Khô Lâu Họa

Chương 24: Danh bộ và Bộ Vương




Lãnh Huyết và lão giả lại đi thêm một đoạn xa nữa, tiếng gà gáy và tiếng vịt kêu hòa lẫn vào nhau, còn có tiếng chó sủa húng hoắng, những âm thanh này hòa quyện vào nhau, khiến người ta nghĩ đến một thôn làng vắng vẻ và một giấc ngủ trưa sau cả buổi làm việc mệt mỏi.

Lãnh Huyết ngước mắt nhìn một cây cao ở phía xa, những cành cây khỏe mạnh màu nâu mang trên mình những đám lá xanh tốt màu ngọc bích, trong đám lá màu ngọc bích ấy lại mọc lên những bông hoa đỏ tươi, tựa như máu tươi đang cháy bừng trên rêu xanh vậy, đẹp vô cùng.

Lão giả ho khù khụ nói :

– Sắp đến Thanh Điền trấn rồi.

Nói đoạn cho tay vào ngực áo lấy ra một bao bánh vừng, là thứ vừa nãy thôn dân ở Tiểu Cổn Thủy tặng cho lão lúc lên đường :

– Cậu có đói không? Cùng ăn với ta đi!

Không ngờ vừa mới gỡ bao giấy ra, bánh vừng liền rơi lả tả xuống như bụi phấn, lão giả nhất thời không để ý, đánh rơi cả xuống đất. Lão thoảng ngẩn người, dùng đầu lưỡi liếm nốt số bánh còn lại dính trên bao giấy, sau đó thổi thổi những bụi phấn dính trên mấy ngón tay rồi phủi phủi những bụi bánh dính trên người, đánh trống lảng nói :

– Ồ, thật không ngờ bột làm bánh này đúng là trộn không đều, vỡ hết cả rồi.

Lãnh Huyết nhạt giọng nói :

– Không phải do bột làm bánh, là do vừa nãy ngài ngưng tụ công lực dọa khiếp Lý Ngạc Lệ, chỉ là mấy chiếc bánh vừng thì làm sao chịu cho nổi?

Lão giả như bị bột bánh chẹn mất cổ họng, lớn tiếng ho khù khụ, quanh co nói lảng đi chuyện khác :

– Ồ? Cái gì? Chính ta còn chưa biết nữa...

Sau đó thì giống như tình cờ phát hiện ra một quán trà nhỏ ven đường, vui vẻ nói :

– Chúng ta qua bên kia uống trà rồi nói chuyện.

Tuy đang là buổi trưa nhưng quán trà này vẫn rất quạnh quẽ, khách nhân cũng chẳng có mấy người. Sau khi Lãnh Huyết và lão giả ngồi xuống, lão ta liền không ngừng ho sù sụ. Lãnh Huyết hỏi gã tiểu nhị :

– Có thứ gì ăn được không?

Điếm tiểu nhị nói tên mấy món ăn, đều là các loại như bánh bao, đậu tương...

Lãnh Huyết liền gọi :

– Một đĩa đậu nành, hai cái bánh táo, một đĩa đậu phộng và hai bát mì long tu...

có thịt hay không?

Điếm tiểu nhị làm ra vẻ khổ sở nói :

– Khách quan, cả vùng này đào đâu ra thịt nữa? Đừng nói là bánh táo, cho dù là bánh tỏi cũng chẳng có nữa là. Hay là ăn bánh cuốn tạm đi có được không?

Lãnh Huyết liền gật đầu :

– Cũng được, cũng được.

Điếm tiểu nhị vừa vắt chiếc khăn trắng lên quay người đi thì Lãnh Huyết đã gọi giật lại :

– Hai bát rượu cao lương nữa.

Điếm tiểu nhị lại cười khổ, nét mặt rầu rỉ nói :

– Khách quan, chỗ này làm gì có rượu cao lương!

Lãnh Huyết đành nói :

– Rượu trắng, rượu trắng vậy.

Lúc này điếm tiểu nhị mới đi vào trong.

