Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi)

Chương 18




Sau khi Tương Phàm đi, Mạc Ngạn Thành lập tức kéo Tần Vị lên xe. Anh ta vốn định đưa Tần Vị đi bệnh viện, nhưng Tần Vị lại bảo về nhà, Mạc Ngạn Thành cũng đành phải đưa Tần Vị về. Mạc Ngạn Thành không biết nên nói với Tần Vị như thế nào, mà Tần Vị cũng chỉ yên lặng ngồi trên sô pha, ánh mắt trống rỗng cứ thế dán chặt vào tường, không biết đang suy nghĩ gì.

Hơn một tiếng sau, mẹ Tần Vị cũng vội vàng chạy đến: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao triển lãm vũ khí hôm nay lại bị phá rối thế? Với cả, sao lại phải đưa Tiểu Đỗ Tử về chỗ cô, Tần Vị đâu?”

Những câu hỏi dồn dập khiến Mạc Ngạn Thành vừa ra mở cửa cũng không biết trả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể thở dài, sau đó để cô Tần vào xem Tần Vị trước rồi nói sau. Mà vừa nhìn thấy khuôn mặt bầm dập của Tần Vị, cô Tần lập tức hoảng hốt, vứt túi xách xuống chạy đến trước mặt Tần Vị, thương tiếc nhìn khuôn mặt hắn.

“Rốt cuộc là có chuyện gì, sao đang yên đang lành lại bị đánh thành như vậy! Đã báo cảnh sát chưa?” Cô Tần vẫn chưa để ý đến vẻ mặt của Tần Vị, chỉ đau lòng con trai bị thương, sau đó nhìn về phía Mạc Ngạn Thành. Mạc Ngạn Thành ngẩn người, sau đó lắc đầu.

“Tần Vị, làm sao vậy, nói gì với mẹ đi chứ.” Mẹ Tần Vị rốt cuộc phát hiện ra điều không bình thường, dường như từ nãy đến giờ Tần Vị vẫn không nhìn mình, cũng không nghe mình nói chuyện, ngược lại giống như đang mất hồn vậy. Cô Tần cau mày, căng thẳng nhìn về phía Mạc Ngạn Thành: “Ngạn Thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Là chuyện của Quý Ngôn.” Mạc Ngạn Thành thở dài, sau đó nói.

Mẹ Tần Vị lập tức giật mình, sau đó cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Tần Vị, nỗi bất an kinh hoảng toát ra từ đáy mắt. Sau đó, bà nhìn về phía Mạc Ngạn Thành, giọng nói hơi run rẩy: “Là Quý Ngôn đánh?”

“Không phải, là bạn thời đại học của cậu ta và Vĩ Tử.” Mạc Ngạn Thành nhìn Tần Vị với ánh mắt phức tạp rối rắm, lắc lắc đầu.

“Mẹ, mẹ cũng biết Quý Ngôn.” Tần Vị đột nhiên lên tiếng, đường nhìn tập trung về phía cô Tần, mà cô Tần lập tức hốt hoảng né tránh ánh mắt hắn, cau mày không nói lời nào. Tần Vị đột nhiên nhận ra điều gì đó, cười lạnh một tiếng rồi nhìn về phía Mạc Ngạn Thành, sau đó lại cúi đầu: “Cũng đúng, Mạc Ngạn Thành còn biết, huống gì là mẹ.”

“Tần Vị, mẹ vẫn luôn muốn nói với con, chỉ là…” Cô Tần cau mày, vẻ mặt căng thẳng bất an: “Con đã kết hôn rồi có con, Quý Ngôn đã lâu lắm rồi không liên hệ với con, mẹ sợ thằng bé cũng đã lập gia đình, thế nên…”

“Vậy vì sao không trực tiếp nói cho con biết từ năm năm trước?” Tần Vị chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng và cay nghiệt.

