Khinh Ngữ

Chương 26




Tô Dật An ở trong miệng Vương mập mạp và Tô Hạ, không hề giống giáo sư Tô mà cô biết khi học đại học, mà càng giống Tô Dật An đi lạc hồi bé kia, lại tìm trở về.

Lâm Khinh Ngữ ngủ thiếp đi trong tâm tình kỳ diệu, tối nay bị kinh ngạc hoảng sợ lớn như vậy, trong mộng nhất định không thể thiếu được trở lại cảnh tượng kinh hãi trong phòng y tế của trường học, cô lại một lần nữa mơ thấy biến thái đập vỡ cửa thủy tinh của phòng y tế trong trường học, đưa tay vặn nắm cửa, lại một lần nữa mơ thấy cảnh Tô Dật An đẩy cửa đi tới che chở cô ở sau lưng.

Cuối cùng nằm mơ thấy, không thấy biến thái, chỉ có Tô Dật An nắm tay cô, giấu cô sau lưng, thủ thỉ thù thì, cực kỳ dịu dàng nói cho cô biết, “Cửa, phải kéo vào bên trong.”

Một đêm mơ hoang đường.

Ngày hôm sau Lâm Khinh Ngữ tỉnh lại, say, cảm vẫn không hết, cô dứt khoát xin nghỉ bệnh, bị bệnh liệt giường. Bây giờ biến thái Giới Vu còn không tìm được, học viện cũng hết sức đồng ý cho Lâm Khinh Ngữ nghỉ, giáo viên phụ đạo thậm chí còn nói để cho cô về nhà nghỉ ngơi. Lâm Khinh Ngữ đương nhiên không hề do dự từ chối, cô không muốn để cho mẹ biết những chuyện này, cũng không muốn mẹ lo sợ thêm.

Cô cứ ngủ mê man hai ngày trong phòng ngủ. Các bạn cùng phòng chăm sóc cô nhiều hơn. Chờ đến ngày thứ ba Lâm Khinh Ngữ dưỡng bệnh đến không sai biệt lắm, cô quyết định bắt đầu lên lớp.

Vương mập mạp trượng nghĩa di1enda4nle3qu21ydo0n vỗ ngực: “Người anh em, từ nay trở đi, anh đây sẽ đồng hành cùng cậu, đợi đến khi tên biến thái này bị bắt mới thôi.

Tạ Thành Hiên ở bên cạnh cười: “Thôi đi, quay đầu lại gặp phải tội phạm này, sợ rằng cậu còn chạy trốn nhanh hơn Lâm Thanh Vũ.”

Vương mập mạp ghét bỏ lườm Tạ Thành Hiên: “Tôi đã nói với cậu kẻ bệnh hoạn thành công thích người khác giới không cần nhảy trước mặt tôi, ông đây trượng nghĩa, ông đây bằng lòng đi cùng Lâm Thanh Vũ toàn bộ hành trình, có bản lĩnh cậu cũng tới, mấy ngày nay không để ý tới tiểu Thi nhà cậu, cậu tới đi!”

Tạ Thành Hiên bị cậu ta nói đành cười, lại vỗ vỗ vai Lâm Thanh Vũ: “Nếu cậu cần hỗ trợ nói một tiếng, tôi không thể cùng cậu toàn bộ, nhưng vẫn có thể nặn ra chút thời gian để tới, tiểu Thi là cô gái tốt có hiểu biết, sẽ thông cảm cho tôi.”

Lâm Khinh Ngữ đành phải nhếch miệng giả bộ cười.

Buổi sáng Vương mập mạp và Lâm Khinh Ngữ lên lớp, xế chiều ra ngoài sửa điện thoại di động, sửa điện thoại di động phải đợi một khoảng thời gian, hai người lại lò dò đi lên mạng. Vương mập mạp chơi trò chơi không dừng lại được, mà Lâm Khinh Ngữ ở bên cạnh, tìm Weibo Kỷ Yên Nhiên, nghe một bài hát của cô ấy.

Lâm  Khinh Ngữ càng nghe càng cảm thấy, mình nhất định đã nghe giọng hát Kỷ Yên Nhiên ở đâu rồi, cô cố gắng hồi tưởng lại, đang cảm thấy có chút manh mối, Vương mập mạp đột nhiên bỏ tai nghe xuống, ôm điện thoại di động đứng lên.

Lâm Khinh Ngữ bỏ tai nghe ra nhìn cậu ta: “Sao vậy?”

“Giai Bảo của tôi...” Vương mập mạp kích động đến cằm đôi hơi run, “Giai Bảo của tôi, hẹn tôi đi gặp mặt bây giờ!”

Lâm Khinh Ngữ khẽ nhíu mày: “Cho nên...”

“Thanh Vũ!” Vương mập mạp ngồi xổm xuống, mắt hổ rưng rưng nhìn Lâm Khinh Ngữ.

Lâm Khinh Ngữ lạnh lùng châm chọc cậu ta: “Cậu nói rất hay trượng nghĩa và đi theo? Khinh bỉ khí thế yêu khác giới?”

“Người anh em! Đại ca! Hôm nay là tôi có lỗi với cậu! Chỉ có điều qua hôm nay, từ nay về sau nếu cậu muốn tôi làm trâu làm ngựa đều có thể!” Vương mập mạp đứng dậy, “Tôi đưa điện thoại di động của tôi cho cậu, cậu tự gọi điện thoại cho Tạ Thành Hiên kêu cậu ta đến đón cậu, tôi đi trước!”

Sau đó khi Lâm Khinh Ngữ còn chưa kịp phản ứng lại, Vương mập mạp đã nhanh chóng chạy ra ngoài rồi.

Lâm Khinh Ngữ cầm điện thoại di động của cậu ta trầm mặc hồi lâu, gọi điện thoại cho Tạ Thành Hiên, mà sau khi Tạ Thành Hiên hơi chần chừ, nói chờ cậu ta thương lượng với Trần Thi, Lâm Khinh Ngữ lại viện cớ, giọng vui sướng cúp điện thoại rồi.

Sau đó cô lại gọi điện thoại cho Chu Hưng, Chu Hưng đang bận rộn làm nọ kia cho giáo sư ở trong phòng lam việc, không biết đến khi nào mới có thể xong. Lâm Khinh Ngữ lại đành phải cười nói sẽ tìm người khác.