Khí Nữ Nghịch Thiên: Phúc Hắc Thái Tử Phi

Chương 17: Giải trừ hôn ước (phần hạ)




Lúc này, tâm tình của thế nhân lập tức thay đổi nghiêng trời lệch đất!

Đúng vậy, rõ ràng người có hôn ước với Dực vương là Thịnh tiểu thư. Nhiều năm qua, Thịnh tiểu thư có tình có nghĩa như vậy, nhưng Dực vương lại vô tình vô nghĩa, là một đứa cháu bất hiếu, Tiêu Diệp Nhi kia lại hoa tâm làm tiểu tam chen chân vào, không tuân thủ nữ tắc, cô phụ Hiên công tử, còn công khai quyến rũ Dực vương, quả thực là cực kỳ không biết xấu hổ. Chỉ thương thay cho Thịnh tiểu thư, nhiều năm qua đều bị thế nhân hiểu lầm, bị khi nhục, thật sự là điều không nên.

Tiểu Diệp Nhi có tài thì như thế nào! Nàng căn bản không có đức hạnh, rốt cuộc thì lời người xưa nói rất đúng, nữ nhân không có tài thì đã có đức, nữ nhân học rộng tài cao thì không tuân thủ quy củ, thanh cao tự mình hứa hôn, cũng không biết phân biệt tôn ti, ngay cả nữ tắc cũng không tuân thủ!

Lúc nãy, mọi người nhìn thấy Tiêu Diệp Nhi ngồi trước người Quân Khanh Duệ ở trên lưng ngựa, được Quân Khanh Duệ ôm vào trong lòng còn cảm thấy hình ảnh mỹ nữ tuấn nam này cực kỳ đẹp mắt, một đôi bích nhân bị Nguyệt lão nối sai tơ hồng, vẫn vượt qua muôn vàn khó khăn để yêu nhau rốt cuộc đã có thể ở cùng một chỗ, nhưng hiện tại nhìn lại, lập tức liền cảm thấy hai người này quá đồi phong bại tục!

Một người ở ngay trước mặt vị hôn thê, cùng nữ nhân khác ôm ôm ấp ấp. Một người ở ngay trước mặt vị hôn phu, cùng nam nhân khác âu âu yếm yếm. Dực vương thì không sao, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu cũng là chuyện bình thường, nhưng là một nữ tử chưa thành hôn, Tiêu Diệp Nhi lại phóng đãng như thế, quả thực là quá vô liêm sỉ!

Cái gì mà đệ nhất tài nữ, căn bản ngay cả kỹ nữ cũng không bằng, kỹ nữ còn thu bạc mới đón tiếp nam nhân đâu, đệ nhất tài nữ như nàng xem ra thật tốt, tự động đón tiếp không cần thu bạc!

Mọi người vừa nghĩ như vậy, không khỏi nhìn về phía Tư Đồ Hiên, chỉ thấy nụ cười như gió xuân của Hiên công tử giờ đây đã không còn trên mặt, hắn buồn bã cúi đầu, bóng dáng nhìn vào có vẻ có chút tịch liêu, gương mặt tràn đầy thương tiếc cùng bất đắc dĩ đối với hành động của Tiêu Diệp Nhi.

Hóa ra, vừa rồi Hiên công tử cũng là cố gắng chống đỡ a. Mọi người đồng thời thở dài, ánh mắt nhìn về phía Quân Khanh Duệ cùng Tiêu Diệp Nhi càng trở nên sắc bén hơn, hèn mọn hơn.

Thịnh Y Diễm trực tiếp không nhìn ánh mắt có thể ăn thịt người của Quân Khanh Duệ, nàng chuyển mắt nhìn về phía Tư Đồ Hiên. Chống lại tầm mắt của hắn, nàng nhịn không được hừ một tiếng, ý tứ trong đó cực kỳ rõ ràng: vừa rồi sao ngươi không giả vờ, lấy ta ra làm người giao dịch, thế mới có chỗ dựa để kiếm chút lợi ích cho bản thân.

Tư Đồ Hiên thấy mắt đẹp của Thịnh Y Diễm trừng đến, bất động thanh sắc hướng về phía nàng đưa tình, coi như lấy lòng nói: chúng ta là đội hữu cùng chiến tuyến, đừng tức giận vì chuyện nhỏ nhặt như vậy a.