Lão giả vừa ho như hết hơi, vừa cố rặn ra từng chữ một :

– Tùy tiện một chút, tùy tiện ăn chút gì cũng được.

Chiếc bàn đằng sau cũng có mấy người ngồi, một người mặt mày rầu rỉ, một người thì oán khí bốc lên tận mây xanh, người thứ ba lại càng thảm hơn, bộ mặt chẳng khác gì đi đưa đám. Chỉ có một người lùn là đang cười hì hì, dáng vẻ như là thế nào cũng được vậy, xem bề ngoài và cách nói chuyện có thể khẳng định họ đều là người nhà quê cả.

Người có oán khí bốc cao nói :

– Hai vị chắc hẳn là người từ xa tới, không biết sự thê thảm hơn cả chiến tranh ôn dịch ở nơi này, chúng tôi ở đây hết nạp cống lại nạp thuế, thật đúng là có làm trâu làm ngựa cũng chẳng thể nào nộp hết được tiền thuế cho triều đình!

Người có nét mặt như đưa đám vội nhắc nhở người vừa lên tiếng :

– Cẩn thận, bệnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra.

Lãnh Huyết nói :

– Các vị xin yên tâm, ta không phải người đến trưng thuế. Không hiểu việc thu thế ở làng của các vị làm sao mà lợi hại như vậy?

Người mặt mày rầu rỉ cơ hồ như viết trên mặt một chữ “sầu” vậy, đến khi nói thì từng chữ “sầu” lại thổ ra ngoài :

– Ở chỗ chúng tôi đây, nuôi thêm một con gà thì phải nộp thêm một phần thuế cho con gà, trồng thêm một cái cây thì phải nộp thuế cho cái cây, vì thế chúng tôi thà đem gà giết chết đi, lấy rìu chặt cây đi còn hơn là phải nộp một khoản thuế lớn.

Lãnh Huyết nói :

– Các người không phải đã nộp thuế cả rồi sao?

Người mặt đầy oán khí nói :

– Ngài tưởng rằng số tiền thuế đó dễ nộp lắm hay sao? Những người không nộp được ít nhất cũng cả vạn người, bọn họ bây giờ không chết thì tứ chi cũng không còn lành lặn, hoặc giả là ngồi trong tù chờ chết, nếu không thì cũng bị xung quân đi biên giới rồi.

Lãnh Huyết phẫn nộ nói :

– Làm gì có chuyện đó! Ai chấp hành chuyện này vậy?

Người mặt đầy oán khí lại “hà” một tiếng :

– Đúng là ngài chẳng hiểu gì hết! Quan phủ chứ còn ai nữa! Đương nhiên là quan phủ rồi!

Lão giả lẩm bẩm nói :

– Ở đây có còn vương pháp nữa hay không...

Người mặt mày rầu rỉ nói :

– Nơi đây chỉ có vô pháp vô thiên mà thôi, làm gì có vương pháp mà nói.

Lão giả hỏi :

– Vậy không biết các vị đã nộp thuế hay chưa...?

Người mặt mày rầu rỉ đó cười thảm nói :

– Cả nhà chúng tôi năm miệng ăn, cả năm làm việc vất vả cũng chẳng được năm lượng bạc, vậy mà thu thuế đến sáu lượng, bảo tôi lấy ở đâu ra mà nộp? Nếu tôi mà nộp được thì cũng đâu phải mặt mày ủ ê thế này.

Lão giả lại hỏi cười mang bộ mặt như đưa đám :

– Còn vị này?

Người đó mặt ủ mày chau trả lời :

– Tổ tiên ba đời nhà tôi chẳng hề để lại cho một miếng đất cắm dùi, trước giờ chỉ kiếm sống bằng việc đi làm thuê cho người ta, không hiểu quan phủ tính toán ra sao mà tính ra tôi có bảy mẫu điền thổ, không nói lý lẽ gì bắt tôi nộp thuế...

Nói đến đây thì cơ hồ như bật khóc :

– Lão gia thử nói xem, bảo tôi lấy đâu ra bạc để nộp bây giờ?

