Khó Dỗ Dành

Chương 1: Đầu bảng phố ăn chơi




Lâu lâu mới có được một ngày nghỉ, Ôn Dĩ Phàm quyết định thức khuya để xem phim kinh dị.

Bộ phim này cố ý hù doạ người xem bằng những kỹ xảo tiếng động và âm nhạc rùng rợn, nhưng ngược lại không làm cô sợ hãi chút nào. Xem phim kinh dị mà lòng cô bình thản như nước sôi để nguội.

Vì có chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế, cô cố gắng chống mí mắt xem cho xong phim.

Hàng chữ kết thúc vừa xuất hiện, Ôn Dĩ Phàm thậm chí còn có cảm giác như được giải thoát.

Cô nhắm mắt, suy nghĩ trong nháy mắt trở nên mù mịt. Lúc cô sắp rơi vào giấc ngủ, bất chợt, cửa phòng bị cốc cốc gõ vài cái.

Bịch một tiếng ——

Ôn Dĩ Phàm lập tức mở mắt ra. Men theo ánh trăng chiếu qua khe hở của rèm cửa sổ, cô nhìn về phía cửa phòng. Từ bên ngoài, có thể nghe được rõ ràng tiếng đàn ông say rượu đục ngầu vọng lại, cùng với tiếng lảo đảo chân nam đá chân xiêu. Sau đó là tiếng cửa bị mở ra rồi đóng lại.

Lại có tiếng động nho nhỏ, cô nhìn chằm chằm vào cửa mấy giây.

Cho đến lúc hoàn toàn an tĩnh lại, Ôn Dĩ Phàm mới buông lỏng tinh thần.

Cô mím môi, tự dưng cảm thấy giận dữ. Tuần này cũng mấy lần rồi.

Một khi cơn buồn ngủ bị cắt ngang, Ôn Dĩ Phàm rất khó ngủ lại. Cô trở mình, lại nhắm mắt lần nữa, nhàm chán nhớ lại bộ phim vừa xem. Ôi, đây mà là phim kinh dị sao ? Loại phim này mà có thể hù dọa được ai sao?

Đang lúc mơ mơ màng màng, Ôn Dĩ Phàm trong đầu mơ hồ hiện lên hình ảnh khuôn mặt quỷ trong phim. Ba giây sau, cô chợt bò dậy, bật đèn ở đầu giường.

Toàn bộ thời gian sau nửa đêm, cô nằm trằn trọc. Nửa ngủ nửa tỉnh, luôn cảm thấy bên cạnh có khuôn mặt quỷ dị dầm dề máu đang nhìn cô chằm chằm.

Cho đến khi trời sáng hoàn toàn, cô mới miễn cưỡng thiếp đi một chút.

Ngày hôm sau, Ôn Dĩ Phàm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Vì thức đêm và ngủ chưa đủ giấc, thái dương của cô giống như bị kim châm, tỉ mỉ phát đau. Cô hơi bực bội, lề mề cầm điện thoại di động lên, nhấn phím nghe.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Chung Tư Kiều, thanh âm thật thấp: "Lát nữa mình gọi lại cho cậu."

". . ." Ôn Dĩ Phàm mí mắt giật giật, đầu óc bị treo máy hai giây.

Gọi điện thoại tới đánh thức cô. Coi như không tính đi.

Mà cũng chẳng nói là có chuyện gì, chỉ báo trước vậy thôi.

Cô tức muốn nổ tung, bật thốt lên: "Cậu có phải không tồn. . ."

Lời còn chưa nói hết, điện thoại đã bị cắt đứt.

Đấm một phát mạnh vào gối, Ôn Dĩ Phàm mở mắt, cũng thấy hết tức giận.

Lại nằm trên giường thêm một chút, cô cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn thời gian. Đã gần hai giờ chiều. Ôn Dĩ Phàm không nằm thêm nữa, vớ lấy cái áo khoác, mặc lên, ra khỏi chăn.

Đi vào nhà vệ sinh, Ôn Dĩ Phàm đang đánh răng, điện thoại lại lần nữa vang lên. Cô với tay mở khóa màn hình, trực tiếp mở loa ngoài.

Chung Tư Kiều lên tiếng trước: "Ôi trời, mới vừa gặp phải bạn học cấp ba, đầu tóc mình bê bết lại còn không trang điểm, lúng túng muốn chết!"

"Nào có thể chết dễ dàng như vậy". Ôn Dĩ Phàm trong miệng đầy bọt kem đánh răng, nói lúng búng: "Cậu đây không phải chỉ là lộ mặt thật sao?"

". . ." Chung Tư Kiều yên lặng ba giây, lười cùng cô so đo.

"Tối nay ra ngoài chơi không? Ôn phóng viên. Ngài tăng ca cả tuần, không ra ngoài giải trí tôi sợ ngài kiệt sức mà chết đột ngột".