Quân Khanh Liệt thấy Thịnh Y Diễm cùng Tư Đồ Hiên trao đổi ánh mắt đầy hiểu ý nhau kia, nụ cười chợt tắt, cưỡi ngựa tiến lên, nói: “Diễm nhi muội muội nói rất đúng, nếu còn chưa thành thân, làm sao có thể hưu? Nếu khi Diễm nhi muội muội đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, hoàng tổ mẫu lại hiện linh, muốn nàng tùy ý giải quyết chuyện này, như vậy, hôm nay Diễm nhi muội muội cùng tứ hoàng đệ giải trừ hôn ước đi thôi. Bản thái tử nguyện cùng các con dân Trung Tử quốc ta làm chứng.”

Quân Khanh Duệ bị hai, ba câu nói không chút lưu tình nào của Thịnh Y Diễm bêu danh thành đứa cháu bất hiếu, vô tình vô nghĩa, lại thấy ngay cả liếc mắt nhìn mình một cái nàng cũng lười, lại ở ngay trước mặt hắn cùng Tư Đồ Hiên mắt đi mày lại, hắn vừa tức vừa hận, tay ôm hông Tiêu Diệp Nhi không tự chủ co chặt lại. Lực đạo kia quả thực dã man, giống như đem Tiêu Diệp Nhi biến thành Thịnh Y Diễm, bầm thây vạn đoạn nàng cho hả giận.

Mà Tiêu Diệp Nhi thấy mọi người đều dùng ánh mắt hèn mọn nhìn chằm chằm nàng ta, có vài người còn đối với nàng ta chỉ chỉ trỏ trỏ, bắt đầu chửi rủa, từ nhỏ đến lớn nàng ta toàn được người khác thổi phồng khen ngợi, chưa từng chịu qua đối xử như vậy, rốt cuộc vẫn chỉ là một cô nương hơn mười tuổi chưa trải qua sự đời, ngày thường có thể giả vờ, nay một chút bình tĩnh cũng không còn, oán hận khiến sắc mặt nàng ta bắt đầu xuất hiện vẻ dữ tợn, xấu xí.

Mười ngón tay của nàng ta đâm sâu vào lòng bàn tay, không cam lòng cùng cáu giận tràn ngập thân thể nàng ta, phẫn nộ khiến nàng ta không cảm nhận được cảm giác đau đớn ở eo khi bị Quân Khanh Duệ kìm chặt.

“Nàng giả vờ! Nữ nhân độc ác này! Các ngươi đều bị bề ngoài của nàng lừa gạt, vừa rồi nàng còn vụng trộm nở nụ cười với Diệp Nhi tỷ tỷ, ta thấy hết. Nàng căn bản chính là muốn tranh thủ sự đồng tình của các ngươi nên mới nói vậy. Hơn mười năm qua nàng đều như thuốc cao bôi trên da chó, dính lấy Dực vương điện hạ, làm sao có thể thành toàn cho Diệp Nhi tỷ tỷ cùng điện hạ a! Các ngươi đừng bị nữ nhân này lừa!” Đến lúc này Bạch Như Ngọc mới hồi phục tinh thần, thấy tình thế chuyển biến lớn, nàng ta lập tức giận sôi, khuôn mặt tràn đầy dữ tợn nâng tay chỉ vào Thịnh Y Diễm, lớn tiếng ồn ào.

Thịnh Y Diễm bị nàng ta mắng như vậy, chẳng qua cũng chỉ thở dài, nhân tiện nói: “Theo như lời của Bạch tỷ tỷ, trước kia ta quả thật cố chấp chuyện hôn ước, quả thật làm phiền Dực vương cùng Tiêu tỷ tỷ, cho nên hôm nay mới rút ra được kinh nghiệm xương máu, đến Tiêu phủ sửa chữa sai lầm trước kia của ta.”

Nàng nói xong, hai chân lại kẹp chặt bụng ngựa, tiến nhanh về phía trước hai bước, có chút cúi người lười biếng nằm xuống đầu ngựa, nhìn chăm chú Quân Khanh Duệ cùng Tiêu Diệp Nhi đang gần nàng trong gang tấc, nói: “Y Diễm chúc mừng Dực vương đã tìm được giai nhân. Ta biết tâm ý của vương gia, nên nguyện ý cho đôi tình nhân biến thành quyến lữ. Hôm nay cố ý đến đây giải trừ hôn ước, thành toàn hai người, giúp Tiêu tỷ tỷ có thể quang minh chính đại tiến vào Dực vương phủ, càng bày tỏ chúc phúc từ đáy lòng ta, chúc vương gia cùng Tiêu tỷ tỷ có thể bạch đầu giai lão, ân ân ái ái, không nghi kỵ nhau.”

