Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 40




Nghiêm Nghĩa Lễ chuyển hướng đi lần này, rõ ràng là muốn đắp nặn cho mình một hình tượng công chúng, làm cho càng nhiều người biết Nghiêm gia ngoại trừ Nghiêm Nghĩa Tuyên, còn có một vị công tử khác, hơn nữa hắn cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên đã trực tiếp xé rách mặt, nói hắn đối với vương tọa Nghiêm gia không có hứng thú lừa ai đâu?

Thân thể Nghiêm Tế Sinh trước mắt không tốt mọi người đều biết, gia chủ đời kế tiếp đã được bên ngoài nhận định là Nghiêm Nghĩa Tuyên, nhưng ai có thể đảm bảo sẽ không nhảy ra một Trình Giảo Kim?

Kỷ Linh vốn cho rằng Nghiêm Nghĩa Tuyên sẽ không chính diện trả lời vấn đề này, kết quả Nghiêm Nghĩa Tuyên chỉ trầm mặc một chút, sau đó bình tĩnh mà trả lời: "Không nhiều, hắn lật không được trời."

Kỷ Linh ngả thân về sau, thả mình ngã vào ghế làm việc.

Nghiêm thiếu gia làm sao cần hắn đi cảnh giác, chỉ sợ đã sớm có chuẩn bị.

Kỷ Linh cân nhắc tình huống Nghiêm gia.

Trước mắt Nghiêm Tế Sinh là chủ tịch, hẳn là nắm giữ phần lớn cổ phần, sau đó là Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Nghiêm Nghĩa Lễ, không biết trên người Nghiêm Duyệt Thi có tài sản hay không, cho dù có cũng sẽ không nhiều lắm.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói Nghiêm Nghĩa Lễ cũng không có nhiều cổ phần, Nghiêm Nghĩa Lễ cũng từng nói qua hiện tại hội đồng quản trị vẫn là do Nghiêm Nghĩa Tuyên khống chế.

Như vậy trước mắt trừ việc Nghiêm Nghĩa Lễ thường thường phát ra khiêu khích, thế cục vẫn đang ổn định.

Trận chiến này của Nghiêm gia, vào thời điểm còn có Nghiêm Tế Sinh ở đây, khẳng định không dậy nổi sóng gió gì.

Nói có chút không may mắn thì, chủ nhà đời sau của Nghiêm gia là ai, còn phải xem di chúc của Nghiêm Tế Sinh viết như thế nào, lão hoàng đế muốn đỡ ai thượng vị, người đó mới có thể là người chiến thắng cuối cùng.

Bất quá Thái Tử hiện tại chính là Nghiêm Nghĩa Tuyên, hẳn là không vấn đề gì đi?

Chỉ là so với việc Nghiêm Nghĩa Lễ tiến công chính diện, Nghiêm Nghĩa Tuyên lại có vẻ có chút chần chờ, chẳng lẽ trong này còn có nội tình gì?

Kỷ Linh suy nghĩ bay xa, hắn nhịn không được hỏi: "Nghiêm thiếu gia, anh còn nhớ câu chuyện quốc vương tôi từng kể với anh không?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên sửng sốt, không nghĩ tới hắn sẽ kéo tới chuyện đó, hồi ức một chút mới nhớ ra, nói: "Chính là câu chuyện lão quốc vương kia có thể cùng quốc vương mới tranh đoạt vương vị hay không hả?"

Kỷ Linh gật gật đầu, rồi lập tức nhớ ra Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng không nhìn thấy hắn, bèn đáp: "Đúng vậy, lúc ấy anh cho tôi đáp án, anh còn nhớ rõ chứ?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên sau khi trầm mặc thật lâu, nói: "Tôi nói, của tôi chính là của tôi, tuyệt đối sẽ không từ bỏ."

Kỷ Linh cười.

Bọn họ những người ở trên thương trường này, mỗi người đều cầm trên tay quyền sinh sát của công ty, ai lại cam tâm đem thứ quyền lợi này chắp tay nhường người?

Chính hắn, Nghiêm Nghĩa Tuyên cùng Nghiêm Nghĩa Lễ, em trai hắn Tống Quý Kỳ, thậm chí La Giáng, có kẻ nào mà không có dã tâm với sự nghiệp.

Kỷ Linh chân thành mà nói: "Tôi chỉ là có chút lo lắng."

Hắn thừa nhận xác thật còn có điểm tò mò, Nghiêm gia rốt cuộc là tình huống như thế nào, một khi có cơ hội là nhịn không được đi hỏi thăm, cho nên mới dò hỏi Nghiêm Duyệt Thi, loại cách làm này đại khái đã làm Nghiêm Nghĩa Tuyên cảnh giác.

