Khi Phú Nhị Đại Gặp Gỡ Phú Nhị Đại

Chương 7




Đợi đến khi hai bạn trẻ không còn gì để nói, thì đến lượt phụ huynh hai bên bắt đầu lo lắng.

Một bên nói, xú tiểu tử nhà tôi rất không an phận, không nhu thuận như khuê nữ nhà anh!

Bên còn lại lại nói, nữ nhi nhà tôi chẳng ngoan chút nào, cũng chẳng hiếu thảo như con trai nhà anh.

Sau khi thảo luận hồi lâu, kết luận chính là, lo lắng và lo lắng …!!!

Phải thực hiện mối hôn sự này càng sớm càng tốt thôi!!! 

Lại sau một hồi điên cuồng lật lịch, cuối cùng, cuối cùng cũng thấy rằng nửa tháng sau, chính là ngày hoàng đạo, là ngày tốt!!!

Ông Mạnh sung sướng vỗ đùi đen đét, ngày đó, chính là ngày đó! Phải bắt tay vào chuẩn bị ngay bây giờ thôi.

Vì quyết định của cả hai gia đình, Lục Lộ và Mạnh Phàm gần như không được nghỉ ngơi trong hai tuần qua.

Mạnh Phàm chúi đầu vào đống tài liệu, vừa ăn vừa đọc vừa không quên gọi điện cho bố: “Sao bố căng thế? Con bận quá, làm sao có thời gian chuẩn bị cho đám cưới? “

” Tôi mặc kệ anh, anh nhanh chóng sắp xếp công việc trong tay giao cho người khác, tôi cho anh nghỉ phép ít nhất một tháng! “

” Nhưng những chuyện này con luôn chịu trách nhiệm mới có thể yên tâm. Sao có thể giao lại cho người khác được? ”

“ Con không làm được!”

Hừ, lão gia tử quyết định tự mình ra trận, xem xem anh dám có ý kiến gì. 

Cũng may, dù Mạnh Phàm có kiêu căng, ngạo mạn đến đâu thì vẫn có một điểm tốt – lòng hiếu thảo. 

Anh thực sự rất hiếu thảo, nghe lời bố nói, không bao giờ cãi lại.

Về vấn đề này, Cổ Tuấn Kiệt, người luôn đối đầu với gia đình mình luôn cảm thấy thật kỳ lạ. Vì cái gì Mạnh Phàm khuyết điểm đầy người, chỉ có một vài điểm tốt ít ỏi, lại là điều này chứ?

“Cậu biết gì không? Ông cụ nhà tôi thường không quan tâm nhiều đến chuyện của tôi. Một khi ông ấy can thiệp thì đều là chuyện tốt cho tôi. Tại sao tôi phải đối đầu với ông ấy chứ??”

Vì vậy, Mạnh Phàm mơ mơ hồ hồ trở thành một hiếu tử.

Anh đặt điện thoại xuống, cắn một miếng bánh bao rồi tiếp tục làm việc … Anh thề rằng cuộc đời anh chưa bao giờ bận như vậy.

Lục Lộ cũng nghĩ như vậy, ngay cả khi ôn thi đại học cô cũng không cảm thấy mệt mỏi như vậy. Cô đã làm việc trong 24 giờ như 48 giờ, có thể thấy cô bận rộn như thế nào.

Truyện được đăng duy nhất tại linhlangcac.wordpress.com

Không giống như Mạnh Phàm, các công ty nhỏ trong tay cô không liên quan đến nhà họ Lục mà do chính cô tạo ra nên ngoài Kỷ Y Nhiên, người bạn thân nhất của cô được “mời” lên thuyền giặc, không ai giúp cô cả.

“Tôi có việc rồi.”

“Đến phòng nhân sự đi, tôi sẽ tăng lương cho cậu”

“Sinh nhật của tôi lớn hơn sinh nhật của cậu.”

“Được rồi cô bé. Chị đây sẽ tăng lương cho em.”

“Hay cậu giao tạm những thứ này cho mẹ cậu thử xem! “

“Đi chết đi! Chưa đầy ba ngày sau khi mình giao cho bà ấy những việc này, mình sẽ đổi thành họ Lý mất. “

“Nếu ở cổ đại, mẹ cậu sẽ có họ là Lục Lý thị, vẫn là họ Lục, không thể đổi họ được.”

