Khi Tôi Mười Bảy

Chương 35: Chương 35 : NHỮNG NGÀY SAU CÙNG




An Hiểu Thuyên khoác tay ba, đầu dựa vào vai ông, nũng nịu vài câu rồi đưa tay ra mở cổng. Ông An gật gật đầu, tay vỗ vỗ vào tay Thuyên, giống như lúc ông dắt tay nó vào nhà thờ vậy. Hiểu Thuyên nhìn ông cười, nhón người hôn tạm biệt ông
Ông An đưa tay lên vuốt mái tóc mềm mượt của con gái, rồi hôn lên trán Thuyên
Ngủ ngon tiểu Thuyên
Chúc ba ngủ ngon
Trời đã sẫm tối, đèn đường lần lượt được bật sáng, An Hiểu Thuyên dựa đầu vào cửa, lặng nhìn ba bước đi. Nhìn ánh đèn vàng nhạt, dáng ông lầm lũi bước đi, đôi chân chốc chốc lại hơi khựng lại, mái đầu nghiêng nghiêng chực ngoảnh lại, nhưng lại thôi
Thuyên đau lòng nhìn ông, tay bịt lấy miệng khi thấy đôi bờ vai rộng của ba thoáng chút rung. Ông bước thật chậm, nhưng không dừng lại. Bóng ông đổ dài trên mặt đường tĩnh mịch trông thật cô đơn. Thuyên bấu chặt tay vào cửa, cho đến mãi khi bóng ông khuất sau góc đường, nó mới thả người ngồi bệt xuống, tay ôm lấy ngực đầy đau đớn
Mẹ hãy nói đi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào??
Dương Khôi Thần bước đến trước mặt Mama Dương, hỏi đầy giận dữ, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời hắn to tiếng với mẹ như vậy
Mama Dương nhìn hắn, không phản ứng như mọi lần, chỉ lặng lẽ nhấp ngụm trà
Ta sẽ nói cho con biết khi nào con ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng
Joe..vợ của con, cô ấy…làm sao con có thể bình tĩnh được chứ
Trên người Dương Khôi Thần nồng nặc mùi rượu, hắn đã say, đến nỗi tất cả những tâm tư trong lòng đều không còn cất giấu được nữa. Mama Dương đứng lên, thương cảm nhìn con trai của mình, bà đã biết, nhất định sẽ có ngày này, nhưng chỉ không ngờ, lại đau đớn gấp ngàn lần tưởng tượng

Mama Dương nhớ lần đầu tiên gặp An Hiểu Thuyên, một cô bé có nụ cười tinh nghịch nhưng lại có đôi mắt thật buồn. Tuy biết tình trạng sức khỏe của Thuyên, nhưng thấy con trai đã thay đổi từ sau khi gặp nó, mọi đắn đo của bà đều tan biến. Bà những tưởng, một khi biết chuyện, Dương Khôi Thần chắc chắn sẽ làm ầm lên, nhưng không ngờ, hắn chỉ im lặng. Nhưng bà rất rõ cá tính của con trai mình, chuyện như thế này, hắn chắc chắn sẽ không giữ được trong lòng
Mama Dương nhấp thêm ngụm trà, từ tốn đem tất cả những gì bà An từng nói với bà kể lại cho Khôi Thần nghe. Từng câu từng chữ tựa như hàng vạn viên đá nặng, khiến cho đôi chân hắn càng lúc càng đứng không vững.
Sau khi nói ra tất cả, Mama Dương thở dài, bà đứng lên, tay nắm lấy vai Thần, dịu dàng
Mẹ biết chuyện này rất khó chấp nhận, nhưng con trai à, đừng oán giận cô bé đó
Khôi Thần đứng như trời trồng, hắn có cảm giác chưa bao giờ “say” như vậy, đầu óc quay cuồng nửa mê nửa tỉnh, cứ như toàn thân trong phút chốc bị rút hết năng lượng, Thần khuỵu gối xuống, tay nắm chặt
Đã biết hết rồi…tại sao..tại sao vẫn để cô ấy bước vào cuộc sống của con..tại sao..lại khiến con yêu cô ấy nhiều đến vậy…như thế, thật không công bằng
Khôi Thần nhớ rất rõ cảm giác lần đầu tiên khi An Hiểu Thuyên bước vào cuộc sống của hắn, nụ cười rạng rỡ khiến ọi thứ xung quanh hắn bỗng trở nên thật có ý nghĩa. Thần không còn coi việc đánh đàn là một điều cấm kị nữa vì cứ đều đặn mỗi cuối tuần là hắn lại bị bắt nghe Thuyên đàn. Khôi Thần nhớ những lúc bế Thuyên, hắn thường than lên than xuống cự nự này nọ và càu nhàu sao lại còn nặng hơn heo, nhưng bây giờ, nó gầy quá, gầy đến nỗi khiến hắn hoảng sợ. Không biết từ khi nào Thần sợ nhìn vào Thuyên, nhìn vào gương mặt xanh xao đang từng ngày mất đi sinh khí
Có phải…cô ấy đang rất đau không? Cô ấy…gầy quá mẹ à
Giọng nói như nghẹn lại, Khôi Thần cắn chặt lấy môi, Mama Dương nắn mạnh vào vai hắn
Về nhà đi con, hãy ở bên tiểu Thuyên, hãy làm tất cả những gì còn có thể
Dương Khôi Thần ra đến cửa chợt khựng lại, rất lâu sau, hắn mới hơi quay người lại, nói khẽ
Con rất nhớ nụ cười của cô ấy mẹ à

