Khó Để Buông Tay

Chương 39: Cô gọi mãi Hi Hi nhưng vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại




Cao Hi Hi cúp máy, buồn bã quay lại chỗ mẹ mình. Lãnh Tây thấy vẻ mặt con gái không vui mới hỏi: “Hi Hi, con sao thế?”

Trần Thiệu Thần cười tươi nói: “Haha, bọn con đánh cuộc mà cậu ấy thua,  nên cậu ấy mới không vui.”

Cao Hi Hi liếc Trần Thiệu Thần, rồi quay đầu lại nói với Lãnh Tây: “Mẹ, con chơi mệt rồi, con muốn về nhà.”

Thần Hi vuốt đầu cô bé: “Không phải vừa nãy Hi Hi còn muốn đi xem gấu trúc à? Sao bây giờ lại đòi về?”

“Đúng rồi, gấu trúc còn chưa xem mà.” Trần Thiệu Thần hơi thất vọng.

“Không, con muốn về nhà, mẹ…”

Lãnh Tây nhìn Thần Hi: “Vậy cứ như thế đi, lần sau chúng ta lại đến chơi.”

Thần Hi gật đầu: “Được, tớ đưa hai mẹ con cậu về.”

“Không cần đâu, tớ ngồi xe buýt cũng được.”

Lãnh Tây và Hi Hi lên xe buýt. Một lúc sau điện thoại rung lên, cô lấy ra nhìn, biết là người ấy. Đã mấy hôm rồi anh không liên lạc với cô.

“A lô, có chuyện gì vậy?”

“Hi Hi có bên cạnh em không?” Cao Tử Quần trầm giọng nói: “Đừng để con bé biết tôi gọi.”

Lãnh Tây hơi ngạc nhiên, cô khẽ uhm một tiếng.

“Em nghe đây, lúc nãy Hi Hi gọi điện thoại cho anh, tâm trạng con bé có vẻ không được tốt cho lắm, tính khí có chút thất thường, em nhớ để ý con bé,.”

Lòng Lãnh Tây thắt lại, nói không ra tư vị gì. Cô cảm thấy thật châm chọc, con gái của cô cũng phải cần anh chỉ dạy: “Được cảm ơn anh.” Cô nhàn nhạt trả lời.

Cuộc nói chuyện chẳng mấy vui vẻ. Cao Tử Quần tắt máy, thở dài. Đúng lúc ông Cao đi đến bên cạnh: “Có thể nghe được tiếng  thở dài của con, mặt trời chắc mọc từ đằng Tây rồi.”

Ông Cao ngồi xuống bên cạnh con trai, nhìn xuống bàn cờ trước mặt, ông nheo mắt: “Xuống một nước.”

Cao Tử Quần lặng lẽ không lên tiếng, cầm lấy quân cờ màu trắng đánh xuống. Chỉ trong thoáng chốc, cục diện đã thay đổi.

“Trước đây con không đánh như vậy.” Ông Cao đăm chiêu nhìn bàn cờ suy nghĩ.

Cao Tử Quần trầm mặc.

“Con trước đây làm việc luôn bất chấp hậu quả. Giờ đây…”Ông Cao nhìn lên con trai: “Bây giờ đã biết chừa đường lui.”

Cao Tử Quần nhếch miệng nở một nụ cười như có như không.

“Hi Hi ở bên đấy thế nào?” Ông cao trầm giọng hỏi.

“Cũng không tệ lắm.” Cao Tử Quần bình thản nói.

“Hôm nào đưa mẹ con bé đến đây.” Ông Cao đột nhiên chuyển đề tài.

Cao Tử Quần nhìn qua bố: “Cô ấy sẽ không đến.”

“Hả…”Ông Cao trừng mắt nhìn anh: “Nếu như ngày trước con dứt khoát đã không dẫn đến cục diện ngày hôm nay. Đã thích con gái nhà người ta thế tại sao không đối xử tốt với cô ấy, con thích làm khổ người khác lắm sao. Còn chuyện của con và Văn Thư nữa, chuyện này là thế nào? Hai đứa lừa gạt mọi người nhiều năm như vậy?” Ông Cao lớn tiếng. Kể từ lần trước Cao Tử Quần thú nhận sự thật với ông,  đây là lần đầu tiên hai bố con đối mặt nói chuyện rõ ràng.

Cao Tử Quần nhìn bố, thở dài rồi bắt đầu nói: “Bố, tất cả chuyện này đều là chủ ý của con, không hề liên quan đến Văn Thư.”

“Đến bây giờ mà con còn bảo vệ cho nó, Tử Quần, con nghĩ rằng bố không biết sao?” Ông nặng nề thở dài: “Bố tận mắt nhìn các con lớn lên, con cho rằng bố không nhận ra con có tình cảm với Văn Thư sao?”

“Bố…” Cao Tử Quần nhíu chặt mày.

“Bố không muốn nói thêm nữa, hoặc là con đưa mẹ Hi Hi đến đây, hoặc là Văn Thư, đâm lao thì theo lao luôn đi.” Nói xong những lời này, ông Cao đứng dậy đi vào.