“Đừng nhìn mẹ như vậy…” Bị ánh mắt lạnh như băng của Tần Vị đâm vào người, vành mắt mẹ Tần Vị lập tức đỏ lên, giọng nói nghẹn ngào. Bà luôn cảm thấy có lỗi với đứa trẻ kia, cũng sợ đến lúc Tần Vị nhớ lại sẽ hận mình. Trước đây ba mẹ Tần Vị vốn không tán thành Quý Ngôn và Tần Vị, dù sao Quý Ngôn cũng là đàn ông, hai thằng đàn ông ở với nhau thì còn ra thể thống gì? Nhưng Tần Vị vẫn cứ thích Quý Ngôn muốn chết, tỏ rõ thái độ rồi cãi cọ với ba hắn. Ba Tần Vị muốn Tần Vị đến thành phố Z tiếp quản một công ty chi nhánh, nhưng Tần Vị không chịu đi, cứ muốn ở lại với Quý Ngôn.

Sau đó Tần Vị vào quân đội hai năm, chính ba Tần Vị đã nói, nếu như sau hai năm không gặp mà Tần Vị và Quý Ngôn vẫn có thể ở bên nhau, ba Tần Vị sẽ đồng ý.

Nhưng không ngờ Tần Vị lại gặp tai nạn mất trí nhớ, hiển nhiên gia đình Tần Vị cũng sẽ không muốn cho Tần Vị nhớ lại Quý Ngôn, ngay cả Mạc Ngạn Thành cũng bị hạ lệnh bịt miệng, sau đó vội vàng đưa Tần Vị đến thành phố Z xa xôi, hoàn toàn cắt đứt liên lạc giữa hắn và Quý Ngôn.

Trước đây số điện thoại của Quý Ngôn cũng là do mẹ Tần Vị tự tìm thấy, cầu xin Quý Ngôn buông tha cho Tần Vị, hãy coi như chia tay không liên lạc nữa. Mẹ Tần Vị đúng là có lỗi với Quý Ngôn, nhưng thế thì đã sao?

Tần Vị đã sắp kết hôn, mình cũng sắp được làm bà nội, hơn nữa sự nghiệp của Tần Vị rốt cuộc đi lên quỹ đạo, dù có lỗi với Quý Ngôn đến thế nào đi chăng nữa, mẹ Tần Vị cũng chỉ hy vọng con trai mình có thể sống tốt.

“Con nhớ ra Quý Ngôn rồi sao? Là lỗi của mẹ, mẹ không nên lừa con. Nếu con vẫn thích Quý Ngôn, con hãy về với thằng bé đi. Mẹ đã nghĩ thoáng rồi, không phản đối nữa. Mẹ sẽ giúp con thuyết phục ba.” Cô Tần nói, vành mắt đỏ ửng, cẩn thận nhìn vẻ mặt Tần Vị: “Nếu như Quý Ngôn không đồng ý, mẹ đi xin lỗi Quý Ngôn có được không?”

Tần Vị chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đau khổ mà thê lương, cuối cùng nhắm chặt mắt lại như không thể nhìn tiếp nữa, chỉ nắm chặt tay không nói lời nào.

Quý Ngôn lẳng lặng đứng cạnh xem, cuối cùng không biết làm gì khác ngoài nhìn mẹ Tần Vị.

Thực ra mẹ Tần Vị rất tốt. Cho dù trước kia biết chuyện giữa Tần Vị và Quý Ngôn, bà cũng không nói nặng lời ngăn cản hai người, Quý Ngôn cũng cho rằng cô Tần đã chấp nhận.

Vì mỗi lần gặp Quý Ngôn, mẹ Tần Vị đều chào hỏi anh, còn có thể tán gẫu một chút về Tần Vị, hỏi anh Tần Vị sống thế nào. Thỉnh thoảng, cô Tần còn dặn cả Quý Ngôn hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, không nên quá chú tâm vào vẽ tranh mà quên ăn, v.v.

