Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 41




La Huyên hồ nghi mà nhìn Kỷ Kinh, có vẻ còn đang do dự cùng suy đoán.

Kỷ Linh nghĩ hắn phỏng chừng ở trong lòng đếm tới đếm lui vài người biết quan hệ giữa La Giáng cùng Thẩm Đông Thanh.

Cuối cùng La Huyên đưa ra kết luận, nói: "Các cậu lăn lộn trong giới giải trí, tin tức thật là linh thông."

Kỷ Linh suýt chút nữa phun rượu trong miệng ra ngoài.

Hắn tự hỏi nửa ngày, kết quả lại cho rằng Kỷ Linh là paparazi.

Tính cách La Huyên thế nào Kỷ Linh đã quá rõ, hắn cùng La Giáng vừa vặn trái ngược nhau, hắn thích lặp lại mọi việc theo nhiều phương hướng để suy xét, hơn nữa cũng không đánh thẳng băng, thích vòng tới vòng lui, nói chuyện với hắn có đôi khi hơi mệt, một khi hắn quyết định cùng ai lòng vòng, thì sẽ đem người đó quay vòng đến váng đầu hoa mắt, một chút triển triển cũng không có.

Cho nên Kỷ Linh gợi lên hứng thú cho hắn, lại không nói ra lời thật, để La Huyên tự mình suy nghĩ, đoán chừng hắn có thể nghĩ đến rãnh biển Mariana đi.

Kỷ Linh thừa nhận mình có chút giảo hoạt, không muốn nói ra chân tướng, hy vọng La Huyên có thể tự ý thức được.

Kỷ Linh cảm thấy hắn nhất định có thể, bởi vì bọn họ là lão bằng hữu đã nhiều năm.

(Jojo: Có phải cảm thấy hơi bị mất thông tin không? Tui cũng thấy thế, nhưng không sao, không ảnh hưởng gì tới việc mạch đọc truyện đâu a. Đại khái là La Giáng đã đưa Kỷ Linh tới gặp La Huyên, hai người nói chuyện tại quán bar khách sạn nhà Nghiêm Nghĩa Tuyên, Kỷ Linh đang khơi gợi, tiết lộ vài thông tin mà chỉ mấy người từng biết với nhau, vì là bạn nhiều năm của nhau, ví dụ như chuyện La Giáng với Thẩm Đông Thanh, để La Huyên phải suy nghĩ xem Kỷ Linh là ai.)

Quan hệ của Tống Bá Lân cùng La Huyên, phải nói từ chú của La Huyên cùng cha của Tống Bá Lân bắt đầu.

Nhiều năm về trước, sự nghiệp của La Huyên bị chú hắn chèn ép thật sự rất thảm, tuy rằng tình huống càng ngày càng phức tạp, nhưng tổng thể mà nói có thể quy kết vì nội đấu trong gia tộc.

Chú của La Huyên trên thương trường xử sự tàn nhẫn có tiếng, không từ thủ đoạn, La Huyên thiếu chút nữa bị đấu đến nằm sấp xuống, mặc kệ La Huyên đến chỗ nào tìm kiếm viện trợ, tất cả mọi người đều vì lực ảnh hưởng của chú hắn mà cự tuyệt cung cấp tài chính cho La Huyên.

Khi đó chỉ có cha của Tống Bá Lân hướng La Huyên vươn tay viện thủ.

Thật ra nói là viện thủ, không bằng nói là khi đó Tống cha có chút tâm lý của dân cờ bạc, ông đem lợi thế đặt ở cửa người yếu thế hơn, cuối cùng lúc thắng cũng có thể thắng được nhiều hơn.

Nhưng đối với La Huyên mà nói, số tiền kia quả thực là mưa rào khi đại hạn, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, trợ giúp hắn vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất.

Kết quả cha của Tống Bá Lân lần này đặt cửa chính xác rồi.

