Khi Sát Thủ Biết Đọc Tâm Thuật

Chương 20




“Cô muốn nói chuyện gì?” Lãnh Huyết lạnh lùng nói, tuy rằng hắn cũng biết đối với người con gái trước mặt này hắn đã có 1 cái nhìn khác nhưng bây giờ hắn cũng không còn nhiều thời gian để nghĩ linh tinh nữa.

“Lãnh thống lĩnh, sư phụ tôi muốn chuyển lời này đến ngài. Kẻ không đáng tin nhất chính là kẻ địch. Người muốn đối phó ngài không chỉ có 1, 2 người. Nhưng người có thể dùng mọi thủ đoạn hãm hại ngài và những người xung quanh ngài để đạt mục đích chỉ có 1. Những người thân cận bên cạnh ngài cũng có thể sẽ bị hắn lợi dụng” Băng Cơ nói, lời này nói ra không khỏi khiến Lãnh Huyết cau mày thật sâu. Lời này…có ngụ ý gì

“Tôi nói xong rồi, tôi về trước đây” Băng Cơ cũng không muốn cô nam quả nữ ở cùng phòng quá lâu, mặc dù Xuân Bình bây giờ đối với nàng rất tốt, nhưng mà Cơ Dao Hoa và người bên Tiên Hạc Ti thì lại khác.

“Cô…đã biết được bao nhiêu chuyện?” Lãnh Huyết thâm trầm lên tiếng. Hàn khí tỏa muôn nơi

“Không nhiều, cũng không ít” Nàng cũng chả phải dạng vừa, hắn cũng chưa là cái gì để nàng phải khai. Chẳng qua là hắn biết sư phụ của nàng mà thôi. Hơn nữa, hắn cũng là 1 con cờ trong kế hoạch lật đổ An Thế Cảnh của nàng.

“Đứng lại đó” thấy nàng định rời khỏi, Lãnh Huyết gầm lên như 1 con thú hoang bị thương khiến người nào tim yếu không khỏi bị dọa cho nhảy dựng. Chỉ có điều Băng Cơ không phải loại người đó

“Lãnh thống lĩnh, ngài yên tâm, những chuyện tôi biết sẽ không nói cho ai biết, trừ khi chuyện của tôi ngài dám tiết lộ ra ngoài, bằng không tôi đảm bảo sẽ không có bất cứ ai có thể biết chuyện của ngài” Nói rồi nàng cũng chẳng đợi Lãnh Huyết gầm thêm lần nào mà trực tiếp đi thẳng ra ngoài, còn tốt bụng quay lại đóng cửa nữa chứ.

Lãnh Huyết nhìn dáng Băng Cơ khuất sau cánh cửa đã khép chặt, đôi mắt không khỏi rơi vào trầm luân, Băng Cơ này rốt cuộc là người như thế nào, cô ta giúp ai? Cô ta biết những chuyện gì? Cô ta giấu bọn họ những chuyện gì? Rốt cuộc thì ban đầu cứu cô ta là sai hay đúng?

“Phập” chưa kịp mở cửa đi vào, 1 ám khí sắc bén lướt qua vai Băng Cơ cắm vào cây cột gần đó. Trên ám khí khắc 1 dòng chữ nhỏ xíu “Violet”. Vừa thấy ám khí Băng Cơ đã nhoẻn miệng cười sau đó lập tức phi thân ra ngoài.

“Chị” 1 nam thanh niên, cao tầm 1m8, mặc bạch y vô cùng tao nhã, lại đứng dưới ánh trăng nhàn nhạt càng làm cho vẻ tuấn tú trở nên mị hoặc, quyến rũ, chỉ có điều khuôn mặt hơi xanh xao 1 chút.

“Vũ, có chuyện gì vậy?” Băng Cơ đứng trước mặt Băng Vũ giờ đây chỉ cao ngang vai hắn. Năm nay, Băng Vũ, chính xác là Dạ Tư Vũ đã 22 tuổi còn Băng Cơ nàng mới 18. Nàng đã không còn là cô chị to lớn che chở cho cậu nhóc Vũ ngây thơ trong sáng nữa. Nàng hy sinh cả tuổi xuân chỉ để Vũ không bị cha của 2 người lợi dụng, lại không ngờ khi nàng xuyên không, Vũ cũng bị kéo theo chỉ là xuyên đến thời gian trước nàng 15 năm. Xuyên vào cơ thể của đại thiếu gia Dạ gia- Dạ Tư Vũ, khi đó mới là cậu nhóc 7 tuổi vì mải chơi mà ngã xuống hồ vong mạng, nhờ thế mà Băng Vũ mới mượn xác hoàn hồn. 

