Khiết Phích

Chương 9: Ác mộng




Tiêu Đồng phải ở bệnh viện thêm một đêm để theo dõi, vốn dĩ Cảnh Hành cũng muốn ở lại với nàng, nhưng hai ngày nay Tiêu Đồng đã gây cho cô quá nhiều phiền phức, cảm thấy có lỗi nên kiên trì không cho cô ở lại. Thêm nữa Cảnh Hành mới từ Paris trở về, kỳ thực cũng rất bận, đang có mười mấy kênh truyền thông muốn phỏng vấn Tiêu Đồng, Cảnh Hành thay Tiêu Đồng sắp xếp lịch trình làm việc, viết bản thảo, thêm một núi việc lớn nhỏ khác, Tiêu Đồng đã kiên quyết như vậy, Cảnh Hành đành chiều theo ý nàng, hơn mười giờ tối quay về.

Tiêu Đồng một thân một mình nằm trong bệnh viện, đây là phòng bệnh cao cấp, rộng rãi nhưng trống trải, nhìn thấy cành cây đung đưa ngoài cửa sổ cũng làm nàng sợ hãi. Nàng vừa nhắm mắt liền rơi vào ác mộng, không dám ngủ, đến hơn mười hai giờ, cuối cùng không nhịn được gọi điện thoại cho Du Khinh Hàn.

Dù cho Du Khinh Hàn có mắng nàng, mỉa mai nàng, có thể nghe được giọng nói của Du Khinh Hàn, Tiêu Đồng ít nhất có thể yên tâm một chút.

Đáng tiếc điện thoại Du Khinh Hàn vẫn tắt máy, một chút nhớ nhung cũng không dành cho nàng.

Tiêu Đồng nằm một đêm trên giường bệnh, cũng suy nghĩ một đêm, hai tay siết lấy chăn, một giây cũng không dám nhắm mắt lại. Không có Du Khinh Hàn, chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ thấy một trời ác mộng.

Không có Tiêu Đồng ở đây, ngày tháng của Du Khinh Hàn cũng không tốt lắm, trong phòng khách bên phải một mảnh, bên trái một mảnh đều là linh kiện điện thoại của cô rơi nát, vương vãi chướng mắt. Du Khinh Hàn không thể tiếp tục chờ đợi được nữa, trong phòng một chút nước nóng cũng không có, cả ngày Du Khinh Hàn không được ăn gì, bụng đói cồn cào.

Cô tức giận chính mình, không tin không có Tiêu Đồng mình không thể sống nổi, mở tủ lạnh tìm nguyên liệu chuẩn bị làm cơm, lúc cắt thịt luống cuống thế nào lại cắt vào tay của mình. Vất vả cắt xong, cho vào xào, nhưng dầu quá nóng, nước trên thịt còn chưa kịp khô, sau khi cho vào dầu bắn tung toé, có vài giọt văng lên mu bàn tay cô. Tay cô vốn trắng trẻo mịn màng do được chăm sóc tốt, phút chốc đỏ lên một mảng, lửa lại quá cao, chỉ sau một lát thịt cháy đen thui. Du Khinh Hàn nhìn thấy hết muốn ăn, tắt bếp ném đũa chạy ra, tới cửa bếp tiện tay đóng cửa lại, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mắt không thấy tâm không phiền.

Không có cơm ăn, không thể làm gì khác là gọi thức ăn ngoài, nhìn trên app rất hấp dẫn, ai ngờ khi giao tới mới biết hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ. Du Khinh Hàn một chút cũng không muốn ăn, vứt chiếc đũa cùng hộp cơm lên khay trà phòng khách, tắm rửa sạch sẽ vùi đầu trên giường. Nhà Tiêu Đồng bị cô phá đến không còn hình thù gì, chỉ còn một phòng ngủ là sạch sẽ, không phải như vậy Du Khinh Hàn cũng không có cách nào ngủ.

Du Khinh Hàn nằm trên giường, âm thầm oán hận Tiêu Đồng, oán hận Tiêu Đồng quá thâm độc, bỏ ra mười mấy năm, nuôi mình thành phế vật không có cô ta thì không sống nổi.

Tiêu Đồng thức trắng một đêm ở bệnh viện, vừa rạng sáng ngày thứ hai liền làm thủ tục xuất viện, Cảnh Hành cũng không kịp đến đón nàng đã về nhà. Vừa vào cửa nàng liền giật mình, trên khay trà là hộp thức ăn nhanh bóng mỡ, chiếc đũa dây bẩn ra khay trà bằng thuỷ tinh, trên đất văng lung tung những thứ gì không rõ. Khi đi Tiêu Đồng phải cẩn thận đặt từng bước, lại nhìn đến nhà bếp, tí nữa thì ngất đi, đây còn có thể gọi là nhà bếp sao? Chính xác là hiện trường phá hoại thu nhỏ, đá cẩm thạch trên kệ bếp bị vấy mỡ lấm tấm, trong chảo là hai thứ đen thùi lùi gì đó không xác định.

