Khiến Em Gả Cho Anh

Chương 46-2




Thời điểm Khanh Nhượng Nhượng tức giận Lục Phóng, việc cô hay làm nhất là đăng nhập game Vui Vẻ, cô tạo một tài khoản, kêu là Lục Phóng, cô cả ngày đem anh đi làm nô lệ cho lão Hắc đầu cơ trục lợi, hoặc là cho anh đi chui bồn cầu, lau giày, giặt quần áo, nhốt vào phòng tối, chẳng khác ở rể cho Phù Dùng tỷ.

Khanh Nhượng Nhượng gần đây bởi vì tâm hồn tịch mịch, cho nên đăng nhập game Vui Vẻ hơi nhiều, quan trọng nhất là, có người cùng giúp cô lấy lại tinh thần, mỗi lần Khanh Nhường Nhường muốn xem ai đã trộm trang trại của mình đều phát hiên, "Không Nhượng đã trộm 20 con chim trời, Không Nhượng đã trộm 20 quả cà dại, Không Nhượng đã trộm. . ."

Toàn trộm mấy thứ đắt tiền của cô, hơn nữa mỗi lần đều là một người tới trộm. Này cũng thôi đi, thậm chí ngay cả gấu trúc bảo bối của cô cũng không tha, gà mẹ đẻ được ít trứng hắn cũng để ý. Khanh Nhượng Nhượng rất buồn bực, khả năng toán học của cô không tốt, cho nên rất ít khi cô tính toán rõ ràng đồ của cô đến bao giờ có thể thu hoạch.

Đáng giận nhất là, chỉ cần xe của cô đến trước “Không Nhượng”, chính xác thời điểm thu hoạch, có lẽ đã tích được 7200 đồng rồi. Mỗi một lần như vậy, Khanh Nhượng Nhượng luôn luôn bị "Không Nhượng" tới trước cướp mất, để cho tên “Không Nhượng” đáng chết kia kiếm tiền. Khanh Nhượng Nhượng rất tức giận.

Cô cảm thấy Lục Phóng được sinh ra để tới chọc tức cô.

Khanh Nhượng Nhượng sau khi bày ra bữa tối mà Lục Phóng gọi đến, không ngừng đâm chọc, tức giận đã thuận hơn nhiều, chỉ là lúc tối, tử thủ cổ áo không chịu lên giường.

Lục Phóng nhìn động tác của Khanh Nhượng Nhượng, đùa cợt cười cười, "Không phải cho anh là thần tiên, đao kiếm không chết chứ?"

"Haha." Khanh Nhượng Nhượng giả cười một tiếng, mới đem chăn quấn chặt lấy người sau đó nằm xuống.

“Điều hòa của em bị sao thế, Khanh Nhượng Nhượng?" Lục Phóng sau khi tắm xong đi ra ngoài, hơi bị lạnh.

"Hỏng rồi." Khanh Nhượng Nhượng tức giận nói, không thấy cô giữa mùa đông đắp ba cái chăn đây sao.

"Em không mau mua cái mới?" Lục Phóng kinh ngạc vì sự keo kiệt của Khanh Nhượng Nhượng.

Khanh Nhượng Nhượng mặc kệ anh, bởi vì trong lòng cô còn có một ước mơ to lớn, chỉ là vẫn chưa tới lúc nói.

"Vậy anh về phòng sát vách ngủ." Lục Phóng hiển nhiên không có ý định cùng Khanh Nhượng Nhượng chịu khổ.

Khanh Nhượng Nhượng nhìn bóng lưng của Lục Phóng nghĩ, cô có cần thiết phải tự làm khổ mình như vậy không nếu như cô quyết định phải đi theo Lục Phóng vạn kiếp bất phục. Khanh Nhượng Nhượng sau khi cẩn thận suy nghĩ, rất quả quyết ôm lấy gối đầu của mình, đi theo sau lưng Lục Phóng.