An Hiểu Thuyên ngồi trong phòng khách tối thui chỉ có duy nhất chiếc đèn bàn được bật. Nó ngồi trên ghế sopha, lấy trong túi ra một bức thư, là của mẹ gửi
Thuyên mở lá thư ra, một mùi hương quen thuộc nhanh chóng lan tỏa trong không gian, là loại mực mẹ vẫn hay dùng, cảm giác như mẹ đang ở cạnh vậy, từng dòng viết nắn nót thẳng hàng, nhưng con chữ hơi run, vài chỗ còn như bị ướt nước rồi khô lại
“Con yêu !
Mẹ viết cho con bức thư này vì mẹ không đủ dũng khí để đến gặp con, mong con hay hiểu ẹ. Ngay từ lúc con ra đời thì đã chịu sự bất công, mẹ lại chẳng thể làm gì được cho con, con có giận mẹ không? Có hận mẹ không khi suốt 17 năm qua con luôn phải sống trong lo sợ? Mẹ xin lỗi, thật sự xin lỗi. Không bảo vệ được cho chính đứa con của mình, chính là thất bại lớn nhất của một người mẹ. Phải chi thời gian là một món đồ chơi, thì mẹ nguyện làm một đứa trẻ nhõng nhẽo, la hét thật to, khóc đến hết nước mắt để mua cho được, nhưng..
Khoảnh khắc nghe vị bác sĩ nói con mamg trong người một trái tim yếu ớt, mẹ đã tin. Nhưng ông ta đã sai rồi, con có trái tim mạnh mẽ hơn bất kì ai, mạnh mẽ đến nỗi, đôi lúc mẹ quên mất, thực ra hằng đêm con vẫn phải chịu những cơn đau do trái tim đó gây ra
Nếu có thể, kiếp sau con hãy lại làm con của mẹ nhé, để mẹ lại được có cơ hội chăm sóc yêu thương con, để mẹ có thể làm tròn bổn phận của một người mẹ, để mẹ có thể cho con 71 năm thay vì 17 năm ngắn ngủi
Thực ra trong lòng mẹ, đến giờ phút này, vẫn không ngừng có một tia hi vọng, rằng tất cả chuyện này, sẽ qua thôi, rằng sinh nhật năm sau của mẹ, vẫn có thể được thưởng thức món cari do con nấu, ngay lúc này mẹ vẫn cảm thấy vị cari trong miệng, cay, cay đến rơi cả nước mắt con à
Không biết tại sao mắt mẹ bỗng mờ quá, nên có lẽ phải dừng ở đây thôi. Con đi ngủ sớm đi, đừng thức coi phim nữa
Mẹ luôn và sẽ mãi ở bên con
Tết này ba mẹ không thể về, mẹ sẽ chờ điện thoại chúc mừng của con…mẹ sẽ đợi
Mẹ yêu con, yêu con nhiều lắm
….cám ơn con

