Khi Sát Thủ Biết Đọc Tâm Thuật

Chương 13




Sáng sớm, Băng Cơ đã bị lôi ra sân sau phủ thần hầu. Trước mặt nàng, 5 chậu quần áo thật to chất lên đến tận đỉnh. Xuân Bình tỷ khoanh tay trước ngực, phía sau còn có 3 ả nha hoàn đang dương dương tự đắc. Vừa hay, “Diệp Nhi” bước đến liền im lặng ở đằng sau quan sát tình hình.

“Băng Cơ, ngươi giặt hết đống quần áo này cho ta” Xuân Bình vênh mặt lên ra lệnh.

“Tại sao?” Băng Cơ tròn mắt.

“Không có tại sao, ta là tổng quản nha hoàn trong phủ thần hầu, ta muốn ngươi làm gì ngươi liền làm đấy cho ta” Xuân Bình lớn giọng. Băng Cơ cụp mắt che đi tia sát khí trong mắt. Nếu không phải nàng đang bị Truy Mệnh nghi ngờ, nếu không phải con hồ ly kia đang đứng đây, Xuân Bình có thể đứng yên ổn trước mặt nàng la lối như vậy sao?

“Xuân Bình, tỷ là đang ép người quá đáng. Tỷ là lấy việc công trả thù riêng” Băng Cơ mở miệng vô cùng ủy khuất nói.

“Đáng lẽ, ngay từ lúc ngươi quyến rũ Lãnh Huyết công tử ngươi đã phải nghĩ đến kết cục này rồi chứ?” Xuân Bình vẫn tiếp tục. Hẳn là cô ta cảm thấy mình là người có quyền lực nhất ở đây.

“Quyến rũ??? Ai cơ???” Băng Cơ ngẩng phắt đầu gần như hét lớn lên

“Sáng hôm qua, lúc cô ngất là Lãnh Huyết công tử bế cô về phòng đó” “Diệp Nhi” ghé sát tai Băng Cơ nhỏ giọng nói.

“Đoàng” sét đánh trời quang. Cả người Băng Cơ gần như đông cứng không nhúc nhích nổi. Tên thiểu năng trí tuệ kia có phải đang muốn giết nàng không vậy? Hắn làm như thế, nàng biết sống làm sao đây? Khiến nàng trở thành kẻ thù chung của tất cả nữ nhân trong phủ thần hầu, hẳn là hắn rất vui đi. 

“Dạ, Xuân Bình tỷ” Băng Cơ cúi đầu cắn cắn môi sau đó mới lễ phép nói

“Tốt lắm, ta cho cô thời gian 1 nén nhang, nếu như trong 1 nén nhang cô giặt không hết đống quần áo này, thì không được ăn cơm” 

“KHÔNG ĐƯỢC ĂN CƠM” Cả 1 lũ nha hoàn đồng thanh nói. Có vẻ rất là phấn khích khi người ta gặp họa thì phải. Được lắm, ban ngày nàng sẽ cắn răng nghe lời, nhưng đêm xuống đừng trách nàng ra tay độc ác. Nói xong cả lũ kéo nhau đi hết, chỉ còn lại “Diệp Nhi” 

“Băng Cơ, hay là tôi phụ giúp cô 1 tay nhé?” “Diệp Nhi” tiến lại gần Băng Cơ nhỏ giọng hỏi. Sau đêm hôm trước được tâm sự với Băng Cơ, “Diệp Nhi” dường như đối xử với nàng cũng tốt hơn. Nói chừng, cho dù là hồ ly, nhưng cũng là cô ta bị lợi dụng, cũng là 1 con người đáng thương.

“Cô giúp tôi, coi chừng Xuân Bình tỷ phạt luôn cô đó” Băng Cơ nói, đối với nàng ai tốt với nàng, nàng liền tốt lại, còn ai dám động tới nàng…chắc chắn sẽ không có chuỗi ngày yên bình sống.