Lục Phóng xoay người ngăn lại ở cửa phòng, "Em đi theo làm gì, không phải sợ anh bưởi tối có mưu đồ bất chính sao?" Lục Phóng dừng một chút, hạ thấp giọng: "Hoặc là em đang khích lệ anh phạm tội?"

Khanh Nhượng Nhượng ngay cả đầu ngón chân cũng bắt đầu đỏ, may nhờ anh hắt hơi mới cứu mạng của cô, Lục Phóng không gây khó dễ cho cô nữa, ôm lấy cô, đặt trên giường của anh.

Khanh Nhượng Nhượng trên dưới gõ gõ, đoán chừng là hàng hiệu, ngủ thật thoải mái, có máy điều hòa ấm áp hơn nhiều. Cô thấy Lục Phóng ngồi ở trước máy tính, hỏi "Anh không ngủ sao?"

"Em ngủ trước đi, anh còn chút công việc." Lục Phóng quay đầu lại.

Khanh Nhượng Nhượng "Nha" một tiếng, nhớ tới anh trước kia mỗi lần đều cùng cô ngủ, trước khi ngủ còn phải xoa bóp cho cô, hiện tại tất cả đều tỉnh lược.

Hai giờ sáng, Khanh Nhượng Nhượng chợt tỉnh lại, nhìn thấy Lục Phóng vẫn còn ngồi trước máy tính, cô lặng lẽ đi đến, định thần nhìn lại, sau đó giận dữ, "Anh trộm đồ của tôi!"

Lục Phóng chợt quay đầu lại, "Đã tỉnh rồi hả ?"

"Anh chính là ‘ Không Nhượng’!" Khanh NhượngNhượng quả thực rất tức giận.

Lục Phóng từ chối cho ý kiến, vẫn còn tiếp tục thao tác, đó chính là cửa hàng của Khanh Nhượng Nhượng, điểm kích chính là "Đánh cô ấy."

Trên màn hình rất nhanh chạy một hàng chữ, "Vì phạt cô ấy quỳ đánh giày, bạn đã tốn 50 đồng mua từ chợ đen 《cho phép làm nhục cực kỳ tàn ác 》."

"Cho phép làm nhục cực kỳ tàn ác, có chút ý tứ." Lục Phóng cười.

"Anh nghĩ rằng tôi không thể sao?" Khanh Nhượng Nhượng muốn đẩy Lục Phóng ra, đăng nhập tài khoản của mình. Chỉ tiếc sức lực không đủ, ngược lại bị anh chế trụ.

"Em đã tỉnh, nếu anh mua được giấy chứng nhận, có phải hay không có thể. . . Ừ. . ."

Lỗ tai Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu nóng lên.

Những ngày kế tiếp, mặc dù mỗi ngày Khanh Nhượng Nhượng luôn được Lục Phóng "Ưu ái" , nhưng có vài thứ cô sâu sắc cảm nhận được đã thay đổi. Mặc dù tất cả giống như lại trở về ngày trước, nhưng Lục Phóng không còn để tâm như trước kia, cơm tối có thể giải quyết ở bên ngoài thì giải quyết, hơn nữa rất ít cùng cô ăn cơm, càng không cần nói đến chuyện nấu cơm.

Không còn cảnh hẹn ở trạm xe buýt, mỗi lần gọi điện đều nhắn cô về nhà trước, anh có thể trễ một chút, có lúc tới rạng sáng, thậm chí không trở về nhà.

Bất quá hôm nay là ngoại lệ, "Ngày mai Thước Lâm kết hôn, xong việc cùng anh đi chọn một bộ quần áo." Lục Phóng đột nhiên điện thoại tới.

"Ừ." Khanh Nhượng Nhượng cúp điện thoại, có chút không vui, lại nói không ra tại sao, có lẽ do Lục Phóng để ý quá mức đến hôn lễ của Thước Lâm mới khiến cô trở nên như vậy.

