Khi Tôi Xem Trộm Nhật Ký Kim Chủ

Chương 2: Chúng ta chung giường thế nào




Tôi thật sự cảm nhận chuyện sống chung với Trương Trạng rốt cuộc là như thế nào từ khi tôi và anh ta bắt đầu ngủ chung giường.

Tôi có một tật là chắc chắn không thể ngủ chung với người khác trên cùng một cái giường, đương nhiên, chuyện này là do bản thân tôi, mẹ tôi nói rằng lúc ngủ tôi chẳng khác gì muốn lôi kéo khắp nơi thiên mã hành không, nói chung là tương đối bất kham, hơn nữa tôi cũng thường mất ngủ, người khác chỉ cần động một cái là trong tai tôi sẽ khuếch vang gấp mười lần, cho nên sau khi tôi và Trương Trạng lăn giường xong, tôi sẽ là người phụ trách việc xử lý trải ga giường, cũng bởi vì tổng giám đốc Trương tính khí trẻ con lần nào tắm xong là cũng nằm úp sấp ngủ li bì luôn.

Được rồi, phải kể nguyên do vì sao tôi với Trương Trạng lại đến nông nỗi ngủ chung trên một cái giường. Ngày ấy, cuối thu khí trời mát mẻ, trong lúc Trương Trạng phá làng phá xóm đưa ra ý kiến muốn xem một bộ phim kinh dị trong một ngày rất dỗi bình thường. Ở đây thì phải giải thích thêm là sao tự dưng Trương Trạng lại rảnh rỗi như thế, bởi vì sau khi tôi lây cảm mạo cho Trương Trạng thì bản thân khỏi hết trong vòng hai ngày như kỳ tích, còn Trương Trạng thì phải ở công ty sống dở chết dở cả một tuần, nội tâm tôi đương nhiên cảm thấy hổ thẹn, vì vậy tôi bưng trà rót nước khom gối đấm lưng, tranh thủ cho Trương Trạng hưởng thụ đãi ngộ y như Chúa đất. Bất quá, sau này Trương Trạng từng nói, hồi đó quả thật là sống một ngày như thể một năm, từ sáng sớm đã bị tôi vực dậy, tôi còn đè anh ta ra đấm đấm bóp bóp, khiến cho cái thứ ảm đạm của anh ta bị sờ đến độ thi thoảng còn có phản ứng...Đúng, đây chính là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến chuyện Trương Trạng muốn xem phim với tôi ――anh ta muốn tìm chuyện để ổn định tôi.



Thật ra tùy tiện chọn một bộ phim gì cũng có thể ổn định tôi a, tôi đành trơ mắt nhìn Trương Trạng chọn a chọn a, cuối cùng chọn "Chiêu hồn", mà vào thời khắc mấu chốt sao có thể không hoảng sợ, tôi dồn khí đan điền, lâm nguy không loạn nhắm tịt hai mắt lại...Nếu như xem phim trên vi tính, tua tua thì tôi còn có thể hold được, thế nhưng do lúc trước tôi vì theo đuổi việc chơi game tốc độ cao nên nâng cấp toàn bộ bộ dàn thành một cái rạp chiếu phim gia đình, vì theo đuổi âm thanh cực hạn tôi còn trùng tu lại cả căn phòng, dẫn đến hiện tại dù tôi đang có năng lượng ở mức cao nhất đồng thời nhắm tịt mắt lại thì vẫn cảm thấy cả người rơi vào trạng thái kỳ quái....

"Chiêu hồn" kể về cái gì thì giờ tôi cũng quên hết mất rồi, tôi chỉ nhớ lúc xem xong tôi còn rất bình tĩnh, còn cùng Trương Trạng chúc nhau ngủ ngon nữa, sau đó tôi chôn đầu dưới gối, định đi ngủ luôn cho đỡ sợ, đến lúc ý thức nhập nhằng, tôi lại nghe thấy tiếng y hệt tiếng móng tay cào xuống sàn nhà, cả căn phòng không hề có một tia ánh sáng, tôi vẫn nhớ kĩ chuyện lúc ấy tôi bị dọa phát ngốc, sững ra một hồi lâu rồi mới nhớ ra phải hô hấp.

Tuy rằng tôi biết đa phần là do tôi thần hồn nát thần tính, nhưng tôi căn bản không thể khống chế nổi hiện lên vài giả thuyết trong đầu a, ví dụ như:

Tôi có nên bật đèn lên hay không đây, vạn nhất đèn thì chẳng bật được mà tôi lại mò phải một bàn tay lạnh lẽo trắng ởn thì làm sao bây giờ?

Tôi có nên lấy điện thoại ra chiếu sáng một chút hay không đây, vạn nhất vừa bật lên thì rọi ngay vào một khuôn mặt trắng bệnh oán thì làm sao bây giờ?