“Nhiều quần áo như vậy, cô làm sao giặt hết trong 1 nén nhang đây?” “Diệp Nhi” ngó đống quần áo chất thành núi kia, vô cùng lo ngại nói. Vậy nên Băng Cơ cũng không nói gì nữa, cúi xuống bắt đầu giặt quần áo. Đối với nàng, chuyện này so với chuỗi ngày tháng giết người không ghê tay và những bài tập khắt khe, khổ luyện ngày trước có là gì đâu. 

“Diệp Nhi, xem chừng, cả phủ thần hầu quay lưng lại với tôi, cũng chỉ có cô đồng ý đứng về phía tôi” Băng Cơ nói, mặc dù nàng không thích con hồ ly này, nhưng nàng ta tốt với nàng, cũng chưa làm gì tổn hại đến nàng, coi nàng như bạn để tâm sự. Còn đứng về phía nàng. Xét cho cùng, nàng ta cũng tốt lắm, chỉ là yêu quá nên hóa dại mới đi theo An Thế Cảnh mà thôi.

“Băng Cơ, trên đời này, có 2 loại người cô không nên dây vào” “Diệp Nhi” nhìn thấy Băng Cơ rũ mắt ủy khuất liền lên tiếng khuyên bảo.

“Ai vậy?” Có chuyện nàng không biết nha, loại người nào vậy chứ?

“Loại thứ nhất chính là chủ quản của cô, loại thứ 2 chính là phụ nữ” “Diệp Nhi” nhỏ giọng nói, Băng Cơ ngớ người, nàng còn tưởng là phụ nữ và tiểu nhân chứ? Nhưng mà Băng Cơ nàng phải sợ 2 loại người đó sao? Chẳng qua hiện tại nàng không tiện ra mặt. Bằng không, 1 Xuân Bình nho nhỏ lại có thể vô sự sau khi bắt nạt nàng như vậy sao? Sống ở thời đại nội công là thứ yếu này, nàng không thể tiếp tục sống như trước, nàng có thể đối phó với loại tép riu, nhưng cao thủ nội công như con hồ ly trước mặt và tứ đại danh bổ thì nàng chịu thua. Vậy nên, nàng mới để cho Xuân Bình kia được ngang nhiên hống hách vậy chứ. Người ta nói “Nhập gia tùy tục” “Sống dưới hiên nhà người khác phải cúi đầu” bây giờ nàng chỉ có thể chấp nhận mình không còn là số 1 nữa thôi. 

Ưu điểm duy nhất của nàng là tốc độ. Nếu để giết 1 người thì nàng có thể khẳng định tứ đại thần bổ cũng không thể bằng nàng, bởi nàng có thể giết 1 người trong vòng 0.05s khi đứng cách người đó 100m bằng đoản đao. Hơn nữa, hiện tại nàng còn 2 khẩu KXT 4x, với hai băng đạn mỗi băng 150 viên và 200 quả bom mini chưa được sử dụng đến. Bởi nàng biết số lượng của chúng có hạn nên còn chưa lỡ động tay vào. 

Cho nên nàng tự tin về giết người nàng vẫn đứng số 1. Chỉ là để chống cự thì nàng không làm được. Nàng giết người đều mang yếu tố bất ngờ. Với 0.05s và khoảng cách 100m thì đối phương dù 1 thân nội công cũng không thể nào kịp thời gian vận công và chống đỡ được. Nhưng nếu qua 0.05s kia mà đối phương còn sống, thì cơ hội giết được người của nàng sẽ lập tức từ 100% về 0%. 

Vấn đề bây giờ đặt ra là, nếu nàng ra tay với Xuân Bình, đối thủ của nàng sẽ là tứ đại danh bổ, và nàng thì không muốn giết họ cũng chưa chắc đủ khả năng giết họ. Nếu 1 đối 4 nàng cũng chỉ có thể giết ¼ sau đó để bị giết mà thôi. Nàng biết rõ điều đó, và nàng vẫn muốn tiếp tục sống tốt, cho nên nàng liều mạng nhẫn(nhẫn trong nhẫn nại, kiên nhẫn, nhẫn nhịn). 

