Khó Để Buông Tay

Chương 36: Tôi sẽ công bố với tất cả rằng em mới là vợ của tôi




Tôn Thành nhìn sắc mặt tái nhợt của Cao Tử Quần, anh đắn đo lựa chọn từ ngữ nói: “Lúc tôi đến Bác Thái, Lãnh Tây đã rời khỏi công ty đến trường học…”

Cao Tử Quần im lặng ngắm nhìn Hi Hi đang ngủ say trên giường bệnh. Khi anh nhận được tin, đúng lúc Hi Hi đột ngột bị sốt cao,  phát hiện trên thân mình con gái đầy những nốt bọng nước, anh vội vàng đưa Hi Hi đến bệnh viện, phần bên kia giao phó Tôn Thành nhanh chóng đi đón Lãnh Tây.

Anh liên tục gọi điện thoại cho Lãnh Tây, nhưng tiếc là không có ai bắt máy.

Tôn Thành ngập ngừng nói: “Lãnh Tây được Sở Hàng đưa đến bệnh viện rồi.”

Đột nhiên Cao Tử Quần nhíu mày nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng.

“Hiện tại cô ấy đang nằm ở bệnh viện nào?” Cao Tử Quần gấp gáp hỏi.

“Bệnh viện số hai.” Tôn Thành trả lời.

Đúng lúc Cao Hi Hi tỉnh lại, cô bé thì thào gọi: “Bố.” Vừa tỉnh dậy, cô bé đã bắt đầu động đậy, muốn gãi hết những nốt bọng nước trên người.

Cao Tử Quần chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn của con gái, đúng là giống hệt mẹ, chỉ có điều  Hi Hi biết nghe lời anh hơn.

“Hi Hi, bố phải ra ngoài một lát, chú Tôn ở lại đây với con nhé, con phải nghe lời, không được gãi biết chưa?”

“Bố, bố đừng cãi nhau với mẹ nữa nhé.” Cô bé mở to mắt nhìn bố: “Là con quên rằng mình bị dị ứng với dứa. Mẹ không biết.”

Cao Tử Quần nhìn vào đôi mắt sáng như tuyết của con gái, sự nhạy cảm của con bé làm lòng anh xót xa, anh véo yêu mũi con: “Chân mẹ con bị thương, bố qua đó thăm mẹ.”

Hi Hi nhếch khóe miệng: “Vậy bố nhanh đi đi! Bố, cố lên!” Cô bé đưa ngón tay cái hướng về phía bố.

Cổ chân phải bị trật, bác sĩ đưa cô bản chụp phim, dặn dò cô phải nghĩ dưỡng mấy ngày, không được vận động mạnh.

Sở Hàng lẳng lặng nhìn cô, vừa hoảng loạn nên trông sắc mặt cô rất mệt mỏi, trang phục trên người dính bết bùn đất. Cô chậm rãi nhắm mắt tựa lưng vào đầu giường, tất cả dường như bất động, cô nghe thấy hơi thở nặng nhọc của mình.

Sở Hàng từ tốn đi đến cạnh cô.

Lãnh Tây lập tức bừng tỉnh, đôi mắt tràn ngập cảnh giác, ánh mắt ấy khiến tim Sở Hàng bỗng  run lên, anh đưa tay ra khẽ vuốt tóc cô: “Không sao rồi, em ngủ một lát đi.”

Lãnh Tây sững sờ, nhìn chằm về phía trước, tầm mắt rơi vào bộ quần áo trên người anh. Khóe miệng cô run run, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Ánh mắt Sở Hàng dời xuống khuôn mặt cô, không kìm lòng đưa tay lau nước mắt cho cô, những giọt nước mắt kia tựa như đê vỡ.

Quá khứ đã qua đi.

Sở Hàng nhẹ nhàng ôm cô, khuôn mặt Lãnh Tây dán sát lòng anh, tay nắm chặt góc áo, khóc nức nở: “Sở Hàng, không phải như thế, không phải như thế…”

“Anh biết, anh biết, Lãnh Tây, em không phải là người như vậy.” Anh dịu dàng an ủi.

Khóc thút thít một hồi, tâm tình như được giải tỏa, cô dần bình tĩnh lại.

“Lãnh Tây.” Sở Hàng đột nhiên mở miệng: “Chúng ta kết hôn đi.” Vẻ mặt anh rất chân thành: “Quá khứ đã qua đi, nhưng vẫn còn tương lai.”

Lãnh Tây sững sờ, cô lặng người nhìn anh: “Không được.”

“Tại sao lại không được?” Sở Hàng nắm chặt cổ tay cô: “Tiểu Tây, từ trước đến nay anh chưa từng thay đổi.” Anh không chớp mắt nhìn cô, ánh mắt tràn đầy nhu tình mang theo vài phần thiết tha: “Tiểu Tây, hãy tin anh.”

Lãnh Tây ra sức lắc đầu: “Sở Hàng, em không cần sự đồng cảm của anh.” Tim cô đập mạnh, đúng vậy, cho dù bây giờ mọi thứ thật hỗn loạn, cô vẫn hiểu rõ được rằng, cô và anh không có khả năng.