Tiêu Đồng tưởng rằng có trộm vào nhà, đang định báo cảnh sát. Du Khinh Hàn nghe thấy tiếng động bên ngoài, rời giường, mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy Tiêu Đồng đang điềm tĩnh ngồi trên sofa gọi điện thoại.

"Khinh Hàn?" Tiêu Đồng vừa nhìn thấy Du Khinh Hàn, vui sướng vứt điện thoại sang một bên, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Du Khinh Hàn, thiếu điều viết lên mặt hai chữ hưng phấn, "Hàn về rồi? Sao không nói với em một tiếng? Hàn đói bụng không? Đúng rồi, trong nhà không còn gì ăn, để em làm chút thức ăn..."

"Tối qua cô đi đâu?" Du Khinh Hàn mặt lạnh hỏi.

"Em? Tối hôm qua em..."

"Cô giấu tôi ra ngoài chơi đùa với ai? Tiêu Đồng cô không biết tôi có bệnh sạch sẽ à? Cô còn chê mình chưa đủ bẩn sao? Một lần còn chưa đủ đúng không? Hả? Còn muốn có lần thứ hai? Cô muốn chia tay thì cứ nói thẳng đi!"

"Em không có, em không có..." một câu chia tay của Du Khinh Hàn là lưỡi dao xoáy vào tim Tiêu Đồng, nàng liên tục lắc đầu, mất đi khả năng ngôn ngữ, chỉ biết gấp gáp nói không có.

Lại nữa rồi, lần nào cũng giả bộ đáng thương, Du Khinh Hàn tức giận một cước đá bàn trà trượt đến góc tường, "Vậy cô nói xem cô đi đâu? Người tối qua nghe điện thoại là ai?"

"Cô ấy là... Cô ấy là..." bệnh dạ dày của Tiêu Đồng chưa khỏi hoàn toàn, cơ thể vẫn còn yếu, gấp gáp nên quên cả thở, lảo đảo đi về phía sô pha liên tục ho khan, ho đến chảy cả nước mắt, cuối cùng tựa lên ghế kịch liệt thở dốc. Du Khinh Hàn khoanh tay trước ngực đứng tựa cửa phòng ngủ lạnh lùng xem, chờ nàng bình ổn lại, mới trào phúng cười, "Tiêu Đồng, một khổ nhục kế dùng đến mười năm, cô không mệt sao?"

Mệt mỏi à, đương nhiên mệt. Tiêu Đồng nghiêng người ngồi trên sofa thở dốc, vất vả ổn định lại cơ thể, cả người vô lực, gắng gượng không ngã xuống. Nàng nhìn vào gương mặt lạnh lẽo của Du Khinh Hàn, đột nhiên cảm thấy nhiều năm kiên trì của mình hoàn toàn vô nghĩa.

Cô còn chê mình chưa đủ bẩn sao. . Hãy tìm đọc trang chính ở # trùmtru yện. CO M #

Tiêu Đồng thở hổn hển mấy hơi, đột nhiên vai run lên, bật cười.

Thì ra trong lòng Du Khinh Hàn, từ lâu mình đã quá dơ bẩn, ngay lúc này đây, Tiêu Đồng thật sự cảm thấy, hy vọng nàng và Du Khinh Hàn có thể trở lại lúc ban đầu, từ rất lâu đã trở thành ước vọng xa vời.

"Tối hôm qua em ở trong bệnh viện." Tiêu Đồng chống sofa ngồi dậy, vuốt lại tóc của mình, để bản thân không quá chật vật, "Người nghe điện thoại tối qua là quản lý của em, em từng nhắc đến nhưng chắc Hàn quên rồi."

Mắt Du Khinh Hàn hơi giật, "Cô bị bệnh? Bệnh gì?"

"Loét dạ dày cấp tính, đây là sổ khám bệnh." Tiêu Đồng mang một đống biên lai trong túi xách đưa cho Du Khinh Hàn.

Du Khinh Hàn nhìn kỹ một lần, mới tin Tiêu Đồng nói thật, tay cầm sổ khám bệnh của nàng, không biết nói gì mới tốt, chờ đến nửa ngày, mới không được tự nhiên đi tới bên cạnh Tiêu Đồng, từ từ ngồi xuống, ngữ khí cũng dịu dàng không ít, "Em bị bệnh sao lại không điện thoại cho tôi?"

Tiêu Đồng nhìn cô một cái, nhàn nhạt cười nói: "Gọi, lúc đó Hàn còn đang bận đã vội vã cúp máy rồi."

Khi đó mình còn đang ở trong phòng tắm, đau không kêu được một tiếng, từng gọi điện thoại cho Du Khinh Hàn, chỉ là bị cô không kiên nhẫn cúp máy.