"Ừ. Đi đâu?"

"Hay là đi ngay bên cạnh cơ quan của cậu nhé? Không biết cậu có đến đó chưa. Đồng nghiệp của mình nói ở đó có quán bar, ông chủ quán dáng dấp cực kỳ đẹp trai..."

Chung Tư Kiều nói tiếp: "Này, sao bên cậu có tiếng nước chảy vậy? Cậu rửa chén à?"

Ôn Dĩ Phàm: "Rửa mặt."

Chung Tư Kiều kinh ngạc: "Cậu mới vừa tỉnh à?"

Ôn Dĩ Phàm nhẹ ừ một tiếng.

"Giờ này cũng hai giờ rồi, giờ nghỉ trưa cũng qua rồi." Chung Tư Kiều cảm thấy kỳ quái: "Cậu tối qua đi làm gì?"

"Xem phim kinh dị."

"Tên gì?"

"《 Tỉnh giấc thì gặp quỷ》."

Chung Tư Kiều rõ ràng đã xem qua phim này, nghẹn một hơi: "Đây cũng là phim kinh dị sao?"

"Xem xong mình ngủ liền mà." Ôn Dĩ Phàm như không nghe cô nói, kéo khăn lông qua, lau hết nước trên mặt: "Kết quả nửa đêm tự nhiên tỉnh lại, sau đó giống như cảnh trong phim, mình nhìn thấy quỷ".

". . ."

" Mình liền đánh nhau với quỷ cả đêm."

Chung Tư Kiều có chút im lặng: "Cậu sao lại tự nhiên nói với mình đề tài này?"

Ôn Dĩ Phàm nhíu mày: "Nói đề tài này thì sao?"

"Sao lại muốn đánh cả đêm?"

". . ."

"Được rồi, đừng chơi với quỷ. Chị đây mang cậu đi chơi với đàn ông." Chung Tư Kiều cười híp mắt "Đẹp trai, thơm ngon, nóng hừng hực, đàn ông."

"Vậy thôi để mình đi chơi với quỷ còn hơn."

Cầm điện thoại di động lên, Ôn Dĩ Phàm đi ra khỏi nhà vệ sinh, "Ít nhất không tốn tiền, miễn phí."

Chung Tư Kiều: "Ai nói tốn tiền chứ, đàn ông mình cũng có thể chơi miễn phí nha."

Ôn Dĩ Phàm: "Ừ?"

"Mình chỉ dùng mắt để chơi thôi."

". . ." -

Cúp điện thoại, Ôn Dĩ Phàm qua WeChat kể sơ lược tình huống tối hôm qua với chủ nhà. Theo đó, cô do dự thêm một câu, hợp đồng đến kỳ sau, có thể sẽ không thuê tiếp nữa.

Hai tháng trước, cô từ Nghi Hà dọn tới thành phố Nam Vu.

Nhà thuê là do Chung Tư Kiều tìm giúp, cũng không có vấn đề lớn lao gì. Chỉ bất tiện là, đây là một dãy phòng cho thuê chung. Chủ nhà đem một cái nhà tám mươi mét vuông cải tạo thành ba căn phòng độc lập, mỗi căn phòng có một nhà vệ sinh. Cho nên không có phòng bếp và sân phơi. Nhưng được cái giá cả khá mềm. Ôn Dĩ Phàm không có yêu cầu cao đối với chỗ ở. Huống chi nơi này giao thông tiện lợi, bốn phía cũng náo nhiệt. Cô còn cân nhắc sẽ ký tiếp hợp đồng thuê.

Cho đến ngày hôm đó, cô lúc ra cửa vừa vặn đụng phải người đàn ông ở sát vách. Dần dần trở thành tình trạng như bây giờ.

Trong lúc không để ý, mặt trời đã xuống núi, căn phòng nhỏ bị một tầng bóng tối bao trùm. Nhà nhà đèn đuốc lục tục thắp lên, cả thành phố chuyển mình sang một trạng thái khác, chợ đêm cũng dần dần náo nhiệt.

Thấy sắp đến giờ hẹn, Ôn Dĩ Phàm thay quần áo, rồi sau đó trang điểm đơn giản.

Chung Tư Kiều ở WeChat không ngừng oanh tạc cô.

Kéo kéo lại áo khoác, Ôn Dĩ Phàm đáp một câu "Bây giờ mình đi đây" .

Cô đi ra ngoài, liếc nhìn phía đối diện, không tự chủ được đi nhanh hơn một chút, ra đến sảnh cầu thang liền xuống lầu.

Hai người hẹn gặp nhau ở trạm xe lửa.

Nơi định đến là quán rượu Chung Tư Kiều nhắc đến trưa nay, vị trí ở phía đối diện quảng trường Thượng An. Xuyên qua một đường hầm, là có thể thấy liên tiếp không ngừng những chuỗi đèn nê ông, tô điểm trên mỗi bảng hiệu của các cửa hàng mặt tiền.