“Vậy không phải là tôi đắc tội cả 2 rồi sao?” Băng Cơ cụp mắt ủy khuất vô cùng nói

“Đúng vậy, vậy nên, Băng Cơ, cô lần thảm rồi, tôi chỉ có thể khuyên cô, cố gắng nhẫn nhịn, tránh xa tứ đại thần bổ, đặc biệt là Lãnh Huyết thống lĩnh ra, cô hiểu chứ?”

“Hiểu, tôi hiểu mà. Diệp nhi, cảm ơn cô” Băng Cơ cười cảm kích,

“Được rồi, mau giặt đồ, nếu không sẽ không có cơm ăn đâu” 

“Diệp Nhi, hay là cô đừng giúp tôi nữa, bằng không nếu Xuân Bình tỷ biết được sẽ phạt luôn cô đó” Băng Cơ nhìn sang bên thấy “Diệp Nhi” vẫn miệt mài giặt đồ liền nói. Nếu có con hồ ly này ở đây nàng không tiện ra tay. Vậy nên đành đuổi khéo đi thôi. Nàng cũng không cần có tin không tốt lọt vào tai An Thế Cảnh

“Cô, 1 mình không sao chứ?” “Diệp Nhi” nhìn Băng Cơ rồi lại nhìn mấy chậu quần áo quan ngại nói.

“Không sao, không sao, sẽ xong cả thôi, cô đừng lo”

“Vậy được, tôi đi quét sân” nói rồi, nàng ta rửa tay rồi đứng dậy. Nàng ta thật sự lo lắng cho Băng Cơ nhưng cũng ngại nếu làm lớn chuyện để Tứ đại thần bổ chú ý đến sẽ không hay cho nên đành bỏ đi. 

Mà Băng Cơ, sau khi thấy “Diệp Nhi” đã đi xa, cô lấy trong người ra 1 túi bột nho nhỏ rắc đều lên quần áo, sau đó dùng tay bắt đầu vò, chẳng mấy chốc, chậu nước đã đen kịt. nàng thay chậu nước mới, lại dùng loại bột khác, 1 chốc chậu nước trắng tinh, còn mang theo mùi cỏ xanh thoang thoảng vô cùng dễ chịu. Cứ như vậy, chưa cháy hết 2/3 nén nhang nàng đã giặt xong chậu quần áo. 

Khi Xuân Bình quay lại thì ngạc nhiên vô cùng. Tất cả quần áo trong Thần hầu phủ đều được giặt sạch sẽ như vừa mới may, còn mang theo mùi cỏ xanh thoang thoảng.

“Cô…không phải đã nhờ ai làm giúp đấy chứ?” 

“Trời đất chứng giám, nếu có bất cứ ai làm thay, làm giúp tôi, liền để tôi chết không toàn thây đi”Băng Cơ rất là cây ngay không sợ chết đứng giơ ba ngón tay  lên chỉ trời mà thề, làm Xuân Bình nghẹn họng không nói được thêm câu nào. Vừa hay, lúc này Lãnh Huyết đi ngang, nghe mùi cỏ thoang thoảng không khỏi dừng lại.

“A ngọn gió nào đưa Lãnh Huyết công tử đến đây vậy?” Xuân Bình thấy Lãnh Huyết như là ăn xin vớ được vàng, như người chết khát nhìn thấy nước, ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh hắn hy vọng có thể ăn đậu hũ của hắn, nhưng lại vì khí lạnh hắn phát ra mà có chút không dám lại gần

“Chắc chắn là gió độc rồi” Băng Cơ lầm bầm, cũng vì tên điên chết tiệt này mà hôm nay nàng bị hành cho thê thảm, còn không dám phản kháng nữa chứ. Mà Lãnh Huyết 1 thân nội công thâm hậu, mấy câu này đâu để lọt khỏi tai. Hắn lườm Băng Cơ 1 cái sắc lẻm, làm nàng- 1 người từ trước đến giờ luôn dùng sát khí giết người cũng không khỏi rùng mình 1 cái. Hù chết người.