(*Ở thời cổ đại sau khi lấy chồng, người ta sẽ gọi người phụ nữ bằng cách ghép họ của chồng và họ của người đó rồi thêm chữ “thị”

VD như mẹ Lục Lộ tên Lý Đông Tú, là họ Lý, lấy chồng họ Lục thì sẽ gọi là Lục Lý thị)

” Tội nghiệp đứa trẻ, cậu biết mình đang nói gì không? “

Kỷ Y Nhiên vẫn muốn nói với Lục Lộ rằng, với khả năng của Lý Đông Tú, chỉ cần bà muốn, đổi họ của cô là chuyện dễ như trở bàn tay nhưng Lục Lộ không tin điều đó. Trong lòng cô đối với mẹ vừa khao khát lại vừa căm phẫn.

Nhìn Lục Lộ bận rộn, Kỷ Y Nhiên thở dài cam chịu, buộc bản thân phải làm quen với hoạt động của những công ty nhỏ này để có thể giúp Lục Lộ một chút, ai bảo cô ấy lên thuyền giặc của Lục Lộ rồi chứ. Tuy nhiên, lương thì nhất định phải trả. Cô là người lao động khổ sai, nhất quyết không làm việc tay trắng.

“Chẳng qua,” Lục Lộ đột nhiên nói, “Tìm địa điểm tuần trăng mật giúp mình đi. Không ngờ kết hôn nhanh như vậy, suýt chút nữa đã quên mất.”

“Cậu rất muốn làm việc này sao?”

“Nếu không thì sao chứ? Nếu không thì để Mạnh Phàm cho mình vào một biệt thự nhỏ trong khu du lịch để hưởng tuần trăng mật à? “

” Chị đại à, người ta sẽ thành chồng chị dù sớm hay muộn thôi.”  

“Mình tin tưởng rất nhanh chúng mình sẽ li hôn thôi. Còn có, mình nhỏ tuổi hơn cậu, làm phiền gọi mình là tiểu muội muội xinh đẹp.” 

Bận rộn gần một tuần, cuối cùng cũng có thời gian đi chụp ảnh cưới.

Hôm qua hai người nhất trí đi lấy giấy đăng ký kết hôn trước, vì bận quá nên cả hai còn chưa nói gì với nhau. Chỉ là Lục Lộ lại cong lưỡi nói vài câu với người ta, Mạnh Phàm sợ đến mức không dám lái xe, đành bắt taxi quay về. Anh thực sự sợ đến đêm tân hôn cái miệng của người phụ nữ này lại bắt đầu nói, anh sẽ không “ngẩng đầu” dậy nổi mất. Cô có thể nói tiếng phổ thông rất tốt, tại sao lại uốn lưỡi? Để trị những kẻ khó ưa ư?

Anh đã đoán đúng. Khi Lục Lộ cong lưỡi nói chuyện sẽ có hai trường hợp. Thứ nhất, nếu người nói chuyện khó ưa, cô sẽ cố tình làm vậy để người ta khó chịu. Thứ hai, khi cô muốn che giấu điều gì đó, cô sẽ vô thức cong lưỡi lại.

Ví dụ như bây giờ——

  ”Cậu có bận quá không? Tùy tiện tìm một người ở công ty giúp cậu không phải được rồi sao? “

———Truyện được đăng duy nhất tại linhlangcac.wordpress.com————————————-

Tô Cảnh có chút không nhịn được. Anh là nhà làm tạo mẫu tóc nổi tiếng quốc tế. Kể từ khi thành danh, anh rất ít khi tự mình làm việc, cơ bản đều là chỉ dạy học trò mà thôi. Hiện giờ anh đã đích thân đến đây, vì cái gì mà đại tiểu thư Lục gia này vẫn chú tâm xem văn kiện cơ chứ? Đúng là đả kích mạnh mẽ đến lòng tự trọng của anh.