Mẹ.”
An Hiểu Thuyên dựa lưng vào ghế, khép hờ đôi mắt nghĩ đến hình dáng mẹ ngồi trên bàn, đôi tay tì mạnh lên cây viết máy, chốc chốc lại khựng lại do cơn xúc động. Đôi mắt thi thoảng nhíu lại vì mỏi…và vì nước mắt rơi
Con cũng yêu mẹ
Thuyên thì thầm khi đưa lá thư lên môi, những kỉ niệm ngày xưa lại ùa về. Nhưng thực sự thì, An Hiểu Thuyên không nhớ kỉ niệm nào với mẹ cả, vì phần lớn thời gian nó đều dành cho những việc khác, dành cho những điều mới mẻ, những trò chơi hấp dẫn, dành cho những món ăn mới lạ hơn, nên vô tình quên mất thời gian dành ẹ, dành cho buổi cơm đạm bạc mẹ nấu ở nhà. Điều duy nhất khiến Thuyên nhớ về mẹ chính là những câu chúc ngủ ngon, những khi đó, đôi mắt mẹ rơm rớm, bàn tay bà nắm chặt lấy tay nó và vài lần nó còn bắt gặp bà đang khóc. Số nước mắt mẹ đã khóc có lẽ còn nhiều hơn gấp 10 lần cuộc đời của An Hiểu Thuyên. Rốt cuộc có thực sự nó đã sống trọn vẹn từng phút giây trong cuộc đời mình, đã thực sự làm được những gì, khi mà ra đi chỉ để lại cho những người nó yêu thương những kỉ niệm đầy nước mắt
Cạch
Có tiếng mở cổng, Hiểu Thuyên giật mình, giấu vội lá thư vào túi và với tay tắt cái đèn bàn
Tiếng chìa khóa leng keng va vào nhau, sau đó là tiếng bước chân nặng nề đi vào nhà
Chồng?
Thuyên cất tiếng hỏi nhưng không nhận được câu trả lời. Cố mở to mắt nhìn, nó chỉ thấy một dáng người đứng lặng đang nhìn về phía nó. Trong vài phút, không một âm thanh nào được phát ra, mãi sau, thân ảnh kia mới chầm chậm di chuyển về phía Thuyên nhưng đến một khoảng cách nhất định, Dương Khôi Thần dừng lại
Hiểu Thuyên nhíu mày, đưa tay toan bật đèn
Sao vậy..
Nhanh như chớp, Khôi Thần đưa tay chặn lại
Đừng bật đèn
Thuyên khó hiểu nhìn chồng, ở khoảng cách gần, nó mới nghe được hơi thở gấp gáp của hắn, thân người thì lạnh băng

Đã xảy ra chuyện gì?
Thuyên đưa tay chạm vào khuôn mặt chồng, lo lắng hỏi. Dương Khôi Thần vẫn im lặng không đáp
Người hắn chợt rung, An Hiểu Thuyên giật mình, nó vừa cảm nhận thấy một giọt nước mắt. Thuyên cắn chặt môi, dịu dàng vòng tay kéo Thần ôm vào lòng.
Hắn để yên, gục đầu vào ngực vợ, nghe rất rõ tiếng tim đập
Trái tim này đập một cách mạnh mẽ như vậy, không lẽ tùy lúc nào cũng có thể ngừng đập hay sao
Người con gái này tồn tại xung quanh hắn như một điều dĩ nhiên, như Trái Đất luôn quanh xung quanh Mặt Trời, như không khí mà hắn hít thở hàng ngày nhưng lại có thể dễ dàng biến mất như một làn gió thoảng
Bất giác, Khôi Thần lại siết chặt vợ hơn
An Hiểu Thuyên cảm thấy rất rõ cơ thể chồng run lên, phần áo bên ngực phải ướt đẫm. Nó lấy tay xoa lấy mái tóc nâu rối, đau lòng nhìn hắn đang gục đầu trong lòng nó
Dương Khôi Thần cao ngạo với vẻ ngoài bất cần trong phút chốc biến mất, như một hiệp sĩ cởi bỏ bộ giáp, trở thành một con người bình thường biết đau đớn khi biết sắp mất đi người con gái mình yêu
Anh sẽ đi cùng em…đến bất kì con đường nào em chọn
Khôi Thần bất chợt lên tiếng, đầu vẫn gục trên ngực Thuyên. Nước mắt nó trào ra, đôi tay ôm siết lấy hắn hơn, tựa như một lời cảm ơn, cũng như một lời xin lỗi
Trong không gian tối đen như mực, chỉ nghe rõ tiếng thở đều đều của nhau, khái niệm không gian và thời gian dường như biến mất. An Hiểu Thuyên và Dương Khôi Thần không quan tâm bây giờ là lúc nào, ở đây là đâu, chỉ cần biết, giây phút này, họ đang ở bên nhau, cảm nhận được nhịp đập của đối phương, là thời khắc quý báu nhất trong cuộc đời của họ, là khoảnh khắc tình yêu hiện hữu mạnh mẽ hơn bao giờ hết