Để lại một mình Cao Tử Quần ngồi trầm tư nơi đó.

Ngày hôm sau, Cao Tử Quần đi dự tiệc thì gặp Trần Trạm Bắc, cũng lạ thật, bất luận là dựa trên phương diện tuổi tác hay tính cách, họ hoàn toàn đối lặp nhau, cơ bản là không thể trở thành bạn bè được. Vậy nhưng mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng bền chặt. Những người bên ngoài cũng không biết được nguyên nhân trong đó.

Cao Tử Quần nhìn thấy Trần Trạm Bắc dẫn theo vợ con đến, Thần Hi dịu dàng đứng bên cạnh anh ta chào hỏi mọi người. Anh không khỏi nhếch khóe môi, Thần Hi ngày trước tựa như gai nhọn, hiện tại lại giống bách hợp.

Cao Tử Quần lắc lắc ly rượu trong tay, anh nhấp một ngụm.

Một lúc sau, một thanh âm lanh lảnh vang lên: “Chú Cao.”

Cao Tử Quần quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Thiệu Thần đang đứng bên chân anh. Nhóc con hôm nay mặc một bộ vest đen, thắt thêm một chiếc nơ đỏ, trông càng đẹp trai.

“Thiệu Thần à, ôi, hôm nay cháu rất bảnh.” Anh khẽ cúi người.

Trần Thiệu Thần cười nhếch môi, thật ra cậu không muốn thắt cái nơ này, nhưng mẹ nó cứ khăng khăng là rất đẹp trai. Thật sự có đôi khi nó cũng bó tay với mẹ nó, mua cho nó một bộ quần áo trông hệt Conan, từ lúc đi nhà trẻ cho đến lên cấp một mẹ nó vẫn luôn thế. Mỗi lúc nhớ lại, nó thật sự cảm thấy rất mất mặt.

“Chú Cao, cháu nói với Hi Hi, tối nay sẽ gặp chú, thế là Hi Hi nhờ cháu nói với chú rằng, thứ bảy tuần này dì Lãnh sẽ đi tìm cho cậu ấy bố mới.” Trần Thiệu Thần truyền đạt rõ ràng lời của Hi Hi.

Vẻ mặt Cao Tử Quần hơi thay đổi: “Ờ…” Thanh âm anh hơi cao: “Vậy bố mẹ cháu có biết chuyện này không?”

Đúng lúc Trần Trạm Bắc và Thần Hi đã đến bên cạnh: “Thiệu Thần, con và chú Cao nói chuyện gì thế?”

Trần Thiệu Thần bĩu môi: “Chú Cao khen con đẹp trai.”

Trần Trạm Bắc cười nhếch môi, Thần Hi nắm lấy tay con trai: “Qua bên đấy ăn chút gì với mẹ.”

Giờ phút này chỉ còn lại hai người Trần trạm Bắc và Cao Tử Quần. Trần Trạm Bắc nói: “Cậu bình tĩnh như vậy trông không giống cậu chút nào.”

Cao Tử Quần im lặng.

“Tớ đang nghĩ đến nguyên nhân cậu đưa Hi Hi đến chỗ Lãnh Tây…vì Sở Hàng?” Trần Trạm Bắc nhíu mày.

Cao Tử Quần nheo mắt: “Cô ấy cứ trốn tránh trong chiếc vỏ của mình, bất luận tớ có cố gắng thế nào cô ấy vẫn không chấp nhận tớ, cứ luẩn quẩn mãi trong vòng bế tắc này chẳng thà đưa Hi Hi đến chỗ cô ấy. Cậu cũng biết, nhóc Hi Hi vẫn luôn hi vọng tớ và cô ấy có thể quay lại bên nhau, dĩ nhiên con bé sẽ không muốn Lãnh Tây tìm một người bố mới cho nó.”

“Cậu…” Trần Trạm Bắc hứng thú: “Cậu thật đúng là giấu nghề giữ.” Anh nở nụ cười yếu ớt: “Năm đó tớ đã bảo cậu là đừng cấm đoán quá mức, Lãnh Tây và Thần Hi đều giống nhau cả chỉ ưa mềm dẻo không ưa cứng rắn.Cậu hãy dịu dàng thuyết phục Lãnh Tây, tớ không tin với tài nghệ của cậu không thể lay chuyển được cô ấy.”

Cao Tử Quần nhún vai, nâng ly rượu lên một hơi uống sạch.

Về phía bên kia, vào ngày sinh nhật bà Sở, Sở Hàng đưa Lãnh Tây đến Sở gia.

Lãnh Tây mang theo quà của mình, cô đã chọn mua một chiếc khăn quàng cổ lông ở trung tâm mua sắm. Sở gia hôm nay rất đông khách,  Sở Hàng xuất hiện cùng một cô gái đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người.

Lãnh Tây cảm thấy lo lắng không yên.

Cô đến bên bà Sở tặng quà: “Chúc bác sinh nhật vui vẻ.”

Năm nay bà Sở đã năm chín nhưng vì biết cách chăm sóc nên nhìn trẻ hơn rất nhiều. Bà Sở nhàn nhạt nhìn cô cười: “Lãnh Tây đến rồi à.”

