Khi Phúc Hắc Gặp Phải Biến Thái

Chương 3




Đường đi trong núi khá nhỏ, xe ngựa lắc lư chòng chành đi về phía trước, nhưng Mạc Phỉ vẫn cực kì thoải mái ngủ, không cảm thấy bất kỳ dao động nào. Không biết đoạn đường này có phải có mỹ nam làm “chỗ dựa” không mà không gì có thể quấy nhiễu nàng.

Đã xế chiều, đường đến “Thiên hạ đệ nhất sơn trang” là khá xa, nhất thời không thể đến nơi ngay được. Mạc Phỉ cảm thấy ngủ đủ rồi, nhưng nàng có chút đói bụng. Phu xe Vương Bá hiển nhiên không ngờ rằng sẽ có hai cái dạ dày cùng đồng hành, lương khô chuẩn bị sớm đã bị huynh đệ thổ phỉ ăn không còn cái gì, trong lòng thầm oán.

Có thể trong tiềm thức không chấp nhận chuyện biến thành chó, mặc dù đói bụng đến hai mắt mờ đi, Mạc Phỉ cũng không muốn tùy tiện há mồm gọi. Bản lĩnh quan sát nét mặt của mỹ nam cư nhiên không kém, đưa tay sờ cái đầu nhỏ mềm mại trong ngực kia ôn nhu hỏi: “Đói bụng không?”

Không đợi nàng có bất kỳ phản ứng nào, một giây kế tiếp lập tức kéo màn xe, nói với người đang gấp rút lên đường là Vương Bá: “Nghe nói rượu và thức ăn của Vạn Hương lâu trấn Hồng Lung không tệ, vừa vặn cách nới này không xa, thời điểm còn sớm, không bằng đi trước dùng cơm.”

... Thời điểm còn sớm? Vương Bá thầm quan sát sắc trời, vạn phần bất đắc dĩ. Kể từ đêm trước, thiếu chủ trở nên hết sức cổ quái, hơn nửa đêm không ngủ trực tiếp kéo hắn ra ngoài lên đường. Vẻ mặt nghiêm túc đến mức làm hắn lầm tưởng gặp phải kẻ cướp hung ác nào đó. Thời khắc thấy người bình an vô sự trở về nước mắt mới có thể thoải mái chảy xuống.

Không nghĩ tới vì một con súc sinh. Vương Bá càng thêm bất đắc dĩ thở dài, chẳng lẽ Thiếu chủ nhà hắn trúng tà? Hắn lúc này trong bụng hoảng hốt, nếu thật như thế, hắn như thế nào đối mặt với lão trang chủ đã mất?

“Thiếu chủ, việc này...” Hắn chần chừ, không dám nói băn khoăn của mình.

Trong xe lại truyền đến âm điệu trêu chọc của mỹ nam Thiếu chủ: “Từ nhỏ ta liền được Vương Bá chiếu cố, hại ngài đến hôm nay vẫn chưa có hôn sự, nghe nói Vạn Hương lâu kia có nhiều cô nương, ta đây cũng chính là muốn vì ngài đến xem xét.”

Vương Bá cả kinh vội vàng quay đầu lại, đối diện màn xe đã sớm buông xuống nói: “Thiếu chủ, lời nói đùa này thuộc hạ không chịu nổi! Kính xin Thiếu chủ chớ nhắc lại!”

Trầm mặc chốc lát, thanh âm mỹ nam lại tới, chẳng qua là không còn như lúc trước, chợt trở nên nghiêm trang: “Vương Bá cùng ta đã lâu, chẳng lẽ còn phân không ra thật giả?”

“Thiếu chủ, thuộc hạ cả đời này chỉ cầu đi theo bênh cạnh Thiếu chủ. Chuyện vợ con, thuộc hạ chưa bao giờ nghĩ tới. Cũng xin Thiếu chủ hiểu!”

“Vương Bá –” trong tiếng than nhẹ có chút ít oán trách, mỹ nam kéo vén rèm lên, quả nhiên thấy Vương Bá đang không nhúc nhích nhìn chằm chằm hướng này, cũng không biết hắn như thế nào khống chế mấy con ngựa phía trước, có lẽ sau gáy hắn có hai con mắt?

Mỹ nam cố ý ho khan một tiếng, giả bộ nghiêm trang nói: “Tiếp tục như thế, đừng nói là món ăn Vạn Hương Lâu, cho dù là Hồng Tú cũng không ăn được.” Nói xong còn như có như không nghiêng mắt nhìn hắn, quả thật thấy sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên bối rối, lặng yên không lên tiếng vội vàng xoay người lại.

Thật không thành thật. Mỹ nam mỉm cười, âm thầm cân nhắc khi nào mới có thể thúc đẩy chuyện tốt của bọn họ, cánh tay kìm lòng không được sờ lên lưng Mạc Phỉ, làm nàng một hồi ngứa ngáy cộng thêm cảm giác buồn nôn, giơ chân lên thình lình tặng cho hắn — trước ngực bốn vết rách dài, áo đen hoàn toàn bị phá hủy.