Trải qua biết bao nhiêu song gió, lại thêm  nhiều việc được tỏ tường làm cho khoảng cách của hai người càng lúc càng xa.

Lãnh Tây chậm rãi rút tay, khuôn mặt vô hồn không chút sức lực: “Năm đó, em và Cao Tử Quần ở bên nhau, anh ta đã từng bước từng bước tính toán kỹ lưỡng cả rồi.” Cô từ chối anh, khiến anh như kẻ điên, căn bản không thèm quan tâm đến suy nghĩ của cô.

Cô nhìn Sở Hàng, ánh mắt sâu sắc: “Sở Hàng, em không thể hại anh.”

Hơn ai hết có hiểu rằng,  không phải việc gì cũng có thể lấy cảm xúc của hiện tại  ra để giải quyết.

Cảm xúc của Sở Hàng lên đến cực điểm: “Tiểu Tây, em mãi luôn như vậy. Sự việc năm đó em cũng không nói cho anh…” Thanh âm trầm ấm nghẹn ngào: “Chuyện trước kia anh không kịp tham dự, lúc này đây đừng đẩy anh ra, được không, Tiểu Tây…”

Lãnh Tây khư khư lắc đầu, cô mím chặt môi.

Sở Hàng nhìn thấy cô như vậy, cuối cùng thở ra một hơi: “Vậy, hãy để anh giúp em lúc này.”

Lãnh Tây cảm nhận được sự nuối tiếc và đau đớn trên khuôn mặt anh, lòng cô thắt lại.

Khi Cao Tử Quần đến bệnh viện, Sở Hàng đã đi nộp tiền viện phí, Lãnh Tây một mình ngồi trên giường bệnh. Cao Tử Quần đẩy cửa đi vào, cô cứ tưởng là Sở Hàng, nghiêng mặt qua định mở miệng… vẻ mặt trong thoáng chốc đông cứng.

Khoảnh khắc kia, đầu óc cô hỗn loạn, đau buốt.

Cao Tử Quần đánh giá cô, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại: “Hôm sau công ty sẽ ra mặt, giới truyền thông sẽ không đưa tin chuyện này nữa đâu.”

Lãnh Tây cảm thấy buồn cười, nhưng thật sự cô cười không nổi, cô không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào. Đúng vậy, năng lực anh vĩ đại, có thể hô phong hoán vũ, đám truyền thông dĩ nhiên sẽ không dám đắc tội anh. Cô nhìn thẳng anh: “Cao tiên sinh, tôi cảm thấy sau này chúng ta không cần phải gặp mặt nữa. Tôi chỉ là một thường dân, tôi không có năng lực kia, không thể để truyền thông viết bậy. Tôi nghĩ điều duy nhất tôi có thể làm, chính là giữ khoảng cách với ngài.”

Toàn thân Cao Tử Quần hóa đá: “Chuyện này là sơ sót của anh, anh  không nghĩ rằng đám ký giả sẽ đăng hình chụp của ngày hôm đó, thậm chí còn đào bới chuyện trước kia. Em yên tâm, anh sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này.”

“Giải quyết ổn thỏa? Cao tiên sinh, ngài nói ngài sẽ giải quyết ổn thỏa là giải quyết như thế nào? Nói cho bọn họ biết tôi không phải là kẻ thứ ba, nói với bọn họ rằng là tôi bị cưỡng hiếp, bị ép buộc?” Cô cười mỉa nhìn anh.

Ánh mắt Cao Tử Quần tối sầm lại: “Lãnh Tây…” anh trầm giọng gọi tên cô: “Anh sẽ tuyên bố với tất cả rằng em mới là vợ của anh, bảy năm trước chúng ta đã kết hôn.”

Lãnh Tây thực sự bị anh làm cho sửng sốt, không thể tin trợn tròn mắt nhìn anh, cuối cùng gằn từng từ từng chữ nói: “Tôi cảm thấy như vậy không hay. Bởi vì tôi đang quen Sở Hàng.”

Ánh mắt Cao Tử Quần liền thay đổi: “Em không có.”

“Tại sao lại không?” Cô hỏi ngược lại: “Tôi đã nói với anh rồi, anh ấy là tình yêu trọn đời trọn kiếp của tôi, anh cũng biết, nếu như không phải vì anh, tôi và anh ấy vốn là một đôi tình nhân hạnh phúc.”

Cao Tử Quần nghiêm mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lãnh Tây, anh cắn răng mở miệng hỏi: “Vậy Hi Hi thì sao? Em không cần con gái em nữa sao?”

Lãnh Tây chớp mắt: “Tôi sợ  phải ra tòa, Cao Tử Quần nếu như mất cả chì lẫn chài thì anh sẽ thế nào?” Cô đột nhiên rút điện thoại từ trong túi, cho anh xem một album ảnh: “Nếu như tôi trình những bức anh này cho quan tòa hoặc là đám phóng viên, anh nói sẽ thế nào?”

Cao Tử Quần cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới xông lên, anh thất vọng: “Lãnh Tây, em hận anh như vậy sao?”

