Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 12: Chương 12





Tiểu Thiên Bồ đã ở trên núi này sống tiêu dao cũng được hơn ba vạn năm, nó cũng không biết tại sao nó lại bị rơi xuống Thương Uyên Giới, trong trí nhớ truyền thừa của nó thì nó không nên xuất hiện ở thế giới nhỏ bé này.

Từ ba vạn ngàn năm trước, từ lúc nó phá xác mọc ra chồi non kia một khắc, nó liền mở ra thần trí, hấp thu tinh hoa của nhật nguyệt và bắt đầu tu luyện, nó không có một khắc lười biếng, rốt cuộc ở một ngàn sáu trăm năm trước nó hóa hình thành công, có thể thoát ly bản thể của mình.

Nhưng từ giây phút nó thoát ly bản thể thì cũng đại biểu cho nó chính thức tiến vào lần hoa kỳ đầu tiên.
Một ngàn sáu trăm năm qua, nó vẫn luôn nỗ lực tìm kiếm chủ nhân để cộng sinh, nhưng đáng tiếc lại không có thể tìm được người thích hợp.

Từ thời kỳ viễn cổ, tộc Thiên Bồ của chúng nó liền chịu thiên làm khó, không vì cái gì khác, chỉ là vì Thiên Bồ nhất tộc cùng cộng sinh chủ nhân một khi ký kết Cộng Sinh Khế Ước, chủ nhân liền có thể cùng Thiên Bồ hưởng thọ mệnh giống nhau lâu dài, mà Thiên Bồ là thần thực, cơ hồ là có thể cùng nhật nguyệt tồn tại.
Ở thời kỳ thượng thần, cũng là thời kỳ mà Thiên Bồ nhất tộc của chúng nó cường thịnh nhất, khi đó chúng nó tìm kiếm cộng sinh chủ nhân cũng không có giống như bây giờ có rất nhiều hà khắc cùng hạn chế, chỉ cần hai bên cam tâm tình nguyện liền có thể ký kết Cộng Sinh Khế Ước.

Chính là từ đại chiến của tiên thần kết thúc, chúng nó liên tiếp mất đi Cộng Sinh Khế Ước, lại qua trăm năm chúng nó mới biết được Thiên Bồ nhất tộc đã bị hạ thần chú, và chỉ có ký kết Cộng Sinh Khế Ước mới có thể từ cộng sinh chủ nhân thoát khỏi thần chú đó.
Tiểu Thiên Bồ mỗi lần muốn lùi bước liền sẽ lại một lần hồi ức về ký ức truyền thừa, sau đó nước mắt lưng tròng mà xuống núi tìm kiếm cộng sinh chủ nhân thích hợp nhất, rốt cuộc Thiên Bồ nhất tộc chúng nó hiện tại cũng chỉ có ba cây, hai cây khác tuy không ở Thương Uyên Giới, nhưng cũng đều ở thế giới nhỏ.

Nếu hôm nay nó không gặp được ấu tể của nhân loại này, nó dự định sau khi lần nở hoa kết quả thứ bảy kết thúc, nó sẽ mang theo bản thể của nó rời đi Thiên Diễn Tông, đi ra ngoài tìm kiếm cộng sinh chủ nhân, đây là theo lời của nhân loại không thể ngồi chờ chết.
Hàn Mục Vi tuy rằng người nhỏ chân ngắn, nhưng thân thể lại rất tốt, còn nữa Tiểu Thiên Bồ cố ý thả chậm tốc độ, nàng thực mau liền đuổi theo, lúc nhìn thấy Tiểu Thiên Bồ, phản ứng đầu tiên của nàng chính là một quả nhân sâm thành tinh đang ở trước mắt, trái tim nhỏ liền bắt đầu thình thịch loạn nhảy, cơ duyên nha, tuy rằng cơ duyên này tới có chút đột nhiên, nhưng nếu bị nàng tóm được, vậy thì không có đạo lý mà buông tha: "Tiểu nhân sâm, tiểu nhân sâm, ta có đùi gà nè, ngươi có muốn ăn hay không?"