Nghĩ như vậy nên tôi càng cảm thấy trong bóng tối có một sinh vật không biết tên đang dõi theo mình, cái tiếng cào sàn nhà có thể là do nó đang bò về phía tôi...

Lúc đó bày ra trước mắt tôi chỉ có hai lựa chọn: Thứ nhất là thực sự có một lực lượng siêu nhiên nào đó tồn tại, trước tất cả các điềm gở này, tôi chỉ có thể nhận lấy tất cả dằn vặt rồi chết; thứ hai là tiếng móng tay cào sàn nhà chỉ là ảo giác do sàn nhà nứt, thế nhưng tối nay tôi xác định là khỏi ngủ luôn rồi, tôi có thể tâm trí kiện toàn vượt qua đêm nay không mới là vấn đề đáng lưu tâm.

Không, vẫn còn lựa chọn thứ ba! Tôi nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cần tôi có dũng khí dùng tất cả sức lực bình sinh nhảy về phía cửa chạy sang gian phòng cách vách, dù sao hai người cùng chịu ác ý vũ trụ cũng tốt hơn là tôi tự chịu đựng một mình.

Vốn tôi vẫn còn đang do dự, dù sao tôi làm sao có thể cho Trương Trạng biết con người thật của tôi thế nào được, hình tượng anh tuấn cao lớn của tôi có khả năng sẽ sụp đổ trong nháy mắt, thế nhưng sau khi tiếng cào sàn nhà lại vang lên một lần nữa, tôi quyết đoán kịp thời, bật điện thoại lên vừa chạy vừa hét như người tiền sử vọt đến phòng của Trương Trạng.

Nếu như muốn bình chọn thời khắc đẹp đẽ nhất của Trương Trạng trong năm, cái cảnh tôi nhìn thấy lúc vọt vào đảm bảo sẽ lọt vào top 10, ánh sáng đèn vàng chiếu lên cả khuôn mặt, Trương Trạng cúi đầu đang viết cái gì đó, thấy tôi hoảng loạn kinh hoảng chạy vào thì anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, thân thiết nháy mắt mấy cái với tôi hỏi rằng làm sao thế, có phải lại nhìn thấy gián không?

Khụ, lịch sử liên quan đến con gián tôi cũng không muốn nhắc lại, tôi chỉ có thể nói rằng tôi không sợ con gián xấu xí mà chỉ sợ con gián biết bay.

Khi đó tôi bị sắc đẹp chấn động nên không nghe thấy ý trêu ghẹo trong lời nói của Trương Trạng, tôi tiến đến bổ nhào đến Trương Trạng đã cho tôi vô hạn dũng khí, đồng thời nghiêm túc nói cho anh ta biết rằng phòng tôi có ma.

Trương Trạng cư nhiên không cười, mà cũng nghiêm túc nghe tôi miêu tả con ma, vừa nghe vừa gật đầu, dáng vẻ như thể đối đầu với đại địch, tôi lúc đó thật sự muốn yêu anh ta, đẹp trai như vậy lại biết chăm sóc như thế thì một thằng đàn ông tự tôn như tôi biết đào đâu ra.

Mà sau khi nghe xong, Trương Trạng đã không còn là Trương Trạng mà tôi yêu nữa, bởi vì anh ta nhanh chóng xổ một tràng phân tích với tôi rằng đấy tuyệt đối là hiện tượng sàn nhà nứt do tuổi tác của căn nhà cũng như nhiệt độ độ ẩm hiện tại, đã thế còn muốn lôi kéo tôi dùng khoa học phân tích sâu hơn chứ đừng mê tín nữa....

Cơ mà trong hệ thống phim ma bao giờ cũng có một nhóm bạn, bất kể và vai chính hay vai phụ đều kiên định tôn thờ chủ nghĩa duy vật, quy tắc đặt ra là tuyệt đối không nên chạy đông chạy tây táy máy thứ gì, cũng không nên tùy tiện mở TV hay radio, quan trọng nhất là ――  tuyệt đối không được đi linh tinh.

Tôi đương nhiên là sống chết ôm lấy cái đùi lớn Trương Trạng, thà chết chứ không rời khỏi giường của anh ta.

Trương Trạng thấy tôi không chịu đi thì bất đắc dĩ thở dài một hơi nói bằng không tôi vào phòng anh nhìn nhé.

Tôi sống chết lắc đầu nói kể cả anh ta có bình an trở về thì tôi cũng không có cách nào phán đoán xem anh có phải ma ngụy trang muốn chờ thời cơ để lấy mạng tôi hay không, nói chung là tôi và anh ta nhất định không nên rời gian phòng này dù chỉ nửa bước.

Trương Trạng nghe xong những lời này của tôi, rốt cuộc cũng lộ ra cái biểu tình có phải đầu óc anh có vấn đề hay không.

Giằng co một hồi Trương Trạng bất đắc dĩ khuất phục, anh ta thở dài hỏi tôi chẳng lẽ muốn ngủ chung giường với anh ta hay sao?

