Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã

Chương 31: Mờ ám




Tình cảm mãnh liệt. không nên đến đã đến.

Mà anh, lại càng không nên xuất hiện trong gian nhà trọ nho nhỏ này.

Tất cả đều bị anh làm xáo trộn, mọi quyết tâm hầu như tại nháy mắt chạm vào anh, liền tan thành mây khói.

Bàn tay to của anh tiếp tục điên cuồng đoạt lấy, lưỡi môi bắt đầu chuẩn bị chiến tranh.

Tôi chỉ cảm thấy tim mình đập gia tốc, dưỡng khí bắt đầu không đủ dùng nữa.

Tình dục lâu ngày không có đang quấy phá trong cơ thể, tế bào cả người đều đang vì anh mà run run, ở sâu tận đáy lòng lại khát vọng cùng anh kết hợp thật sâu.

Tiếng rên rỉ, không thể khống chế từ miệng dật ra.

Anh nóng quá, mà tôi cũng bị anh lây lan mà cả người bắt đầu nóng lên.

Bỗng dưng, anh ngẩng mạnh đầu, ngừng mọi khiêu khích, một tay giơ sang đã nâng đầu vai tôi đang trong mơ mơ màng màng lên. Bước về phòng ngủ, sau đó tìm được giường, mới cùng tôi ngã lên đó. Một lần nữa, anh lại nặng nề đè lên trên người tôi.

Nhiệt độ cơ thể cực nóng, tinh thần và thể xác rắn chắc làm tim tôi đập bang bang. Khuôn mặt bắt đầu đỏ lên, ý thức cũng dần dần mơ hồ.

“A--”

Khẽ thở thành tiếng, chỉ vì cánh môi hoa đỏ hồng kia bị anh hung hăng phủ lên.

Nụ hôn này, mãnh liệt gần như đoạt lấy. Anh ôm chặt tôi, giống như một mãnh thú đang cắn nuốt con mồi vậy, đói khát hôn tôi, nuốt vào toàn bộ thở dốc.

Vật nam tính rắn chắc, chen vào giữa hai chân tôi, cách lớp vải mỏng, anh cố ý vô tình cọ xát. Vật cực đại kia cùng nơi cứng mềm mại là vừa khớp như thế, giống như lúc Ngưu Lang Chức Nữ gặp gỡ nhau trên cầu Hỉ Thước vậy, chúng nó cũng nhớ nhung lẫn nhau, chặt chẽ kề sát vào nhau.

Ngay sau đó, bàn tay to bắt đầu dò xét vào nơi mềm mại giữa hai chân kia, nhiệt độ nóng như lửa xẹt qua da thịt, châm lên một ngọn lửa, tôi nhịn không được mà run run.

“Không…” Gian nan lên tiếng, tôi giữ bàn tay to đang muốn đi xuống dưới của anh lại.

Đêm nay thật sự là không thích hợp.

Trong con ngươi đen bị tình cảm mãnh liệt nhuộm đẫm tản ra tia sáng ngang ngược. Một lòng của anh chỉ nghĩ đến con mồi, hiển nhiên đã không nghe thấy lời nào rồi, đã không hiểu kháng nghị cùng cự tuyệt là gì nữa rồi.

Anh khăng khăng tiếp tục, mãi đến khi cởi chiếc quần lót mỏng manh ra, nhìn thấy vết máu lờ mờ, mới sững lại tại chỗ.

Thân thể cứng ngắc chống ở phía trên tôi, bàn tay to cũng ngừng động tác. Ngọn lửa trong con ngươi đen vẫn bùng cháy, trên mặt lại giống như bị hắt gáo nước lạnh, cứng đờ.

Đã nói rồi, thật sự không thích hợp mà.

Ngượng ngùng nhìn anh, tôi khó khăn kéo lại quần lót của mình. Lại không muốn sống mà vô tình chạm tới cái vật nam tính đã cương đến không thể to hơn kia.

Tiếp đó, anh tựa như tan rã, thở dốc thật mạnh, xoay người nằm xuống một bên giường.

Nhắm chặt mắt lại, điều chỉnh hô hấp của mình.