“Tôi chỉ muốn quyền nuôi dưỡng Cao Hi Hi.” Cô bình tĩnh nói. Con người, dù sao thì vẫn phải trải qua nhiều vấp ngã mới có thể trưởng thành. Có lẽ sau sự việc lần này, Lãnh Tây có thể  giành quyền nuôi dưỡng Hi Hi coi như cũng đáng giá.

“Tốt lắm… Tốt lắm…” Cao Tử Quần cố giấu tâm tình nặng nề nói, tựa như chưa từng quen biết cô.

***

Văn Thư nhìn tờ tạp chí trước mặt, khóe môi không khỏi nhếch lên, cô nhàn nhạt nghiêng mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Từng cơn gió dìu dịu thoảng qua làm nhẹ bay những chiếc lá vàng cuối thu còn vương vấn trên cành.

Từ trước đến nay cô cũng chỉ thích hai mùa xuân hạ, trời thu thật quá đìu hiu, mùa đông lại quá lạnh lẽo. Những ngày này chỉ càng khiến cho người ta thêm buồn phiền. Cô khẽ lật trang giấy, sau khi nhìn thấy tin tức, cô gọi điện thoại cho anh.

Cô nói: “Có cần em phải ra mặt giải thích không?”

Anh tựa hồ không cần suy nghĩ liền trả lời dứt khoát: “Không cần.”

Văn Thư cười nhếch môi: “Tử Quần, anh không cần lúc nào cũng như thế.” Cô khẽ thở dài.

“Được rồi, anh tắt máy đây, Hi Hi vẫn còn sốt, có gì nói chuyện sau.”

Từ khi nào mối quan hệ giữa hai người họ lại trở nên lạnh nhạt như vậy. Ánh mắt Văn Thử bỗng trở nên rét lạnh.

“Tiểu Tuyển.” Cô gọi.

“Chuyện gì vậy mẹ?” Văn Tuyển từ phòng đi ra.

Văn Thư nhìn thấy vẻ mặt con trai hậm hực, cô mỉm cười, dịu dàng vẫy tay: “Chúng ta đến thăm Hi Hi và bố nuôi nhé.”

Ánh mắt ảm đạm của Văn Tuyển liền trở nên sáng rực: “Được ạ.”

Tim cô bỗng trở nên đau buốt, ánh mắt mừng rỡ của con trai lại tựa như một nhát dao vừa lướt qua.

Đến bệnh viện, nhìn thấy cô, Cao Tử Quần sửng sốt: “Sao em lại đến đây?”

“Bố nuôi, con đến thăm Hi Hi và bố.” Văn Tuyển nhỏ giọng nói.

Cao Tử Quần vuốt đầu cậu bé: “Tiểu Tuyển lại cao lên rồi.” Tiểu Tuyển ngại ngùng sờ đầu, khóe miệng nhếch lên.

Cao Tử Quần nhìn qua Văn Thư nói: “Em hãy đưa Tiểu Tuyển ra ngoài trước đi, Hi Hi bị dị ứng, mà thể chất Tiểu Tuyển lại yếu, em nhanh đưa Tiểu Tuyển về đi.”

Văn Thử hơi sững sờ: “Sao tự dưng lại bị vậy?”

Cao Tử Quần nhíu mày: “Bị trúng gió.”

Hôm sau, bộ phận quan hệ công chúng của Trung Chính lên tiếng giải thích. Cho đến thời điểm này, Cao Tử Quần vẫn còn độc thân, những tin tức kết hôn trên internet là hoàn toàn bịa đặt.

Trong nhất thời, dư luận lại xôn xao.

Lãnh Tây biết được tin, cũng chẳng có cảm giác gì. Cô vẫn đến công ty như mọi khi, chỉ là ánh mắt đồng nghiệp nhìn cô đã dường như đã thay đổi. Lúc cô trong toilet, tình cờ nghe được hai nữ đồng nghiệp to nhỏ.

“Cậu nói xem, mọi chuyện rốt cuộc là thật hay giả? Cao Tử Quần phủ nhận thông tin đã kết hôn, vậy mẹ của con gái anh ta là ai?”

“Dù gì bên phía Trung Chính từ trước đến nay vẫn không có đề cập đến chuyện của Lãnh Tây. Cuối cùng  cũng giấu đầu hở đuôi.”

“Vậy Lãnh Tây chính là tình nhân được Cao Tử Quần bao nuôi hả?”

“Đứa bé kia đã bảy tuổi, cô ấy năm nay chỉ mới chừng này. Thật là…”

Lãnh Tây đẩy cửa đi ra, khuôn mặt lạnh như tờ không chút cảm xúc  lướt qua họ rồi chậm rãi rửa tay. Hai người kia đứng như trời chồng tại chỗ.

Lãnh Tây nhìn mình trong gương, chậm rãi nở nụ cười. Miệng là của người ta, người ta muốn nói gì thì nói như thế đấy, cô thầm thở dài.

Dưới sự giúp đỡ của Sở Hàng, Lãnh Tây gởi đơn lên tòa án. Giờ phút này đây cô tuyệt đối sẽ không buông tay.