Tử Quân.

Trưởng Tôn Tử Quân nhắm mắt lại. Tâm ma của hắn càng ngày càng rõ ràng, hắn đã có thể nhìn thấy trong ma vụ hiện ra bóng dáng của nữ tử, có thể nghe thấy xung quanh như ẩn như hiện tiếng cười của nữ tử. Hắn nhắm mắt lại không muốn nhìn, che lỗ tai không muốn nghe, muốn phong bế chính mình lại. Nhưng không nghĩ tới, hắn nhắm mắt lại, lại càng thấy rõ gương mặt nữ hài kia.

Nữ hài mặt hạnh má đào, mày liễu mắt hạnh, một khi cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trăng trắng, trong mắt lóe sáng, tựa như ánh nắng bắt đầu lên cao, khí phách hăng hái, long lanh mà kiêu ngạo.

“Tử Quân, đến a, có bản lĩnh ngươi liền đánh bại ta!”

“Sao ngươi lại vô dụng như vậy? Ngươi như vậy sau này làm sao mà làm kiếm tu!”

“Ngươi là phế vật sao?!”

Ầm!

Một tia sét nổ tung trên đỉnh đầu hắn, lôi hắn ra từ trong tâm ma!

Trong nháy mắt Trưởng Tôn Tử Quân chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, vội vội vàng vàng mở ra hộ thể, nhưng đã chậm! Người phía sau đột nhiên ôm chặt lấy hắn, vì hắn mà đỡ hơn phân nửa lôi hỏa, nhưng vẫn có chút lôi hỏa rơi vào trên người hắn. Nhưng mà đau đớn trong dự liệu cũng không có đến, chỉ là hơi nhoi nhói, tựa như một dòng tĩnh điện nho nhỏ xẹt qua trên người hắn.

Hắn lập tức kéo Dịch Hi Thần từ trên người mình xuống, lo lắng kiểm tra tình hình vết thương của y. Rõ ràng hẳn là hắn bảo vệ Dịch Hi Thần, nhưng cũng vì tâm ma, lại khiến Dịch Hi Thần dùng thân bảo vệ cản sấm sét giúp hắn! Đáng chết!

Chờ một chút liền phát hiện Dịch Hi Thần bình yên vô sự, trái tim trong lồng ngực Trưởng Tôn Tử Quân lúc này mới bởi vì nghĩ mà sợ mà bắt đầu kinh hoảng không thôi.

Phàm là tu sĩ có thể thông qua lôi quang tường tiến vào nơi đây, tu vi bản thân hẳn là đều đủ để ngăn chặn lực lượng sấm sét của biển Hư Vô, nhưng mà rừng hắc vụ này đáng sợ ở chỗ sau khi ma khí xâm thể rối loạn tâm trí của con người, lúc này lại bị sấm sét đánh trúng, không kịp hộ thể thì sẽ bị trọng thương. Vừa rồi bọn họ nghe thấy vài tiếng sấm sét kèm theo tiếng kêu thảm thiết, rất có thể là có tu sĩ vì vậy mà bỏ mạng.

Trưởng Tôn Tử Quân nắm thật chặt cánh tay Dịch Hi Thần, “Ngươi thế nào rồi?”

Dịch Hi Thần lắc đầu, vẻ mặt còn có chút mờ mịt: “Ta không sao.”

Vừa rồi sấm sét hạ xuống, Trưởng Tôn Tử Quân còn thần trí không rõ, là Dịch Hi Thần liều mạng dùng hộ thể chống đỡ tia sét này. Trong lòng y biết mình không đỡ được sấm sét, chỉ có thể dùng thân bảo vệ, tận hết khả năng không để Trưởng Tôn Tử Quân bị thương. Nhưng mà ngay cả chính y cũng bất ngờ, tia sét này lại vô cùng yếu, y dễ dàng liền đỡ được, cũng không bị thương tích gì.

“Vận khí không tệ.” Dịch Hi Thần vỗ vỗ ngực, cũng có chút nghĩ mà sợ, “Tia sét này tương đối yếu.”

