Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 20: Hắn thích ta




Edit: Chickenliverpate

Sau khi nói chuyện với Khuất Quý nhân, ta thật sự phiêu phiêu đãng đãng bay ra khỏi cung Vị Ương.

Lời nói của Khuất Quý nhân mặc dù đơn giản thô lỗ, nhưng lại không khác nào một đạo sấm sét đánh thẳng xuống đỉnh đầu ta, đánh cho ba hồn bảy phách của ta cũng......

Được rồi!

Ta mặc dù có lúc rất tùy tiện, nhưng ta cũng không phải đồ ngốc.

Ngay sau khi biết Mã Tài tử vẫn còn là xử nử, ta cũng đã từng nghi ngờ, phỏng đoán những mỹ nhân đông cung khác có phải vẫn còn thân hoàn bích hay không.

Liễu Chiêu huấn thì không nói, nàng ấy thật ra đã không còn hoàn bích, chẳng qua ta biết được chuyện này không có chút liên hệ nào với Thái Tử. Trịnh Bảo lâm càng không cần phải nói, nàng ấy ghét Thái Tử gia, ai cũng có thể nhìn ra được, trong lòng Thái Tử gia cũng rất rõ ràng, không có một chút hứng thú nào với nàng ấy.

Về phần Mã Tài tử có thể lý giải như thế này, Thái Tử gia biết rõ tính tình của ta, diendanl.q.don, từ nhỏ đến lớn ghét nhất chính là nữ nhân như vậy, dù sao hắn cũng có một chút sợ ta nổi điên, nên đã không động vào Mã Tài tử.

Khương Lương đệ lại rất khó nói.... Ta vốn cho rằng Khương Lương đệ chỉ là một trong số những người hắn thuận đường mang theo hồi kinh, rất có thể mỹ nhân mềm mại yêu kiều này nghĩ đến sau khi vào cung sẽ phải hầu hạ một lão già như Hoàng thượng, nên trên đường hồi kinh đã ra sức quyến rũ Thái tử, hai người đã xảy ra một số chuyện mất danh dự, một hai lần như vậy, Hoàng thượng liền ban thưởng Khương Lương đệ cho hắn-- tuy nói cho cùng là chuyện mất danh dự, nhưng với tính tình của Hoàng thượng, vẫn là rất có khả năng dễ dàng tha thứ cho các con trêu hoa ghẹo nguyệt, rất có thể sẽ chu toàn chuyện tốt, cũng là khó nói.

Nhưng sau khi Khương Lương đệ tiến cung, ta đã lưu ý quan sát nàng ta và Thái tử... Cũng giống như ta đã nói, Thái tử nhìn nàng ta là vì nàng ta đáng thương, không phải vì nàng ta đáng yêu.

Khi nhìn Mã Tài tử cũng có chút ý vị thưởng thức hơn nhìn nàng ta.

Cho nên giữa Khương Lương đệ và Thái tử rất trong sạch, ta mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không phải là không thể tiếp nhận.

Nhưng Lý Thục Viện như thế nào cũng không thể nói được, Lý gia trên triều đình vẫn đứng về phía Thái tử, nghe nói Lý Thục Viện lúc còn ở nhà mẹ cũng rất được cưng chìu,Thái tử mặc dù quanh năm đều lạnh nhạt Lý Thục Viện, nhưng thỉnh thoảng cũngcó những lúc cực kỳ trùng hợp, sẽ đến phòng nàng ta ngồi một chút, nói một chút, về phần có sờ một chút hay không thì ta không biết.

Ta đột nhiên nghĩ tới thời điểm Lý Thục viện vừa vào cung, đối với chuyện nam nữ căn bản một chút cũng không biết, ngay cả một cuốn xuân cung đồ cũng không kịp mang theo, phải nhờ đến mẹ nàng ta bí mật mang đến....

Chẳng lẽ nàng ta vẫn không biết hai người ở trong phòng nên làm những chuyện gì hay sao?

Cũng không đúng, nói như vậy, bản thân nàng ta khẳng định đã cùng Thái Tử gia..., nên không thể nói "Năm mỹ nhân đều là xử nữ".

Lại nói, ta cũng chưa từng yêu cầu Vương Lang không được chạm vào nữ nhân khác......

Cũng không đúng.

Hình như trước kia ta đã từng yêu cầu Vương Lang......