Nói cho cùng, mẹ Tần Vị không cần phải xin lỗi, dù với Tần Vị hay với Quý Ngôn. Dù sao chuyện này cũng là ngoài ý muốn, hơn nữa dù sao cô Tần cũng chỉ muốn tốt cho Tần Vị.

Mẹ Tần Vị rốt cuộc cũng nói ra điều mà từ lâu trước kia Tần Vị và Quý Ngôn muốn nghe, chỉ là… đã quá muộn.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Mạc Ngạn Thành cảnh giác nhìn ra cửa.

Dù thế nào, nghĩ cũng biết người quen của Tần Vị sẽ không đến vào giờ này. Chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến Mạc Ngạn Thành không thể nào không cảnh giác, chỉ e người đến là vì chuyện của Quý Ngôn.

“Con đi mở cửa.” Không đợi Mạc Ngạn Thành đi, Tần Vị đã đứng dậy đi về phía cửa.

“Vĩ Tử! Cậu mở cửa làm gì, bị đánh chưa đủ à!” Mạc Ngạn Thành kéo Tần Vị lại, anh ta có thể chắc chắn người ngoài cửa nhất định liên quan đến Quý Ngôn.

“Mạc Ngạn Thành, cậu cũng giấu tôi chuyện về Quý Ngôn.” Tần Vị dừng bước, quay đầu nhìn Mạc Ngạn Thành với ánh mắt lạnh lùng xa lạ, sau đó thô lỗ hất tay Mạc Ngạn Thành ra.

Mạc Ngạn Thành ngây ngẩn, đứng lặng tại chỗ nhìn bóng lưng Tần Vị.

Trong lúc bất chợt, hình như đã có gì đó không giống như trước nữa. Từ khi cái tên Quý Ngôn này được nhắc đến, đã định trước có một số việc không thể bù đắp lại.

Chuông cửa chỉ vang một tiếng, không biết là người ngoài cửa rất có kiên nhẫn, hay là người ngoài cửa biết chắc cửa nhất định sẽ được mở.

Mà khi Tần Vị mở cửa, đứng ngoài cửa là một người đàn ông mặc comple, vẻ mặt ung dung đến lạnh nhạt, trên gương mặt tuấn tú đeo một chiếc kính gọng đen, mà trong tay người nọ cầm một hộp carton rất to.

“Tôi là Quý Trạch, em trai Quý Ngôn.”

Chỉ một câu nói ngắn gọn rõ ràng, lại khiến cả ba người trong phòng đều bất ngờ.

Vào giây phút trông thấy Quý Trạch, Quý Ngôn không quá kinh ngạc. Anh chỉ cảm thấy bất đắc dĩ và đau khổ, quả nhiên Quý Trạch sẽ đến.

Quý Trạch vẫn giống y như trước, vẻ mặt lạnh lùng, như thể dù xảy ra chuyện gì cũng không thể khiến cậu em trai này để lộ ra biểu cảm rõ ràng gì. Không giống Quý Ngôn, Quý Trạch hoàn toàn không được di truyền tế bào nghệ thuật từ cha, trái lại lý trí đến quá thể, dù là lúc này gặp được Tần Vị, ánh mắt Quý Trạch vẫn không hề gợn sóng.

Quý Trạch không để ý đến vẻ mặt của những người khác, không hề trưng cầu sự đồng ý của người khác mà trực tiếp đi vào nhà Tần Vị, sau đó tự ý đặt thùng carton trong tay xuống bàn dài trong phòng khách, ánh mắt lại nán lại trên giá vẽ cạnh sô pha một giây.

“Ồ, là em trai Quý Ngôn à, mau ngồi đi.” Mặc dù chưa từng nghe nói Quý Ngôn có một người em trai, nhưng cô Tần vẫn nhanh chóng tiếp thu, vội vàng thay đổi biểu cảm trước đó thành tươi cười nhiệt tình. Bà nhìn Quý Trạch: “Quý Ngôn đâu, thằng bé không đi với cháu à?”