Lãnh Huyết chỉ đành an ủi y, thấy người mặt đầy oán khí đang nghiến răng đến sắp tóe máu liền hỏi :

– Vị này...?

Người mặt đầy oán khí rít lên qua kẽ răng :

– Tôi vừa đem bán vợ mình để nộp tiền thuế năm, không ngờ bây giờ lại thu thêm tiền thuế lần nữa, bây giờ tôi biết bán cái gì nữa đây?

Lãnh Huyết cười khổ, thấy người còn lại vẫn đang cười hì hì, trong lòng lóe lên một tia hi vọng :

– Ai ai cũng vì nộp thuế mà oán trời trách đất, chỉ mình các hạ mặt mày hớn hở, không biết...

Người cười hì hì vẫn cười hì hì, đờ đẫn nhìn Lãnh Huyết.

Người oán khí đầy mặt thở dài nói :

– Ồi, y đã bị những nha sai đến thu thuế bức ép đến bị điên rồi, làm sao mà trả lời ngài được?

Người mặt như đưa đám tiếp lời :

– Tôi thật ngưỡng mộ y, cả nhà chết thì chết, điên thì điên, lợn không có lấy một con, cả mảnh ngói che đầu cũng chẳng có, thế là không sợ bị người ta thu thuế nữa.

Lãnh Huyết nghe mấy người này nói vậy, trong lòng vô cùng phẫn kích. Lúc này rượu và thức ăn đã được bưng lên, rượu nhạt rau thô cực kỳ khó ăn, nhưng lão giả vẫn ăn rất cẩn thận và ngon miệng, hai người ăn được một nửa thì bốn người ngồi phía sau than ngắn thở dài bỏ đi.

Lãnh Huyết ngửa cổ uống cạn rượu trong ly :

– Thiên hạ làm gì có kiểu trưng thu thuế như vậy?

Lão giả nhạt nhẽo nói :

– Khắp thiên hạ đều là kiểu thu thuế như vậy, chỉ là người chấp hành có làm cho nó tệ hại hơn không, có lòng tham không đáy hay không mà thôi.

Lãnh Huyết hầm hầm mặt nói :

– Hừ như vậy làm sao mà không thành chuyện quan bức dân làm loạn!

Lão giả đang ăn miếng bánh cuốn cuối cùng, cẩn thận lấy ra một cọng hành cuối cùng, nghe chàng nói câu này, bất chợt nheo mắt lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng :

– Câu nói này nếu để người khác nghe thấy báo lên trên thì cậu mắc tội tịch thu gia sản chứ chẳng nghi.

Lãnh Huyết cười lạnh nói :

– Tịch thu thì tịch thu, ta không có nhà, muốn định tội thì định tội chết là xong!

Chàng vốn ít uống rượu, nhưng vì quá căm phẫn nên uống rất nhiều, khi nhấc bình lên thì đã cạn sạch, chàng liền vẫy tay gọi :

– Tiểu nhị ca, mang thêm một bình rượu!

Tiểu nhị uể oải đáp lời :

– Đại gia, tiểu điếm chỉ có từng ấy, ngài muốn uống nữa cũng không còn đâu.

Lãnh Huyết chẳng còn tâm trạng nào ăn tiếp, vội vàng đứng đậy tính tiền, lão giả vội lật đật nói :

– Ta ăn thì ta trả tiền.

Chỉ thấy cả vỏ màn thầu lão cũng ăn sạch sẽ, chỗ nào bẩn cũng dùng tay phủ đi ăn hết, không để lại miếng nào.

Lãnh Huyết nói :

– Bữa ăn này coi như là diện kiến lão gia, để tôi trả là được.

Lão giả nói :

– Không được, ta trả, ta trả.

Lãnh Huyết xua tay nói :

– Một chút này thì có đáng gì!

Lão giả nghiêm mặt nói :

– Ta ăn thì ta phải trả tiền.

Lãnh Huyết giờ mới thấy lão giả kiên quyết như vậy, thoáng ngây người ra giây lát, rồi mỉm cười nói :

– Một chút tiền nhỏ như vậy đâu cần phải tính toán chứ?