Sấm sét gió bão cũng là có mạnh có yếu, chỉ có thể nói ông trời quan tâm bọn họ, chỉ đánh xuống tia sét nho nhỏ dọa dọa bọn họ, không ảnh hưởng toàn cục.

Mặt Trưởng Tôn Tử Quân căng đến cứng ngắc: “Sau này không được như vậy!”

Lần này là vận khí tốt, vậy lần sau thì sao? Vừa nghĩ tới việc Dịch Hi Thần lại vì bảo vệ hắn mà bị thương, Trưởng Tôn Tử Quân ảo não cũng sắp tràn ra luôn rồi.

Dịch Hi Thần lại cười nói: “Ta cũng không phải không đỡ nổi một đòn như thế mà, ngươi bỏ ra năm khối linh thạch cao cấp mua hộ tâm kim thiết giáp cho ta, không nghiệm chứng hiệu quả một chút chẳng phải là lãng phí rồi sao? Đây chính là thật nhiều thật nhiều tiền đó!”

Trưởng Tôn Tử Quân tự nhiên rõ ràng tâm ý của y, trong lòng ấm áp, giơ tay xoa xoa sau gáy y: “Không cần như vậy, ta cũng có hộ thể.” Hắn sợ Dịch Hi Thần không tin, liền thêm một câu, “… Rất lợi hại. Đánh không hỏng.”

Dịch Hi Thần hơi run run: “Hộ thể đánh không hỏng à?” Y nghĩ thầm Trưởng Tôn Tử Quân mua thứ mà y không biết từ lúc nào, hơn nữa hộ thể đánh không hỏng nhất định rất đắt, bỏ ra rất nhiều rất nhiều tiền. Nhưng mà tỉ mỉ nghĩ lại, nhất thời khóe miệng co giật: “Ngươi không phải là nói cái… cái mà quyền hầu đánh không hỏng kia đi…” (Có ai hông nhớ vụ này hông, là cái hộ thể bảo vệ chỗ ấy ấy của ảnh đó =)))))

“Ừm.”

Dịch Hi Thần: “…”

Này mẹ kiếp rốt cuộc là công pháp tà môn gì hả!! Đối với người khác mà nói đều là nhược điểm trí mạng, cố tình đặt ở trên người Trưởng Tôn Tử Quân lại thành hộ thể lợi hại nhất!! Đây là muốn nghịch thiên à!!

Thế nhưng nói đi nói lại thì, vật kia đánh không hỏng đến tột cùng có ý nghĩa gì chứ? Đánh hỏng đầu biến thành kẻ ngu si, dù còn lại cái món đồ rất uy phong kia cũng có ích lợi gì đâu! (Tưởng tượng ảnh bị sét đánh thành than hết chỉ còn lại mỗi cái đó….. Ôi mẹ ơi chết cười =))))))))

Dịch Hi Thần lườm một cái: “Vẫn là hộ tâm kim thiết giáp hữu dụng, thứ kia của ngươi lại không dùng được!”

Trưởng Tôn Tử Quân: “…” Kỳ thực trước đây rất hữu dụng, chỉ là gần đây luôn không có cơ hội dùng tới…

Nói đùa vài câu, bầu không khí không căng thẳng nữa, trên mặt hai người cũng có ý cười. Dịch Hi Thần tiếp tục từ phía sau lưng vòng qua eo hắn: “Đừng nóng lòng, quá lắm thì ở đây tiêu hao thêm mấy ngày, trước đây không phải chúng ta cũng bị nhốt hơn nửa tháng ở mê sơn lâm sao?”