Tôi lại thật cẩn thận nhìn anh, sợ sẽ lại gây ra ngọn lửa gì đó nữa. Mặc áo choàng tắm vào, thắt dây lưng, tôi không còn trần trụi nữa. Ngoan ngoãn nằm ở trên giường, ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng.

Tim đập vì lửa nóng vừa rồi vẫn chưa bình ổn lại, bang bang rung động, làm rối loạn suy nghĩ của người ta.

Im lặng, bắt đầu lan tràn,

Trong phòng yên tĩnh ngoại trừ tiếng hít thở của cả hai, thì không còn gì khác.

Không khí kì dị bắt đầu quanh quẩn xung quanh tôi.

Sau đó, khi vừa buồn ngủ mãnh liệt, anh lại đột nhiên ngồi dậy. Tình cảm mãnh liệt còn càng không thể cứu vãn hơn, nếu không phải hôm nay là ngày đặc biệt, hiện giờ nhất định đã xảy ra quan hệ rồi.

Tôi biết mình sẽ không thể cự tuyệt, mà anh tựa hồ cũng không tính buông tha tôi.

“Ách…”

Một lúc lâu sau, tôi thử phát ra chút âm thanh.

Nhưng mấy lần há mồm, cũng không biết phải nói gì. Giả vờ không có chuyện gì mà hỏi thăm một câu, thì lại quá mức làm ra vẻ. Ôm chặt lấy anh, nói em rất nhớ anh, lại quá mức giả tạo.

Đã bỏ ra đi, đã ly hôn, bây giờ lại nói như vậy thì là ý gì!

“Em…”

Xoay người nhìn về phía anh, tôi định mở miệng. Nhưng vào lúc đối diện với đôi mắt đầu óc trống rỗng.

Cặp con ngươi đen kia, quá mức tình cảm dịu dàng, quá mức ấm áp.

Tình ý, lại nhiều đến gần như muốn thoát ra khỏi hốc mắt.

“Đừng nhìn em như vậy…”Tránh né ánh mắt của anh, tôi suy yếu nói.

Em không xứng, thật sự không xứng.

“Lại đây” Anh nhìn tôi thật sâu, lúc lâu sau lại nói ra một câu như vậy.

Không dám nhìn anh, tôi cúi đầu.

“A…” Giật mình hô thành tiếng.

Anh một tay kéo tôi qua, khóa chặt trong lòng mình.

“Nặc…” Tôi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt anh.

“Suỵt.”

Anh đưa một ngón tay che môi tôi lại, tiếp theo nhẹ nhàng đặt nụ hôn của mình lên. Từ trán đến cằm, hầu như hôn khắp mặt tôi. Bàn tay to dày rộng giống như lúc đầu, cọ xát hai má cùng da thịt tôi, từng tấc từng tấc, tỉ mỉ, giống như tôi ở trong lòng anh là một báu vật hiếm có trên thế gian vậy.

Rúc vào bờ ngực quen thuộc kia, nghe tim anh đập, cảm nhận được anh nhẹ nhàng chạm đến. Lòng tôi, cuối cùng cũng không thể bình tĩnh. Cật lực khắc chế tình cảm lại tan rã lần nữa. Nước mắt như dòng suối, ào ào chảy ra bên ngoài, tôi nức nở, cả người bắt đầu run run.

“Anh phải làm sao với em bây giờ?” Trên đỉnh đầu, anh thở dài thật sâu, sủng nịch nói. Bàn tay to, vẫn không ngừng vuốt ve sau lưng tôi, càng ôm chặt hơn.

“Xin…xin lỗi…” Tôi nghẹn ngào nói, ngay cả một câu xin lỗi cũng không thể lưu loát.

Không biết bắt đầu từ khi nào anh đã trở thành người gần gũi nhất của tôi. Giống như tất cả mọi người đều trở thành người ngoài, chỉ có chúng tôi mới là một thể, sống nhờ vào nhau, chờ đợi lẫn nhau.

Toàn bộ giả vở,toàn bộ mặt nạ, chỉ khi ở trước mặt lẫn nhau mới có thể dỡ xuống hết. Dùng thái độ nguyên thủy nhất, chân thật nhất để yêu đối phương, chiều đối phương.