Lão giả nói rõ ràng từng chữ một :

– Ta không quen để người khác mời ăn. Ta dùng tiền mình kiếm được bằng lao động trả tiền mình ăn, ta không muốn người khác mời, cũng không muốn mời người khác.

Nói đoạn, lại ho lên khù khụ, lần ngày ho rất mãnh liệt, cơ hồ như muốn ho bật cả lá phổi ra ngoài vậy.

Lãnh Huyết vội nói :

– Được rồi, được rồi, lão trả tiền, lão trả tiền.

Sau đó chàng lại thêm một câu :

– Để lão mời tôi là được.

– Không, ta không mời cậu.

Lão giả há miệng thở hổn hển nói :

– Nói thực lòng, ta không mời nổi cậu.

Nói rồi lão móc từ trong bọc ra một ít bạc vụn, tính đi tính lại cũng chưa đến một lạng bạc, lão giả cười khổ nói :

– Thực chẳng giấu gì, một năm ta chỉ kiếm được bốn lạng bạc, chỉ có thể dùng một cách tiết kiệm, không thể tiêu phí lung tung được.

Lãnh Huyết thấy vậy thì bất nhẫn nói :

– Công việc của tôn giá mà lương thấp như vậy, chi bằng...

Lão giả cắt lời chàng, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn :

– Ta thích công việc của ta, tiền nhiều hay ít không phải vấn đề, huống hồ ta đã làm hơn ba chục năm nay rồi, không muốn chuyển ngành làm gì nữa.

Lãnh Huyết cũng thuận theo ý của lão, không nói gì thêm nữa, nhưng vẫn liếc mắt nhìn số bạc vụn trên tay lão giả, chỉ sợ rằng tiểu điếm này không kiếm ra nổi năm phân bạc để trả lại cho lão.

Lão giả đưa bạc vụn lên sát mũi cẩn thận ngắm nhìn, tựa hồ như không nỡ lại như không biết phân biệt thế nào vậy. Gã điếm tiểu nhị gượng cười nói :

– Khách quan, ngài đưa bạc như vậy chúng tôi biết tìm đâu ra tiền trả lại cho ngài chứ...

Lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy một tiếng “cách”, lão giả đã dùng hai ngón tay kẹo một cái, cắt ra một miếng bạc vừa đúng năm phân tiền, rồi đặt lên lòng bàn tay.

Điếm tiểu nhị mở tròn mắt, há hốc miệng, không dám tin chuyện gã vừa nhìn thấy là sự thực.

Lãnh Huyết cũng kinh ngạc. Chàng biết võ công của lão giả này cao thâm khó dò, nhưng cũng không ngờ rằng nội lực của đối phương lại thâm hậu đến nhường này. Miếng bạc vụn đó bất quá chỉ to hơn móng tay một chút, muốn dùng hai ngón tay kẹp ra một miếng nhỏ, e rằng ngay cả Lãnh Huyết cũng vô phương làm nổi. Võ công của lão giả này quả thật đã vượt xa dự liệu của Lãnh Huyết.

Lão giả đưa tay lên cân thử, cơ hồ như rất vừa ý với bản thân, gật đầu, đứng dậy nói :

– Đi thôi.

Hai người bước ra ngoài, dọc theo quan đạo mà đi, nhà ở dọc đường cũng nhiều dần lên. Thỉnh thoảng hai bên đường còn có tiếng suối chảy róc rách, tiếng gầu nước, tiếng chày đập quần áo kịch kịch, tất cả đều là những âm thanh bình yên của cuộc sống nhân gian.

Chợt thấy bên ngoài hàng rào tre của một căn nhà có mấy con ngựa đang đứng, trước cửa có người đang cãi vã.

Chỉ thấy một người ăn mặc như sư gia, tay cầm một cuốn sổ da màu vàng, tay kia cầm một chiếc bút lông, nheo mắt nhìn vào trong sổ, ngoài ra còn có hai tên nha sai, tên gầy ốm hai tây nâng nghiên mực, để sư gia viết, tên vạm vỡ to béo một tay cầm đại đao, một tay cầm roi vung vẩy, lớn giọng quát :

– Hừ, tiền thuế của các ngươi rốt cuộc là có nộp hay không?