Tiêu Đồng còn nhiều thứ chưa kịp nói, Tiêu Đồng muốn nói với Khinh Hàn nàng thật sự rất đau, nàng muốn nói Khinh Hàn, về nhà được không, không có Hàn, em sợ lắm, Tiêu Đồng muốn kể cho Du Khinh Hàn những cơn ác mộng đáng sợ kia, nhưng Du Khinh Hàn một chữ cũng không cho nàng nói.

Du Khinh Hàn cúp điện thoại.

Du Khinh Hàn chợt nhớ đến, khuya hôm trước, hình như mình có nhận một cú điện thoại như vậy, chỉ là lúc đó cô đang ôm Trương Hiểu Hiểu cùng Thường Lâm Nhiễm uống rượu say sưa ở quán bar, vội cúp điện thoại.

Nghĩ tới những điều này, cô chột dạ nhìn Tiêu Đồng, Tiêu Đồng trên mặt một chút cảm xúc cũng không có.

Du Khinh Hàn ho khan hai tiếng, ngượng ngùng nói: "Chắc lúc đó tôi đang bận nên không để ý."

Tiêu Đồng gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, không hỏi ngược Du Khinh Hàn tại sao sau khi hết bận không gọi điện thoại lại, Du Khinh Hàn rất ít chủ động gọi điện thoại cho nàng, Tiêu Đồng đã quen rồi.

Khi hai người họ ở bên nhau, vẫn là Tiêu Đồng nỗ lực làm sinh động bầu không khí, ân cần hỏi han Du Khinh Hàn, hôm nay Tiêu Đồng quá yếu ớt, không còn tinh thần làm hài lòng Du Khinh Hàn, thế là không khí trong phòng liền trầm xuống.

Tiêu Đồng mệt mỏi dựa vào ghế, im lặng đến đáng sợ, Du Khinh Hàn biết mình đuối lý, hiếm khi chủ động lấy lòng Tiêu Đồng, đưa tay sờ lên trán của nàng, "Đang yên đang lành sao lại phát bệnh? Em trước giờ đều như vậy, khi đau dạ dày mặt mũi đều tái nhợt, đã uống thuốc chưa? Có muốn về phòng ngủ một giấc không?"

"Uống thuốc rồi, không ngủ được." Tiêu Đồng quay mặt đi, né tránh bàn tay Du Khinh Hàn, nàng là bị bệnh dạ dày, không phải bị sốt, động tác này của Du Khinh Hàn chỉ khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Đại khái Du Khinh Hàn cũng nghĩ đến việc này, phẫn nộ buông tay xuống, lại nói: "Uống thuốc xong phải nghỉ ngơi thật tốt, ngủ không được cũng phải ngủ, vào phòng ngủ đi, tôi nằm cùng em."

"Không cần." Tiêu Đồng trào phúng cười cười, không thèm nhìn Du Khinh Hàn, "Em chưa tắm rửa, bẩn."

"Không bẩn, Tiêu Đồng em đừng nghĩ nhiều, vừa nãy là tôi nói nhảm, ở trong lòng tôi em vĩnh viễn sạch sẽ nhất, ngoan, chúng ta đi ngủ, nha? Tôi trông em ngủ." Du Khinh Hàn ôm nàng nói, "Tôi cùng ngủ với em."

Em vĩnh viễn sạch sẽ nhất, câu nói này lúc trước Tiêu Đồng tin tưởng không chút nghi ngờ, nhưng mà hôm nay, nàng không cách nào lừa mình dối người tiếp tục tin nữa.

Ký ức về cơn ác mộng kia, làm Tiêu Đồng hận không thể chết đi, bao nhiêu thứ khó khăn nàng đều có thể vượt qua được, nhưng không thể chịu được một câu của Du Khinh Hàn "Cô còn chê mình chưa đủ bẩn sao.".

Câu nói này là mũi dao sắc bén nhất trên đời, dễ như bỡn mà đem phòng tuyến Tiêu Đồng xây dựng mười mấy năm rạch cho tan nát.

"Du Khinh Hàn." Tiêu Đồng nhìn vào người mình yêu thương mười mấy năm, lần đầu tiên cảm thấy mình không quen biết người này, "Em rất mệt."

Du Khinh Hàn không nói gì, ôm nàng quay về phòng ngủ, sưởi ấm giường, dịu dàng ôm lấy nàng, Tiêu Đồng tựa trong lòng cô, làm thế nào cũng ngủ không được.

Đây là lần đầu tiên, Tiêu Đồng nằm trong lòng Du Khinh Hàn cũng không ngủ được. Tiêu Đồng biết, Du Khinh Hàn không cần mình nữa rồi.

Thế giới cao rộng như vậy, Du Khinh Hàn là mái nhà cuối cùng của nàng, bây giờ Du Khinh Hàn không cần nàng nữa, thế giới to lớn này, càng không còn chỗ cho nàng dung thân.