Khi Sát Thủ Làm Ngôi Sao

Chương 12: Cướp?




Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt

Lái xe tới chỗ lần trước, Hannah tùy ý lấy ra ba miếng bảo thạch. Không có cách nào hết, cô có nhiều cái này lắm [Lời tác giả: ở trong cái túi ấy =]]] Cô luôn mang bên cạnh mình, trừ cô ra ai cũng đừng mơ có thể lấy được nó, cho dù là trộm cũng thế thôi.

Chủ cửa hàng thấy cô gái lần trước, vui mừng đi ra đón tiếp, không nói nhiều lời mà mời cô vào phòng cho khách quý, bảo nhân viên đem trà và điểm tâm tốt lên, ba viên bảo thạch lần trước của cô gái này khiến hắn có không ít tiền lời, tuy rằng hắn xuất không ít tiền, nhưng lấy về cũng không kém, lời cũng gần ba triệu đấy, gấp đôi đó! Hơn nữa người mua cũng mời nhà khảo cổ tới nghiên cứu, mỗi viên bảo thạch này đều có hơn ba trăm năm lịch sử.

Chủ cửa hàng lúc đầu cũng có chút khó hiểu, cô gái này sao có thể có bảo thạch quý như vậy, sau lại đoán cô gái này chắc là một quý tộc của một quốc gia đang xuống dốc hoặc là tiểu thư của dòng họ nào đó đang xuống dốc. Dĩ nhiên, lúc trước cô gái tới mặc đồ bình thường, không hợp với thân phận, nhưng mà khí chất của cô ấy cũng không dễ bị che dấu như vậy.

Sau đó thấy quảng cáo nội y của cô, áp phích bày ra khắp nơi, không muốn thấy cũng khó, ông đã nghĩ đối phương sẽ không tới, không nghĩ tới lại đến [Lời tác giả: Ý, không lẽ đã tiêu hết đống tiền kia? – Editor: Bà già, bà là người viết, bà không biết còn ai biết?] Chủ cửa hàng vụng trộm đánh giá quần áo của cô gái trước mặt – vô cùng xa xỉ.

Sau khi trà nước đem lên, chủ cửa hàng đuổi người khác đi, thuận tiện khóa cửa lại.

“Lần này ngài đến đây là vì?” Chủ cửa hàng nóng lòng nhìn cô gái đang chậm rãi ăn bánh ngọt đối diện, giống như cô chính là kho tiền vậy, còn dùng kính ngữ nữa mà.

Uống một ngụm trà, cô có chút khát, sau đó lấy từ trong túi hai viên bảo thạch đem để lên bàn cho chủ cửa hàng. Nhưng mà chủ cửa hàng lại đang nhìn tới bàn tay xinh đẹp kia, không phải là do không thấy bảo thạch, mà là do vòng tay của cô gái ấy hấp dẫn! Nếu ông nhìn không nhầm thì vòng tay này này là đồ vô giá– vài tỷ? Trăm triệu? Ông thật sự mê cái vòng tay.

Hannah gõ nhẹ lên bàn, mặt bàn bằng gỗ lim thượng đẳng nứt một chút.

Chủ cửa hàng run người, lập tức đem ánh mắt dời lên hai viên bảo thạch. Ông sao có thể quên, cô gái đối diện ông có thể đem tiền tới cho ông, nhưng cũng là ma nữ đó! Có thể dùng bài phá vỡ đá cẩm thạch đó! Nghĩ tới quầy bàn bằng đá cẩm thạc chưa đổi rồi nhìn mặt bàn bằng gỗ quý không ngừng gào trong lòng: Đáng chết, sao lại quên mất chứ! Cô ta làm gì mà tiểu thư quý tộc được! Cô ta là một cô gái mạnh mẽ! Là do tinh tinh nuôi lớn! Nếu không sao lực phá hoại lại mạnh như vậy!

Tay run rẩy cầm lấy viên bảo thạch, rồi lấy kính lúp quan sát.