Lão già trước cửa chống gậy quỳ xuống, run run giọng van cầu :

– Quan sai lão gia, hãy thư thư cho chúng tôi! Xin hãy chậm cho chúng tôi vài ngày!

Bên cạnh lão còn có một nam một nữ, là nhi tử và con dâu.

Gã sư gia “hừ” một tiếng, chậm rãi hắng giọng nói :

– Sinh Thọ lão gia, ngươi muốn ta chậm cho các ngươi vậy thì ai sẽ chậm cho chúng ta? Đây là hoàng mệnh của Thiên tử giao xuống, nếu mà chậm lại e mấy cái đầu của chúng ta đây cũng khó mà giữ nổi.

Những giọt lệ già nua chảy trên khuôn mặt nhăn nheo của Sinh Thọ lão gia :

– Sư gia, có thể hoãn cho chúng tôi mấy ngày được không?

Nam tử đen đúa đỡ bên cạnh Sinh Thọ lão gia tức giận nói :

– Các người có nói lý lẽ không vậy, nhà chúng tôi chỉ nuôi một con lợn lại bắt nạp thuế một con trâu, đây là lý lẽ gì vậy?

Một già một trẻ dùng ánh mắt bi phẫn mà bất lực nhìn đám quan sai đang đến bức tiền nộp thuế. Lúc này trong phòng chợt truyền ra tiếng khóc của hài nhi, nữ nhân nghe thấy con khóc vội chùi tay vào váy, quay người chạy vào trong phòng.

Gã sư gia dường như bây giờ mới phát hiện ra nữ nhân này vậy, dùng cánh tay vừa khẳng khiu vừa khô đét của gã ngăn lại, nhe răng cười nói :

– Nữ nhân này là con dâu của lão hả?

Nam nhân căm phẫn nói :

– Ngươi muốn làm gì?

Gã sư gia nhún vai cười cười nói :

– Cái gì chứ.

Nói đoạn quay sang hỏi Sinh Thọ lão gia :

– Muốn nộp thuế một con trâu hay nộp thuế một con lợn thì phải xem cây bút của ta đây.

Sinh Thọ lão gia cúi mặt van cầu :

– Xin sư gia đại nhân chính trực báo lên, chính trực báo lên.

Sư gia đẩy ngã Sinh Thọ lão gia, nam nhân vội nhào ra đỡ lấy, trừng mắt nhìn gã.

Gã sư gia cười lạnh nói :

– Cái gì mà chính trực báo lên chứ! Ai biết nhà các ngươi có phải đang nuôi bảy tám con trâu ở trong nhà hay không?

Nam nhân dấn người lên một bước nói :

– Ngươi muốn gì?

Gã sư gia nheo nheo mắt hỏi ngược lại :

– Vợ ngươi hả?

Nam nhân vội bước lên trước mặt nữ nhân, nhưng y còn chưa kịp nói gì thì đã bị gã nha sai vạm vỡ kia tống cho một quyền vào ngực, y đỏ mặt tía tai định nói lý lẽ thì lại bị ăn thêm một cước nữa ngã nhào xuống đất.

Sinh Thọ lão gia kêu lên :

– Đây... các người định làm gì vậy...

Gã sư gia hừ lạnh :

– Con trai ông cấu kết phỉ đảng, tội là đáng lắm, người đâu...

Hai tên nha sai đồng thanh dạ một tiếng, gã sư gia dáng vẻ dương dương đắc ý chậm rãi nói :

– Giải hắn về!

Nữ nhân và Sinh Thọ lão gia vội quỳ xuống, hai tên nha sai chẳng đợi phân phó đã lao vào tay đấm chân đạp nam nhân nằm dưới đất. Gã sư gia nhếch mép cười lạnh :

– Sinh Thọ, lão đúng là già quá nên hồ đồ rồi, Vương sư gia ta đây thích nhất là thứ gì, lão chẳng lẽ còn không biết...

