Khiêm Vương Sát Phi

Chương 39: 37: Minh tôn, Ngục chủ




Edit: BạchBeta: ๖ۣۜVy ๖ۣۜVyTiểu nhị nhiệt tình dẫn mấy người Thanh Y chuẩn bị lên lầu thì bên ngoài truyền đến một giọng nữ: “Tiểu nhị nhanh chuẩn bị cho chúng ta ba gian phòng thượng hạng! Nhanh chút.”

“Ách… Này…” Tiểu nhị có chút khó xử nhìn về phía chưởng quầy, “Ba vị khách quan này vừa đặt ba phòng rồi, cho nên bây giờ chúng ta chỉ còn lại một phòng.”

“Cái gì?! Chỉ còn một phòng?! Ngươi muốn chúng ta ở như thế nào? Ta mặc kệ, ngươi! Ngươi chắc là chưởng quầy nơi này? Ngươi giải quyết việc này cho chúng ta!” Nữ tử mặc một thân hồng y xinh đẹp nghe chỉ còn lại một gian phòng liền chỉ vào trung niên nam nhân mập mạp trong quầy thể hiện bản tính tiểu thư càn quấy nói.

“Tiểu nhị, dẫn đường.” Thanh Y lạnh lùng ra tiếng. Nơi này rất ầm ĩ, chủ tử thật vất vả mới ngủ, bị loại nữ tử này đánh thức rất không đáng.

Chưởng quầy đang cảm thấy khó khăn nghe được thanh âm Thanh Y, sau khi nhìn nhìn các nàng liếc mắt một cái không khỏi trước mắt sáng ngời, đối với hai nam một nữ mới tiến vào mặc y phục thượng đẳng nói: “Nếu không các vị cùng này vài vị đây thương lượng để các nàng chừa lại một gian phòng?” Dù sao các nàng cũng là ba người, hai nữ ngủ cùng nhau cũng không sao, cứ như vậy vài vị khách nhân này cũng sẽ không đi rồi, bạc a, trăm ngàn lần đừng bay đi mà.

“Này! Các ngươi để lại một gian phòng cho chúng ta, chúng ta ra giá gấp đôi cho các ngươi.” Nữ tử đã quen được cha mẹ sủng ái như là ở nhà mình kiêu căng mở miệng nói với Thanh Y. Nhìn Thanh Y từ trên xuống dưới, sau khi nhìn đến dung nhan giảo mĩ của Thanh Y liền ghen tị không thôi, lớn lên đẹp không phải nàng sai nhưng nàng khiến cho Phong ca ca chú ý chính là sai lầm của nàng rồi. Nàng vừa mới rất rõ ràng thấy được tầm mắt Phong ca ca dừng lại trong chốc lát ở trên người nàng.

Chờ mãi thấy Thanh Y cũng không để ý nàng, trong lòng hồng y nữ tử lại càng giận dữ, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ tức giận, muốn phát tác với Thanh Y: “Ngươi…”

“Kiều Kiều! Không được vô lễ!” nam tử áo lam anh tuấn bên cạnh nàng nhìn thấy nàng chuẩn bị bộc phát tính tình đại tiểu thư lập tức ra tiếng quát mắng.

“Muội…” Bị huynh trưởng quát lớn hồng y nữ tử vừa định nói chút gì nhưng nhìn đến ánh mắt cảnh cáo của hắn liền không cam lòng ngậm miệng.

Thấy nàng im lặng, nam tử nhìn về phía Thanh Y, nét mặt anh tuấn biểu lộ một chút tươi cười xin lỗi, giọng nói thuần hậu tràn ra trong miệng: “Thỉnh vị cô nương này tha thứ xá muội vô lễ, tại hạ Liễu gia bảo – Liễu Chính, đây là xá muội Liễu Kiều Kiều, đây là bằng hữu tại hạ Trác Phong. Gia muội từ nhỏ đã bị gia phụ gia mẫu làm hư, không hiểu chuyện, thỉnh các vị thứ lỗi, đừng để trong lòng.”

“Không có gì.” Thanh Y lạnh lùng nói ra, mà lão nhân ở một bên đông nhìn một cái tây nhìn một cái hoàn toàn đặt mình ra ngoài.

“Đa tạ cô nương, tại hạ có thể thỉnh cô nương để lại một gian phòng cho chúng ta được không? Hiện tại sắc trời đã tối muộn, chúng ta cũng bởi vì nhà trọ khác đều đã chật cứng người mới tới đây, thỉnh các vị giúp đỡ.” Vẻ mặt Liễu Chính thành khẩn nhìn về phía Thanh Y.

“Đúng vậy đúng vậy! Rất nhiều người đều là vì Đại hội võ lâm mà đến, các nhà trọ ở đây đương nhiên đều đã chật người!” Chưởng quầy ở một bên gật đầu nói.

“Ưmm… Thật ồn ào.” Thanh âm buồn ngủ nỉ non ở trước ngực Thanh Y vang lên.

“Ai nha, ngươi rốt cục cũng tỉnh?” Vốn dĩ lão nhân còn đang nhìn chung quanh nghe được thanh âm của nàng ánh mắt liền sáng lên lập tức đi tới.

“Chuyện gì?”

“Không có việc gì, chủ tử, có người muốn chúng ta để lại một gian phòng.”

“… Nga, vậy Thanh Y, đêm nay ngươi ngủ cùng ta đi, ăn cơm thì gọi ta.” Trầm mặc trong chốc lát, cái giọng buồn ngủ của Vân Khinh lại thản nhiên truyền đến.