Thấy đối phương đem lực chú ý đặt lên bảo thạch, Hannah nhìn vòng tay trên tay mình. Đây là vòng tay cô lấy được từ lữ đoàn Spider lúc tất cả mọi người đi di tích cũ – trong nhà cô có Kalluto tham gia lữ đoàn Spider này, có một lần nó bảo đi tới di tích hoàng tộc có lịch sử hơn ngàn năm, Hannah vì lo cho em trai nên cũng đi theo – lúc đó cô thấy cái vòng tay này, Chrollo cũng đồng ý cho cô, đồng thời cũng cho cô không ít châu báu. Cái di tích kiểu này thiếu gì không biết, chứ đống châu báu này tùy tiện lấy vài chỗ cũng đầy hai phòng rồi.

Sau một hồi quan sát cẩn thận, ông ta cũng ra giá.

“Một triệu rưỡi” Hannah lạnh lùng nhìn ông chủ, ông ta đổ mồ hôi lạnh “Ba viên lần trước bán lời cho cô không ít, hai viên này tốt hơn lần trước, như thế nào?”

“Hai triệu hai” Lập tức sửa lại.

“Được, chi phiếu” Hannah vừa lòng với cái giá này, lấy bánh ngọt trong dĩa nhét vào miệng, đợi đối phương lấy chi phiếu cho mình.

Sau khi đưa chi phiếu xong, ông chủ tự mình tiễn Hannah đi khỏi, trước khi đi thì hỏi cô “Có thể cho tôi biết, ngài lấy mấy viên bảo thạch này ở đâu không?”

Cô gái đang muốn rời đi dừng bước lại, nở nụ cười gian tà nói “Đào mộ mà ra!” Sau đó nghênh ngang bước đi, chả thèm quan tâm ông chủ đang sững người đằng sau.

Sau khi xe biến mất, ông chủ lau mồ hôi nói “Tôi muốn đi nghỉ ngơi, các cậu trông cửa hàng”

Đám công nhân trong tiệm nhìn nhau, không hiểu được cảm giác của ông chủ đang tiếp một vị khách đáng sợ. Thấy mọi người ngây ngơ nhìn nhau, đành mặc kệ.

Thật ra, Hannah cũng không nói dối mà, di tích chính là phần mộ mà!

Ở tiệm sách chọn không ít sách. Người bán hàng thấy cô như thấy thần tài, cười sáng chói. Bởi vì gần đây cô thấy người nhà Echizen rất quan tâm cô, cho nên mua không ít đồ cho họ, có lẽ là từ sau vụ áp phích, cô đã xem họ là một gia đình.

Cô cảm thấy tiền quá ít, nghĩ lại hình như cô còn có mấy cái thẻ tín dụng, tiền ở trong đó cũng vài ngàn triệu thì phải. Lúc đó chỉ mới gửi tiền vào chứ chưa kịp dùng đã phải làm không ít việc. Bây giờ có thể sử dụng, dĩ nhiên phải lấy ra mà dùng rồi.

Chạy tới nơi rút tiền, lấy từ trong túi ra mấy cái thẻ, mà việc đó cũng mất không ít thời gian – không cách nào khác, nhiều thứ ở trong đó lắm – cuối cùng cũng lấy được thẻ. Đây chính là cái thẻ mà lần trước cô bán bảo thạch được tiền rồi đi gửi đấy.

Cô đem bảo thạch lấy ra bỏ vào trong túi. Sau đó chậm rãi bỏ thẻ vào lỗ, vài giây sau trên màn hình hiện dòng chữ “Mời nhập mật khẩu”, cô chậm rãi đánh mật khẩu hôm trước đã chọn, sau đó trên màn hình hiện ra một đống ô vuông, cô chọn ô ghi “Rút tiền”. Vài giây sau cô lấy một đống tiền ra, sau đó nhìn tiền mà vui mừng gào lên. Lấy thẻ khỏi lỗ, cô bỏ vào trong túi, Hannah vui vẻ đi ra xe, cô muốn mua một ít bánh ngọt về chúc mừng, cô cũng có thể tự mình rút tiền này!

Chỉ là cô không ngờ, lúc nãy cô lấy tiền và mấy viên bảo thạch ra đã bị một nhóm lưu manh thấy. Bọn họ thấy một cô gái nhỏ yếu đuối, một thân một mình lại giàu có như vậy, dĩ nhiên nổi lên lòng tham, lại nhìn tới vòng tay của cô gái, dù không biết phẩm chất thế nào nhưng họ biết giá cũng không ít.