Nói đoạn gã nhún vai, làm ra vẻ không quan tâm nhìn hai tên nha sai đang đánh đấm nam nhân dưới đất :

– Có lúc giữ được con trai thì không giữ được con dâu đâu!

Nói dứt lời, gã sư gia tên Vương Mệnh Quân nở một nụ cười gian xảo, thầm nghĩ :

– “Da dẻ phụ nhân này trắng như hoa nước, không hề có chút thô ráp của phụ nữ nhà nông, xem ra lần này ta có món ngon rồi...”

Đột nhiên trước mặt gã xuất hiện hai người.

Hai người này xuất hiện bất thình lình khiến gã hơi chấn động.

Người thanh niên lên tiếng hỏi :

– Ngươi là người ăn cơm cửa công đúng không?

Ánh mắt sắc lạnh như muốn nhìn xuyên đến tận cốt tủy của Vương Mệnh Quân.

Vương sư gia nghĩ đến thân phận “sư gia” cả vùng này của mình, lý nào lại phải sợ hai kẻ lạ mặt mới đến, liền ưỡn ngực lên nói :

– Ngươi là cái thá gì?

Nói đoạn đưa tay ra phía sau vẫy vẫy gọi hai tên nha sai quay lại bên mình.

Lãnh Huyết nói :

– Ta cũng là người ăn cơm công môn.

Vương sư gia thấy hai tên nha sai đã đến bên cạnh cũng vững dạ hơn, cười khan một tiếng nói :

– Ngươi cũng vậy? Cơm ngươi ăn là do ta nhổ ra mà thôi, ngươi là cái thứ gì mà dám cùng ta nói chuyện?

Lãnh Huyết nói :

– Chính vì những kẻ như ngươi mà người ta mới không còn coi quan nha là một nơi trừ bạo an dân nữa...

Vương sư gia tức giận gắt lên :

– Tên tiểu tử thối! Ta là sư gia thủ tịch thân cận của Lỗ đại nhân, ta muốn sao thì làm vậy đấy, ngươi làm gì được ta!

Lãnh Huyết lắc đầu, lắc rất mạnh :

– Ta không muốn giết ngươi.

Vương sư gia ngây người, tên nha sai gầy gò giơ nắm tay lên quát :

– Ngươi nói gì?

Gã nha sai lực lưỡng cũng ném bịch nam nhân xuống đất, dấn lên một bước.

Lãnh Huyết vẫn lắc đầu :

– Ta vốn không muốn giết ngươi.

Lời vừa dứt tên nha sai gầy gò liền thấy một đạo hàn quang lóe lên, lao vút tới mi tâm của gã sư gia.

Chiếu theo tình hình này, gã sư gia họ Vương chết là cái chắc, chẳng ngờ lão giả đứng bên cạnh đột nhiên xuất thủ.

Kiếm quang lóe lên ba lần, lão giả cũng nhấc tay lên ba lượt.

Gã gầy gò nha sai đứng giữa Lãnh Huyết và Vương Mệnh Quân, nhưng gã hoàn toàn không tiếp nổi kiếm của Lãnh Huyết, cũng tránh không được, thậm chí gã còn chẳng thể phân biệt được đó là kiếm quang hay điện quang, mục tiêu công kích là hắn hay là gã Vương sư gia kia nữa.

Lãnh Huyết lại rất rõ ràng, nếu như không phải lão giả đã tiếp ba kiếm của chàng thì tên sư gia kia ít nhất cũng đã chết chín lần rồi.

Lãnh Huyết đột nhiên thu kiếm lại hỏi :

– Tại sao không để tôi giết chết hắn?

Lão giả lắc đầu, dường như cái lắc đầu này của lão không phải là lắc đầu với một mình Lãnh Huyết mà là lắc đầu với cả nhân tình thế thái vậy :

– Tội hắn không đáng chết.

