Khinh Tình

Chương 2




Edit: Tiểu Phong Tranh

Ban đêm, khách điếm.

"Sư phụ..."

【Giường này, là người ngủ hay là con ngủ?】

"Vi sư biết ngươi muốn hỏi cái gì, là ai ngủ giường đúng không?" Sư phụ hỏi.

Nàng gật đầu.

"Hỏi vấn đề này làm gì? Nghĩ thôi cũng biết nhất định là ta muốn ngủ! Ngươi ngủ giường, nếu không ta ngủ dưới đất cũng được. Tối nay ta sẽ gọi người đưa nước tới đây, ngươi cần tắm rửa không?"

Nàng gật đầu.

"Vi sư tắm trước, ngươi thì thôi đi, ngày mai tính tiếp."

"Vì cái gì!" Nàng kháng nghị, "Không công bằng!"

"Vốn không công bằng." Sư phụ cười đến là xinh đẹp, "Ai kêu đồ nhi ngươi phía dưới ít một..."

"Sư phụ!"

"Thôi được, ta không nói, không nói nữa... Nhưng ngày mai ngươi mới có thể tắm."

"..."

Lăn qua lăn lại thật lâu, cuối cùng nàng vẫn ngoan ngoãn ngủ trên giường.

Nằm xuống rồi, nàng lại ngủ không được: "Sư phụ."

"Lại ─ làm sao vậy!?" Ngữ khí của sư phụ rất không tốt, "Ngay cả tắm rửa cũng không để người ta làm nữa?"

Tiếng nước.

"Tối như vậy người tắm như thế nào?"

"Ta rất lợi hại. Chẳng lẽ phải đèn đuốc sáng trưng, cho ngươi xem vi sư tắm rửa? Thế không phải ta đây chịu thiệt rồi?"

Nói hết mức.

"Sư phụ, ta không ngủ được."

"Nằm lâu sẽ ngủ được."

Tiếng nước.

"Thật sự không ngủ được."

"Vậy ngươi đừng ngủ."

"Người nói nửa tháng đến huyện Giang là giả?"

"Ta bịa chuyện. Ước chừng còn khoảng nửa tháng nữa."

【Ước chừng cái đầu nhà ngươi ấy...】

Thật lâu sau, rốt cục vang lên tiếng hít thở nhỏ bé đều đặn.

Hắn cười khẽ.

...

"Tiến bước mạnh mẽ đến con đường không biết tên kia đi, chạy trốn đi! Huynh đệ của ta!"

"Giơ bốn vó nhỏ đáng yêu của ngươi lên đi!"

"Thiêu đốt đi ~ thiêu đốt đi ~ hỏa mã ~"

"Đủ đủ đủ! Ghìm cương đủ rồi!"

Đây là lời thoại các loại mà sư phụ dùng để con ngựa chạy, không có một lần nào sư phụ hô "Đi."

"Sư phụ, ngựa này tên là gì?"

"Phi Thôn Bạt Đao Trai."

Sau đó...

"Đến đến đến, thêm củ cải cho ngươi ăn ~ Ha ha ha, Lang Thôn Hổ Yết [1], nhìn ngươi kẻ ăn tạp này."

"Tiểu Hoa Hoa [2], lại bên này, hôm nay ngươi hẳn là phải tắm rửa rồi!"

"Phái Đại Tinh! Sinh nhật vui vẻ! Hôm nay là mười bốn ngày sau nhập xuân, là sinh nhật của ngươi!"

[1] Lang Thôn Hổ Yết: nghĩa là "ăn như hổ đói".

[2] Tiểu Hoa Hoa: nghĩa là "hoa nhỏ".

Không có một lần nào sư phụ kêu tên "Phi Thôn Bạt Đao Trai" này.

Sinh nhật Phi Thôn Bạt Đao Trai, cũng không phải mười bốn ngày sau khi nhập xuân, mà là ngày thứ ba giữa mùa đông.

...

Thật ra lộ trình chỉ có vài ngày, nói nửa tháng cái gì, toàn bộ là sư phụ gạt người. "Ước chừng" thật sự rất vớ vẩn.

Sư phụ đưa nàng đến phía trước một tòa nhà lớn, tráng lệ, vừa thấy đã biết là nhà của kẻ giàu có.

"Oa oa! Thật lớn thật khá!"

Sư phụ cười, gõ cửa.

Một lão bộc tiến đến mở môn, "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Hạ công tử. Công tử chờ ngài nhiều ngày, mời vào."

Sư phụ tùy tay cho một thỏi bạc: "Xem ra đúng là đã lâu không tới rồi, cái này là lễ gặp mặt. Lão Lưu nhận đi."

Lão bộc cười hì hì đón lấy.

Sư phụ cứ như vậy tiêu sái bước vào nhà, giống như nơi đây chính là nhà của hắn vậy. Một gã nam tử nghênh đón, "Hạ huynh, đã lâu không thấy."

"Hôm nay tại hạ thấy tinh thần Tào công tử rất tốt, chẳng lẽ là bởi vì biết được tại hạ muốn tới đây sao?"

"Tính tình này của ngươi đúng là vẫn không thay đổi."

"Đúng là không thay đổi. Vì sao phải thay đổi?"

Người được gọi là Tào công tử nở nụ cười.Vẻ mặt nhất thời cười đến rạng rỡ.