Nơi này chỉ có ban đêm mới có thể náo nhiệt như vậy.

Đây là dãy quán bar nổi tiếng ở Nam Vu, được mọi người gọi là Phố Đọa Lạc.

Bởi vì chưa từng đến, hai người tìm nửa ngày, rốt cuộc ở một góc nhỏ tìm thấy được quán bar này. Tên còn thật có ý nghĩa, gọi là "Tăng ca" .

Bảng hiệu của quán rất đơn giản. Màu đen tuyền, kiểu chữ vuông vắn ngay ngắn, thuần một màu trắng. Giữa một đống đèn nê ông sặc sỡ giương nanh múa vuốt xung quanh, bảng hiệu khiêm tốn này ngược lại thật nổi bật.

"Ý tưởng này rất tốt, " Ôn Dĩ Phàm nhìn chằm chằm nhìn chốc lát, có ý phê bình, "Trong quán bar này chắc có dịch vụ mờ ám gì, nên phía trước mới bày ra vẻ nghiêm túc như vậy"

Chung Tư Kiều hơi bĩu môi, dắt cô đi vào trong: "Đừng nói nhảm."

Không ngờ, bên trong không hề như Ôn Dĩ Phàm nghĩ, cả quán lạnh tanh.

Các cô đến tương đối sớm, vẫn chưa tới giờ cao điểm, nhưng trong tiệm chỗ ngồi đã linh linh tán tán bị chiếm hơn nửa.

Trên khán đài có một nữ ca sĩ đang nhẹ nhàng hát, không khí trữ tình lãng mạn.

Quầy bar phía trước, người pha chế nhuộm một đầu tóc vàng, lúc này đang uyển chuyển pha rượu, dáng điệu ung dung và thành thục.

Tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, Ôn Dĩ Phàm chọn loại rượu phổ biến nhất.

Chung Tư Kiều đi bốn phía nhìn một vòng, ánh mắt tìm kiếm: "Ông chủ có phải không có ở đây không, mình không thấy ai có dáng dấp đẹp trai cả?"

Ôn Dĩ Phàm không để ý, thờ ơ nói: "Có thể chính là cậu pha rượu đó."

"Không thể!" Chung Tư Kiều rõ ràng không thể nào đồng ý. "Đồng nghiệp đó của mình đến phố này nhiều năm, nói chủ quán bar này là đầu bảng* của phố Đọa Lạc"

(*đầu bảng: trai bao hạng nhất)

"Nói không chừng là tự xưng."

"?"

Chú ý tới ánh mắt bất thiện của Chung Tư Kiều, Ôn Dĩ Phàm ngồi thẳng lại, nhấn mạnh: "Nói không chừng là vậy."

Chung Tư Kiều hừ một tiếng.

Hai người lại lúc có lúc không trò chuyện. Chung Tư Kiều nhắc tới chuyện buổi trưa: "Đúng rồi, người mình gặp phải hôm nay là lớp phó học tập lớp mười của mình, đại học cậu ta cũng học Nam đại, hình như còn ở cùng phòng ký túc xá với Tang Diên."

Nghe được cái tên này, Ôn Dĩ Phàm hơi ngạc nhiên.

"Nhắc tới, cậu còn nhớ ——" vừa nói, Chung Tư Kiều tầm mắt tùy ý liếc một cái, đột nhiên hướng phía quầy bar, "A, cậu nhìn hướng mười giờ, có phải là 'đầu bảng phố Đọa Lạc' không ?"

Đồng thời, Ôn Dĩ Phàm nghe được có người gọi một tiếng "Anh Diên".

Cô nhìn theo.

Không biết từ khi nào, có một người đàn ông đứng bên cạnh người pha rượu. Bên trong quầy bar ánh sáng mờ mờ, anh ta nửa dựa dọc theo bàn, cả người đưa lưng về phía quầy bar, hơi quay sang bên như là đang cùng người pha chế nói chuyện.

Mặc chiếc áo lạnh màu đen, vóc người cao lớn lại thẳng tắp, lúc này anh chợt hơi khom lưng, xoay người lại.

Tròng mắt đen nhánh, thần sắc lãnh đạm, hơi có vẻ bất cần đời. Đèn xoay màu sắc rực rỡ trên trần rọi đến, rơi xuống tạo thành mấy vệt sáng trên mặt anh.

Ôn Dĩ Phàm trong nháy mắt nhận ra anh.

"Bà nó."

Đại khái là cùng lúc cô phát hiện, Chung Tư Kiều cao giọng lên, hết sức khiếp sợ nói, "Chị em gái mà, đây là đầu bảng Tang Diên á !"

". . ."