Tôi, chính là đối đãi với anh như thế. Vẫn luôn như thế, chưa bao giờ thay đổi.

Cho dù, tôi rời khỏi. Cho dù, tôi đã ký tờ giấy ly hôn kia. Cũng không thể thay đổi được trái tim yêu anh của tôi.

Hai năm xa nhau này, tôi sâu sắc ý thức được mình yêu anh đến nhường nào.

Yêu đến nông nỗi gần như thảm thương.

Yêu đến ngay cả bề ngoài cũng có thể không cần quan tâm.

Giờ phút này, toàn bộ lý trí đã không còn tồn tại nữa. Cái còn chỉ là tình cảm chân thật nhất ở sâu thẳm dưới đáy lòng.

Tôi nhớ anh, tôi nhớ vòng ôm quen thuộc kia.

Tôi mơ hồ rồi. Tạm thời, xin cho tôi nghỉ ngơi chốc lát thôi.

Ôm nhau thật chặt, chúng tôi nhớ nhung độ ấm của nhau, hơi thở của nhau. Thật không biết rằng nhớ nhung một người, cũng có thể làm người ta đau lòng đến thế. Thật không biết rằng ôm một người, cũng có thể hạnh phúc đến vậy.

Không cần lời nào, không cần tác động gì.

Chúng tôi giờ phút này chỉ muốn cảm nhận sự tồn tại của đối phương.

Rất lâu, chúng tôi cứ ôm nhau như vậy.

Mãi đến khi cánh tay bắt đầu run lên, ý thức bắt đầu mơ hồ, vẫn kề sát nhau, không chịu buông tay.

E sợ đây lại là một giấc mộng ngọt ngào, khi tỉnh giấc sẽ hụt hẫng, khi tỉnh giấc sẽ lại biến thành thế giới chỉ có một người.

Chúng tôi, đều vô cùng sợ hãi…

Bóng đêm, sau đó dần chậm hơn.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của chúng tôi.

Mọi thứ, đều bình thản như vậy.

Bao gồm cả hai chúng tôi đang ôm chặt nhau ngủ.



Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của bức rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng. Tia sáng chói mắt khiến tôi tỉnh giấc.

Mơ mơ màng màng nhúc nhích, duỗi người.

Theo bản năng muốn tìm kiếm vòng ôm quen thuộc kia, lại phát hiện ra bên cạnh đã lạnh.

Bỗng chốc, tôi mở hai mắt.

Cấp tốc ngồi bật dậy xuống giường, tìm kiếm bóng dáng anh. Phòng khách, phòng bếp, nhà vệ sinh, tất cả đều không có.

Không còn sức lực trượt xuống sô pha, tôi bắt đầu ngẩn ra.

Rõ ràng không phải là nằm mơ, rõ ràng cảm nhận được sự tổn tại rõ rệt của anh.

Nhưng vì sao vẫn không thấy bóng dáng anh như trước.

Bi thương lại lần nữa dâng lên. Tâm trạng cũng rơi xuống đáy cốc.

Chậm chạp đi về phòng ngủ, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, vươn tay cảm nhận hơi thở của anh, cảm nhận sự tổn tại của anh.

Anh, rời khỏi rồi.

Vì sao?! Vì sao đến đây rồi lại còn đi!

Mũi bắt đầu cay, vành mắt cũng bắt đầu tràn đầy nước mắt.

Tim, lại bắt đầu đau rồi.

Lẳng lặng ngồi, tôi cần hồi phục lại cảm xúc của mình một chút.

Lau nước mắt đã tràn mi, tôi thở hắt ra thật dài.

Không nghĩ, thực sự không muốn nghĩ đến gì nữa.

Tắm rửa một cái, bắt đầu một ngày làm việc mới vậy.

Xoay người đứng lên, vừa bước được một bước, đã bị người đàn ông ở cửa làm hoảng sợ.

“Sao lại khóc vây?” Tiếng nói trầm thấp vang lên.

Anh nhấp môi, vẻ mặt lo lắng nhìn tôi, trong tay còn ầm sữa đậu nành nóng hổi.

“không…Không phải anh…” Đi rồi sao.

“Đồ ngốc”. anh thấp giọng cười, trong mắt tràn ngập yêu thương. Đi nhanh tới, lau nước mắt trên hai má tôi, một tay kéo tôi vào trong lòng.