Lãnh Tây đón nhận ánh mắt bà, lễ phép mỉm cười.

Bà Sở nhìn về phía đằng sau: “Sở Hàng, con đi gọi điện xem sao bố đi đã nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy về? Tất cả mọi người đều đang chờ ông ấy đây.”

Sở Hàng gật đầu: “Dạ.”

Sở Hàng đi, trong nhất thời bầu không khí trở nên ngượng ngùng, đúng lúc một người phụ nữ trung niên đi đến: “Ồ… cuối cùng Tiểu Hàng cũng đã dẫn bạn gái về nhà rồi đấy à. Cô gái này rất thanh tú, khó trách tôi cứ giới thiệu các cô gái cho Tiểu Hàng nhà bà là cậu ấy lại từ chối, haizz, tiêu chuẩn của con trai bà cao quá. Bà Sở mỉm cười: “Bà nói đi đâu đó? Đây là bạn học đại học của Tiểu Hàng. Tiểu Hàng bây giờ vẫn còn đang độc thân.”

Lãnh Tây sững sờ, cô thầm hít sâu: “Bác gái, hai bác nói chuyện ạ.”

Bà Sở gượng cười gật đầu, ánh mắt chợt lóe lên, bà suy tư nhìn theo bóng lưng Lãnh Tây.

“Cô Lý, bà không gạt tôi chứ, cô gái xinh đẹp như vậy mà vẫn không lọt được vào mắt Tiểu Hàng sao?” Người phụ nữ dường như không tin.

Bà Sở lắc đầu: “Hai đứa nó quen biết nhau đã nhiều năm, hơn nữa cô gái này đã là mẹ của một đứa con. Bà nói xem, Tiểu Hàng nhà tôi sao có thể cùng cô ta đây?”

“Thật đáng tiếc. Cô gái ấy và Tiểu Hàng đứng bên nhau đúng thật là một đôi trai tài gái sắc.”

Bà Sở im lặng.

Lãnh Tây lẳng lặng ngồi xuống một góc, thỉnh thoảng có vài người đi lướt qua. Hệ thống sưởi trong nhà vừa đủ ấm, nhưng Lãnh Tây cảm thấy rét  run người. Cô thở dài.

Lúc này Sở Hàng cùng bố quay trở lại.

Bố của Sở Hàng cũng là giáo sư đại học, ông Sở vẫn luôn bận rộn với việc nghiên cứu tranh bích họa, từ năm hai mươi tuổi ông đã bắt đầu nghiên cứu bích họa, và đã có đóng góp không ít cho ngành nghệ thuật này. 

Lãnh Tây đưa mắt nhìn họ, thật ra Sở Hàng trông giống mẹ nhiều hơn, mà phong thái thì lại giống bố. Trên người ông Sở luôn toát ra một khí chất nho nhã, lịch sự.

Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, cô nhanh chóng lấy ra nhìn, là số điện thoại nhà.

“Hi Hi, sao vậy?”

Tâm trạng Hi Hi không vui: “Mẹ, khi nào mẹ về?”

Lãnh Tây nhìn vào tình hình  hiện tại: “Mẹ sẽ cố gắng về thật sớm. Con đang làm gì đấy? Ngoại đâu?”

Cao Hi Hi ngập ngừng, cắn môi: “Ngoại đang xem phim, con vừa mới làm bài tập về nhà xong.”

Lãnh Tây mỉm cười: “Được rồi, lát mẹ về sẽ mua bánh trứng và trà chanh mật ong cho con.”

“Dạ.” Cao Hi Hi gật đầu: “Mẹ, mẹ đi đường cẩn thận nhé.”

Sở Hàng đi đến bên cạnh cô, nhìn thấy cô vừa cúp máy, vẻ mặt anh dịu dàng, còn ấm áp hơn cả ánh đèn vàng ngoài đại sảnh: “Là Hi Hi à?”

“Uhm, con bé hỏi khi nào thì em mới về được?”

“Em hẳn là nên đưa con bé đến đây, bố mẹ anh rất thích trẻ con. Hi Hi đáng yêu như vậy, họ nhất định sẽ yêu quý con bé.”

Lãnh Tây nhìn qua anh thở dài một hơi: “Em phải về trước, anh giúp em nói với bố mẹ anh một tiếng.”

Sở Hàng sửng sốt: “Sớm như vậy sao?”

Lãnh Tây cười, cô nhìn Sở Hàng, mày hơi nhíu lại: “Hi Hi hình như hơi giận.”

“Anh đưa em về.” Sở Hàng nói.

“Không cần đầu, anh đi giúp bố mẹ tiếp khách đi.” Ánh mắt bà Sở thỉnh thoảng nhìn về phía hai người họ, nếu như Sở Hàng không qua đó có lẽ bà Sở sẽ đứng ngồi không yên mất.

Lãnh Tây ra khỏi nhà hàng, cơn gió lạnh lùa đến, cô chợt rùng mình, mí mắt bỗng giật giật.

Về đến nhà, cô gọi mãi Hi Hi nhưng vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, hộp bánh trứng trong tay rơi xuống đất.