Năm Dạ Tư Vũ lên 10, cả gia đình bị diệt vong, nhờ có 1 gia nô trung thành mà Vũ được cứu sống. Người làm chuyện này không ai khác chính là An Thế Cảnh. Từ đó Vũ luôn nuôi chí trả thù, sau 12 năm khi đã có 1 thế lực trong tay, lại tự rèn mình trở thành cường đại hắn bắt gặp 1 nữ tử ngất trên đường. Không ai khác chính là Băng Cơ.

Tuy nhiên, khi Băng Cơ tỉnh dậy lại một mực khẳng định mình tên là Sở Ánh Tuyết, còn nói cơ thể này không phải là của nàng. Sau khi tìm hiểu, Dạ Tư Vũ phát hiện ở kinh thành mới nổi lên 1 thế lực hoạt động vô cùng cẩn trọng. Sau đó, Dạ Tư Vũ lại phát hiện người đứng đầu thế lực này là 1 cô gái, khi đưa Sở Ánh Tuyết đi nhìn qua hình vẽ cô gái kia, Sở Ánh Tuyết lại nói đó chính là mình. Sau này nghĩ mọi cách gặp người này, Dạ Tư Vũ mới biết đây chính là chị mình- Băng Cơ.

Về phía Băng Cơ, nàng gặp Vũ khi lực lượng đang xây dựng, khi đó nàng mới bị đưa về thần hầu phủ, lực lượng mới bắt đầu phải nói là gặp muôn vàn khó khăn, mà thủ lĩnh là nàng lại chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm, cho nên khó khăn lại càng khó khăn. Sau khi gặp Vũ, nhờ có thế lực của Vũ đã xây dựng 10 năm qua, cho nên nàng mới có thể dễ dàng xây dựng và bình ổn Tất sát. Mà nghe qua chuyện của Vũ, Băng Cơ lập tức chuyển từ ghét An Thế Cảnh sang không đội trời chung với hắn. 16 năm đời sống hiện đại của nàng dùng hết 5 năm chỉ để Vũ có 1 cuộc sống an yên, hạnh phúc. Mà hắn chỉ trong 1 đêm phá tan tất cả, biến Vũ của nàng trở thành 1 kẻ thâm trầm, khó đoán. Cũng may là ở trước mặt nàng. Vũ vẫn là Vũ thôi. Lại nói, Sở Ánh Tuyết hiện đang sống trong cơ thể Băng Cơ, ở tại chỗ của Vũ, lấy tên là Tuyết Liên. (Nhân vật khiến Thần hầu phủ chìm trong biển dấm chính thức xuất hiện ^^)

“An Thế Cảnh hình như tóm được đuôi của em rồi” Dạ Tư Vũ nhíu mày thâm trầm nói. Băng Cơ giật mình. Sao có thể? Vũ vẫn giấu tốt như vậy 10 năm qua, sao có thể cứ như vậy dễ dàng bị lộ

“Sao có thể? Sao em nghĩ thế?” Băng Cơ cũng không giấu suy nghĩ của mình, trước mặt Vũ, nàng cũng không muốn là 1 người thầm trầm, suy toán. Nàng cũng chỉ muốn làm 1 Băng Cơ, chỉ là Băng Cơ mà thôi (suy tư, tính toán)

“Hôm trước, hắn phái người đến tửu lâu của em, gặng hỏi đủ thứ. Thậm chí em còn thấy An vương phi xuất hiện tại Băng Xuân lâu” 

“Cái gì? Hắn dám cho Như Yên đi ra ngoài? Còn là kỹ viện?” Băng Cơ mất bình tĩnh. Không phải An Thế Cảnh vẫn luôn lấy Như Yên làm kẻ thế thân cho Điệp Vũ người mà hắn yêu thương hay sao? Sao có thể cho nàng ta đi ra ngoài chứ?