Khi đó bọn họ mới xông vào mê sơn rừng, không biết phương hướng, lạc đường ở nơi sâu trong cánh rừng, đảo quanh tại chỗ hơn nửa tháng cũng không tìm được lối ra, nhưng mà hai người cũng không vội, đêm khuya liền tìm một hốc cây ngủ, trời sáng liền dậy tiếp tục tìm đường. Dịch Hi Thần nhàn nhã, dù sao cũng không có chuyện gì nóng vội phải làm, đi loạn ở trong rừng, ngẫu nhiên còn có thể phát hiện dược liệu quý hiếm, ngược lại Trưởng Tôn Tử Quân cũng không thấy nôn nóng, trong lòng y cảm thấy hiếu kỳ, liền hỏi hắn, Tử Quân, chúng ta lạc đường lâu như vậy rồi, tại sao ngươi không vội?

Trưởng Tôn Tử Quân nói, không vội, nơi nào cũng giống nhau.

Kỳ thực có nửa câu hắn không nói ra, nhưng Dịch Hi Thần rõ ràng. Hai người bọn họ ở cùng nhau, bất luận là ở đâu cũng giống nhau.

Trưởng Tôn Tử Quân thở ra một hơi thật dài: “Ừm.”

Hắn triệu đến một luồng ánh kiếm, rạch một nhát trong lòng bàn tay mình, máu tươi trong nháy mắt tuôn ra.

Dịch Hi Thần nhíu mày: “Ngươi làm cái gì vậy?”

Trưởng Tôn Tử Quân lắc lắc đầu, ra hiệu y không cần phải lo lắng: “Ta phải tỉnh táo.”

Vừa nãy suýt chút nữa hắn liền bị túm vào cảnh giới tâm ma, tâm ma là đâm sâu vào trong lòng, hắn không biết dùng cách gì có thể lập tức nhổ tâm ma ra, nhưng dù thế nào cũng phải suy nghĩ chút biện pháp giữ vững tỉnh táo. Bằng không lần sau liền không hẳn may mắn như vậy. Đến cùng thì rừng hắc vụ này vẫn hung hiểm hơn mê sơn lâm rất nhiều.

Hắn dùng ngón tay dính máu lau qua mắt của mình, có kim duệ khí khai nhãn, những cái bóng đó mặc dù không có hoàn toàn biến mất, nhưng cũng ít hơn một chút.

Dịch Hi Thần nhíu mày. Y nhìn máu trong lòng bàn tay Trưởng Tôn Tử Quân, đột nhiên sinh ra rất nhiều ảo não —— nếu như y có thể mạnh hơn chút nữa, nếu như y không cần Trưởng Tôn Tử Quân bảo vệ, mà là có thể bảo vệ Trưởng Tôn Tử Quân, vậy thì tốt biết bao!

Nhưng vào lúc này, bọn họ đột nhiên nghe thấy nơi sâu trong hắc vụ truyền đến một tiếng sói tru!

Vẻ mặt hai người đều trở nên nghiêm túc: “Là đại lang!”

Tiếng tru của Lang Dược lo lắng mà phẫn nộ, nếu bọn họ đều nghe thấy, vậy liền không phải ảo giác mà ma khí mang tới! Hai người lập tức chạy về phương hướng âm thanh truyền tới!

Hắc vụ dày đặc, tạo thành cản trở cho bọn họ tiến lên, rõ ràng nguồn gốc âm thanh ngay ở cách đó không xa, nhưng ngự kiếm xuyên qua tầng tầng hắc vụ, lại là phí không ít công phu mới chạy tới, Lang Dược đã sớm không ở chỗ cũ, bên trong hắc vụ, bọn họ chỉ thấy một cái bóng đen lờ mờ chợt lóe!

“Là đại lang!”

Lang Dược di chuyển như thường trong ma khí, thân hình nhanh hơn bọn họ, chỉ chợt lóe qua liền mất đi tung tích!

Dịch Hi Thần kinh ngạc nói: “Một mình hắn sao?”

Dù chưa thể bắt hắn lại, nhưng bóng người kia đơn chiếc, rõ ràng chỉ có một mình Lang Dược, mà Kiều Giác lại không thấy tăm hơi!

Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày: “Đuổi theo!”