"Để ta giới thiệu hai ngươi với nhau, "Sư phụ kéo nàng qua, "Đây là phú hộ số một huyện Giang, Tào Viện. Tào huynh, vị này chính là ái đồ của ta, Hạ Tiểu Hồ."

"Tào công tử." Nàng hơi hơi cúi đầu.

"Hạ cô nương hảo." Tào Viện cười với nàng.

"Tốt lắm, Tào huynh, ta phải gửi nàng ở chỗ ngươi mấy ngày. Ta có việc, ước chừng nửa tháng sau sẽ trở về."

"Ngươi lại muốn đi..."

Sư phụ trừng mắt nhìn hắn một, giống như đây không phải nơi thích hợp để nói, nói lời không nên.

"Là tại hạ mạo phạm. Yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố thật tốt đồ nhi bảo bối của ngươi." Tào Viện nói, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Lo lắng gì chứ? Nàng không hiểu.

Sư phụ quay đầu bước đi: "Tiểu hồ ly phải ngoan ngoãn, tuy rằng bình thường ngươi rất ngốc nghếch lại vụng về, nhưng mà vi sư vẫn lựa chọn tin tưởng ngươi. Vi sư sẽ trở lại rất nhanh." Nói xong chạy rất nhanh về phía cửa.

"Sư phụ!" Nàng chạy về phía trước, cũng không thấy được bóng người của sư phụ.

"Hạ cô nương, về phần phòng ốc an bài như thế nào?"

Đầu tiên nàng sửng sốt, sau đó là bật khóc: "Sư phụ chưa từng để một mình ta lại..." Ngay sau đó lại muốn đuổi theo.

"Mấy năm gần đây trong thành không yên, một cô nương như ngươi, vẫn đừng nên tùy tiện chạy loạn, ta cũng dễ ăn nói với sư phụ ngươi."

"Khi nào thì không yên? Không yên đã vài năm rồi, cũng không xảy ra chuyện gì. Lại là chuyện gì, Cửu Vương gia muốn mưu phản? Gần đây chuyện xảy ra chưa đủ nhiều sao? Sớm thành thói quen."

"Là Cửu Vương gia muốn mưu phản đấy." Tào Viện rên nhỏ.

"Dù sao huyện Giang cũng chỉ có vậy, rất nhanh ta sẽ trở lại!"

"Hai thầy trò cùng một dạng." Tào Viện bóp trán, "Hạ cô nương!"

"Ta cùng ngươi nói chút chuyện về Cửu Vương gia được không? Sư phụ ngươi nói sẽ trở về thì nhất định sẽ trở về."

Hả? Bước chân nàng chững lại: "Được rồi."

"Dù sao nàng cũng phải biết, sớm hay muộn cũng phải biết." Tào Viện rên rỉ.

...

Cửu Vương gia là con thứ chín của Thế tổ, do một thị nữ và Hoàng thượng vụng trộm sinh ra, sau đó thị nữ được sắc lập làm Chiêu Phi.

Sau Dụ Thân vương họ Tề soán vị, sửa quốc hiệu thành Đại Tề. Tề Khâm năm thứ mười hai, Nhị Hoàng tử Đông Phương Lưu Thủy đoạt lại Hoàng vị.

Giai đoạn đầu của triều đại, chính trị không ổn định.

Cửu Vương gia, Đông Phương Tuấn, trời sanh tính tình tự do, rất thích âm nhạc, thường xuyên cải trang ra cung du ngoạn, một lần du ngoạn là mấy tháng, thậm chí vài năm. Tục truyền rằng, thông minh vô song, cũng giỏi thư họa, diện mạo tuấn mỹ vô song, cũng không ham nữ sắc, thích hưởng thụ mỹ thực.

"Người này không để bụng danh lợi, vì sao lại..." Nàng không nhịn được hỏi.

"Ta cũng không hiểu được." Tào Viện nói, "Có lẽ là hắn không biết có chuyện gì mình không thể làm, cho nên dùng chính tính mạng mình đổi lấy Hoàng vị."

"Thật sự là nhàm chán." Nàng phẫn nộ nói, "Trên đời này kẻ nhàm chán thật đúng là nhiều, uổng phí bản năng thiên phú của chính mình."

"Ta cũng không có quyền nói gì đó, hắn chính là một người khó hiểu như vậy."

"Nói rất hay! Giống như là ngươi biết hắn vậy."

Tào Viện không nói gì.

"Hy vọng sư phụ sớm trở về một chút." Nàng nói.

"Hiện nay bên ngoài nơi nơi lùng bắt bè đảng quan binh, thận trọng từ lời nói đến việc làm một chút, cũng đừng ra ngoài nhiều."

"Đã biết."

Cửu Vương gia a...

Thật đúng là người kỳ quái.

...

"Tiểu hồ ly, tương lai ngươi tìm tướng công, nhất định phải tìm người soái hơn sư phụ, thông minh hơn sư phụ, là nam nhân vĩ đại hơn sư phụ, bằng không vi sư nhất định sẽ không đồng ý!"

"Vậy... Nếu không tìm ra được?"

Sư phụ suy nghĩ: "Vậy thì vi sư đành phải hy sinh một chút."

"Ồ..." Nàng trầm mặc.

"Vi sư có chút không tin, vẻ mặt kia của ngươi là đang khổ sở khó chịu sao?"