“Hôm nay phủ dùng hương liệu mới để giặt đồ hay sao? Ta nghe mùi hương rất dễ chịu” Lãnh Huyết cũng không vì mấy câu lầm bầm của Băng Cơ mà bỏ qua câu hỏi trong đầu. Mùi hương này, rất thư thái, nếu ngửi tương xuyên chắc chắn sẽ có tác dụng giảm mệt mỏi căng thẳng. Hắn muốn trong phòng mình, Vô Tình, Truy Mệnh, Thiết Thủ, và gia cát đại nhân có 1 chút. Dạo này quả nhiên có quá nhiều công việc khiến người khác mệt mỏi.

“Việc này…Lãnh Huyết công tử, để ta đi hỏi lại 1 chút, có gì sẽ thông báo với công tử sau. Công tử thấy sao?” Xuân Bình nghe Lãnh Huyết hỏi như vậy không khỏi bối rối ra mặt. Nàng ta là muốn trừng trị nhỏ nha đầu Băng Cơ kia 1 chút, nàng vì cớ gì mà được Lãnh Huyết công tử bế về phòng chứ. Trên mặt còn mang 1 cái vết sẹo xấu xí, vậy mà dám giở trò dụ dỗ Lãnh Huyết công tử của nàng ta. Quả thật không thể tha thứ. Thế nhưng mà Xuân Bình nào biết được là nha đầu kia lấy cái mùi này ở đâu, mà bây giờ hỏi thẳng, nhỡ để Lãnh Huyết biết nàng ta lấy việc công trả thù riêng chắc chắn sẽ có ấn tượng không tốt về nàng ta. Cho nên cũng chỉ còn cách này thôi.

“Thân là chủ quản nha hoàn, lại không nắm rõ được việc trong phủ. Xuân Bình, ngày thường gia cát đại nhân nhiều việc không để ý, cô liền lơ là trức trách đúng không?” Lãnh Huyết trầm giọng xuống 1 chút. Chuyện ở đây, sao hắn không biết, nha đầu kia hôm qua còn lên cơn sốt ngủ li bì suốt 1 ngày đến tối mới tỉnh. Hôm nay lại làm nhiều như vậy, không biết có sao không nữa.

“Lãnh Huyết công tử, oan quá. Xuân Bình nào dám” nói xong còn trừng mắt nhìn Băng Cơ 1 cái rất là có ý tứ, xong rồi, nàng lại thảm rồi. Lãnh Huyết chết tiệt, lại đem phiền phức vứt cho nàng. Thật đáng ghét!!!

“Được, nếu Xuân Bình tỷ đã không dám, Lãnh Huyết cũng không để trong lòng. Nhưng nếu để Lãnh Huyết biết Xuân Bình lại lơ là chức trách, lạm dụng chức quyền thì Xuân Bình tỷ, tỷ nên tìm người kế nhiệm rồi đấy” Lãnh Huyết nói xong cũng chẳng đợi ai phản ứng cứ thế đi thẳng. Băng Cơ ngớ người. Hắn…là đang giúp nàng sao???

Mà Xuân Bình cũng không đỡ hơn là mấy. Câu kia, chẳng khác nào lời đe dọa trực tiếp, là tối hậu thư đến từ Lãnh Huyết công tử.