“Cho nên mới nói, hắn đối với Băng Xuân lâu của chúng ta có hứng thú không nhỏ” Dạ Tư Vũ xoay người để lại bóng lưng dài cô độc cho chị mình. Băng Cơ nhìn cái bóng lưng kia không khỏi cảm thấy đau lòng. Tại sao Vũ lại xuyên đến thời kì trước nàng chứ? Tại sao lại khiến đứa nhỏ này chịu nhiều cực khổ như vậy chứ? Không phải chỉ 1 mình nàng là đủ rồi hay sao? 12 năm qua, chắc hẳn là tất cả mọi khổ đau em đều đã trải qua. Cuộc sống bỗng chốc không còn người thân phải tự mình gồng lên mà sống, còn phải gồng lên để trả thù, rất cô đơn, rất mệt mỏi. Có phải hay không?

“Vũ” nàng đi đến trước mặt Dạ Tư Vũ. Vòng tay ôm chặt lấy hắn, khiến cho sống lưng hắn thoáng chốc cứng lại. Rúc mặt trong ngực hắn, Băng Cơ cười khổ

“Vũ của chúng ta lớn quá rồi, bây giờ còn sống nhiều năm hơn chị của em nữa. Vòng tay chị không còn đủ để ôm em như ngày trước nữa” Nghe đến đây Dạ Tư Vũ quàng tay ôm thân hình bé bỏng trong lòng thật chặt.

“Nếu vòng tay chị không còn đủ, vậy hãy để em ôm chị. Suốt 5 năm chị gồng mình để cho em cuộc sống an yên, hạnh phúc. Nếu không có chuyện xuyên không kia, có lẽ còn là nhiều năm hơn nữa. Có phải chị rất mệt mỏi phải không? Vậy bây giờ để em che chở cho chị, vòng tay em lớn hơn rồi, em cũng lớn tuổi hơn chị rồi. Hãy để vai em thay vai của chị, chị chỉ cần là 1 người con gái như bao người khác mà thôi” Băng Cơ nghe thế không khỏi thấy khóe mắt hơi ướt, mũi cay xè.

“Được, sau khi diệt An Thế Cảnh đi rồi, chúng ta sẽ sống như vậy. Lúc đó, chị sẽ chỉ trông cậy vào em nuôi chị thôi. Diệt An Thế Cảnh rồi, chị sẽ rời nơi này, tìm 1 mảnh đất, xây nhà trồng rau, chị em chúng ta sống những tháng ngày thật vui vẻ, an yên được không?”

“Em nghe chị” Dạ Tư Vũ vẫn ôm chặt dáng người nhỏ bé kia trong lòng mỉm cười nói

“Nhưng Vũ, em phải hứa với chị, trước khi diệt An Thế Cảnh, em không được gánh mọi thứ 1 mình, em không được chịu nguy hiểm 1 mình. Cái gì cũng phải cho chị biết, phải cùng chị chia sẻ, chị em chúng ta cùng nhau vượt qua, được không?” 

“Được, em hứa với chị, em nghe chị”

“Tốt lắm” Lúc này Băng Cơ mới buông Da Tư Vũ ra, dùng đôi tay nhỏ bé miết ngũ quan của chàng trai trước mặt hài lòng mỉm cười

“Vũ của chị lớn rồi, thật sự lớn mất rồi. Vũ, em hãy nhớ trên đời này em không cô độc, em còn có chị, chị sẽ mãi đi bên em. Mãi mãi”

“Em hiểu, chị” Vũ cười, nụ cười hiền, dưới ánh trăng càng rực rỡ, ngọt ngào

“Tốt lắm, không còn sớm. Về nghỉ ngơi đi. Chuyện An Thế Cảnh, chị sẽ để mắt. Nếu An Thế Cảnh thật sự hứng thú với tửu lâu và thanh lâu của chúng ta, chị sẽ hảo hảo tiếp đãi hắn”

“Được” sau đó 2 người xoay lưng hai hướng, chưa kịp chớp mắt đã biến mất không dấu vết.

(Chương này chỉ để anh ý xuất hiện thôi, cho nên hơi ngắn các nàng thông cảm nha ^^)