Ánh nắng trời chiều, mờ mờ ảo ảo chuyển động phía sau, lập tức, hình ảnh nữ tử lười biếng nằm ở đầu ngựa kia càng trở nên bắt mắt. Hồng y diễm lệ như lửa, nàng nói xong còn mỉm cười, khiến gương mặt tuyệt diễm kia như tỏa ra quang ảnh lưu ly, làm cho thiên địa thất sắc, sóng mắt nàng lưu chuyển, chiếu lại hình ảnh mờ ảo, giống như tiên nữ hạ phàm.

Tiếp đó, từ trong tay áo, đột nhiên nàng rút ra một tờ hôn thư, bàn tay hồng hào giương lên, đem hôn thư ném lên cao. Đồng thời, một bên tay khác cũng giơ lên, rút Tế Huyền bảo kiếm từ thắt lưng Quân Khanh Liệt ra, cổ tay phi vũ, kiếm chỉ trường không, qua vài đồng tác múa kiếm hoa mỹ, tờ hôn thư đã biến thành muôn vàn mảnh vụn bay bay như bông tuyết, phiêu lãng bên cạnh người nàng, rồi dần dần rơi hết xuống đất.

Hôn thư đã hủy, hôn ước đã giải. Nàng thật muốn giải trừ hôn ước này, thành toàn cho Dực vương cùng Tiêu Diệp Nhi. Hiển nhiên, lời nói của Bạch Như Ngọc tự động sụp đổ.

Thân mình Quân Khanh Duệ run lên, cánh tay kìm chặt trên eo Tiêu Diệp Nhi bất tri bất giác buông lỏng. Hắn cơ hồ cứ trố mắt nhìn chằm chằm Thịnh Y Diễm, trong đôi mắt màu đỏ tràn đầy phức tạp, cuồn cuộn nổi sóng.

Thịnh Y Diễm lại nhìn chằm chằm Quân Khanh Duệ, cho tới khi nói xong mấy câu vừa rồi, lần đầu tiên nàng thật sự thản nhiên nhìn hắn, từng chữ từng từ nói: “Hôn thư đã hủy, hôn ước cũng giải. Từ nay về sau, Thịnh Y Diễm ta cùng Dực vương thành người xa lạ, không còn bất cứ quan hệ gì!”

Thanh âm của nàng như sấm oanh tạc, chấn nhiếp lòng người. Nói xong, cổ tay nàng chuyển động, chuôi bảo kiếm này liền lóe ra thanh quang, rời tay mà đi, đương một tiếng, chuẩn xác cắm vào vỏ kiếm giắt bên hông Quân Khanh Liệt.

Tao nhã thanh dật, có thể so sánh với nam nhi. Một kiếm chém tan hôn ước, duy ngã độc tôn, thanh ngạo bất phàm.

Sau khi khắp nơi trải qua một hồi tĩnh lặng, bốn phía lại ồn ào như sấm vang trời.

“Trời a, đẹp quá! Mắt Dực vương bị mù đi, sao mỹ nhân bậc này lại không thèm cưới? Ngày sau chỉ sợ hối hận muốn chết!”

“Nữ tử trọng tình trọng nghĩa, thiện lương lại tiêu sái, trung trinh như vậy đi đâu tìm được? Lần này Dực vương quả thật đuổi dưa hấu lớn đi để tìm hạt dưa nhỏ bé a!”

“Rõ ràng là Tiêu cô nương có lỗi với nàng, Thịnh cô nương còn thành toàn cho nàng ta. Tấm lòng như vậy thật sự là khó có được a!”

“Đây mới là phong thái của đệ nhất mỹ nhân Trung Tử quốc, không đúng, chỉ sợ ngay cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Thịnh cô nương cũng đảm nhận được!”



Khắp nơi nghị luận ầm ầm, kiếm khí tỏa ra lưu quang bốn phía kia càng làm nổi bật một thân thanh ngạo của nữ tử. Mỹ nhân phong hoa tuyệt đại như vậy, chấn nhiếp lòng người. Lại nghe thấy lời nói không chút để ý của Thịnh Y Diễm, thành người xa lạ, không còn bất cứ quan hệ gì, vốn thân mình Quân Khanh Duệ đầy cao ngạo nay đột nhiên cứng đờ. Từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên hắn nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đều xanh mét, khó có thể duy trì bình tĩnh, ngũ quan tuấn mỹ tràn đầy cảm xúc phức tạp bắt đầu vặn vẹo, bên tai chỉ quanh quẩn câu nói kia của nàng.

Từ nay về sau, thành người xa lạ, không còn bất cứ quan hệ gì!