Tôi khi đó suy nghĩ một hồi, cảm thấy nằm dưới đất cũng chẳng phải quyết định sáng suốt gì, bởi vì tôi sợ nhìn thấy một đôi mắt đỏ lòm đang nhìn mình chằm chằm dưới gầm giường....

Vì thế tôi ưỡn cái mặt già nua, thề với trời là nếu như tôi ngủ chung giường với anh ta thì tuyệt đối sẽ không cướp chăn không ngáy ngủ, cố gắng khiến cho mức độ tồn tại giảm xuống thấp nhất.

Trương Trạng nghe thấy câu này của tôi thì chẳng hiểu sao lại cười, cất bút giấy trên giường đi, lôi một cái gối đầu từ trong tủ quần áo ra ném cho tôi và nói: "Nếu như anh bị cảm thì đừng có trách tôi."

Tôi nói tôi không sợ cảm, trong cơ thể nhất định có kháng thể, không sợ không sợ.

Trước khi ngủ, Trương Trạng hỏi tôi có phải Song Ngư hay không. Tuy rằng chẳng hiểu sao Trương Trạng lại tin vào mười hai chòm sao, cái mà chẳng hề phù hợp với họa phong của anh ta chút nào nhưng tôi vẫn trả lời thành thật rằng tôi là Xử Nữ.

Trương Trạng lại cười.

Tôi: "..." Chẳng lẽ Xử Nữ thì không được có mấy thành phần bại hoại sao?

Một đêm kinh hồn cũng không kết thúc qua loa như thế, tôi nằm trên giường ngẩn người một hồi lâu, thật vất vả mới dời được trạng thái mẫn cảm không sao ngủ được, tôi lại cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo ướt át dán lên thắt lưng tôi, tôi giật phắt mình kinh sợ ngồi dậy, đương nhiên là Trương Trạng cũng bị tôi đánh thức.

Bây giờ nghĩ lại thì tôi cảm thấy trước đây tôi nghĩ Trương Trạng cao lãnh không có tình người đúng thật là quá lời, anh ta bị tôi đánh thức mà cư nhiên không lấy làm tức giận, cứ thế mơ mơ màng màng dụi mắt, sau đó đánh ngáp một cái rồi tròng một cái gì đó lên cổ tôi, tôi sờ sờ, ngay lập tức phát hiện đó là miếng ngọc bài nhỏ mà Trương Trạng hay đeo, quả nhiên một giây sau tôi nghe thấy Trương Trạng nói rằng: "Nghe nói từng khai quang, anh...Ai, cũng tại tôi, lẽ ra không nên rủ anh xem cái đó." Nói rồi vỗ vỗ bả vai tôi xoay người làm dáng muốn ngủ. Tôi nắm miếng ngọc bài sửng sốt một hồi lâu, tôi không biết nó có lai lịch gì nhưng ắt hẳn là rất quan trọng với Trương Trạng, nếu không thì anh ta đã không đeo nó suốt ngày, mang theo tâm tình khó có thể giải thích tôi đè lên lưng Trương Trạng hỏi anh ta xem sao tay lại lạnh và đổ mồ hôi như thế, có phải phát sốt rồi không.

Trương Trạng dùng cái giọng mũi đáng yêu của anh ta nói rằng thể trạng của anh ta là thế, tối nào nhiệt độ cũng hạ thấp, không sốt đâu.

Tôi dán mặt vào mặt anh ta thử nhiệt độ, cảm giác hoàn toàn bình thường, đúng là có thấp hơn nhiệt độ của tôi một chút, lúc đó tôi còn muốn hỏi Trương Trạng xem có phải hư thận rồi không, bất quá chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, tôi cũng chỉ có thể kéo Trương Trạng đã thiu thiu ngủ vào trong lòng mình, vốn nếu trong lòng tôi mà có người sống thì tôi chắc chắn không ngủ được, nhưng lúc đó tôi bất tri bất giác lại ngủ mất, hơn nữa Sadako và Kayako* cũng không thấy đến bái phỏng tôi.

*Một bộ phim ma nổi tiếng, do mình sợ nên mình không down hình hay dẫn link gì đâu 7w7

Nghĩ tới đây, tôi bỗng nhiên lưu ý đến sao ngày đó không biết Trương Trạng nghĩ về tôi thế nào, tuy rằng tôi không biết đến sự tồn tại của nhật ký nhưng lúc tôi thất kinh chạy vào phòng anh ta, chắc hẳn lúc đó anh ta đang viết nhật ký.

Vậy hẳn là ngày 15 tháng 10 đi, hình như là sau Quốc khánh, tôi nhanh chóng lật nhật ký, cuối cùng cũng tìm được: "Bị cảm, khó chịu", bên dưới có một hàng chữ "Vừa nãy xem phim, tên nhiều lông sợ đến độ rụng cả lông ha ha ha ha."

Tôi đại khái gặp phải một tên kim chủ giả cao lãnh đi.