“Cô Tần còn chưa biết ạ?” Trên mặt Quý Trạch không có nét kinh ngạc, cũng không có nghi hoặc. Cậu ta chỉ lạnh nhạt như đang trần thuật sự thật, thản nhiên nhìn cô Tần.

“Anh cháu chết rồi.”

Con ngươi cô Tần chợt co lại, cả người run lên, không thể tin mà dùng hai tay che miệng.

Sau đó, bà hốt hoảng quay đầu nhìn về phía Tần Vị và Mạc Ngạn Thành. Mạc Ngạn Thành cau chặt mày không nói gì. Mà Tần Vị, hắn nhìn Quý Trạch chằm chằm, trong con ngươi là sự hung ác và nhiệt độ lạnh lẽo đến thấu xương.

“Tôi đến đây, đầu tiên là để gửi sếp Tần vé vào triển lãm tranh của anh tôi.” Quý Trạch không để ý đến ánh mắt của những người khác, lấy một tập vẽ thật dày từ trong hộp carton ra: “Vốn định gửi cho bạn bè của sếp Tần, nhưng như vậy thì phiền phức quá, trực tiếp giao hết cho sếp Tần thì hơn.”

“Khi còn sống, anh tôi có ít bạn, không có mấy ai quen đến tham dự triển lãm tranh. Nhưng sếp Tần có mạng lưới giao thiệp rộng rãi, hơn nữa dù sao cũng từng có tình cảm với anh trai tôi, giúp anh tôi tổ chức thành công buổi triển lãm này cũng không phải chuyện gì khó nhỉ.” Quý Trạch đặt vé lên bàn.

“Tương Phàm đã đánh Tần Vị một trận trước mặt bao nhiêu người ở buổi triển lãm vũ khí rồi, Quý Trạch, cậu còn muốn thế nào? Đến giờ Tần Vị vẫn không nhớ nổi Quý Ngôn, sao các người cứ muốn đổ cái chết của Quý Ngôn lên đầu Tần Vị?” Mạc Ngạn Thành giận dữ nhìn Quý Trạch, đôi tay nắm chặt, khí thế trong mắt khiến người khác phải e sợ. Nhưng hiển nhiên, Quý Trạch không phải là một trong số đó.

“Tôi chỉ đến đưa vài thứ mà thôi. À, mấy người sợ tôi đặt tranh Tần Vị ở triển lãm chứ gì.” Giọng Quý Trạch vẫn thản nhiên như thường, ngay cả biểu cảm cũng không có gì khác lạ: “Yên tâm đi, tôi không trưng bày tranh vẽ sếp Tần ngài ở triển lãm. Dù sao tôi cũng không muốn vết bẩn như sếp Tần phá hỏng triển lãm tranh của anh trai tôi.”

Quý Trạch nói, Tần Vị là vết bẩn trong cuộc đời Quý Ngôn.

“Nói đến đây, còn phải cảm ơn cô Tần.” Quý Trạch như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn người phụ nữ đến giờ vẫn còn kinh hãi không nói nên lời: “Nếu không phải anh cháu để lại chi phiếu mà năm năm trước cô Tần đưa anh ấy cho cháu, e rằng cháu cũng không có nhiều tiền để tổ chức triển lãm tranh ở thành phố Z cho anh cháu như vậy.”

Tần Vị và Mạc Ngạn Thành đồng thời ngẩn ra, sau đó kinh ngạc nhìn về phía cô Tần. Mà mẹ Tần Vị hốt hoảng nhìn đi nơi khác, không dám ngẩng đầu nhìn Tần Vị, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu chậm rãi rơi nước mắt.

“Còn hộp này… là món quà anh trai tôi dành tặng anh.” Quý Trạch giơ tay vuốt ve hộp carton trên bàn, lạnh nhạt nhìn Tần Vị, nhưng trong đôi mắt kia lại toát lên vẻ trào phúng và tàn nhẫn.

“Không, phải nói là… di vật.”