Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 12: Hoàn cảnh khốn đốn trước nay chưa từng có




"Tôi muốn! Tôi muốn! Tất cả đều muốn!" Cô khó chịu giãy giụa cơ thể, đôi tay sờ mó lung tung. Cô không biết mình đang tiến đến một nơi đang bốc cháy dữ dội như lửa.

"Đừng hối tiếc, đây đều là do cô gặp phải tôi! Nhất định phải gặp!" Lôi Kình khinh thường vuốt ve cơ thể của cô.

"Ưmh ưmh ưmh. . . . ." Lôi Kình cuồng nhiệt hôn từ cổ đến trước ngực. Lúc thì êm ái, lúc lại mạnh bạo, dữ dội liếm cắn bầu vú tròn đầy, sau đó liền trượt đến vùng bụng của cô. Anh nhẹ nhàng dùng răng cắn tới, Tô Lạp không khỏi thét lên một tiếng kinh hãi, nhưng dưới tác dụng của xuân dược lại làm cô có cảm giác thỏa mãn. Cơ thể bị anh liếm mút thỏa thích đến phát đau, cô giãy giụa tìm cách tránh né những nụ hôn thô bạo, tới tấp.

"Đừng động! Cử động nữa sẽ chỉ làm tôi càng nóng lòng!" Lôi Kình vươn tay giam giữ thân thể không yên phận của Tô Lạp. Cảm giác nóng rực phía dưới đã sớm chi phối đại não, thì ra chơi đùa với phụ nữ trẻ tuổi cũng thú vị như vậy. Cô càng né tránh, anh càng muốn tiến công, ôm thật chặt cơ thể của cô. Cứng rắn bên dưới nói cho anh biết, giờ phút này anh thật sự rất muốn cô.

# đã che giấu #

"A ………."

Cô sợ hãi hét lên, phía dưới truyền tới một trận đau đớn như bị xé rách, sợ…rất sợ….khóe mắt ngân ngấn nước nhưng không có dấu hiệu nào muốn chảy ra. Lôi Kình mở mắt nhìn, không có nửa phần đồng tình, người phụ nữ này đối với anh rơi nước mắt là có ý gì? Cái gì cũng không còn! Hiện tại điều duy nhất cần phải làm chính là để cho anh phát tiết!

Lòng thương tiếc hoàn toàn không có, đôi tay đang giam cầm Tô Lạp không ngừng di chuyển trên thân thể của cô, tùy ý làm bậy, xúc cảm trơn mềm làm anh không thể dừng lại được. Không hề có một chút dịu dàng, phát tiết đến cùng cực, mặc kệ cô la hét thảm thiết thế nào đi nữa. Lôi Kình trợn con ngươi đỏ ngoe tràn đầy oán hận cùng khoái cảm, cô bên dưới giống như một Con Rối, mặc anh tùy ý chiếm đoạt….Con Rối!

Đối với tiếng kêu thảm thiết hòa lẫn với tiếng rên rỉ liên tiếp của Tô Lạp mà nói, tựa hồ như trôi qua hàng thế kỷ dài đằng đẵng. Cô có cảm giác cơ thể ngay tức khắc sẽ bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ. Mồ hôi trên người anh tuôn ra như mưa, hướng cổ Tô Lạp cắn một cái, rồi sau đó dừng động tác lại, dùng sức trêu chọc…..

# đã che giấu #

"Đừng đi. . . . . ."

Lôi Kình nhếch miệng lộ ra một tia cười quỷ dị, phả khí nóng vào bên tai Tô Lạp, "Nghe được tôi nói muốn đi khi nào? Cô gái nhỏ, từ khi vừa chạm vào, tôi chính là yêu thích không buông tay rồi, làm sao bây giờ? Cứ chơi nữa đi, cho đến khi cô đối với tôi không đáng giá một đồng xu ngày hôm đó!”

"Ha ha…" Khóe miệng Lôi Kình cười lên đầy sảng khoái.

Cơ thể trần truồng của Tô Lạp bị ném lên chiếc giường lớn mềm mại, làm cô bị bắn lên hai cái. Sau đó, Lôi Kình liền bổ nhào vào người cô, cắn cắn lỗ tai, “Thoải mái hay không thoải mái?”

"A ….." Tô Lạp kêu lên từng tiếng thảm thiết, muốn tỉnh táo trở lại để đẩy anh ra, nhưng cơ thể hoàn toàn bất lực, không nói nên lời.

Tại sao đau đớn như vậy?

Vốn dĩ không phải thế này!

Lôi Kình cười suồng sã, trên gương mặt sắc nét lộ ra hơi thở của một ác ma, dục vọng ồ ạt tuôn trào, cắn trước ngực Tô Lạp, "Như thế nào? Còn thoải mái sao? Hả?"

Có lẽ nếu không bị xuân dược quấy phá, đối mặt với sự đụng chạm điên cuồng của anh, cô sẽ co rúm lại, có cảm giác muốn chết; nhưng dưới tác dụng của xuân dược, một lần nữa không thể khống chế cơ thể của mình, rơi vào hoàn cảnh khốn đốn trước nay chưa từng có. Từng đợt…từng đợt khoái cảm ập đến khiến cô quên mất tất cả.