Còn vì cái gì mà lo lắng cùng tò mò, bản thân hắn vốn không phải người thích chõ mũi vào chuyện người khác, lần này muốn nhảy vào chuyện Nghiêm gia, rốt cuộc nguyên nhân là cái gì, hắn ẩn ẩn có chút cảm giác, lại không thấy được rõ ràng.

Nghiêm Nghĩa Tuyên ở bên kia điện thoại tựa hồ có chút chấn động, nửa ngày không nói gì.

Một lát sau, anh ta mới dùng âm thanh vụng về, giống như muốn che giấu cái gì mà nói: "Không có gì phải lo lắng, cậu tự kiếm tiền của cậu đi, kiếm lời mấy trăm triệu rồi? Ông chủ Kỷ?"

Kỷ Linh thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên lại bắt đầu trêu chọc hắn, biết tâm tình anh ta đã chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều rồi, bèn khiêm tốn khiêm tốn, ý tứ ý tứ: "Còn tốt còn tốt, không dám ở trước mặt Nghiêm thiếu gia nói kiếm được nhiều."

Nghiêm Nghĩa Tuyên hừ một tiếng, cuối cùng ném xuống một câu: "Dù sao không cho phép lại dụ dỗ em gái tôi nói chuyện."

Nói xong liền tắt điện thoại.

Kỷ Linh trừng mắt nhìn di động.

Nói cứ như hắn khi dễ Nghiêm Duyệt Thi không bằng.

Kỷ Linh buông điện thoại xuống, mới phát hiện chương trình trong máy tính đã phát xong, gương mặt Nghiêm Nghĩa Lễ cũng biến mất khỏi màn hình.

Kỷ Linh tắt máy tính, đứng lên, kéo cửa sổ ra.

Không khí khô nóng của kỳ nghỉ hè lập tức ập thẳng vào mặt, tách khỏi sự mát mẻ do điều hòa mang lại.

Âm thanh náo nhiệt bên ngoài cũng theo không khí cùng ùa vào tới, cho dù là ở tầng cao cũng cảm thấy ồn ào.

Kỳ thật Nghiêm Nghĩa Tuyên nói một ít chuyện chính là đúng.

Hắn căn bản là không có cách nào tham gia vào phân tranh của Nghiêm gia.

Kỷ Linh hung hăng hít một ngụm khí nóng bỏng của ngày hè, đầu óc ngược lại thanh tỉnh một chút.

Hắn đứng ở bên cửa sổ tự hỏi thật lâu, rồi âm thầm đặt quyết tâm.

Bộ điện ảnh của Thẩm Đông Thanh nổ một phen, danh tiếng không tồi, trên các trang web lớn cho điểm đều cao hơn bình quân, cuối cùng kết quả phòng vé cũng lấy kết thúc như bộ hài kịch, làm một bộ phim nghệ thuật, lại ở trong tràng ma quỷ của kỳ nghỉ hè xông xáo thành công, xem như là danh lợi cùng thu.

Công trạng của Kỷ Linh lại được khẳng định lần nữa, kiếm lời không ít cho mình và cho Giải Trí Thiên Thịnh, vốn là chuyện ai cũng vui mừng, vậy mà lại rước lấy oán giận nho nhỏ của La Giáng.

Ngày đó Kỷ Linh vì trợ giúp cho một hoạt động hè của Học viện Điện Ảnh mà được mời đi làm khách quý. Hắn đi tới trường học, chỉ định đi ngang qua sân khấu rồi rời khỏi hiện trường, không nghĩ tới gặp được La Giáng ở phụ cận khu dạy học.

La Giáng kinh ngạc hỏi: "Cậu thế nào lại ở đây?"

Kỷ Linh trả lời hắn, cũng hỏi: "Anh là tới làm việc sao?"

La Giáng đáp đến hào phóng, nói: "Là Thẩm Đông Thanh tới trường học có việc, tôi đưa anh ấy đến."

La tổng tài tự mình đưa ảnh đế đi, Kỷ Linh không dám đem ý nghĩ chân thật biểu lộ ra, chỉ gật gật đầu, chuẩn bị chào hỏi một cái rồi đi.

Không nghĩ tới La Giáng một phen giữ chặt hắn, nói: "Chúng ta cùng đi đi."

La Giáng xuất thân là ca sĩ, nửa đường làm kinh doanh, nên cá tính so với các thương nhân khác cũng sinh động hơn, mọi việc tùy tiện không câu nệ tiểu tiết, nói đi là đi.

Kỷ Linh kinh ngạc hỏi: "Thẩm đại minh tinh đâu?"