"Không cho chàng nhìn nữ nhân khác!" Lúc ấy hình như ta đã uống một chút rượu, dđle^quydon, hoặc là đang rất tức giận, cho nên giọng điệu thô lỗ không khác gì Khuất Quý nhân.

"Cung nữ cũng không cho?" Vương Lang lúc ấy còn trêu chọc ta.

"Không cho, nhất luật không cho." Ta còn véo véo cằm của hắn, bị hắn cau mày đẩy ra. "Đợi đến khi ta mười lăm tuổi, ta sẽ xin cô cô hạ chỉ, gả chàng vào Tô gia chúng ta, làm tướng công của ta. Chàng chỉ cần nhìn nữ nhân khác một cái, ta liền móc mắt chàng, đụng nữ nhân khác một cái, cho dù chỉ bằng một đầu ngón tay, ta liền chặt tay chàng... Chàng chỉ cần nhìn ta, nhìn một mình ta!"

Đoạn đối thoại này đột nhiên nhảy vào trong đầu ta. Âm thanh mãnh liệt của ta, thậm chí còn giống như đang vang vọng trong lỗ tai ta.

Đúng là lạ thật.

Ta thật ra cũng không nhớ rõ đã nói những lời này với hắn lúc nào.

Nhất định là lời của rượu, bởi vì ta còn muốn hắn gả vào Tô gia, lời này vào những lúc tỉnh táo ta dĩ nhiên sẽ không nói ra miệng. Nhưng ta cũng không nhớ rõ bao nhiêu lần ta đã nói những lời như thế trong cơn say lúc ở cùng Vương Lang, trên thực tế ta căn bản cũng rất ít cùng hắn uống rượu, chung quy sau khi ta được mười ba tuổi, liền bị biểu cô đón vào trong cung, nên rất ít cơ hội cùng Vương Lang ngồi xuống uống rượu với nhau...... Bất quá cũng chỉ có mấy lần......

Lúc mười ba tuổi, chẳng lẽ ta đã muốn gả cho Vương Lang rồi sao? Ta.... Ta không đến nỗi mặt dày vô sỉ như vậy chứ?

Lại nói, ta đây rõ ràng say rượu nói hưu nói vượn, những lời ta nói, chẳng lẽ Vương Lang sẽ cho là thật sao? Sau khi ta say rượu, cũng không chỉ nói những câu này không thôi, ta cũng thường xuyên nói muốn giết chết toàn bộ người Miêu gia -- ta thấy Vương Lang cũng đâu có ý đi giết Hoàng Quý phi.

Ta ôm đầu, vừa đi vừa suy nghĩ, bước chân thong thả trở về Đông cung.

Vương Lang hôm nay cũng không ở lại phủ Đại Học sĩ ăn tối, mà trở về cùng ta ăn bữa cơm rất khó nuốt của ngự thiện phòng.

Công công ta chỉ dụng tâm đến mỹ sắc, bữa ăn hàng ngày tất nhiên không coi trọng lắm, không thể so sánh với tiền triều một bữa cơm có thể lên đến bảy tám chục món, ta và Thái tử cũng chỉ dừng lại ở hơn hai mươi món ăn, có thể nói đó chính là tiêu chuẩn của một gia đình đại hộ.

Mấu chốt là chất lượng món ăn cũng không tốt lắm, Ngự thiện phòng vốn cách khá xa, rất nhiều món ăn nóng khi được đưa tới đều phải dựa vào thiết bàn để giữ ấm, thí dụ như những món chiên giòn thì phải ăn khi chúng còn nóng giòn mới ngon, nhưng khi chúng được đưa đến Đông cung, thì còn giòn cái gì nữa chứ, ăn không giống như dây thun luồn quần là may rồi.

Vương Lang từ nhỏ đã ăn những thức ăn như vậy của Ngự thiện phòng mà lớn lên. Ta và Liễu Chiêu huấn khá hơn một chút, nói thế nào năm đó cũng đã từng nếm qua, đã từng gặp qua-- haiz, Liễu Chiêu huấn vừa được ra ngoài lễ Phật đã ăn uống vô độ, ta thật sự cũng không thể trách nàng, chính bản thân ta cũng muốn ra ngoài lễ Phật nha, ôi.....

Ta vừa ăn cơm vừa suy nghĩ đến đoạn đối thoại xưa kia, thật sự hiếm thấy nghiêm chỉnh ăn cơm không làm phiền Vương Lang như vậy.