Hai người phá tan tầng tầng ma vụ, men theo bóng dáng kia đuổi theo, nhưng mà Lang Dược đã là thân thể nửa ma, ma khí đối với hắn không trở ngại chút nào, hắn thậm chí có thể thao túng ma vụ, bởi vậy chỉ trong chốc lát, Lang Dược lại một lần nữa biến mất trong hắc vụ không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Nhưng ít ra bọn họ thấy rõ, Lang Dược xác thực chỉ có một mình, Kiều Giác là thật sự không thấy.

“Lẽ nào bọn họ đi tách ra?” Dịch Hi Thần nói. Kiều Giác kia quỷ kế đa đoan, y cũng nghĩ có phải đây là âm mưu của hai người kia hay không, nhưng mà Lang Dược linh lực thâm hậu một mình hành động tự nhiên là không sao, nhưng mà Kiều Giác kia nói cho cùng chỉ là một đan tu, ở trong biển Hư Vô này, một mình gã căn bản là không có cách sinh tồn, còn phải có yêu thú chở gã mới có thể di chuyển, như vậy âm mưu làm cái gì? Bởi vậy Dịch Hi Thần bỏ đi ý niệm này. Chỉ không biết đến tột cùng bọn họ gặp phải cái gì, mà lại tách ra ở nơi hung hiểm như thế này, nghe tiếng thét vừa rồi của Lang Dược, bao hàm mười phần lo lắng.

Hai người này, đến tột cùng là quan hệ như thế nào?

“Đi!”

Vòng vòng chuyển chuyển trong rừng hắc vụ này, ngay cả cảnh vật cũng không có, đầy trời đều là sương mù dày đặc, bọn họ cũng không biết mình có đảo quanh tại chỗ cũ hay không, hay là đã rời đi rất xa. Cũng may hai người chặt chẽ gắn bó, chỉ cần không xa rời nhau, dù có lạc mất phương hướng trong rừng hắc vụ này, thì tâm dù sao vẫn là vững.

Đột nhiên, bọn họ nhìn thấy một bóng người cưỡi chim phi hành trong hắc vụ.

Chỉ trố mắt chốc lát, Trưởng Tôn Tử Quân liền thao túng mấy đạo hỏa quyết ném tới!

Ánh lửa trong nháy mắt vây quanh Kiều Giác cùng lôi hỏa điểu, cắt đứt đường lui của bọn họ! Cùng lúc đó, một kiếm của Dịch Hi Thần bay ra, đâm xuyên qua vai Kiều Giác!

Kiều Giác rên lên một tiếng, lần này hai bên vai đều bị đâm xuyên. Dịch Hi Thần cấp tốc niệm quyết, muốn dùng kiếm của y cố định Kiều Giác tại chỗ, để tránh cho gã trốn vào trong hắc vụ một lần nữa. Kiều Giác hạ thuật chết thay với yêu thú, bởi vậy không thể một kiếm chém chết gã, nhưng mà nếu không có vết thương trí mệnh, ngược lại cũng sẽ không khiến thuật chết thay phát tác.

Lôi hỏa điểu bất an vỗ vỗ cánh, muốn chạy trốn, lại bị Kiều Giác tràn đầy lệ khí bóp cổ, hung ác nói: “Không được kêu!”

Lôi hỏa điểu thống khổ run run cánh, không dám kêu, cũng không dám chạy trốn —— khiến Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần kinh ngạc là, lần này Kiều Giác lại không có ý tứ muốn chạy trốn!

Trên vai Kiều Giác còn cắm thanh kiếm của Dịch Hi Thần, đạo bào trên người gã đã bị máu nhuộm đầy, ánh lửa phản chiếu sắc mặt gã trắng bệch. Ngũ quan của gã vốn là mềm mại đáng yêu, dưới phần thảm đạm này, lại có vẻ âm trầm, có vài phần doạ người.

Mặt gã biến sắc, đột nhiên liền trở nên rưng rưng muốn khóc, thảm thiết nói: “Hai vị đạo hữu, cứu ta!”

Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày, Dịch Hi Thần nhíu mày.