“Xuân Bình chuyện ở đây ta đều biết cả, nếu cô còn không quản nha hoàn của mình, còn dùng chức quyền để bắt nạt người khác, thì cô thu dọn đồ đạc đi khỏi phủ thần hầu đi.”  Nghĩ xong ý nghĩa của câu nói Lãnh Huyết để lại, Xuân Bình lại liếc xéo Băng Cơ 1 cái sắc lẻm sau đó quay phắt người đi không nói thêm câu nào. Băng Cơ cười mỉm, cũng tốt, nàng đỡ phải ra tay. Nhưng là…chuyện hôm nay chắc chắn nàng sẽ không để yên.

Tối hôm đó, phần cơm của Băng Cơ đột nhiên bị cắt mất 1 nửa. Hơn nữa, chỉ toàn là rau. Lý do chính là Xuân Bình muốn thế. Thật sự Băng Cơ chỉ muốn hét lên 1 tiếng Fuck mà phải nhịn xuống. Thật biết cách làm tức chết người mà.

“Băng Cơ” nàng đang ngồi thưởng trăng ngắm hoa thì có tiếng gọi

“Vô Tình công tử” Băng Cơ không quay đầu lại cũng biết người gọi là ai. Thật ra, trong lòng nàng luôn coi Vô Tình như người bằng hữu tốt, hắn mặc dù không thể sống thật trước mặt nàng, nhưng đối với nàng đều tốt hơn người khác. Lại luôn dịu dàng, nho nhã. Hắn luôn mang trên vai mình 1 nỗi cô đơn không thể chia sẻ cùng ai. Giống như nàng vậy. Hắn cũng là 1 kẻ đáng thương. Cho nên đối diện với hắn. Đôi khi, nàng có chút đồng cảm.

“Ta nghe nói, hôm nay cô bị cắt phần cơm. Cho nên ta mang cho cô ít bánh” Vô Tình lấy trong người ra 1 bọc giấy. Bọc giấy này mở ra liền mang theo 1 mùi hương thơm nức mũi

“Là Bánh nướng, đa tạ Vô Tình công tử” Băng Cơ vui vẻ nhận bánh, đưa 1 miếng lên miệng cắn. Một bố dáng như con nít được nhận quà, vô cùng đáng yêu.

“Ta biết, chuyện hôm nay liên quan ít nhiều đến chuyện hôm trước. Băng Cơ, rốt cuộc ta cũng hiểu vì sao cô không cho ta đưa cô trở về” Vô Tình cười nhạt, trên mặt cũng có 1 chút không biết phải làm sao

“Aizzza, rốt cuộc đáng lẽ lúc đó ta nên để công tử đưa về. Bây giờ lại thành Lãnh Huyết công tử, quả thật còn khó đối phó hơn. Không chỉ Xuân Bình tỷ, ngay cả người bên Tiên Hạc ty cũng ghét ta ra mặt luôn rồi” Băng Cơ vừa ăn bánh vừa khổ sở lắc đầu. Thật sự rất muốn bổ đôi đầu tên Lãnh Huyết kia ra xem trong đó đựng cái gì.

“Băng Cơ, cô cũng đừng trách Lãnh Huyết, huynh ấy cũng là…”

“Tôi không có trách Lãnh Huyết công tử, huynh ấy với tôi như vậy đối với máu lạnh công tử ngày mới quen đã khá hơn rất nhiều, chỉ có điều là do tôi xui xẻo mà thôi” Băng Cơ ngắt lời Vô Tình thở dài. Nàng nào dám trách Lãnh Huyết, lấy lý do gì để trách đây? Người ta bế nàng về phòng, nàng còn chưa cảm ơn câu nào. Bây giờ lấy cớ gì để trách đây?

“Vô Tình công tử, huynh trong lòng, vẫn luôn có 1 người đúng không?” Băng Cơ nhìn nét cô đơn trên mặt Vô Tình ngửa đầu ngắm sao hồi lâu mới lên tiếng, như là vô tình hỏi đến mà thôi. Vô Tình ngạc nhiên quay lại nhìn, chỉ thấy nàng đang ngắm sao nên cũng ngửa đầu lên trời nhàn nhạt nói

“Đúng vậy, trong lòng ta, luôn có 1 người” 

“Người này vô tình sao?” Băng Cơ giữ nguyên tư thế, nàng chỉ là muốn cùng hắn chia sẻ chút cô đơn kia, chút ưu thương kia mà thôi.