Không phải Vương Lang chỉ ra, ta chắc cũng không ý thức được điều này.

"Chẳng lẽ nàng lại cãi nhau với Khuất Quý nhân?" Hắn vừa nói vừa nhìn ta từ trên xuống dưới, dường như rất sợ ta lại đi cung Vị Ương gây sự với Khuất Quý nhân.

Ta liếc hắn một cái.

"Không có." Ít lời mà nhiều ý trả lời hắn, ta vẫn còn đang ngẫm nghĩ về đoạn đối thoại gữa ta và Vương Lang, rốt cuộc chuyện đó đã xảy ra khi nào.

Nét mặt Vương Lang càng kỳ quái, hắn thậm chí còn nâng cằm ta lên để dễ dàng quan sát nét mặt của ta.

Ta để mặc hắn nhìn, thuận tiện nhìn chằm chằm nóc nhà, tiếp tục suy nghĩ.

Đến khi ta phục hồi tinh thần, mới phát hiện Vương Lang đã chăm chú nhìn ta rất lâu, hơn nữa trong ánh mắt còn có chút lo lắng nhàn nhạt.

Với tính cách của hắn, có thể có một chút lo lắng nhàn nhạt, đã xem như là quan tâm ta.

Ta bỗng chốc có chút cảm động, đành phải chủ động giải thích: "Thái tử gia cũng biết, Quý nhân vẫn rất quan tâm đến con thừa tự của chàng..."

Chỉ một câu này thôi, trên mặt Thái tử gia liền hiện ra mấy phần sáng tỏ, hắn buông tay ra, vỗ vỗ vào mặt ta rồi nhàn nhạt nói: "Chuyện như vậy cưỡng cầu cũng vô ích, tùy duyên đi."

Sau đó nhanh chóng thay đổi đề tài thương lượng với ta. "Nếu nàng muốn mở cửa cung Triêu Dương, ta thấy không bằng thuận tiện sửa lại bức tường cung Triêu Dương, tránh cho thái giám cung nhân ra ra vào vào quá mức tùy tiện......"

Ta lập tức ngăn hắn lại: "Yêu cầu của ta đúng là có chút tùy tiện! Chuyện này, chàng không cần phải lo."

Thái tử gia nhìn ta với một ánh mắt bày tỏ không hiểu, ta cũng không có ý muốn giải thích.

Thái giám cung nhân ra vào không tùy tiện, rất nhiều việc, cũng sẽ không được phát sinh trong điều kiện thích hợp.

#

Mấy ngày sau đó, ta vẫn rất an phận, thậm chí ngay cả rượu cũng không uống.

Ta bắt đầu suy tính hai vấn đề.

Vấn đề thứ nhất: lời nói kia rốt cuộc chỉ là phán đoán của ta hay là chuyện lạ có thật, nếu có thì phát sinh vào lúc nào, sau lời nói đó chúng ta đã làm cái gì.

Vấn đề thứ hai: Vương Lang đến cùng có phải có một chút thích ta hay không.

Vấn đề thứ nhất đừng nói là nói cái gì, nghĩ ra được chính là nghĩ ra được, không nghĩ ra chính là không nghĩ ra...... Không nhớ nổi, ta cũng không có cách nào khác.

Vấn đề thứ hai lại rất đáng hao hổn một chút tâm tư.

Vương Lang có phải đã từng có một chút thích ta, ta cảm thấy được, có thể lắm.

Chúng ta dù sao cũng cùng nhau lớn lên, ta tuy rằng có hơi bá đạo, lại ương ngạnh, lại ngây thơ, lại nông cạn, nhưng là thanh mai trúc mã, ngay cả Thụy vương như vậy cũng là người bị ta khi dễ mà lớn lên, cũng cố gắng nhớ đến tình nghĩa của chúng ta mà đối xử với ta rất tốt. Vương Lang có hơi thích ta cũng là lẽ thường tình của con người.

Nghĩ kỹ một chút, hắn đối với ta quả thật cũng không tệ.

Khi còn bé cha mẹ ta ở bên ngoài đánh giặc, cô cô liền đón ta vào cung, Vương Lang cũng vừa tới cung Hàm Dương được một hai năm, chúng ta ngụ ở bên trong thiên điện, một đông một tây, hai gian nhà chỉ cách một gian nhà chính.