Lại nói tiếp La Huyên cũng là một người tàn nhẫn, hắn thu thập chứng cứ tố cáo chú hắn, vào lúc chú hắn bị tiến hành điều tra kinh tế, La Huyên dần dần khôi phục cục diện hòa nhau.

Sau khi La Huyên khống chế việc kinh doanh của La gia, không chỉ cho Tống gia hồi báo rất lớn, mà còn vì cùng xấp xỉ tuổi với Tống Bá Lân mà thành bằng hữu.

Ngay từ đầu, La Huyên đối với Tống Bá Lân luôn khách khách khí khí, coi hắn như con trai của ân nhân cứu mạng mà đối xử, nhưng là Tống Bá Lân nói với hắn: "Cùng chung hoạn nạn chính là ân nhân, cùng chung niềm vui chính là bạn rượu, chỉ có cùng nhau kiếm tiền mới là bằng hữu, Tống gia chúng ta nguyện ý cùng cậu kiếm tiền, chúng ta chính là bằng hữu."

La Huyên lúc này mới cởi bỏ khúc mắc, cùng Tống Bá Lân đối xử thẳng thắn thành khẩn.

Sau này cha Tống Bá Lân qua đời, hắn tiếp quản giang sơn Tống gia, cũng vẫn luôn hợp tác lui tới với La Huyên, thật sự quán triệt câu nói kia của hắn, cùng nhau kiếm tiền.

Ở trên thương trường, dùng cái gì để cân nhắc ân nghĩa cùng hữu nghị, còn không phải là tiền sao, ngay cả tiền còn có thể cùng nhau kiếm, nghĩa là đã đối xử với nhau chân thành.

Kỷ Linh hồi tưởng lại đoạn chuyện cũ, lúc ấy sở dĩ hắn cùng La Huyên thân cận, là bởi vì hắn tin tưởng ánh mắt cha hắn, cha hắn nhìn trúng người như thế nào thì chắc chắn sẽ không kém được. Bản thân La Huyên cũng cực kỳ trọng tình nghĩa, hai người mới có thể trở thành bằng hữu rất nhiều năm như vậy.

Cho nên, sau khi xảy ra vụ tai nạn xe kia, người Kỷ Linh muốn đi tìm đầu tiên không phải em trai, mà là La Huyên. Nhưng là mọi chuyện quá ly kỳ, hắn không có cách nào đem chuyện này kể lại cho người khác nghe, cũng không có biện pháp tiếp cận La Huyên. May mắn công việc của Kỷ Linh có quan hệ làm ăn với giới giải trí, hắn còn có thể tiếp xúc tới Thẩm Đông Thanh.

Chuyện Thẩm Đông Thanh cùng La Giáng, hắn biết rất rõ ràng, cách làm người của La Giáng hắn cũng thông thấu, cho nên mới có thể đi từng bước một mà đến được đây.

Hiện tại, hắn rốt cuộc có thể ngồi xuống đối diện với lão bằng hữu.

Hắn chân thành mà đối với La Huyên nói: "Tôi biết rất nhiều chuyện về các anh, nhưng tôi cam đoan với anh, sẽ không để lộ ra ngoài."

La Huyên nghe hắn nói xong, không tỏ ý kiến, thay đổi đề tài, nói: "Nói tới chuyện công ty đi. Tôi biết cậu trăm phương ngàn kế, tìm hiểu nguồn gốc, mục đích cuối cùng chính là muốn tôi đầu tư cho cậu." La Huyên cười, nụ cười ấm áp, tuy nhiên ngữ khí lại rất lạnh lùng, "Nhưng tôi dựa vào cái gì mà bỏ tiền cho cậu? Nếu cậu cảm thấy dựa vào vài câu nói của em trai tôi là có thể bắt được tài chính, có phải đã nghĩ quá đơn giản rồi không."