Người vô sỉ như vậy, ngược lại cũng thực sự làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt. Lúc trước rõ ràng là gã luôn mãi đánh lén làm khó dễ, bộ mặt thật đã sớm lộ rõ, lúc này còn dám giả bộ đáng thương. Chẳng lẽ gã muốn nói, là lũ yêu thú bị gã hạ nô khế làm khó dễ gã hay sao?

Kiều Giác nhìn thấu tâm tư của bọn họ, lập tức nói: “Ta biết ta tu luyện tà thuật, tất nhiên là trơ trẽn, nhưng ta cũng là bị ép! Ta là bị một ma đầu ép buộc!”

Dịch Hi Thần mặc kệ gã nói cái gì, đọc thầm kiếm quyết, bội kiếm của y lập tức bay tới, ngay cả Kiều Giác bị xỏ qua kiếm cũng bị lôi lại theo, bị Trưởng Tôn Tử Quân một tay giữ cổ lại.

Trên gương mặt tái nhợt của Kiều Giác rốt cuộc có huyết sắc, môi chuyển động, liều mạng cầu tình: “Ta rời khỏi Lang Dược, là để tìm đến hai vị đạo hữu! Ta biết các ngươi đều là người tốt, cầu các ngươi trước tiên nghe lời giải thích của ta!”

Dịch Hi Thần một phen kéo túi càn khôn trên người gã xuống, mở ra kiểm tra xem gã mang theo thứ đồ tai hại gì, lại có cái gì có thể dùng được. Lúc gã hạ nô khế cần dùng rất nhiều linh thạch cùng tiên tài, lúc tháo gỡ chắc chắn cũng cần. Y vừa tra xét, vừa không chút để ý nói: “Ngươi nói xem.” Hiển nhiên là căn bản không thèm để ý tới Kiều Giác dự định nói cái gì, cũng sẽ không tin tưởng.

Kiều Giác nói: “Ta cũng là bị ma đầu áp chế! Các ngươi là danh môn chính đạo trảm yêu trừ ma, nhất định có thể giúp ta!” Gã cuốn ống tay áo lên, trên cánh tay lộ ra một ký hiệu sao sáu cánh màu đen, “Đây cũng là ấn ký ma đầu kia lưu lại, nếu như ta không nghe hắn, hắn liền giết ta, tất cả ta làm đều là vạn bất đắc dĩ! Cầu các ngươi cứu giúp ta và Lang Dược!”

Trưởng Tôn Tử Quân nhìn thấy ấn ký màu đen kia, đồng tử đột nhiên co rút lại!

Dịch Hi Thần vẫn chưa phát hiện dị dạng của Trưởng Tôn Tử Quân, cười lạnh một tiếng. Kiều Giác thật biết cách nói chuyện, để bọn họ mang cái danh hiệu “danh môn chính đạo trảm yêu trừ ma” trên đầu, nếu như bọn họ không giúp, chẳng phải liền không phải là “danh môn chính đạo” sao?

“Cứu đại lang? Người mà ngày ấy bỏ rơi hắn rời đi, chẳng lẽ không phải là ngươi?”

Kiều Giác hơi đổi sắc mặt, một tia chế giễu chợt lóe lên: “Hắn là yêu thú bị ta kết khế, ta biết các ngươi sẽ không làm khó hắn.”

Cho nên ngày ấy bị mọi người vây công, gã bỏ lại Lang Dược rời đi. Nhưng vừa nãy Trưởng Tôn Tử Quân thật sự động sát ý, gã ngược lại không dám đi.

Kiều Giác này có bề ngoài âm nhu, lúc tàn nhẫn bạc tình bạc nghĩa, lúc này bày ra yếu ớt, bộ dạng ngược lại điềm đạm đáng yêu, nếu là người ngu ngốc một chút, thật sự là dễ dàng bị bề ngoài của gã lừa gạt.

Nhưng mà lời gã nói, Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần một chữ cũng không tin.