Lục Phóng dẫn Khanh Nhượng Nhượng vào một cửa hàng cực kỳ xa hoa, nhân viên bán hàng nhanh chóng giới thiệu các mẫu mã cho Khanh Nhượng Nhượng lựa chọn.

"Lục tiên sinh, vị tiểu thư này chưa từng gặp qua?" Bà chủ tự mình ra ngoài chào đón.

"Là vị hôn thê của tôi." Lục Phóng cười cười.

"Ah, tôi còn tưởng rằng là Thước tiểu thư, nhiều năm như vậy. . ." Chủ cửa hàng hiển nhiên ý thức được mình nói sai, vội vàng im tiếng.

Khanh Nhượng Nhượng làm bộ như không nghe thấy gì, lúc này nụ cười chính là vũ khí lớn nhất.

"Tôi mang Nhượng Nhượng đến chọn lễ phục, mai là hôn lễ của Thước Lâm." Đối với câu lỡ miệng của chị ta, Lục Phóng không chút phật lòng.

"Tốt, thật không nghĩ tới Thước tiểu thư muốn kết hôn." Bà chủ xin lỗi cười cười, giống như có chút đồng tình với Lục Phóng.

Nhân viên bưng nước trắng tới, Khanh Nhượng Nhượng vừa nhìn cũng biết Lục Phóng đoán chừng là khách quen ở đây, bằng không bình thường thì cửa hàng loại này cũng phục vụ cà phê, hiếm khi dùng nước trắng chiêu đãi khách. Sau khi bà chủ tự mình chọn lễ phục giúp cô xong, Khanh Nhượng Nhượng mới có cơ hội ở riêng với bà chủ.

"Lục Phóng thường xuyên đến đây sao?" Khanh Nhượng Nhượng không nhịn được liền hỏi.

"Cũng không phải, trước kia Lục tổng thường bồi Thước Lâm tiểu thư tới đây, sau lại có một đoạn thời gian không tới. A, cô đừng hiểu lầm, cái miệng của tôi." Bà ta cố ý nhắc chuyện quá khứ, lại không chịu trả lời Khanh Nhượng Nhượng thêm bất cứ vấn đề gì.

Khanh Nhượng Nhượng cuối cùng đã chọn dạ phục màu xanh quét đất, thanh lịch đơn giản, cô có chút thấp thỏm đi ra, hỏi ý kiến Lục Phóng, "Có thể không?"

Lục Phóng chỉ liếc một cái, "Em thích là tốt rồi." Anh giống như không để ý chút nào.

Buổi tối tâm tình của Lục Phóng hết sức không tốt, Khanh Nhượng Nhượng cũng không dám nói chuyện, cả buổi tối anh không chủ động bắt chuyện nhiều, tự nhiên cũng không có hành động thân thiết.

Hôm sau, thời điểm Khanh Nhượng Nhượng ở trong phòng trang điểm của Thước Lâm, tự đáy lòng thốt lên một câu, "Cô thật xinh đẹp." Thước Lâm vốn xinh đẹp, vóc người cao gầy, được lụa trắng tôn lên, càng giống như công chú Châu âu thời Trung cổ. Khanh Nhượng Nhượng suy đoán, "Cô dâu mà Lục Phóng muốn có phải hay không nên đẹp như thế."

Sau khi Lục Phóng bỏ lại Khanh Nhượng Nhượng ở giáo đường, anh liền biến mất không thấy bóng dáng. Người ở đây cô không quen một ai, theo bản năng liền đi tìm Lục Phóng khắp nơi.

Cuối cùng ở một góc sân nhỏ, Khanh Nhượng Nhượng bắt gặp cảnh tượng Lục Phóng đang hôn Thước Lâm. Khanh Nhượng Nhượng tự thuyết phục bản thân, Lục Phóng đang cùng Thước Lâm diễn trò, vì muốn khiên cô ghen tỵ, đáng tiếc hai người kia hoàn toàn không nhìn thấy cô.