La Giáng xua xua tay, nói: "Anh ấy đi làm việc của mình, người trong trường cũng không dám làm gì, mỗi người đều biết cách xử lý, nếu có chuyện gì còn không trị nổi, thầy giáo còn có thể làm sao? Xe để lại cho anh ấy, cậu dẫn tôi đi."

Kỷ Linh nghĩ, thật là gặp quỷ, hắn sắp thành chức vụ tài xế rồi, làm thằng kéo xe cho Nghiêm Nghĩa Tuyên thì thôi đi, giờ còn phải làm lái xe cho La Giáng là sao.

Hai người cùng nhau lên xe, La Giáng ngồi ở bên cạnh Kỷ Linh, khẳng định cũng nhàn không nổi, bắt đầu cùng Kỷ Linh nói chuyện phiếm.

Hắn còn không biết xấu hổ nói người khác, chính hắn còn không phải đáng lên án.

"Lần trước bộ điện ảnh kia của Thẩm Đông Thanh cư nhiên không bị nằm liệt giữa đường." La giáng vẻ mặt tiếc nuối nói, "Tôi còn chờ chê cười anh ấy."

Kỷ Linh nói: "Đó là, có tôi ở đây nằm liệt giữa đường thế nào được."

La Giáng cười ha ha: "Ông chủ Kỷ thần thông quảng đại." Hắn không khỏi cảm khái: "Kỳ thật đối với cậu mà nói, tôi lúc đầu chỉ là người đầu tư, tôi vốn cho rằng phải chạy theo cậu nhiều năm mới có thể có được hồi báo, kết quả giá trị hoa hồng trước mắt cậu chia cho tôi cũng đã vượt qua ngạch đầu tư của tôi, tôi rất thưởng thức cậu, cũng rất bội phục cậu."

Kỷ Linh cũng nói: "Vào lúc mà tôi không có tiền, anh vươn tay viện thủ, về sau lại nhiều lần cung cấp cơ hội công việc cho tôi, tôi cũng rất cảm kích anh."

Đây đại khái chính là cái gọi là hợp tác vui vẻ đi.

"Ha ha ha, chúng ta đừng ở đây thổi phồng nhau nữa." La Giáng miệng thì nói vậy, khẩu khí lại rất đắc ý, "Bất quá, có một việc, tôi phải oán giận với cậu."

Kỷ Linh một bên lái xe một bên nhướn mày: "Nguyện rửa tai lắng nghe?"

Nếu không phải Kỷ Linh đang lái xe, La Giáng đã một tát chụp vai hắn rồi: "Đừng văn văn vẻ vẻ, tôi nghe xong cả người đều không thoải mái. Giải Trí Thiên Thịnh nguyên bản là có bộ phận mở rộng, kết quả gần đây đều nhàn rỗi không có chuyện gì làm."

Kỷ Linh nghe xong sửng sốt, sau đó cười.

Hắn biết La Giáng đang khoa trương, bình thường ở các công ty giải trí bộ phận mở rộng đều là kết nối với đội ngũ bên ngoài, rất khó tự vận hành công tác marketing, đại khái là Kỷ Linh cùng La Giáng quá thân quen, cho nên nhiều bước trung gian cũng đơn giản hóa theo, Kỷ Linh thay hắn làm hết mọi việc, tương đương biến tướng làm bộ phận mở rộng của Giải Trí Thiên Thịnh bị héo rút.

"Chuyện này cũng không thể trách lên đầu tôi đi." Kỷ Linh nói.

Đây là chuyện riêng của Giải Trí Thiên Thịnh, tuy có thể là do Kỷ Linh tác động, nhưng nói trắng ra thì, chuyện này không có quan hệ trực tiếp gì với Kỷ Linh cả.

"Tôi không phải trong lòng khó chịu, bèn cùng cậu oán giận một chút sao, cho nên hiện giờ tôi muốn cơ cấu lại bộ phận mở rộng."

Kỷ Linh cảm thấy chuyện này cũng rất bình thường, bỏ đi phần dư thừa, giữ lại phần hữu ích.

Đợi đã.

Kỷ Linh lái xe, lại tự hỏi lời của La Giáng.

"Cậu thế nào mà không phát biểu ý kiến một chút vậy?" La Giáng thấy Kỷ Linh không nói gì, chủ động hỏi hắn.

Kỷ Linh vẻ mặt như suy tư gì, nghĩ nghĩ mới nói: "Tôi nghĩ... bộ phận mở rộng của anh, có muốn cùng công ty tôi xác nhập hay không?"

La Giáng ở trên ghế phụ ngơ ngẩn.

"Có ý gì? Là cậu muốn mua tôi, hay là tôi mua cậu?"