Kiều Giác nói: “Ngọn nguồn toàn bộ câu chuyện, ta đều nói cho các ngươi, ta…”

“Không cần!”

Trưởng Tôn Tử Quân ngắt lời gã, một chưởng đánh về phía trán của gã, Kiều Giác đột ngột không kịp chuẩn bị, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, đồng tử tan rã. Trưởng Tôn Tử Quân điểm một cái ở giữa chân mày gã, cưỡng ép xâm nhập thức hải của gã! Hắn hoàn toàn không có hứng thú với việc đến tột cùng Kiều Giác sẽ bịa đặt một tình tiết ra sao, ngọn nguồn sự tình, hắn sẽ tự mình xem!

Kiều Giác kinh hãi, giãy dụa nghĩ muốn né tránh, nhưng mà gã làm sao chống cự được linh lực cường đại của Trưởng Tôn Tử Quân, chỉ trong nháy mắt, thức hải của gã liền bị xâm chiếm!

Hình ảnh trước mắt cấp tốc biến hóa, ma vụ tản đi, xuất hiện sơn cốc hoàn toàn tĩnh lặng.

Trưởng Tôn Tử Quân —— giờ khắc này hắn ở trong ký ức của Kiều Giác —— bên cạnh hắn có một con lang yêu màu xám tro. Đây không phải là băng phong cự lang, chỉ là một lang yêu hết sức bình thường thôi.

Kiều Giác chỉ vào một đóa huyết liên màu đỏ trên ngọn núi, nói với lang yêu kia: “Ngươi giúp ta hái nó xuống.” Đó là một đóa tịnh đế huyết liên, tiên tài cực kỳ trân quý, dùng để luyện đan, có thể gia tăng rất nhiều linh lực.

Nhưng mà ngọn núi kia cực kỳ chót vót, yêu khí cường thịnh, không biết là địa bàn của vị động chủ nào. Dù là kiếm tu ngự kiếm, chịu được yêu khí quấy nhiễu, cũng rất khó lên đến được đỉnh. Nếu như leo lên, cực kỳ nguy hiểm, giữa đường rơi xuống, tất nhiên sẽ rơi tan xương nát thịt.

Lang yêu không nhúc nhích.

Kiều Giác nói: “Hôi lang, ngươi nghe thấy ta nói không?”

Lang yêu không vui: “Ta không lên nổi.”

“Sao ngươi lại không lên nổi!” Dáng vẻ Kiều Giác nóng nảy, nhưng vẫn kiên nhẫn mà dụ dỗ nói, “Chỉ cần ngươi giúp ta đem bụi tịnh đế huyết liên kia hái xuống, ta liền cho ngươi mười viên an thần đan có được hay không?”

“Một khi trượt chân, ngay cả mạng sống ta cũng không còn, đan dược của ngươi ta dùng làm gì nữa!”

Rất hiển nhiên, con hôi lang này cũng không bị Kiều Giác hạ nô khế, Kiều Giác chỉ có thể dụ dỗ đối với nó, chuyện nó không muốn làm, sẽ rất khó miễn cưỡng. Vào lúc này, Kiều Giác vẫn chỉ là ngự thú đan tu bình thường, chưa học được những tà đạo đó.

Kiều Giác luôn mãi dỗ nó, nhưng mà lang yêu kia chính là không hề bị lay động, mặc kệ Kiều Giác nói cái gì, nó cũng không chịu đặt mình vào nguy hiểm.

Lúc này từ chân trời có một yêu ưng bay tới, xoay quanh bên cạnh ngọn núi, hiển nhiên cũng đang mơ ước đóa tịnh đế tuyết liên kia. Chỉ có điều ngọn núi sắc bén như lưỡi dao sắc, lại có yêu khí bao phủ, yêu ưng kia cũng không dám liều lĩnh, chỉ có thể lẩn quẩn tìm kiếm cơ hội ra tay thích hợp.