Khanh Nhượng Nhượng sững sờ nhìn Thước Lâm mặt đầy nước mắt chạy qua, ánh mắt ngạc nhiên cùng áy náy. Sau đó nhìn Lục Phóng, anh không hề muốn giải thích, chỉ nói: "Hôn lễ sắp bắt đầu, đi thôi."

Lục Phóng đưa tay hướng Khanh Nhượng Nhượng, mà Khanh Nhượng Nhượng cũng đặt tay vào lòng bàn tay anh, tựa như cái gì cô cũng chưa thấy. Khanh Nhượng Nhượng đột nhiên cảm thấy vai diễn của cô rất lúng túng, giống như Lục Phóng nguyện ý cùng cô kết hôn, đó chính là ơn huệ to lớn rồi, mọi người ai cũng cho là như vậy, thậm chí bao gồm chính cô. Mà đối với loại cục diện này, cô lại cảm thấy mình không có quyền hỏi tới, cô đúng là một vị hôn thê gượng gạo.

Khanh Nhượng Nhượng nhìn Thước Lâm cùng Nghiêm Lễ ở trước thần linh nói lời hẹn ước, cũng không hiểu vì sao một khắc trước còn cùng Lục Phóng ôm hôn, giờ lại có thể cùng một người đàn ông khác nói lời thề son sắt. Có lẽ, hôn nhân cũng không phải thần thánh như vậy.

Trong lúc tiệc cưới đang diễn ra, Khanh Nhượng Nhượng vô tình nhìn thấy Lục Phóng ra ngoài hút thuốc đựa vào hiểu biết của Khanh Nhượng Nhượng, Lục Phóng luôn không thích những đồ có mùi nặng, tỷ như rượu thuốc lá. Rượu anh thỉnh thoảng còn uống..., nhưng là khói thuốc tuyệt ít đụng, nhưng không biết vì sao hôm nay ở nơi này hút thuốc, xem ra anh đang rất đau lòng.

Khanh Nhượng Nhượng không thể thiếp tục nhìn nữa, vừa quay đầu liền nhìn thấy mẹ của Lục Phóng."Lục phu nhân."

"Còn gọi Lục phu nhân? Nhượng Nhượng, con nên gọi là mẹ mới đúng. Thật xin lỗi, ngày con và Lục Phóng công khai, mẹ và cha nó đi nghỉ phép rồi, chưa kịp chúc mừng hai con." Mẹ của Lục Phóng vẫn nhiệt tình như trước.

"Cuối tuần này về nhà ăn cơm đi, có được không?"

"Ách, phải xem thời gian của Lục Phóng thế nào nữa ạ." Khanh Nhượng Nhượng không có quyền giúp anh đồng ý bất cứ chuyện gì.

"Con đồng ý không phải là nó cũng đồng ý sao?" Bà Lục hiển nhiên là không hiểu sự khó xử của Khanh Nhượng Nhượng.

Khanh Nhượng Nhượng chỉ có thể cười khổ, "Vậy để con hỏi anh ấy một câu."

"Nhượng Nhượng, đàn ông nhà họ Lục không được quá cưng chiều, con không thẻ cứ nghe theo Lục Phóng, quyết định như vậy đi, chủ nhật về nhà, mẹ nấu ăn ngon cho con."

Buổi tối Khanh Nhượng Nhượng ngồi xe Lục Phóng về nhà, không thể không nói, "Lục phu nhân nói chủ nhật này chúng ta về nhà anh ăn cơm."

"Lục phu nhân, em không phải là nên đổi cách gọi rồi sao?" Khuôn mặt Lục Phóng lạnh lẽo. Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy có chỗ không đúng, trước kia Lục Phóng lạnh lùng xa cách, nhưng chưa bao giờ nhìn cô lạnh lẽo như vậy, lần “hòa hảo” này, mặt anh luôn rét lạnh như vậy.