Thấy cô gái đi về phía gara, ba tên lưu manh cũng thương lượng, một tên chạy tới trước đó chặn cô gái lại, sau đó hai người kia một người ép lấy tiền, một người canh giữ. Chỉ cần nắm chặt thời gian, tốc chiến tốc thắng thì lần này lấy tiền không phải khó.

Sau một phút bị theo đuôi, Hannah cũng biết mình bị theo dõi. Có điều cô làm bộ như không biết gì, thong dong đi về phía bãi đỗ xe, cô muốn xem đám người kia muốn gì!

Một lúc sau, một tên lưu manh nghênh ngang đi tới, giống như hắn cũng đi cùng đường với cô vậy, cô cũng im lặng muốn xem đám người này muốn diễn xiếc gì. Đi không quá hai bước, hắn chặn cô lại, cô làm bộ sợ hãi xoay người lại, đằng sau cũng có người chặn, trong miệng còn uy hiếp nói “Ngoan ngoãn giao đồ quý giá ra đây!” Cũng có người lấy dao giấu trên người ra xoay xoay.

Vừa nhìn Hannah cũng biết, bọn họ chỉ lấy dao để uy hiếp, thật sự khiến cô thất vọng, cứ tưởng lấy súng ra chứ! [Lờo tác giả:… Cô nghĩ mình ở nơi nào?] Đưa tay day trán, hai tay chuẩn bị, Hannah còn định đùa giỡn với họ một chút, nhưng cảm thấy chán quá nên rút hai khẩu súng ra, bấm cò một cái, viên đạn bay ra dọa ba tên lưu manh sợ hãi. Đồng thời bên tai ba tên lưu manh truyền tới giọng nói lạnh lùng của cô gái “Các cậu vừa nói gì?”

Hannah xoay xoay súng lục, đáng yêu nghiêng đầu hỏi “Các cậu vừa nói gì thế?”

Một giây sau, ba tên lưu manh ném dao xuống, quỳ xuống đất khóc to “Nữ hiệp tha mạng! Là chúng tôi bị mù mắt! Chúng tôi không dám nữa! Không dám nữa!”

Thu lại khẩu súng, nhìn ba tên lưu manh đang quỳ dưới đất quát “Câm miệng!”Ba người im lặng. Sau đó bọn họ nghe thấy tiếng nói ác ma “Giao hết tiền ra!”

Ba người ngây dại, cái này, ai đang cướp ai vậy? Rõ ràng bọn họ là lưu manh, thế mà lại bị bóc lột! Ông trời không có đạo lý!

“Nhanh!” Hannah mất kiên nhẫn nói.

“Vâng, vâng, vâng” Vội vàng lấy hết những thứ giá trị trên người xuống, cung kính đưa ra “Đây ạ”

Lấy đồng tiền của ba tên lưu manh đếm, tổng cộng được năm vạn. Đem tiền bỏ vào túi, cô nói “Ba người các cậu làm tôi phí thời gian, số tiền này xem như phí tổn. Tuy rằng có chút ít ỏi, nhưng không sao. Các cậu có thể đi” Nói xong cũng không thèm quan tâm, quay người rời khỏi.

Đợi cô gái đi khỏi, bọn họ mới cảm thán “Thật sự khủng bố!”

“Đúng thế, tôi vẫn còn sợ!” Tên bất hạnh bị đạn xượt qua nói.

“Đi thôi, lần sau thấy cô ta thì đi đường khác. Bây giờ tiền cũng không có, tìm người khác đi!”

“Hả? Còn tìm sao?” Chưa hoàn hồn.

“Không phải ai cũng khủng bố như cô ta đâu” Một người nói.

Sau đó bọn họ dừng lại trước một áp phích thì mới biết: Người mà bọn họ cướp không được là một ngôi sao!

Trong nháy mắt, bọn họ hỗn loạn: Không lẽ bây giờ ngôi sao có thể mang theo súng để bảo vệ? Lúc nãy bọn họ thấy cô gái kia có thể lấy súng ra một cách tùy tiện, cứ nghĩ là tình nhân của mafia nào đó, không nghĩ tới….

Thế giới này điên cuồng tới mức không thể tưởng tượng được rồi.