Đến đêm, xe ngựa mới an toàn tiến vào trấn nhỏ. Mạc Phỉ tuyệt không có nửa điểm tinh thần, nằm ở trong xe thưởng thức phong cảnh đặc biệt của trấn này. Nơi này không hổ xưng là trấn “Hồng Lung”, có thể nói tất cả các nhà đều treo đèn lồng đỏ thẫm thật cao. Khá phô trương, khí thế sung túc, ngọn đèn trong gió nhẹ đu đưa, mượn ánh sáng từ ánh trăng tràn ra càng thêm mê người.

Mạc Phỉ chợt trong lòng hốt hoảng, không thể nhàn hạ thoải mái tiếp tục thưởng thức, cảm giác thấy mùi vịt nướng, thịt kho, móng heo... linh tinh các loại..., lỗ mũi không khỏi dùng sức mãnh liệt ngửi. Nàng mãnh liệt nuốt nước miếng, trùng hợp xe ngựa không lâu sau dừng lại, lúc này mới phát hiện trước mặt không xa có một tửu lâu hoa lệ, mùi thơm tuyệt mỹ chính là từ đó truyền ra.

“Thiếu chủ, đến Vạn Hương lâu.” Vương Bá xuống xe nói.

Mỹ nam gật đầu, đang muốn nói chuyện, lại bị huynh đệ thổ phỉ vốn trầm lặng cắt ngang. Thấy hai người bọn họ reo hò nhảy nhót, đề phòng bọn họ phá hư cả cái xe ngựa, hắn không nói hai lời liền đạp bọn họ đặt mông ra ngoài, mình thì nhẹ nhàng ôm theo Mạc Phỉ cũng đi xuống xe.

Có tinh thần là chuyện tốt, ít nhất, so với vẫn ngủ mê không tỉnh không ăn không uống tốt hơn. Không chỉ có mỹ nam lúng túng, Mạc Phỉ càng thêm khó xử, Tiểu Bùn kia chiếm cứ thân thể nàng đến nay vẫn không tỉnh lại. Nàng quả thực nghiêm trọng hoài nghi, nếu tiếp tục như thế nữa nàng có lẽ cả đời này phải ở trong thân con chó.

“Thiếu chủ, ngài là muốn dẫn...” Vương Bá lo lắng nhìn hắn, Vạn Hương lâu danh dương thiên hạ, các bậc anh hùng hảo hán, phú cổ thương hào, thậm chí là người trong quan đạo cũng tụ tập đến đây, sao có thể để một con súc sinh tùy tiện vào nơi này?

Nếu không ngăn cản, khó tránh khỏi sẽ thành chuyện cười.

“Người khác như thế nào nhìn, là chuyện của bọn họ.” Mỹ nam khẽ nâng lông mày, không chút nghĩ ngợi xoay người lại vào bên trong xe, cõng theo thân thể Mạc Phỉ.

“Thiếu chủ –” Vương Bá bất an gọi, chờ nửa ngày cũng không thấy bất kỳ lời đáp lại, không thể làm gì khác hơn là tìm chỗ dừng xe, than thở dẫn huynh đệ thổ phỉ vừa mới bò dậy đi theo phía sau.

Rõ ràng phía trước đèn đuốc sáng trưng, phi thường náo nhiệt, đoàn người lại yên lặng không nói gì, khiến trong không khí có chút áp lực.

Đối với cái loại không khí ‘kỳ diệu’ này, Mạc Phỉ không có tinh thần quản, cũng lười quản. Nàng chỉ biết hiện tại cần ăn uống no đủ, những chuyện khác đều không có ý nghĩa với nàng.

Lúc đầu nàng chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng mới nhìn tới một phần nhỏ của Vạn Hương lâu, lúc này được ôm ra ngoài mới phát giác ra mị lực của nó — phải nói là đối với nam nhân đơn độc là hấp dẫn vô tận.

Chính là trước cửa có hai vị cô nương dung mạo xinh đẹp. Nụ cười ngọt ngào, trong lúc giơ tay nhấc chân không ngừng biểu lộ phong thái chuyên nghiệp, vừa nhìn đã biết được bồi dưỡng từ nhỏ. Mặc dù đồng dạng là vẫy khách, nhưng so với những cô nương trang điểm xinh đẹp đứng trước cửa thanh lâu mạnh hơn rất nhiều. Khó trách thời điểm mỹ nam nói có chút thần sắc trêu chọc, nơi này rõ ràng chính là “Kỹ viện” hạng sang!

Nữ nhân xuyên qua phải trải qua đoạn — đi dạo thanh lâu, không nghĩ tới mới có hai ngày đã phải thực hiện. Mạc Phỉ hơi ngẩng đầu, vừa đúng có thể nhìn rõ ràng cằm mỹ nam, đột nhiên cảm thấy từ góc độ này nhìn hắn cũng không phải rất nữ nhân, phải chăng vì hành động ‘nổi loạn’ vừa rồi của hắn.