Khanh Nhượng Nhượng không trả lời, Lục Phóng chợt ngừng xe, nụ hôn cường ngạnh của anh đặt lên đôi môi của Khanh Nhượng Nhượng, cô mới lĩnh ngộ được tại sao chị Quả Quả lại miêu tả đôi môi lạnh lẽo của anh, nụ hôn không chút cảm tình lạnh như băng. Khanh Nhượng Nhượng rất muốn hét lên, không muốn anh hôn Thước Lâm rồi giờ lại tổn thương cô. Nhưng ý nghĩ ghen tỵ ấy khiến cô nhận thua, đánh mất lòng cho anh, Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy thật thất bại. Cho nên yên lặng tiếp nhận.

Lục Phóng giương mắt nhìn Khanh Nhượng Nhượng một chút, cười cười, không biết là giễu cợt cô, hay là giễu cợt chính mình."Chủ nhật, tốt, anh sẽ sắp xếp thời gian."

Cuối tuần, Khanh Nhượng Nhượng nhận được tin tốt hiếm có trong cuộc đời của cô, cô trúng tuyển học viện thiết kế Paris. Đây là lần cô đi học bổ túc ở Paris đăng ký, chuyên ngành thiết kế đá quý, chỉ là không biết có được nhận hay không.

Người đầu tiên mà Khanh Nhượng Nhượng muốn chia sẻ tin này là Lục Phóng, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không ổn, có lẽ nói với ai cũng đèu không ổn, cô thậm chí cũng không biết có nên đi học hay không, nếu cô muốn cùng Lục Phóng kết hôn.

Chủ nhật, một mình Khanh Nhượng Nhượng trở về nhà họ Lục, bởi vì anh có việc đột xuất phải xử lý.

Khanh Nhượng Nhượng chưa từng nghĩ tới nhà họ Lục sẽ ở trung tâm thành phố, hơn nữa còn là nơi yên tĩnh giữa thành phố ồn ào này, vừa vặn giáp bờ đông hồ Cẩm Hối nổi tiếng. Nơi này vốn là tấc đất tấc vàng, bốn phía nhà cao tầng mọc lên như nấm, nhà anh lại ở ngay chỗ này xây dựng căn nhà mang đậm phong cách cổ xưa.

Lúc Khanh Nhượng Nhượng bước chân vào lối vào "Y Lục viện", nhất thời có cảm giác như không giant hay đổi, giống như lạc vào khu vườn của cư sĩ ẩn dật. Bước qua cửa vào vườn do khóm trúc khom lại tạo thành, phía sau cũng là con đường trúc xanh biếc, nhìn thấy vòm cổng có kiến trúc cổ, bên trên có ghi bốn chữ "Đạm Yên Sơ Vũ"*. Phía bên trái dẫn nước từ hồ Cẩm Hối tạo thành dòng nước xanh, hồ phía sau xuất phát từ học giả nổi tiếng Chi Điệp Sơn, bốn phía phủ kiến vườn hoa, Khanh Nhượng Nhượng hoa hết mắt giống như nhà quê lên thành phố .

* Đạm Yên Sơ Vũ: nghĩa là mây mỏng, mưa lất phất

“Nhượng Nhượng, sao Lục Phóng không về với con?" Lục phu nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt Khanh Nhượng Nhượng.

"Anh ấy có việc bận, đến muộn một chút, nói chúng ta không cần chờ." Khanh Nhượng Nhượng cũng oán hận Lục Phóng để cô một mình gặp cha mẹ anh, đây còn là lần gặp mặt chính thức đầu tiên.

"Đứa nhỏ này thiệt là, giống ba nó một dạng, ba nó lúc còn trẻ cũng điên cuồng vì công việc." Lục Phu nhân giúp Lục Phóng giải thích.