Nhân sâm? Tiểu Thiên Bồ mặt đều đen, này tuyệt đối là vũ nhục xưa nay chưa từng có, nó lập tức dừng chân, quay đầu chống nạnh hung dữ lên: "Ngươi mới là nhân sâm, là cái loại phàm thực cấp thấp, ngươi mới là, ngươi mới là, ngươi mới là!" - Nhân loại không phải thường xuyên nói "sĩ khả sát bất khả nhục" (kẻ sĩ thường chết chứ không chịu nhục) sao? Đây cũng là ý tưởng hiện tại của nó: "Ngươi nhớ kỹ ta là Thiên Bồ, Thiên Bồ, chúng ta là thần thực".
Thiên Bồ? Không biết cũng không quen biết, nhưng là thần thực thì nàng biết, hơn nữa vẫn luôn đối với cái này nhớ mãi không quên đâu: "Ngươi là thần thực thật sao?" - Hình như có chút giống, rốt cuộc nó nhỏ như vậy cũng đã hóa thành hình người, hơn nữa còn có thể nói chuyện, nhất định đúng rồi.
Tiểu Thiên Bồ tuy rằng sống ở Thiên Diễn Tông hơn một ngàn năm, nhân loại cũng gặp qua không ít, nhưng lại chưa từng cùng bọn họ có lui tới, cho nên căn bản không biết nên ở chung với ấu tể của nhân loại này như thế nào, phát xong hỏa nó lại nghĩ đến nàng là cộng sinh chủ nhân mà nó coi trọng, nó lập tức liền trở nên có chút co quắp chân tay, lắp bắp mà bắt đầu giải thích: "Ta..

ta không phải..

cố ý hung dữ với ngươi, ngươi..

ngươi không thể nói ta là nhân sâm, ta..

ta sẽ..

sẽ thực tức giận.

Ta sinh khí nhưng hung nhưng hung, sẽ..


sẽ không dẫn đường cho ngươi".
"Ngươi biết ta muốn đi đâu à?" - Tiểu gia hỏa này thật sự là đáng yêu quá, so nàng còn đáng yêu hơn, nhìn một cái mũ cỏ xanh trên đầu nó, tuy rằng nhan sắc có chút làm người nghĩ sâu xa, bất quá nó thật sự thực thích hợp với tiểu gia hỏa: "Chẳng lẽ ngươi vẫn mãi luôn đi theo ta à?" - Hàn Mục Vi có chút thụ sủng nhược kinh, chẳng lẽ nàng cũng có thể chất của nữ chính? Không không không, không cần, thể chất như nữ chính thì tương đương với các loại chọc họa, nàng phi thường vừa lòng với thân phận người qua đường Giáp này, giống sư phụ nàng vừa lòng Tiêu Dao Phong vậy đó.
"Ta..

ta ta.." - Tiểu Thiên Bồ ta nửa ngày cũng không nói tiếp được, chỉ có thể thay đổi đề tài: "Ngươi..

ngươi không phải là muốn đi sườn núi tìm động phủ sao? Ta biết ở nơi nào, để ta dẫn ngươi đi" - Nói xong nó lưu luyến mà nhìn thoáng qua Hàn Mục Vi, liền chậm rãi xoay người đi ở phía trước, nơi mà nó đi đến cỏ dại đều tự động tạo ra lối đi.
Hàn Mục Vi gãi gãi cái ót của mình, vẻ mặt ngốc, nàng năm nay mới năm tuổi, còn không thể tai họa nhân gian đâu, như thế nào ánh mắt tiểu gia hỏa mới vừa nhìn nàng giống như đang xem một người xấu, nàng có làm gì có lỗi với nó sao? À ha, nàng vừa mới dùng ngôn ngữ vũ nhục tiểu gia hỏa, nghĩ đến đây nàng vội đuổi theo: "Ta xin lỗi, ta không nên ở tình huống không rõ ràng mà kêu ngươi như vậy".
"Không..

không có việc gì, ta không tức giận nữa" - Ô ô, Tiểu Thiên Bồ hiện tại ở trong lòng đang mắng chính mình xuẩn đâu, rõ ràng chính là một câu rất đơn giản, như thế nào đến nó liền không có mặt mũi đâu: "Ta..

ta sắp chết".
"..."