“Được. Chúng ta để lại một gian phòng cho bọn hắn, dẫn đường.” Thanh Y lãnh đạm nói.

“Được được được! Tiểu nhị còn không mau mang các vị khách quan tới phòng của bọn họ phòng! Còn thất thần cái gì!” Chưởng quầy nghe được Thanh Y phân phó lập tức gật đầu, như vậy là tốt nhất, tốt nhất rồi, bạc sẽ không chạy mất nha. Chưởng quầy cười đến vô cùng sáng lạn vội vàng kêu tiểu nhị còn ngây ngốc đứng đó.

“Ai! Hảo hảo, được rồi! Các vị khách quan mời đi theo ta, trên lầu thỉnh…” Tiểu nhị nghe được chưởng quầy nhà mình phân phó vội vàng gật đầu trả lời, tiếp đón vài vị lên lầu.

“Đa tạ cô nương.”

“Ai nha, như thế nào lại ngủ? Bồi lão nhân ta giải buồn đi! Nếu thật sự không được vậy ngươi để Tiểu Kim chơi với ta cũng có thể a, còn không thì …” Lão nhân lầm bầm trong miệng đuổi theo Thanh Y.

“Ca! Ca xem xem các nàng là có thái độ gì?! Một cái…” Nhìn thấy đám người Thanh Y đi rồi, Liễu Kiều Kiều ngậm một bụng hỏa lại xông ra cáo tráng với huynh trưởng.

“Đủ rồi! Kiều Kiều, đừng náo loạn! Nơi này không phải Liễu gia bảo để muội hồ nháo, nếu không phải các nàng hảo tâm nhường lại một gian phòng, chúng ta nói không chừng sẽ phải qua đêm bên ngoài đấy.” Liễu Chính trách cứ Liễu Kiều Kiều xong liền cũng không quay đầu lại mà trực tiếp theo đi lên.

“Liễu cô nương đừng nóng giận, Chính huynh nói cũng có đạo lý, chạy một ngày đường cũng đã mệt nhọc vẫn nên trở về phòng hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Huyền y nam tử ở một bên hòa khí khuyên nhủ, sau đó liền đuổi kịp bạn tốt.

Liễu Kiều Kiều nhìn bọn họ lên lầu, phẫn nộ chà chà chân, nổi giận đùng đùng theo đi lên, trong lòng càng thêm chán ghét Thanh Y. Đều là nàng ta làm hại nàng bị huynh trưởng mắng, đều là nàng ta làm hại nàng bị xấu mặt ở trước mặt Phong ca ca, về sau đừng để cho nàng đụng tới, nếu không nàng liền … Hừ!

……

Trên Thanh Sơn lúc đó, một toà sơn trang sừng sững, khí thế nguy nga, nơi này là nơi các môn các phái đến tham gia Đại hội võ lâm. Trước đại môn uy nghiêm to lớn sắp xếp hai võ giả trang phục đệ tử đứng ở nơi đó nghênh đón võ lâm nhân sĩ các môn phái.

“Không quyền phái, Không chưởng môn đến!” Người trước cửa tiếp nhận thiệp mời của người tới, sau đó lớn tiếng báo lên.

“Liễu gia bảo, Liễu thiếu chủ đến!”

“Chưởng môn phái Nga Mi đến!”

“Chưởng môn phái Võ Đang đến!”

“……” Người đến tham gia Đại hội võ lâm nối liền không dứt tiến vào đại sảnh rộng mở trong Minh Kiếm sơn trang, cùng nhau hàn huyên tâm tình, không biết cũng tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm vài câu, trong lúc nhất thời tiếng người ồn ào, rất náo nhiệt.

“U Minh cung, Minh tôn đến!” Lời này vừa nói ra, trong đại sảnh vốn vô cùng huyên náo nhất thời trở nên lặng ngắt như tờ, im lặng ngay cả một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Mọi người quay đầu hướng cửa nhìn lại, chỉ thấy người tới trên mặt đeo mặt nạ màu bạc, mặt trên có khắc hoa mạn đà la nở rộ xinh đẹp mà quỷ dị, thấy không rõ dung mạo, chỉ lộ ra đường cong khuôn mặt cực đẹp, bạc môi gợi cảm mê người ôm lấy một chút tươi cười tùy ý, quần áo màu đen, trường bào đỏ sậm tương biên bao bọc lấy dáng người thon dài, trên người tràn ngập hơi thở mê muội tà mị, làm cho người ta kính sợ đồng thời lại nhịn không được dụ hoặc muốn trầm luân.

Bên cạnh hắn tử y nam tử cũng đồng dạng vĩ đại, khuôn mặt tuấn tú, môi vi câu, cả người tản ra một cỗ khí chất tà mị, phía sau còn đi theo hai nam tử cũng đeo mặt nạ.

“Ngục Cung, Ngục chủ đến!” Ngay tại lúc mọi người lặng im không biết nên nói cái gì, thông báo lại một lần làm cho mọi người ồn ào lên.

Ngục chủ này rốt cuộc là thần thánh như thế nào a? Không chỉ không có người gặp qua gương mặt thật của ‘hắn’, mà thực lực Ngục Cung còn tương xứng với U Minh cung? Trong đại sảnh có chút xôn xao, một đám đều nhìn về phía cửa, tò mò không ngớt đối với vị Ngục chủ chưa bao giờ lộ diện này.

Tĩnh, tĩnh đến hô hấp cũng thật cẩn thận! Tĩnh, tĩnh ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe được rõ ràng! Một đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn nam tử áo trắng kia đang chầm chậm từ cửa đi tới.