Tô Cảnh nghĩ vậy cũng không có gì lạ. Trong thông tin bọn họ có được, Lục Lộ chỉ là giám đốc danh nghĩa của bộ phận phát triển công nghệ của Lục thị, còn lại những công ty nhỏ khác bọn họ đều không phát hiện ra hoặc phát hiện cũng không quan tâm. Con gái duy nhất của nhà họ Lục, người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục, còn cần ra ngoài làm việc vất vả sao? Không cần nha! Cho nên ngay cả khi Lâm Thiếu Dương kiểm tra tờ tạp chí nhỏ ngày hôm đó, anh ta cũng chỉ nghĩ rằng bọn họ đã nhận được tiền từ Lục Lộ nên mới dám làm chuyện này với nhà họ Mạnh.

Truyện được đăng duy nhất tại linhlangcac.wordpress.com

Tất nhiên, Lục Lộ không muốn Tô Cảnh biết chuyện của mình. Vì vậy, cô vô thức cong lưỡi nói: “Ai u ~~ Sao cậu lại không chuyên nghiệp như vậy chứ? Sao người ta có thể từ bỏ công việc vì một chuyện tầm thường như hôn nhân chứ?”

Tô Cảnh rùng mình một cái, nói với tiểu đồ đệ phía sau:“ Đi tắt điều hòa đi. ”

Lục Lộ đúng là cái máy làm lạnh mà, đi đến đâu làm người ta lạnh lẽo đến đó. Mười cái điều hòa cũng không có công suất lớn bằng cô!

Trong suy nghĩ, Tô Cảnh rất khinh thường cô. Một vị lãnh đạo chỉ để trưng bày, lại nói chính mình chuyên nghiệp, ai dám tin chứ. Nhưng anh cũng không dám nói thêm nữa. Nữ nhân này thật đáng sợ! Trước kia nghe Mạnh Phàm kể anh còn tưởng anh ấy khoa trương, làm quá lên. Hiện tại, anh nghĩ Mạnh Phàm nói như vậy vẫn còn tốt chán ấy chứ.

“Chết tiệt! Họ Tô kia, cậu có thể dời đôi mắt nhỏ của mình về phía anh không? Tôi đã đợi ở đây cả tiếng đồng hồ rồi!” Mạnh Phàm, người cũng đến gặp nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng quốc tế, giận dữ nói.

“Chờ một chút, em sẽ làm tóc cho anh ngay lập tức.”

“Ồ ~~ Cậu, cậu là nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng quốc tế đó sao?” Lục Lộ bỏ đồ trên tay xuống, đột ngột nói.

Tô Cảnh thực sự muốn khóc: “Đúng, là em.”

Mạnh Phàm, anh hại chết em rồi!

“Ai u ~~ vị hôn phu của người ta nói cho người ta biết, cậu ủi tóc rất tốt nha~ muốn người ta giúp cậu ủi nóng đầu lưỡi hay không?”

“Không đâu! Anh ấy nói giỡn thôi!”

“Ai u ~ người ta mới 25 tuổi thôi~ vị tiên sinh này, chắc ngài đã 60 rồi nhỉ?

Đem tóc người ta làm hỏng, đặc biệt là con gái nha, làm tăng tuổi tác của người ta, là tội rất lớn đó~”

Anh mới 29 tuổi, anh còn chưa đến trình độ kém cỏi đó:)    

“Bà cô ơi, cô muốn nói gì thì nói, tôi sẽ nghe lời cô mà!” Tô Cảnh tựa vào bên tai Lục Lộ nói nhỏ.  

“Để Mạnh Phàm đợi tôi, cậu cứ làm từ từ cho tôi, cho mệt chết anh ta! Nếu anh ta thực sự không thể chờ đợi được nữa, cậu để cho đồ đệ kém nhất của cậu làm tóc cho anh ta, càng xấu càng tốt.” Lục Lộ hung tợn nói.   

“Tiểu thư, cô đang thách thức đạo đức làm việc của tôi”   

“Thật sao? Tôi có vài bức ảnh chụp cậu ở quán bar vào buổi tối. Cậu có muốn tôi đăng lên mạng không? Hình như trước đây cậu có một số scandal thì phải?”   

“Chị ơi, em sẽ nghe lời chị. Nói cho em biết, chị muốn uốn xoăn hay xù? Tạo kiểu mới em cũng có thể làm được.”   