Kỷ Linh cũng cười, bị chất vấn lại có vẻ bình tĩnh, hắn nói: "Anh nghĩ là tôi lợi dụng La Giáng, nhưng anh cảm thấy em trai anh sẽ không biết nhìn người sao? Tôi chỉ là hy vọng La Giáng ở giữa giật dây bắc cầu, còn những thứ khác một mực không cần nhiều lời."

Kỷ Linh tiếp tục nói: "Tôi có thể công khai với anh toàn bộ lịch sử tài vụ của tôi, tôi đối với tốc độ phát triển của công ty vô cùng tự tin, La Huyên tiên sinh nếu chịu thu xếp công việc bớt chút thời giờ, cho tôi nửa giờ, tôi đem quy hoạch sau này chi tiết tỉ mỉ nói cho anh nghe, anh lại đến phán đoán xem có đáng giá hay không."

La Huyên không nói gì nữa.

Kỷ Linh coi hắn là cam chịu, nghiêm túc mà đem tình huống công ty cùng quy hoạch giảng giải cho hắn nghe, sau khi nói xong Kỷ Linh hỏi hắn: "La Huyên tiên sinh cảm thấy như thế nào?"

La Huyên không đưa ra lời bình nào, chỉ là thần sắc khó hiểu mà nói: "Cậu thật sự rất giống vị bằng hữu kia của tôi, tự tin không ai bì nổi, bộ dạng đàm phán trên bàn, làm người ta cảm thấy anh ta không gì không làm được."

Kỷ Linh cười cười, nói: "Như vậy không tốt sao? Bản thân La Huyên tiên sinh hẳn là còn lợi hại hơn tôi, có thể ở dưới tình huống tứ cố vô thân, không có gì đảm bảo, mà thuyết phục được đối tượng đàm phán. Anh nói đường lui bị đoạt tuyệt thì phải xông ra, càng vào nghịch cảnh càng có thể kích phát lá gan cùng dũng khí, càng là tình huống không có khả năng thì càng có thể trở bàn, anh còn nói đầu tư cùng góp vốn giống như giao mình cho bằng hữu, tuy rằng có khả năng không thành, nhưng đối với người kia đã có thể đổi lấy hồi báo cả đời."

La Huyên hoàn toàn chấn kinh rồi, hơi hơi mở lớn đôi mắt nhìn Kỷ Linh.

Nếu nói chuyện La Giáng cùng Thẩm Đông Thanh thì còn có khả năng có người tiết lộ ra, chi tiết chuyện La Huyên năm đó tìm Tống thị góp vốn kia, là không có khả năng người ngoài có thể biết được.

Năm đó La Huyên cùng chủ tịch Tống thị, cha của Tống Bá Lân ở trong văn phòng cắm đầu đàm phán năm giờ liền, khi đó Tống thị là hi vọng duy nhất của hắn, hắn bất kể thế nào cũng phải bắt lấy bằng được.

Bọn họ đã nói những gì, La Huyên chưa từng nói cho bất luận kẻ nào, thậm chí bao gồm cả em trai hắn, ngoại trừ...

La Huyên còn nhớ rõ lúc hắn kể lại cho Tống Bá Lân, Tống Bá Lân còn chê hắn là hổ giấy phô trương thanh thế, lừa gạt lão cha hắn.

Trong mắt La Huyên tràn đầy biểu tình không thể tin được, hỏi Kỷ Linh: "Cậu rốt cuộc là ai?"

Kỷ Linh cúi đầu, ôn nhu mà nở nụ cười.

Hắn lại nhìn thấy lão bằng hữu lần nữa, sao có thể không cảm động hoài niệm, lúc ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy La Huyên, đã hận không thể đi lên ôm lấy anh ta.

Nhưng hắn đã không còn là Tống Bá Lân, hắn trịnh trọng mà nói: "Tôi tên là Kỷ Linh, mặc kệ tôi từ đâu tới đây, có bối cảnh gì, tôi hy vọng có thể trở thành đồng bọn hợp tác mới và là bằng hữu của La Huyên tiên sinh, không biết La Huyên tiên sinh có chịu có tôi hãnh diện này không?"