Kiều Giác vừa thấy có người cạnh tranh, trong lòng càng lo lắng, giọng điệu cũng không ôn hòa nữa: “Hôi lang! Cái đồ không có lương tâm ngươi, ăn nhiều đan dược của ta như vậy, đợi lúc ta cần ngươi, ngươi liền mọi cách từ chối! Nếu ngươi không chịu đi, liền đem tất cả những thứ ta cho ngươi đều trả lại cho ta!”

Hôi lang bị làm cho tức giận: “Mấy đan dược hỏng ngươi luyện đó, ta còn không hiếm lạ đâu! Chỉ là mấy viên đan dược, liền muốn ta bán mạng cho ngươi, ngươi tính là thứ gì chứ! Ta nhịn ngươi đã sớm nhịn đủ rồi!”

Hôi lang kia xoay người lại, đè thấp thân thể, mở ra cái miệng lớn như chậu máu, lại bày ra tư thế công kích với Kiều Giác.

Kiều Giác kinh hãi, liên tiếp lui về phía sau, lấy ra một hỏa phù ném về phía lang yêu!

Lang yêu linh hoạt tránh né, mạnh mẽ nhào lên, một hơi cắn cánh tay phải Kiều Giác!

Đau đớn tận tim khiến Kiều Giác hét thảm lên, đánh loạn muốn đẩy lang yêu ra. Lang yêu há mồm gào thét, yêu khí xâm nhập màng tai Kiều Giác, làm tai gã vang lên ong ong, đầu đau như búa bổ. Lang yêu lại tiếp tục nhào lên, gã gần như hoàn toàn không còn sức đánh trả, bị một kích đánh trúng ngực, nhất thời ngã nhào xuống đất, toàn thân co giật.

Đau! Đau không có cách nào nói nên lời! Toàn thân gã gần như rời ra, ngay cả một ngón tay cũng không thể động đậy. Có lẽ hôm nay gã liền phải chết ở chỗ này.

Nhưng mà lang yêu cũng không có giết gã, chỉ kéo túi càn khôn của gã xuống, đổ tất cả đồ vật bên trong ra. Những đan được gã đã luyện tốt chuẩn bị dùng để mê hoặc yêu thú, bị lang yêu một hơi nuốt xuống, mà ngưng đan thạch gã tâm huyết luyện chế, lại bị lang yêu cắn một cái nát tan!

“Chỉ chút năng lực ấy của ngươi, tu cái gì mà đạo!”

Trong nháy mắt lại có một ít ký ức vụn vặt hiện lên.

“Loại tư chất này của ngươi mà tu cái gì đạo, tìm một sơn động chờ chết là được rồi!”

“Kiếm tu? Ngươi cũng xứng à? Vẫn là cút đi luyện đan đi.”

“Ngươi luyện được mấy thứ đan hỏng gì vậy, bảy bảy bốn mươi chín ngày lại luyện ra một lò rác thải. Ngươi vẫn là luyện chút trái cây đi lừa gạt yêu thú cấp thấp đi, ha ha ha!”

Từ nhỏ thiên tư gã đã kém, cái gì cũng không làm được, gã cũng muốn luyện kiếm, lại bị người ta trục xuất; gã bắt đầu luyện đan, vẫn như trước bị người ta xem thường; gã thử ngự thú, bây giờ ngay cả yêu thú bị gã thu mua cũng muốn đến giẫm gã một cước!

Hận! Hận khắc cốt ghi tâm!

Lang yêu cắn nát ngưng đan thạch của gã, lấy đi tất cả mọi thứ của gã, đi tới trước mặt gã, cười lạnh nói: “Những đạo sĩ như ngươi mà gọi là ngự thú đan tu à, ngự thú? Ít dát vàng lên mặt mình đi, cái này gọi là trao đổi! Hiện tại ta cho ngươi biết, cái gì là cướp đoạt!”

Nó một hơi cắn cánh tay Kiều Giác, mạnh mẽ kéo khối thịt xuống!

Kiều Giác phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, đau đến ngất đi!