“Không cần phóng đại như vậy. Cậu có biết kiểu tóc của Obama là gì không? Thiết kế theo hình dáng đầu của ông ấy đi, xấu hơn một chút là được. Tôi sẽ đưa cho cậu tấm ảnh vào ngày mai, cậu phải đảm bảo rằng trên đời này không có kiểu tóc nào đụng hàng nữa. ”  

(Kiểu tóc Obama: Mình nghĩ chắc là mấy kiểu này á) 

Tô Cảnh rùng mình, cô gái này, quá độc ác rồi!!! Mạnh Phàm, cầu phúc cho anh, em không thể bảo vệ anh rồi.

Lục Lộ vốn dĩ đã xinh đẹp, dưới bàn tay khéo léo của Tô Cảnh, cô càng trở nên thanh tú hơn nghìn lần. Hơn nữa, với tư cách là một nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng quốc tế và chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp nhất của thành phố, thành quả này của Tô Cành đã làm cho Mạnh Phàm, người luôn coi thường Lục Lộ, cũng có chút choáng váng, nhìn đến ngẩn người. Thậm chí anh có chút còn cảm thấy bốn giờ chờ đợi này là xứng đáng.

Lục Lộ nở một nụ cười quyến rũ: “Tôi đi thử váy cưới, anh cứ từ từ đi, đừng lo lắng.”

Mạnh Phàm không phải kiểu đàn ông sẽ bị vẻ đẹp của phụ nữ đánh lừa, hơn nữa lại còn là người phụ nữ này. Nhưng lần đầu tiên thấy vợ tương lai ôn nhu như thế, cười với anh dịu dàng như thế,  đã khiến Mạnh Phàm, người đã thấy qua bao hương thơm cỏ lạ, lòng cũng có chút rung động. Đột nhiên anh cảm thấy rằng kết hôn với cô cũng không tệ, nhất là khuôn mặt kia.

Nhìn thấy biểu cảm trên mặt của anh, Tô Cảnh than thở trong lòng, “Đại ca, nữ nhân kia ăn thịt người không ra xương, anh phải nhịn!”

Nhưng anh không dám bộc lộ nội tâm mà kêu gào, hừ … không có gì, chẳng phải chỉ là hói thôi sao? Tóc sẽ dài ra sau hai tháng. Sau đó anh sẽ thiết kế một kiểu tóc đẹp trai đền bù. Còn đối với hôn lễ này …đội tóc giả đi.

Trong khi gội đầu cho Mạnh Phàm, Tô Cảnh nói: “Anh à, anh nên đi ngủ trước đi, hai ngày nay anh rất mệt rồi.”

Trái tim Tô Cảnh đau như cắt, hu hu đồng phạm mà!

Mạnh Phàm thực sự rất mệt mỏi, mấy ngày nay ngủ không ngon, vừa rồi lại phải đợi thêm bốn tiếng. Tô Cảnh nhẹ nhàng xoa bóp đầu, một lát sau liền vang lên một tiếng ngáy mỏng.

Tô Cảnh thực sự cầm kéo và dao cạo râu, nhắm mắt nhanh chóng cạo đầu gọn gàng đến mức không còn một cọng tóc nào cho Mạnh Phàm.

Sau đó, lại nhanh chóng lấy ra một vài bộ tóc giả và đặt chúng trước mặt Mạnh Phàm, mặc quần áo và chạy đi, đảm bảo rằng trước hôn lễ Mạnh Phàm anh sẽ không xuất hiện nữa.

Từ lúc cắt tóc đến lúc chạy chỉ mất chưa đầy 5 phút, không hổ danh là nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng quốc tế, hiệu quả cao.

Mười phút sau, một tiếng gầm dữ dội vang lên từ phòng cắt tóc: “Tô Cảnh, cậu đợi đó cho tôi!!!”
Tác giả có điều muốn nói: Một số người có thể hy vọng rằng họ có một số nền tảng tình cảm trước khi kết hôn, nhưng bộ truyện này sẽ viết về tình yêu sau hôn nhân. Trong tình yêu, tin tôi đi, cùng vợ của bạn nói chuyện yêu đương thật sự rất khôi hài!