La Huyên nghe hắn nói, tràn đầu óc chỉ có cảm tưởng "Giống, quá giống!"

Ngoại trừ diện mạo, động tác thần thái, khẩu khí nói chuyện còn có thái độ thật sự quá giống.

Nhưng là La Huyên không dám đem từ "Giống" xác định thành "Là", hắn rõ ràng tự mình đi tham dự lễ tang, cho nên hắn khiếp sợ mà mê mang, chỉ trừng mắt nhìn Kỷ Linh.

Kỷ Linh nhìn La Huyên, hắn rất ít khi thất thố như vậy, đoán chừng bị mình dọa choáng váng rồi.

Hắn thừa nhận mình có chút làm giả giống thật, làm La Huyên hoang mang, nhưng La Huyên rất thông minh, nhất định có thể suy nghĩ cẩn thận.

Tống Bá Lân đã chết, hắn lựa chọn trở thành Kỷ Linh, hắn không có ý định dựa vào hồi ức để tồn tại, hắn hy vọng có thể lấy thân phận mới cùng La Huyên một lần nữa xây dựng tình hữu nghị.

Làm như vậy xác thật quá giảo hoạt, nhưng hắn tin tưởng La Huyên.

Kỷ Linh thấy La Huyên không trả lời, lại nói: "Nếu hiện tại La Huyên tiên sinh chưa thể đưa ra kết luận, không bằng chúng ta tiếp tục qua lại rồi nói tiếp?"

La Huyên chớp chớp mắt, đột nhiên giống như vừa tỉnh mộng, nháy mắt hồi phục bình tĩnh tự nhiên.

Hắn nhìn Kỷ Linh thật sâu, nói: "Không, tôi đã quyết định sẽ đầu tư cho công ty cậu, bộ phận mở rộng của Giải Trí Thiên Thịnh cũng sẽ lấy hình thức nhập cổ để gia nhập, nhưng là tôi muốn đề cử người của tôi tiến vào bộ phận quyết sách của công ty cậu, hơn nữa tôi phải cùng cậu có quyền sở hữu và quyền phát biểu ngang nhau trong công ty.

Kỷ Linh nhướn mày.

Cáo già này, nghĩ không rõ bèn dứt khoát đòi kiềm chế hắn, La Huyên là muốn thông qua hoạt động công ty mà quan sát hắn, xem hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Chính là Kỷ Linh như thế nào sẽ sợ La Huyên, hắn sẽ làm La Huyên nhìn ra được, hắn lấy mười hai vạn phần thành ý đổi lấy tín nhiệm cùng hữu nghị.

"Hoàn toàn có thể, chúng ta đây coi như đã đạt thành nhận thức chung." Kỷ Linh nghiêm túc nói.

La Huyên nhìn chăm chú vào Kỷ Linh, trong mắt hắn không có khinh thường, cũng đồng dạng trịnh trọng, nói: "Tôi rất thưởng thức cậu Kỷ tiên sinh, tôi sẽ liên tục cùng cậu duy trì liên lạc, nếu đầu tư tựa như giao mình cho bằng hữu, tôi đây hiện tại cùng Kỷ tiên sinh chính là bằng hữu, hy vọng chúng ta sau này có thể hợp tác vui sướng."

Câu kia của La Huyên "Hiện tại cùng Kỷ tiên sinh chính là bằng hữu" quả thực làm Kỷ Linh lòng như mở hội, hắn biết tuy rằng La Huyên còn đang rất mê hoặc, nhưng vẫn tiếp nhận hắn, tâm tình của hắn quả thực giống như tìm về được trân bảo đã mất từ lâu.

Kỷ Linh nhịn không được đổ ly rượu, đối với La Huyên nói: "Tuyệt đối sẽ rất vui sướng, cụng ly!"

La Huyên cười, nói: "Muốn uống rượu vẫn nên tìm La Giáng đi, tôi đem thằng nhóc cách ly, nó phỏng chừng còn đang ở trên lầu vò đầu bứt tai, tò mò vô cùng."