“Anh đi mua bữa sáng cho em thôi, anh nhớ em thích nhất là uống sữa đậu nành nóng.” Anh quơ quơ gói to trong tay.

“Cám ơn an”. Rúc vào lòng anh, tôi thấp giọng nói, không dám nhìn anh. Vừa rồi bộ dạng mất mát khủng hoảng kia, nhất định đã bị anh nhìn thấy rõ ràng..

“Đến đây đi.” Anh cúi đầu hôn lên má tôi, sau đó kéo tôi đi ra phòng khách.

Đem sữa đậu nành vừa mua đổ vào ly, lại lấy từ túi giấy ra hai cái sandwich đặt vào đĩa.

“Bữa sáng đây! Em vừa ý không?” Anh bưng kiệt tác của mình lên, chờ lời khen ngợi của tôi.

Đón nhận ánh mắt cực nóng mang ý cười của anh, tôi không biết phải làm sao cho phải.

Ngây ngẩn gật đầu, nở ra một nụ cười.

“phải ăn hết toàn bộ đấy.” Anh cười ra lệnh, vươn bàn tay to xoa xoa tóc tôi.

“Ừm.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu, uống ngụm sữa đậu nành.

Kỳ quái…

Thật sự là kỳ quái

Nhất cử nhất động của anh đều như là tôi căn bản chưa từng rời đi vậy, mà cũng giống như giữa chúng tôi không hề có vấn đề gì ấy. Thân mật gọi tôi, vô cùng thân thiết âu yếm tôi.

“Đừng chỉ nhìn anh vậy chứ.” Anh buồn cười nói xong, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, chân thon dài gác lên bàn, cầm lấy điều khiển, bắt đầu chuyển kênh TV.

Nhai sandwich anh mua mà không biết mùi vị, tôi không hề chớp mắt nhìn anh.

Nhưng người ta, lại như không chút nào phát hiện, an nhàn xem tivi, còn luôn vì một vở hài kịch nào đó mà phát ra tiếng cười lanh lảnh.

Hít sâu một hơi, buông thức ăn trong tay.

Tôi xoay người, lấy điều khiển trong tay anh, tắt ti vi.

Sau đó, chỉnh lại khuôn mặt tuấn tú kia, nhìn thẳng vào anh.

“Đủ rồi…”

Anh thản nhiên lên tiếng, giọng nói không hề nhấp nhô.

“Anh…”

“Thế nào? Em muốn anh phải phản ứng ra sao?” Anh hỏi lại, con ngươi đen sâu thẳm sít sao nhìn tôi chằm chằm, khiến người ta không khỏi bắt đầu khẩn trương.

“Bỏ đi…” Chuyển tầm mắt tôi ngồi thẳng người.

Không biết mình đang tức giận chuyện gì, chỉ là cảm thấy không thoải mái. Rõ rang là một đôi vợ chồng đã ly hôn hai năm không gặp, bây giờ lại ở chung một phòng, chia sẻ bữa sáng tình yêu.

Im lặng bắt đầu lan tràn, anh không nói gì , tôi cũng im lặng xem tivi.

Một lúc sau, anh thu tầm mắt vẫn nhìn thẳng phía trước lại, đôi mắt màu đen, khóa chặt tôi.

“Về nhà đi…”

Ba chữ, từ trong miệng anh nhẹ nhàng nhả ra. Vẻ mặt chân thành tha thiết cùng thâm tình làm cho tim tôi phút chốc tan chảy.

“Em…”

“Không cần cự tuyệt. Chúng ta vốn nên ở cùng một chỗ, không phải sao?” Anh dịu dàng nói xong, bàn tay to dài, vuốt ve hai má của tôi.

“Nhưng mà---“

“Không có nhiều nhưng mà như vậy. Đừng nói với anh rằng em không yêu anh, cũng đừng nói những câu như em không muốn ở cùng với anh. Anh hiểu rõ về em, anh hiểu rõ em hơn bất kì ai.”

Anh ngắt lời tôi, cự tuyệt lý do của tôi, như là nhìn thấu lòng tôi vậy. Tôi không thể nói dối gì với anh.