Kỷ Linh cười cười, nói: "Dù sao bộ phận mở rộng của anh cũng phế bỏ đi, không bằng tặng cho tôi, chúng ta hợp tác tốt đẹp như vậy, vì cái gì cứ phải mua tới mua đi, không bằng đem việc cơ cấu làm thành đầu tư?"

La Giáng vẫn có chút ngốc: "Là nói tôi đem tài nguyên cho cậu, coi như tôi nhập cổ phần?"

Kỷ Linh gật gật đầu.

La Giáng tiếp tục hỏi: "Vẫn không đúng a, tôi đã là cổ đông của cậu, chẳng lẽ muốn tôi đầu tư lần thứ hai vào, lấy tiêu chuẩn gì để hạch toán đánh giá giá trị được?"

Kỷ Linh nghe hắn tự nói nói vào đúng bài, rốt cuộc cười lớn nói: "Anh không tiện, nhưng anh có thể tìm anh trai anh mà."

La Giáng bừng tỉnh đại ngộ: "Hay cho cậu nha Kỷ Linh, cậu rốt cuộc vẫn là đánh chủ ý anh tôi!"

Hai anh em La gia, La Giáng tuy là quản Giải Trí Thiên Thịnh, nhưng Giải Trí Thiên Thịnh nói đến cùng vẫn là của La gia, mà La Huyên mới là ngọn núi lớn sau lưng.

Tiếp xúc với La Huyên, mới là chân chính cùng La gia tạo thành liên hệ.

Nếu lần này có thể làm cho La Huyên nhập cục, công ty Kỷ Linh không thể nghi ngờ sẽ có được càng nhiều tài nguyên dũng mạnh.

Bao nhiêu người muốn thông qua La Giáng leo lên cái cây đại thụ La Huyên này, nhưng đều bị La Giáng nhất nhất cự tuyệt.

Nhưng đề nghị lần này của Kỷ Linh, bất quá là đang thảo luận trên đường rồi đột nhiên nhắc tới, nên không làm cho La Giáng phản cảm.

"Anh cùng anh trai anh là người một nhà, để anh trai anh ra mặt, chúng ta không phải có thể danh chính ngôn thuận mà cơ cấu sát nhập lại sao, La gia các anh sẽ có được nhiều cổ phần hơn, chúng ta cũng coi như hợp tác chiến lược rồi."

Kỷ Linh tiếp tục thuyết phục La giáng.

"Tình hình phát triển của tôi như thế nào, anh là rõ ràng nhất, anh hãy suy xét xem có muốn tiếp tục nắm giữ thêm không."

Hai người cùng ngồi ở trong xe, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, trò chuyện lại bắt đầu kéo tới chuyện làm ăn.

"Cậu cái tiểu tử này, quá tinh." La Giáng nói, "Bất quá trước kia tôi cũng đã từng nói với cậu, tôi có ý để cậu tìm anh tôi bàn chuyện góp vốn, khi đó chưa đến thời cơ, hiện giờ nhắc đến cũng không tệ lắm."

Kỷ Linh biết La Giang ý tứ này chính là đồng ý, không khỏi vui mừng ra mặt, nhưng La Giáng lại nói: "Nhưng mà vẫn phải hỏi anh tôi một chút."

Kỷ Linh bình định lại tinh thần một chút, hỏi La Giáng: "Có thể giúp tôi dẫn tiến gặp La Huyên tiên sinh một lát không, tôi muốn tự mình cùng anh ấy trao đổi qua lại."

"Chuyện này thì có thể, nhưng anh tôi không dễ nói chuyện giống tôi đâu, tôi sợ cậu sau khi gặp anh ấy, trở về sẽ rớt một tầng da."

Ai biết Kỷ Linh nghe xong câu sau, không chỉ không có sợ hãi, mà ánh mắt hắn sâu thẳm, thậm chí lập lòe quang mang hưng phấn.

"Không vấn đề, tôi sẽ cùng anh ấy nói chuyện ổn thỏa."

Qua thời gian lâu như vậy, cây cần hắn mai phục rốt cuộc có thể thu dây kéo cá.

Hắn rốt cuộc có thể gặp La Huyên.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Quấy rầy chút, một lần viết một lần, ngày hôm qua đại khái quá mệt nhọc, mỗi người đều đang ooc(*), Nghiêm thiếu gia cùng ông chủ Kỷ đều thực oán phụ, La Giáng cũng bị rớt chỉ số thông minh

_(:з" ∠)_ đem bọn họ bẻ trở về thôi.

Ông chủ Kỷ: =皿= lần sau lại làm ta tái diễn chuyện này, đuổi đánh ngươi.

Jojo: (*) OOC - Out Of Character, vượt ngoài tính cách.