Kỷ Linh cười ha ha phụ họa, nói: "Vậy bây giờ có thể gọi anh ấy xuống đây rồi đi?"

La Huyên lại hô La Giáng trở về, La Giáng vừa thấy không khí vui vẻ giữa hai người, liền biết chuyện thành, hắn vui vẻ rạo rực mà đối với La Huyên nói: "Em đã nói anh khẳng định sẽ thích Kỷ lão đệ mà."

La Huyên liếc mắt nhìn em trai một cái, đáp lại nói: "Phải phải phải, em nói cái gì cũng đều đúng." Hắn nói xong, cũng cười, tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, lại có chút vui vẻ.

Hắn quay đầu nhìn Kỷ Linh, trong mắt đồng dạng có hoài niệm cùng vui sướng.

La Huyên rốt cuộc vứt bỏ chén trà của hắn, gia nhập vào bàn tiệc, ba người cùng nhau uống rượu, nói chuyện trời đất, La Giáng kinh hãi anh trai hắn lúc mới bắt đầu còn có điểm đề phòng, như thế nào hiện giờ lại hoàn toàn buông cái giá xuống, cùng Kỷ Linh trò chuyện thật sự hợp ý.

Nhưng La Giáng rốt cuộc là vô tư, hơi hơi có chút nghi hoặc cũng lập tức hoàn toàn ném ra sau đầu, toàn tâm toàn ý đầu nhập vào cuồng hoan cùng bạn rượu.

Kỷ Linh đã lâu không cao hứng như vậy, nhịn không được uống hơi nhiều, ba người cùng uống thế nhưng uống đến hết ngày, lại dứt khoát chọn món trực tiếp dùng cơm.

Kết quả tới lúc trời tối, Kỷ Linh cảm giác mình đã hơi say rồi.

"Ai, tôi trước kia uống rất được, nhưng sau khi xảy qua chuyện, tửu lượng cũng kém đi nhiều." Kỷ Linh bất đắc dĩ mà nói, tuy rằng ý thức còn tỉnh táo, thân thể này lại không chịu nổi cồn thời gian dài.

La Huyên một bên nói: "Đúng vậy, rõ ràng còn được xưng là học sĩ đấu rượu ngàn ly không say."

Kỷ Linh nhìn hắn, hắn cũng nhìn Kỷ Linh, hai người nhìn nhau cười.

Tống Bá Lân trước kia đã từng ở trước mặt La Huyên thổi phồng tửu lượng của mình, nói mình chính là đại học sĩ đấu rượu.

Rõ ràng cũng là lời say, nhưng La Huyên vẫn còn nhớ rõ ràng.

Kỷ Linh vừa cảm động, lại cảm thấy phản ứng của rượu càng tăng lên, La Giáng lo lắng sốt ruột hỏi: "Làm sao bây giờ, tôi đi tìm người đưa cậu về nhà."

Kỷ Linh uống say, lời nói việc làm càng thêm mạnh bạo, hắn dũng cảm mà xua xua tay, từ chối La Giáng, nói: "Không có việc gì, không cần phải xen vào tôi, tôi không về đâu."

La Giáng kinh ngạc muốn tiếp tục hỏi, đã thấy Kỷ Linh móc di động ra, ấn gọi điện thoại.

Hắn dùng loại khẩu khí nhà giàu mới nổi mà đối với người bên kia điện thoại nói.

"Uy, Nghiêm Nghĩa Tuyên? Tôi hôm nay muốn ở khách sạn nhà anh qua đêm, đem cái phòng xa hoa của anh cho tôi ở một chút đi."

La Huyên cùng La Giáng: "..."

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Thật khó xử lý a........ Hẳn là xem như rớt.

Jojo: Ông chủ Kỷ mắc chứng gặp chuyện vui là phải tìm Nghiêm thiếu =.=