Buổi tối, lúc không có người, ta thường chạy đến phòng hắn ngồi chơi, năn nỉ hắn kể cho ta nghe chuyện ngày xưa Khuất Quý nhân giết heo. Ta cũng nói cho hắn biết chuyện xưa của Tô gia.... Rất nhiều lần ta ngủ thiếp đi rồi được dưỡng nương ôm trở về phòng ngủ.

Nghĩ đến chuyện này, hắn mặc dù đối với ta rất là thiếu kiên nhẫn, nhưng lại bị ta quấn lấy không buông, cũng sẽ nói một hai chuyện xưa để lừa gạt ta.

Đến khi ta lớn hơn một chút, hắn bắt đầu đi học, ta cũng thường xuyên đến Tử Quang Các tìm hắn chơi, hoặc khi hắn đang học bài trong thư phòng nho nhỏ của hắn, lôi kéo hắn. "Đừng có lúc nào cũng học như vậy, cũng nên chơi với ta nữa chứ!"

Mặc dù thường xuyên uy hiếp xé một hai quyển sách của hắn, cũng sẽ bị hắn đánh vài hèo, nhưng hắn cũng sẽ bó tay mang ta đi chơi....

Nhưng đó cũng chỉ là những câu chuyện khi còn bé, có thể cũng không đếm nổi.

Ta chợt mơ mơ màng màng. Vương Lang và ta từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, ta dường như cũng không nhận ra hắn khi nào đã là một người trưởng thành, và bản thân ta cũng vậy.

Cũng không thể nói khi ta mười một tuổi hắn mười ba tuổi, hắn đã được xem là một người trưởng thành, hơn nữa liền thích ta? Khi đó ta căn bản chỉ là một con nhóc.

Đến khi ta mười ba tuổi, hắn mười lăm tuổi.

Khi đó, hắn thật sự đã là một người trưởng thành.....

Chẳng qua hắn thích không phải là ta mà thôi.

Ta đã từng rất khẳng định điểm này, giống như ta đã từng khẳng định hắn thật sự rất thích ta, mặc dù hai chúng ta cũng chưa từng nói với nhau cái gì, nhưng chuyện như vậy ta cảm thấy hiểu lòng nhau là đủ rồi.

Nhưng sau đó, ta lại bị sự thật hung hăng giáng cho một bạt tai đau đớn, ngay trong ngày đại hôn, chính miệng Vương Lang đã nói cho ta biết, sở dĩ hắn thú ta, không phải bởi vì hắn vừa ý ta.

Nhưng bây giờ ta lại không dám khẳng định, hắn đối với ta rốt cuộc là có suy nghĩ như thế nào. Người giống như Vương Lang, tâm tư có thể biến hóa quanh co, cũng không thể xem những lời hắn nói là thật.

Đâu giống như ta.... Có bao nhiêu tâm tư đều viết hết lên trên mặt, sợ rằng cũng không gạt được ai, ngay cả Khuất Quý nhân cũng len lén mắng ta khi ta còn nhỏ: "Ngươi đừng nghĩ tới Tiểu Lục tử nhà chúng ta! Còn nhỏ tuổi mà không lo học!"

Thật ra thì bản thân ta cũng không biết ta thích hắn khi nào, thích Vương Lang dường như là một chuyện tự nhiên nhất. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, trong mắt ta cũng chỉ có hắn.

May mà ta là nữ nhi Tô gia, là chất nữ của cô cô ta, là nữ nhi của cha mẹ ta, là muội muội của ca ca ta, dòng máu chảy trong cơ thể ta chính là máu của Tô gia.

Nếu không, ta nhất định không thể cắt đứt tơ tình, không thể thoát khỏi yêu thích Vương Lang.

Đột nhiên, ta rất hi vọng đoạn đối thoại đó chỉ là ảo giác của ta, và những lời Khuất Quý nhân nói căn bản cũng chỉ là phỏng đoán của bà ấy, Vương Lang vẫn đang hưởng thụ sự dịu dàng của chúng mỹ nhân, không phải chỉ riêng một mình ta.

Ta hi vọng hắn đừng cho ta thêm một tia hi vọng nào, đừng để cho ta hiểu lầm, hiểu lầm hắn cũng có một chút yêu thích ta.

Hiểu lầm một lần cũng đã đủ khó chịu rồi.