“Anh…xác định…đó là ý muốn của anh chứ?”

Tôi gian nan xác định. Tôi nhất định phải xác định rõ rằng anh đã biết mọi hậu quả sẽ gặp phải nếu lựa chọn tôi.

“Anh trước nay đều rất tỉnh táo, cũng biết bản thân mình đang làm gì. Em, vẫn luôn là lựa chọn của anh. Trước kia là vậy, hiện tại là vậy, sau này cũng mãi mãi sẽ không thay đổi.”

Ánh mắt kiên định, chân thật đáng tin nói lên tiếng lòng của anh, tôi ngơ ngác nhìn anh.

“Anh…không muốn có con nữa sao?”

Có một số việc, cho dù không muốn đề cập, cũng vẫn chặn ở giữa đường, không thể không chạm vào.

“Có em, anh đã thỏa mãn rồi.” Anh cười, cầm hai tay tôi, áp lên mặt của anh, nhẹ nhàng cọ xát.

“Nặc…”

Tôi không thể nói gì, vành mắt phiếm hồng nhìn anh.

“Lại chuẩn bị khóc rồi. Em thật sự là càng ngày càng yếu đuối đấy.” Anh sủng nịch nhìn tôi, véo véo hai má tôi.

“Thực sự xin lỗi…em không thể.” Nhẹ nhàng đẩy anh ra, tôi không dám nhìn thẳng anh nữa.

“Em nói cái gì?” Âm thanh nói chuyện trở nên trầm thấp, anh khó có thể tin nhìn tôi, xoay mặt tôi lại, buộc tôi nhìn thẳng anh.

“Em không thể…”

Rũ mắt, tôi yếu ớt lắc đầu.

“Tại sao?” Anh không xem là dịu dàng nâng cằm tôi lên, hơi thở nặng nề phả thẳng lên mặt tôi.

“Em thất bại không gượng dậy nổi rồi. Anh hiểu không?”

Nhìn thẳng vào mắt anh, tôi thống khổ nói.

Tôi thật sự đã thất bại không gượng dậy nổi rồi, thật sự.

Một khi hy vọng lại nhen nhóm, ham muốn cũng sẽ dâng lên theo. Nếu hạnh phúc tới tay, chúng tôi sẽ bắt đầu hy vọng càng xa vời hơn thế nữa.

“Anh không hiểu! Người yêu nhau vốn nên ở cùng nhau. Cần gì phải khiến mọi người đều thống khổ không thể tả như vậy chứ!” Anh nhíu chặt mày, vẻ mặt thống khổ nhìn tôi.

“Anh có biết em cần bao lâu, mới làm cho nỗi đau mất con dần dần dịu lại không? Vết thương ấy, đến tận bây giờ vẫn còn mơ hồ đau. Trở lại bên cạnh anh, trở lại ngôi nhà kia, em thật sự vẫn chưa chuẩn bị tốt. Vết thương vừa mới lên như vậy, sẽ không chịu nổi bị thương lần nữa đâu.”

Thời gian hai năm có lẽ có thể thay đổi được rất nhiều thứ, nhưng nỗi đau trong lòng cũng không phải có thể dễ dàng quên đi. Tôi không có dũng khí, tôi sợ lại rơi vào tai nạn tương tự.

“Anh chỉ muốn yêu em, chiều em thật nhiều. Căn bản không hề phức tạp như vậy. Cuộc sống đơn giản, chỉ có hai người chúng ta là được rồi.” Lôi Nặc khẽ xoa mặt tôi, thương tiếc nhìn tôi, dịu dàng thâm tình lên tiếng.

“Không…giữa anh và em từ trước đến giờ vẫn là phức tạp. Rất nhiều quá khứ, rất nhiều chuyện cũ, anh không thể quên được, em cũng không thể quên được. Cho dù thống khổ đã trở nên mờ nhạt hơn, nhưng chúng ta không thể cam đoan sau khi ở cùng nhau một lần nữa, sẽ không nhìn cảnh mà nhớ lại chuyện cũ.Đến lúc đó, mọi thứ sẽ trở nên càng thêm khiến người ta tan nát cõi lòng. Em không chịu đươc nỗi đau như vậy, thật sự không chịu được.”