“Băng Cơ, nàng ý…” Vô Tình muốn bao biện cho người kia, lại chợt nhận ra mình không biết nên nói gì. Phải nói gì mới đúng???

“Đa Tình sẽ bị Vô Tình phụ, không phải công tử đã nói như vậy sao?” 

“…”

“Vô Tình công tử, có những chuyện nếu đã thuộc về quá khứ, thì tốt nhất vẫn là nên buông tay. Công tử không cảm thấy cứ mãi sống trong nỗi cô đơn của riêng mình rất mệt mỏi hay sao?”

“cô thì biết gì chứ? Cô hiểu ta sao? Đừng làm như mình hiểu tất cả. Ta chính là…chính là…” Vô Tình thấy Băng Cơ nói đến người trong lòng, lại nói hắn buông tay, giống như 1 con thú bị thương gầm lên để tự vệ. Chỉ là đến cuối cùng hắn vẫn không biết phải nói gì mới đúng.

“Sẽ có một ngày, công tử nhận ra yêu thương kia vẫn ở đó, vẫn tồn tại. Nhưng không còn là dành cho công tử nữa” Băng Cơ thôi không ngắm sao, ôm lấy bọc bánh nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn lại Vô Tình chìm trong ưu thương. Nàng hy vọng, hắn có thể nghe thấu lời nàng nói hôm nay. Sau này, khi gặp lại Như Yên, hắn sẽ không 1 lần nữa bị đánh ngã. Nhìn hắn lần cuối, nàng xoay người rời đi.

***

“Chủ nhân”

“Có tin gì mới sao?”

“An Thế Cảnh không tìm được đèn đang rất tức giận”

“Tam đại hung đồ thì sao?”

“Lại án binh bất động rồi, bọn chúng đang thực hiện 1 kế hoạch lớn thì phải, có vẻ bàn tính rất kĩ”

“Còn gì nữa không?”

“Giáo phái chúng ta đã có trên 50 người rồi, đang được huấn luyện gắt gao dưới các chế độ luyện tập của chủ nhân”

“Tốt lắm”

“Chủ nhân”

“Chuyện gì?”

“Hôm nay, thuộc hạ thấy Thiết Thủ đi chung với 1 cô gái. Hình như tên là Lăng YY, dường như rất thân mật”

“Độc nữ xuất hiện rồi” Nàng nheo mày thích thú

“Độc nữ? nàng ta có hại sao? Có cần…”

“Không cần, nàng ta rất có ích, hiện tại nàng ta vẫn là người thường. Đợi thêm 1 thời gian nữa, nàng ta chính là người chúng ta cần. Theo dõi nàng ta sát xao. Nghe chưa?”

“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh”

“Hết việc rồi?”

“Dạ, mới đây chúng thuộc hạ phát hiện 2 kẻ, tuy sớm đã trắng đầu nhưng khinh công không thể coi thường, hơn nữa dáng vẻ nhanh nhạy lại vô cùng kì quái. Họ muốn gặp chủ nhân”

“Được rồi, cùng đi nào” Nàng phất phất tay, 2 bóng hình cao lớn, 1 nhỏ bé thoáng chốc biến mất, nàng mỉm cười. Thật tò mò, rốt cuộc là ai đã đánh hơi ra nàng rồi??? Mà để chắc chắn, nàng lấy bên hông ra 1 chiếc mặt nạ nửa mặt, trên đó có khắc 1 bông hoa hồng đen đang độ nở rộ, vô cùng xinh đẹp, vô cùng quyến rũ, nhưng cũng vô cùng thâm trầm, nguy hiểm.