Lãnh Huyết lạnh lùng nói :

– Loại người này đã bức hiếp không biết bao nhiêu là lương dân bách tính vậy mà còn không đáng chết ư? Kẻ này tên là Vương Mệnh Quân, chính là một trong những huynh đệ năm xưa của Bạch Phát Cuồng Nhân, cũng chính là một trong những kẻ đã khiến Nhiếp Thiên Sầu nhập vào ma đạo, vậy mà còn không đáng giết ư?

Lão giả thở dài :

– Dù là phải xử tử, cũng phải có mệnh lệnh của thượng cấp đã, bằng không thì cũng phải xử lý theo đúng pháp luật, ta với cậu chỉ là bộ khoái, không có tư cách định đoạt sinh tử của người khác, bằng không thì cũng chẳng khác nào kẻ chấp pháp lại đi phạm pháp.

Hai mắt Lãnh Huyết sáng rực lên, không nói tiếp nữa.

Vương sư gia nghe hai người nói chuyện, biết được thân phận họ chẳng phải tầm thường, lại thấy Lãnh Huyết vừa mở miệng đã nói ra thân phận lai lịch của gã, hơn nữa xuất thủ lại nhanh như điện chớp, nên lập tức trổ ngay bản lãnh làm sư gia của mình ra :

– Hai vị thật đúng là không đánh thì không quen biết, nước ngập miếu Long Vương, thì ra đều là người nhà cả, chi bằng...

Lão giả ngắt lời :

– Vô dụng thôi, y sẽ không chịu đâu.

Gã sư gia cẩn thận dò xét :

– Vị đại ca này là...

Lão già đằng hắng một tiếng nói :

– Một trong Thiên Hạ Tứ Đại Danh Bộ được Hoàng thượng ngự phong, người trong giang hồ gọi là Võ Lâm Tứ Đại Danh Bộ, Lãnh Lăng Khí, ngoại hiệu chỉ có hai chữ Lãnh Huyết.

Vương sư gia nghe xong, cơ hồ như muốn ngất xỉu.

Hai tên nha sai bởi chưa từng nghe nói qua tên tuổi của Lãnh Huyết nên không cảm thấy gì, nhưng thấy gã sư gia mặt trắng bệch như tờ giấy, biết người này lai lịch không nhỏ nên cũng vội vàng kính cẩn chào hỏi.

Gã sư gia đang trong tuyệt vọng thì chợt nghĩ đến lão giả ốm yếu đang ho sù sụ trước mắt, hình như vừa nãy chính là lão đã xuất thủ cứu gã, vội quỳ xuống nắm ống quần lão giả van xin :

– Vị đại gia này, phiền ngài nói giúp tiểu nhân mấy câu, xin vị... Lãnh gia này tha cho chúng tôi một lần... chúng tôi chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi!

Lão giả lắc đầu nói :

– Bức ép người ta nộp thuế không đúng quy định, mượn thế hành dâm, đây gọi là phụng mệnh hành sự sao? Ngươi đã phạm pháp, không ai có thể tha cho ngươi được.

Gã sư gia vẫn không cam tâm, cố níu kéo cầu xin :

– Ngài muốn là được mà... cầu xin đại gia... tiểu nhân sẽ không bao giờ quên ân nghĩa của ngài...

Sinh Thọ lão gia thấy cảnh tượng này chợt nghĩ đến lúc nãy mình phải van cầu hắn, giờ đây lại báo ứng ngay trên người hắn, trong lòng cũng thấy an ủi phần nào, ngước đôi mắt già nua lên nhìn trời, cảm thấy đúng thật là có một ông trời đang thưởng phạt nhân gian.

Lãnh Huyết lạnh lùng nói :

– Ngươi cầu xin ông ấy cũng vô dụng thôi, ông ấy... sẽ không đáp ứng đâu.

Tên nha sai vạm vỡ bất chợt bạo gan hỏi một câu :

– Ông ta là ai nữa?

Lãnh Huyết mỉm cười :

– Ông ta là ai à? Ông ấy là lão tổ tông, đại tông sư trong nghề của chúng ta.

Chàng nói rõ ràng từng chữ một :

– Bộ trung chi vương, Bộ Vương Lý Huyền Y.