Cuộc sống đơn giản, là một loại yêu cầu xa xỉ. từ trước đến giờ, vẫn đều như vậy.

“Hai năm, anh đã có thể buông xuôi xuống mọi chuyện trước kia, quyết định bắt đầu một lần nữa. Còn em, vẫn chưa chuẩn bị tốt sao?”

“Em cho rằng mình đã chuẩn bị tốt. Trong những ngày không có anh, em cảm thấy mình đã khỏi hẳn, cũng có thể có một khởi đầu mới. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy anh, em biết rằng em vẫn là em của trước kia, em vẫn là một người gặp phải tình yêu sẽ lạc mất chính mình. Em không thay đổi, một chút cũng không đổi.”

Ngoại trừ, càng yêu anh hơn.

“Tâm Âm…”

“Em cần thời gian…”

Tôi cần dũng khí, tôi cần có năng lực để mình gánh vác được thống khổ.

Thời gian hai năm, vết thương vừa mới liền được lại, bây giờ tôi vẫn chưa tiếp nhận được nhiều lắm.

“Anh nên làm thế nào đây? Làm thế nào mới có thể khiến em thấy thoải mái bây giờ?”

Anh thở dài, chậm rãi lên tiếng.

Hôn nhẹ lên má tôi, ôm chặt lấy tôi.

“Em bảo anh làm sao có thể chịu được. Biết rõ em đã trở về, biết rõ em còn yêu anh, lại không thể lúc nào cũng hôn em, ôm em, thậm chí yêu em.”

“Em xin lỗi…” Đau lòng nhìn anh, tôi giữ mặt anh, hôn nhẹ lên môi anh.

Chờ thêm một chút, không được sao anh?

Chầm chậm thôi, em không muốn mọi thứ tới quá nhanh.

Thở dài thật sâu, anh bất đắc dĩ nhìn tôi, sủng nịch xoa xoa tóc tôi.

“Để anh ôm em nào.” Cố tình xụ mặt, anh trầm thấp nói.

Một tay ôm lấy tôi lên đùi mình, hai bàn tay to còn không an phận trượt xuống bên hông.

Tôi chua chát nở nụ cười.

Biết được anh chiều mình như thế, yêu mình như thế.

Thật sự cảm thấy mĩ mãn rồi.

“Nếu em kiên quyết ở lại đây cũng được.”

“Dạ.”

“Nhưng anh sẽ thường xuyên đến thăm em, thỉnh thoảng không muốn về, em cũng không được đuổi anh đấy.” Anh xấu xa nói xong, cằm còn đặt trên đỉnh đầu của tôi.

Tôi khẽ cười thành tiếng, ngầng đầu lên nhìn anh.

Môi đỏ mọng ở giây thứ hai đã lại bị anh phủ kín, chỉ có thể bắt buộc nhận lấy nụ hôn cực nóng của anh.

“Anh…vào bằng cách nào vậy?” Một lúc lâu sau, tôi thở dốc hỏi.

Lúc này mới nghĩ đến người đàn ông này từ tối qua liền bắt đầu xuất quỷ nhập thần như vậy.

“Lấy ngày sinh của mình làm mật mã mở cửa phòng, còn hỏi người khác vào bằng cách nào. 0624 sao anh có thể quên mất ngày đặc biệt này được.” Anh trêu chọc tôi xong, còn không quên gõ lên đầu tôi.

“Ngày mai liền đổi cái khác.” Dựa trong lòng anh, tôi gật đầu.

“Ngày sinh của anh nhé.” Anh cười đề nghị.

“Ừm.” Tôi đáp ứng, nhìn vào đôi mắt anh, mỉm cười ngọt ngào.

Thật sự rất thỏa mãn.

Giống như bây giờ được vây chặt trong bờ ngực ấm áp rắn chắc của anh, cảm nhận nhịp tim của anh, nghe hơi thở chỉ thuộc về anh, thật sự giống như nằm mơ, tốt đẹp đến có chút không giống sự thật.

“Vì sao cứ phải là hôm nay chứ!” Đỉnh đầu truyền đến tiếng than thở trầm thấp, anh cử động thân thể, vật dục vọng dần dần to ra.