Hàn Mục Vi có chút theo không kịp tiết tấu, sửng sốt một hồi lâu mới mở miệng: "Không thể nào?" - Nàng chỉ là gọi nó là tiểu nhân sâm, nó liền chết, thần thực đều là như vậy sao? Chết như thế nào, muốn học người Nhật Bản mổ bụng tự tẫn ư?
Tiểu Thiên Bồ không có đáp lại, chỉ là gục xuống đầu đi về phía trước, nếu nó vẫn luôn tìm không thấy cộng sinh chủ nhân thì cũng không phải muốn chết sao? Năm năm thực mau, cũng chính là trong nháy mắt.
Một người tí hon đi ở phía trước, phía sau đi theo một tiểu béo nha đầu, đừng nhìn nó nhỏ xíu, nhưng tốc độ nó đi một chút cũng không chậm, vừa vặn có thể để Hàn Mục Vi nhẹ nhàng đuổi kịp.
Sau nửa canh giờ, Hàn Mục Vi rốt cuộc đứng trước của động bị cỏ dại giấu đến thập phần kín mít: "Đây là động phủ của ta?" – Nàng có cảm giác sống không còn gì luyến tiếc: "Còn không bằng trúc ốc của sư phụ ta đâu?"
"Trúc ốc?" - Tiểu Thiên Bồ dùng vẻ mặt xem ngốc tử nhìn Hàn Mục Vi: "Trúc ốc của Thiện Đức chân quân là Bảo Khí, tuy rằng bên ngoài nhìn có vẻ bị rách nát, lung lay sắp đổ, kỳ đều là do huyễn hóa ra tới, bên trong hẳn là không nhỏ" - Dựa theo tính tình của Thiện Đức chân quân, trong phòng khẳng định có thể so với cung đình.
Đến nỗi cái đại động trước mắt này, Tiểu Thiên Bồ đá đá hòn đá nhỏ bên chân: "Cái động này khá tốt, bên trong thực sạch sẽ" - Đây là nơi bản thể nó ở, mang ấu tể tới nơi này, nó cũng có tư tâm.

Một đường đi tới đây, tuy rằng nó có thể cảm giác được ấu tể này đối nó có tâm tư không thể miêu tả, nhưng nàng xác thật là không có một chút ác niệm, nó muốn tranh thủ, nhân loại không phải thường xuyên nói "gần quan được ban lộc" sao, cũng không biết có phải thật hay không?
"Bảo Khí?" - Hàn Mục Vi có điểm hâm mộ, đương nhiên cũng đối với phẩm vị của sư phụ tỏ vẻ không thể tiếp thu, hắn đây là đạp hư Bảo Khí nha: "Ta phải ở mọi thời khắc nhắc nhở chính mình, giới tính của mình là nữ" - Theo sư phụ học bản lĩnh thì được, nhưng ngàn vạn lần không thể đem phẩm vị của hắn cũng hứng luôn, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tưởng tượng một người có thể mười ngón tay đeo tám cái nhẫn đâu, đây là cách xa ông chủ thổ hào vài con phố nha!
"Ngươi muốn vào xem hay không?" - Tiểu Thiên Bồ có chút xấu hổ, bản thể của nó lớn lên vẫn là rất xinh đẹp, không biết ấu tể này có thích hay không: "Bên trong thật sự thực sạch sẽ, ta..

ta cũng thực thích sạch sẽ".
"Được" - Hàn Mục Vi kỳ thật đã có suy đoán, trong lòng không khỏi sinh ra chờ mong: "Ngươi dẫn đường đi" - Đi theo tiểu gia hỏa, mấy cỏ dại kia liền nghe lời thật sự, thân thể nho nhỏ của nàng nhờ vậy mà không chịu qua "chiêu đãi".
Quả nhiên Tiểu Thiên Bồ vừa đi đến cửa động, cỏ dại giấu ở cửa động đang chặt chẽ hướng tới hai bên tụ lại như mành, ngay lập tức nhường ra lối đi.