"Làm sao mình vừa nhắc tới tên anh ta là gặp được người rồi. Cậu còn nhớ anh ta không? Trước khi cậu chuyển trường, anh ấy còn theo đuổi cậu. . ."

Nghe được câu này, Ôn Dĩ Phàm hơi rũ mắt xuống.

Vừa lúc đó có nhân viên bồi bàn đi ngang qua, Ôn Dĩ Phàm có chút không được tự nhiên, bỗng nhiên bên tai truyền tới một tiếng thét kinh hãi.

Cô ngẩng đầu, chỉ thấy cậu bồi bàn như bị ai đụng phải, cái mâm trong tay hơi nghiêng, ly rượu đặt bên trong ngã xuống, hướng về phía cô.

Rượu xen lẫn đá cục, theo vai trái của cô trượt xuống. Cô hôm nay mặc quần áo rộng thùng thình, lúc này hơn nửa bên áo bị ướt, cái lạnh thấm vào. Cô cảm thấy lạnh cóng đến nỗi da đầu như tê dại. Ôn Dĩ Phàm hít một hơi, phản xạ có điều kiện đứng lên.

Trong bar âm thanh ồn ào, nhưng động tĩnh ở bên này cũng không coi là nhỏ.

Giống như bị hù dọa, cậu bồi bàn mặt mũi trắng bệch, luôn miệng nói xin lỗi.

Chung Tư Kiều cũng đứng lên, giúp Ôn Dĩ Phàm đem đá cục trên áo phủi xuống, cau mày nói: "Không sao chứ?"

"Không có chuyện gì" Ôn Dĩ Phàm thanh âm không khống chế được run rẩy, nhưng cũng không tức giận, nhìn về phía cậu bồi bàn.

"Không cần nói xin lỗi nữa, sau này chú ý một chút là được."

Sau đó cô nhìn Chung Tư Kiều nói: "Mình vào phòng vệ sinh xử lý một chút."

Nói xong, cô hơi giương mắt nhìn quanh.

Vô ý bắt gặp một ánh mắt. Thâm thúy, lãnh đạm mà lại mịt mờ không rõ.

Cách hai giây.

Ôn Dĩ Phàm thu hồi tầm mắt, đi về phía nhà vệ sinh nữ.

Vào một buồng vệ sinh, cô cởi áo lông xuống, bên trong chỉ còn lại một lớp áo mỏng. May mắn là cách lớp áo lông dày nên không bị ướt nhiều. Ôn Dĩ Phàm ôm theo áo lông đi tới bồn rửa tay, dùng khăn giấy thấm chút nước, miễn cưỡng đem rượu trên người lau sạch.

Xử lý qua loa xong, cô đi ra ngoài.

Khóe mắt thấy ở hành lang có một bóng người đang đứng, Ôn Dĩ Phàm vô ý thức nhìn sang, bất chợt dừng chân.

Người đàn ông dựa nhẹ vào tường, trong miệng cắn điếu thuốc, mí mắt hơi rũ, thần sắc nhàn tản lãnh đạm. Chỉ khác so với lúc ở quầy bar là lúc này anh đã cởi áo khoác ra, cầm lỏng lẻo trên tay.

Cách lần cuối gặp mặt, đã qua sáu năm.

Không xác định được anh có nhận ra cô hay không, Ôn Dĩ Phàm cũng không biết có nên chào hỏi không. Vùng vẫy không đến một giây, cô hạ thấp tầm mắt, dứt khoát giả vờ như cũng không nhận ra anh, nhắm mắt tiếp tục đi ra ngoài.

Hành lang hơi tối, chỉ có ánh sáng phản chiếu từ bức tường cẩm thạch bên cạnh. Ở chỗ này còn có thể nghe được tiếng nữ ca sĩ hát, rất nhẹ, mang theo triền miên cùng lưu luyến.

Càng ngày càng gần.

Sắp đi ngang qua anh.

Vào lúc này.

"Này." Anh như có như không mà cất tiếng, ngữ điệu lười biếng.

Ôn Dĩ Phàm ngừng lại, đang muốn nhìn sang. Không một chút phòng bị, Tang Diên đột nhiên đem áo khoác trên tay quay đầu ném tới, che hơn phân nửa tầm mắt của cô.

Ôn Dĩ Phàm sửng sốt một chút, lập tức thò tay kéo áo xuống, hơi ngơ ngác.

Tang Diên vẫn không ngẩng đầu, cúi xuống, đem thuốc dập tắt ở bên cạnh thùng rác.

Hai người không ai chủ động nói gì.

Tựa như qua rất lâu, trên thực tế cũng chỉ qua mấy giây. Tang Diên chậm rãi ngước mắt, cùng cô ánh mắt đối nhau. Trên khuôn mặt mang theo vẻ hời hợt.

"Nói chuyện một chút". Anh nói.