“Thiếu chủ, xin phủ thêm cho nó cái này.” Vương Bá đột nhiên đưa tới áo choàng của mình, vẻ mặt ngưng trọng.

“Cũng không phải là kẻ trộm.” Mỹ nam sửng sốt không nhận, giọng nói hơi lộ vẻ không kiên nhẫn.

“Thiếu chủ, thuộc hạ nguyện ý canh giữ ở bên ngoài.” Vương Bá vẫn là muốn nói ra nỗi lòng mình, “... Con chó này có thể tạm thời buông xuống không?”

“Vương Bá, ta không không phải là thương nhân.”

“Nhưng chưởng quỹ Vạn Hương lâu...”

“Còn sợ đắc tội không nổi?” Mỹ nam quyết giữ ý của mình, “Ta xem đây chính là hắc điếm.”

Thanh lâu, hắc điếm, gian thương trong truyền thuyết... Rất tốt. Bụng Mạc Phỉ réo không ngừng, có chút muốn mệt mỏi.

Không đợi bọn họ quang minh chính đại tiến vào, đã có “Trình Giảo Kim” ra ngoài cản đường. Hai tráng hán lưng hùm vai gấu, nhe răng trợn mắt, bộ dáng làm cho Mạc Phỉ nghĩ đến câu “Mắt hổ hé ra”, “Thân hổ chấn động”.

“Cái này, không thể!” Hai người này rõ ràng là quản lý, thái độ đối với sự tồn tại của Mạc Phỉ là ngang hàng với Vương Bá, không nên để “nó” tiến vào.

Chỉ tiếc mỹ nam là loại càng áp chế càng hăng, hoàn toàn không buông tha hỏi: “Vạn Hương lâu là quán rượu?”

“Dĩ nhiên!” Hai tráng hán trăm miệng một lời đáp.

“Nếu là quán rượu, nào có đạo lý cản khách.” Mỹ nam tràn đầy tự tin, khí thế một chút không thua bọn họ, từng chữ hàm chứa châm biếm nói, “Ta cũng không phải là không trả tiền.”

“Cho dù ngàn vàng cũng không được!”

“Chẳng lẽ các ngươi muốn bỏ đói chúng ta? Giết người là phải đền mạng.”

“Sống chết của các ngươi không liên quan đến chúng ta! Việc làm ăn của chúng ta, các ngươi không phải muốn làm sao thì làm!”

Tài ăn nói khá, hơn nữa tính tình cường ngạnh đánh không lại, mỹ nam chân mày cau lại, cảm thụ được hai vật thể phía trước cùng phía sau, xem ra nếu muốn đột phá vòng vây, tốn nhiều lời lẽ nhất định là vô dụng, trước mắt cũng chỉ có thể lấy lui làm tiến.

Hắn cố ý biểu hiện bộ dáng không biết làm sao, đang chuẩn bị lui về phía sau mấy bước, bất động thanh sắc dùng khinh công xông vào, vậy mà vật trong ngực lại nhảy xuống trước. Chỉ nhìn “nó” nghênh ngang lướt qua hai tráng hán, thẳng hướng hai vị cô nương như hoa như ở trước cửa kia ngồi chồm hổm, nghiêng đầu, ánh mắt chớp chớp, lập tức giành được hảo cảm của hai cô nương.

Mặc dù so với những loại chó khác, chó Bull có thể xấu xí hơn chút, nhưng cái này cũng không có ảnh hưởng gì. Mạc Phỉ sớm nhìn ra hai vị cô nương này có hứng thú với nàng, lúc đón khách lúc có chút không yên lòng. Mắt thấy đã gần đạt tới thiên đường thức ăn ngon, nàng nào có thể trở lại địa ngục bụng rỗng?

“Khách quan, mời vào bên trong!” Thật sự rất đúng với câu “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, hai đại hán vừa thấy hai mỹ nữ vui mừng nở nụ cười, trái tim cũng là phiêu loạn, ngây ngô phất tay mời bọn họ vào bên trong.

Mạc Phỉ cũng không nghĩ cách này có hiệu quả như vậy, lúc ấy chỉ để ý hai vị mỹ nhân này sẽ dễ nói chuyện hơn chút... Dù sao cũng đạt được mục đích, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, lấp đầy cái bụng trước đã. Quay đầu lại đang muốn tìm mỹ nam Thiếu chủ, cũng không phòng bị trước bị hắn ôm lấy, lúc đi còn ghé vào bên tai nàng ôn nhu cười nói: “Xem ra không cưới ngươi là không thể.”

Cưới chó làm vợ, người coi như đầu óc bị đốt cháy sém cũng sẽ không nói như vậy, bất quá nam nhân này... Mạc Phỉ cũng chỉ có thể giải thích loại hình vi này vì — ở lầm thời gian, lầm địa điểm, gặp gỡ lầm “người”.

Dù sao đối với cái tư tưởng biến thái này, cho dù nàng thật có thể trở thành người cũng không thể tùy tiện gả cho hắn. Hắn thích nói thì để cho hắn nói đi!