Hàn Mục Vi trong lòng còn nghẹn một cái nghi vấn, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội hỏi ra miệng, bất quá hiện tại giống như thời cơ tới rồi: "Ngươi ở Thiên Diễn Tông không bị phát hiện qua ư?"
"Không có" - Tiểu Thiên Bồ mang theo Hàn Mục Vi tiến vào trong động, cỏ ở cửa động liền lập tức trở về như cũ: "Thiên Bồ nhất tộc chúng ta bởi vì khi còn nhỏ thập phần yếu ớt, cho nên từ lúc phá xác liền sẽ giấu đi khí tức, chỉ cần ta muốn, liền tính là Kim Tiên cũng không phát hiện được ta" - Ở thời kỳ thượng thần, đừng nói là Kim Tiên, liền tính là thượng thần đại nhân cũng chưa chắc có thể phát hiện chúng nó, chính là sau đó lại không thể như vậy: "Cỏ ở cửa động đều là cộng sinh của ta, chúng là tuyệt thần thảo, dùng để ngăn cách thần thức, cửa động này tự mình xuất hiện liền không lại bị phát hiện qua" - Nó đã nghĩ thông suốt, dù sao còn thừa năm năm, nó liền đánh cuộc này một phen vậy, đánh cuộc thắng nó liền có khả năng trở về Thần giới; thua cuộc, vậy cũng là ý trời như thế.
"Tuyệt thần thảo?" - Hàn Mục Vi cảm giác tiểu gia hỏa này đang mưu đồ bí mật gì đó, bằng không tại sao nó lại thẳng thắn như vậy, nàng trộm ngắm ngắm bối cảnh trong động, bắt đầu tìm đường để chạy trốn: "Ngươi không sợ ta trộm mấy cây cỏ đó sao?" - Nàng vẫn là muốn thăm dò, nhưng mà vạn nhất nàng tưởng sai rồi đâu?

Tiểu Thiên Bồ khóc, nó đã cảm giác đến thần hồn của ấu tế này dao động: "Ô ô, ta không phải thần thực xấu..

ta chỉ là..

chỉ là muốn chủ nhân..

ô ô..

Không có chủ nhân..

ta sẽ hóa thành bùn".
Hàn Mục Vi có chút không biết làm sao: "Ngươi đừng khóc nữa, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng mới được, ngươi xem ngươi đã lừa dối ta lâu như vậy, ta cũng dù sao cũng phải biết mục đích của ngươi là gì đi?" - Nàng không cho rằng chính mình có vô hạn mị lực, không không không, nàng hiện tại chỉ là một đứa nhỏ, căn bản chỉ có thịt mỡ chứ không có mị lực.
"Cách.." - Tiểu Thiên Bồ xoay người đi sâu vào trong động: "Ta dẫn ngươi đi gặp bản thể của ta".
Hàn Mục Vi đuổi kịp, đi qua một chỗ rẽ nhỏ, trong động liền không đen như mực nữa, đỉnh động mọc đầy ngũ giai linh thực - ánh huỳnh quang thảo.

Đi không sai biệt lắm có nửa canh giờ, nàng dần dần có một loại cảm giác, chính là thần thanh khí sảng, thực mau bọn họ liền ra động, đi tới một cái hố to, trong hố vậy mà không có một giọt nước, đáy hố có một cây thụ như ngọc bích, cao cỡ nửa người của học sinh tiểu học, trên cây đếm tới đếm lui đều chỉ có chín cành, ở ngọn cây xuất hiện một nụ hoa màu vàng: "Đây là bản thể của ngươi?"
"Đúng vậy" – Trên mặt tiểu Thiên Bồ hiện lên một tia bi thương, trước kia nụ hoa của Thiên Bồ nhất tộc chúng nó là ngũ sắc, sau đó nhan sắc liền càng ngày càng ít, cuối cùng cũng chỉ dư lại màu vàng còn có thể tồn đến hậu thế, Thiên Đạo quả nhiên là không chấp nhận được có bất luận cái gì vượt qua khống chế: "Đây là bản thể của ta - Thiên Bồ"..