Cũng không biết trải qua bao lâu, gã miễn cưỡng tỉnh lại. Lang yêu đã sớm không thấy, gã nhìn thấy, chỉ có đất đai bị máu tươi của gã nhuộm đỏ cùng với khối ngưng đan thạch vỡ nát của gã.

Gã lại một lần nữa cái gì cũng không có.

Đột nhiên, một cây tịnh đế huyết liên màu đỏ xuất hiện ở trước mắt gã.

Gã sửng sốt một hồi, tưởng mình xuất hiện ảo giác, lòng tràn đầy thê lương, cũng không nhúc nhích.

Bên cạnh cây tịnh đế huyết liên kia, xuất hiện một đôi giày màu đen.

“Bụi huyết liên này, ta cho ngươi.” Một âm thanh khàn khàn truyền vào trong lỗ tai gã.

Gã muốn ngẩng đầu lên nhìn một chút xem ai đang nói chuyện, nhưng mà gã yếu ớt quá rồi, ngay cả cổ cũng không ngẩng lên được.

“Con lang kia nói ta đều nghe thấy được.” Âm thanh khàn khàn nói, “Trao đổi cùng cướp đoạt, ha ha, lời nói rất có ý tứ. Ngươi muốn trao đổi với ta không?”

“Trao đổi?… Cái gì…” Gã mờ mịt hỏi.

“Trao đổi năng lực ‘cướp đoạt’.” Âm thanh khàn khàn nói, “Ta cho ngươi năng lực, mà ngươi, cung cấp tế phẩm cho ta.”

“Cái gì là… tế phẩm…”

Người kia nói: “Trước hết ngươi trả lời ta, ngươi có nguyện ý trao đổi hay không?”

Sâu trong đáy lòng Kiều Giác xuất hiện một luồng kích động mãnh liệt, khiến cho gã không tiếc bất cứ giá nào: “Đổi!”

Trên thế giới này không có một người nào có thể tin tưởng! Ngự thú? Đồng bọn? Chưa từng có chuyện như vậy! Gã muốn cướp đoạt lòng người, khống chế tất cả ở trong bàn tay mình!

Người có giọng nói khàn khàn kia ngồi xổm xuống, nắm lấy cánh tay bị lang yêu gặm cắn chỉ còn lại xương trắng. Một lát sau, trên xương trắng của gã không ngờ lại mọc ra huyết nhục, dần dần một cánh tay hoàn chỉnh liền sống lại! Mà trên huyết nhục mọc ra một lần nữa, lại xuất hiện một ấn ký sao sáu cánh màu đen!

“Đây là năng lực ta mượn cho ngươi, ‘tâm ma’. Ta đợi tế phẩm của ngươi, đừng để cho ta thất vọng.”

Gã dùng hết khí lực toàn thân, rốt cuộc hơi ngẩng đầu, thấy được khuôn mặt nam nhân kia.

Một gương mặt bình thường không có gì lạ, không có bất kỳ đặc điểm gì, người như vậy đi qua trên đường, sợ rằng sẽ không có ai chú ý tới hắn. Nhưng mà doạ người chính là, đôi mắt hắn hoàn toàn là màu đen, thế mà không có tròng trắng mắt!

Thế mà lại là hắn!!!

Ngón tay Trưởng Tôn Tử Quân mãnh liệt văng ra từ giữa mày Kiều Giác!!

“Làm sao vậy?” Dịch Hi Thần lập tức đỡ lấy hắn, “Ngươi nhìn thấy gì?”

Trưởng Tôn Tử Quân nắm thật chặt quyền, cắn răng nói: “Là hắn! Hắn chưa chết!”

Ngực hắn khí tức cuồn cuộn, trong nháy mắt tiếng cười và khuôn mặt của nữ hài kia tràn vào trong đầu hắn, làm hắn không thể động đậy.

Dịch Hi Thần nhíu mày, thừa dịp Kiều Giác chưa tỉnh táo, liền đem ngón tay của mình điểm ở giữa mày gã, rút một tia thần trí xâm nhập vào trong thức hải của gã xem đến tột cùng!

Hết chương 41