Tôi ngượng ngùng nở nụ cười.

Ài…

Anh thở thật dài, điều chỉnh hô hấp của mình.

“Để em xuống đi.” Đẩy bàn tay to của anh đang quấn chặt bên hông tôi ra, không định để anh vì cấm dục mà chết.

“Đừng nhúc nhích.” Anh ngăn tôi lại, sức lực hơi mạnh.

“Anh …không sao chứ?” Lo lắng nhìn anh, chỉ cảm thấy giải đất nữ tính bên dưới làm của anh càng thêm căng cứng.

“Ừ…” Anh nhắm mắt lại, nặng nề hít thở.

“Thật ra…nếu anh muốn làm, em cũng…”

“Anh quen rồi. Chữ “nhịn” với anh mà nói đã không còn xa lạ nữa.” Anh khó khăn nói xong, toàn thân căng thẳng.

Để giảm bớt sự thống khổ của anh, tôi ngoan ngoãn ngồi im ngay cả hít thở cũng thật cẩn thận.

“Anh…vẫn luôn, chưa từng làm sao?” Cúi đầu, tôi ngượng ngùng mở miệng.

Anh sủng sốt một chút, nâng đầu tôi lên, nhìn thẳng.

“Hai năm lẻ hai mươi ba ngày.”

Tiếng nói khàn khàn, tạo ra gợi cảm chỉ thuộc về đàn ông. Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong mắt, lúc nhìn tôi như là nhìn con mồi, tràn ngập dã tính cùng nhiệt tình.

Bỗng nhiên cảm thấy cổ họng rất khô, nhịp tim cũng đập nhanh hơn, khuôn mặt lại không tự giác bừng đỏ.

Tôi biết mình cũng khát vọng anh sâu sắc.

Giờ phút này, tôi thật sự có chút hận thời gian hành kinh của mình chết đi được. Vì sao cứ vào lúc này chứ!!!

“Em…em vẫn là đi xuống vậy.”

Nhanh chóng gỡ bàn tay to của anh ra, tôi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh.

Vụng trộm liếc anh một cái, phát hiện ra anh đang nhắm mắt lại cố gắng hít thở.

Xem ra sự cọ xát khi đào tẩu kia, đối với anh lại là một cú đánh mãnh liệt hơn.

Người đàn ông đáng thương.

Tôi gần như muốn ôm anh, mặc anh muốn làm gì thì làm…

Thời gian kế tiếp, là hạnh phúc, ngọt ngào.

Giống như những tình nhân trong tình yêu cuồng nhiệt, chúng tôi cẩn thận lắng nghe lẫn nhau, luôn luôn hôn nhẹ, ôm nhau.

Tán gẫu trời Nam biển Bắc, thậm chí có lúc còn nhàm chán đấu võ mồm như loại cảm giác ấy thật sự tốt đến làm người ta không còn cách nào hình dung.

Cảm giác cực kỳ thỏa mãn tràn ngập trong lòng tôi, hạnh phúc như thật sự chỉ đơn giản như thế.

Thời gian cả ngày, chúng tôi tận tình hưởng thụ

Trái tim treo trên cao, cuối cùng cũng hạ được xuống.Anh thật sự không hề thay đổi, trái tim yêu tôi kia, vẫn trước sau như một. Thời gian cũng không vô tình cướp đi tình yêu của chúng tôi, mà là nhóm lên một ngọn lửa mới.

May măn, tôi biết mình rất may mắn, cũng biết mình cần cảm ơn trời đất. Phải đón nhận anh, cùng nhau sống chung một lần nữa.

Nhưng trái tim này, cho đến bây giờ thật sự vẫn chỉ có thể tiếp nhận trước mắt. Nếu nhiều hơn, e rằng tôi sẽ sợ hãi.

Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của em, xin cho em thêm một chút thời gian nữa.



Màn đêm buông xuống, tôi định đuổi anh về. Nhưng dưới sự ngang ngạnh kì kèo của anh, tôi vẫn là chậm rãi đi vào giấc ngủ trong vòng tay ôm ấp kia. Tất cả, đều thuận theo tự nhiên đi.

Từ từ sẽ đến, tự nhiên sẽ đến.

Tương lai, sẽ tốt lên.