Khanh Nhượng Nhượng cùng mẹ của Lục Phóng cũng tương đối quen thuộc, bởi vì Lục phu nhân rất nhiệt tình, nhưng đối với ba của Lục Phóng vẫn có chút thấp thỏm."Bác Lục." Lục Phóng rất giống ba, xem chừng khí chất quý tộc cổ điển của Lục Phóng là kế thừa từ ba của anh, lạnh nhạt xa cách giống nhau. Không biết mẹ của anh làm thế nào thu phục hai người đàn ông này .

"Ngồi đi." Ba của Lục Phóng rất ít nói, bữa ăn tối cơ bản đều là Lục phu nhân nói chuyện, Khanh Nhượng Nhượng quả thực không nắm bắt được ý tứ của ông ấy đối với mình thế nào.

"Nhượng Nhượng, ngày mai có muốn cùng chúng ta đi làm từ thiện, ba của Lục Phóng có quyên một khoản để xây dựng công viên cho bọn trẻ, chúng ta cùng đi giúp một tay?" Mẹ của Lục Phóng rất hưng phấn.

Khanh Nhượng Nhượng không thể không gật đầu.

Bữa tối kết thúc, Lục Phóng mới tới, anh hôn lên trán mẹ một cái, “Con tới trễ." Sau đó ngồi xuống bên cạnh Khanh Nhượng Nhượng, không nói thêm bất cứ điều gì, loại này thái độ này không chút nào muốn giới thiệu Khanh Nhượng Nhượng với ba mẹ, không nói với ba mẹ anh rất vừa ý cô, dĩ nhiên là lại càng không giống như là muốn cùng cô kết hôn, Khanh Nhượng Nhượng không hiểu ý tứ của Lục Phóng.

Điều này cũng làm cho mẹ của Lục Phóng rất lung túng. Nói nhỏ với Khanh Nhượng Nhượng, "Các con đây là thế nào, cãi nhau sao?"

"Không có a." Khanh Nhượng Nhượng cũng rất buồn bực.

"Mẹ cảm thấy Lục Phóng rất kỳ quái?" Mẹ Lục cũng rất nhạy cảm.

"Vẫn tốt mà." Khanh Nhượng Nhượng trả lời qua loa, cô thật không muốn nhắc tới Thước Lâm, có câu nói thế này, tình nguyện cao ngạo mốc meo, cũng không nguyện hèn mọn yêu. Khanh Nhượng Nhượng cũng không muốn đi ghen tỵ, cũng không muốn cầu thứ không phải của cô, dĩ nhiên là sẽ không hèn mọn đi hỏi thăm cùng thử dò xét cái gì.

Lúc gần đi, mẹ Lục còn tặng Khanh Nhượng Nhượng một ánh mắt lo lắng.

"Rất xin lỗi hôm nay không thể đi cùng em, ở chung với ba mẹ anh cũng tốt chứ?"

"Rất tốt." Khanh Nhượng Nhượng cũng không có cảm xúc trả lời câu hỏi của anh.

"Em tặng bọn họ quà gì sao?" Lục Phóng bỗng nhiên lại hỏi.

Khanh Nhượng Nhượng suy nghĩ một chút, cô vốn nghĩ nên mua quà tặng họ, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Lục Phóng chợt nói có việc không thể đi, Khanh Nhượng Nhượng lập tức nhớ lại chút chuyện không vui, cảm giác anh cũng không có thật sự thừa nhận, sao cô phải nghiêm túc chứ, cửa “Y Lục viện” này chưa chắc cô đã bước vào."Không có."

Cuộc nói chuyện giữa hai người đến đây coi nhu kết thúc. Khanh Nhượng Nhượng vốn cho là mình cùng anh chiến tranh lạnh không rõ lý do, từ lúc Thước Lâm kết hôn, cả người anh liền có cái gì đó không đúng, cho nên hiển nhiên bọn họ cũng không thân mật.

Nhưng sao có thể lường trước được, suy nghĩ và thân thể của người đàn ông này có thể bất đồng, buổi tối Lục Phóng vẫn nhiệt tình như vậy.