Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra

Quyển 7 - Chương 78: Ngược bác sĩ hắc ám cặn bã 10




Sau khi trải qua chuyện lần trước, Mạc Sinh Bạch và Tô Châu lại khôi phục hình thức ở chung như trước kia, cũng ngày càng thêm hòa hợp. Tô Châu ban ngày say mê thực nghiệm, buổi tối lại say mê Mạc Sinh Bạch, không đến một tuần lễ, y đã điều chế ra được thứ thuốc mà bản thân vẫn luôn mơ ước.

Tô Châu như hiến vật quý mà đưa đến trước mặt Mạc Sinh Bạch “Nhìn xem, đã thành công rồi.”

Mạc Sinh Bạch nhìn ống nghiệm chứa chất lỏng màu lục nhạt trước mắt “Sao những thứ em làm ra đều có màu lục vậy?”

Tô Châu không nghĩ tới Mạc Sinh Bạch sẽ hỏi chuyện này, y có chút sửng sốt “Em chưa từng nghĩ đến vấn đề này.”

“Vậy em làm ra nhiều loại thuốc như vậy thì làm sao phân biệt?”

“Em có đánh số.”

“Em thật sự muốn khống chế toàn bộ thế giới sao?”

“Sinh Bạch, thế giới này chỉ có hai chúng ta là đủ rồi.”

Mạc Sinh Bạch nhìn thấy trong mắt Tô Châu chứa đầy cố chấp và điên cuồng “Em chuẩn bị khi nào thì bắt đầu?”

“Ngày mai.”

“Được.”

Bởi vì có được loại thuốc điều khiển tang thi do Tô Châu điều chế ra, Mạc Sinh Bạch không cần tốn nhiều sức lực đã khống chế được một biển lớn tang thi, sau đó liền hướng về phía khu an toàn phát động tấn công. Mà đứng mũi chịu sào chính là An Bang phụ trách khu an toàn này. Số dị năng giả không nhiều lắm từ bên trong nhìn đến tình cảnh từng đàn tang thi rậm rạp phía ngoài không khỏi dâng lên cảm giác ghê tởm cùng sợ hãi, không ít dị năng giả trực tiếp đánh mất dũng khí chiến đấu, lộ ra vẻ mặt trắng bệch giống như đã cận kề cái chết, ngay cả phản kháng cũng từ bỏ.

“Tất cả giữ vững tinh thần, các người là dị năng giả, không phải là người thường không đủ sức phản kháng tang thi!”

Lời nói An Bang không hề mang đến tác dụng cổ vũ, ngược lại còn khiến những dị năng giả này lộ ra vẻ mặt bi thương. Dị năng giả như bọn họ đã là những nhân loại cuối cùng, đồng loại của họ đã sớm biến thành tang thi, trở thành địch nhân của bọn họ, mà kết cục của chính họ rồi cũng sẽ như vậy thôi, không phải sao? Nếu thế giới này là một trò chơi, thì nhân loại, có lẽ chính là thứ sinh vật đầu tiên trái đất cần phải đào thải khi thăng cấp.

An Bang cũng không còn cách nào, những dị năng giả này phần lớn đều là người thường, tố chất tâm lý quá kém, nếu có thể đạt được một nửa như quân đội rèn luyện chính quy thì tốt rồi. Mắt thấy đại quân tang thi càng ngày càng gần, An Bang nhíu mày, tiếp tục như vậy căn bản không phải là cách, nếu không phản kháng, khu an toàn căn bản không thể chống đỡ nổi một giờ, phòng tuyến nhất định sẽ rơi vào tình trạng tê liệt. Ngay tại thời điểm An Bang đang đau đầu nghĩ cách, có dị năng giả kinh hô “Giữa đàn tang thi có một người!”

Trong lúc nhất thời tầm mắt mọi người đều tập trung về phía kia, người nọ mặc một chiếc áo sơmi cực kỳ bình thường, sắc mặt trầm tĩnh, không hề lộ ra chút cảm xúc nào. Vào giây phút khi nhìn thấy Mạc Sinh Bạch, An Bang cũng không biết tại sao trái tim của y lập tức trở nên an ổn, có lẽ bởi từ sâu trong tiềm thức y vẫn luôn tin tưởng, Mạc Sinh Bạch tuyệt đối không phải loại người sẽ mặc kệ sống chết của người khác.

“Tất cả im lặng!” Lời nói của An Bang vô cùng mạnh mẽ.

Mọi người cũng thật sự an tĩnh trở lại.

“Chúng ta cùng ra sức nhất định sẽ có một đường sinh cơ! Nếu không chiến đấu, cũng chỉ có thể làm thức ăn trong miệng lũ tang thi, so với chết còn khó chịu hơn!” An Bang quét mắt nhìn nhóm dị năng giả đã dần trở nên bình tĩnh “Mỗi hai người gộp thành một tổ, toàn lực hợp tác! Từng tính mạng con người đều vô cùng quý giá, chúng ta ai cũng không thể chết, lập tức xuất phát! Người khống chế tang thi kia cứ giao cho tôi, mọi người nhất định phải vững tâm chiến đấu.”

Lúc này mọi người liền dựa theo an bài của An Bang nhanh chóng tìm chiến hữu đã quen thuộc tổ đội, ôm tư thế tìm đường sống trong chỗ chết quyết tâm lao về phía đàn tang thi.

Dị năng của An Bang là dị năng không gian, y nhắm chuẩn xác vị trí của Mạc Sinh Bạch, nháy mắt liền dịch chuyển đến trước mặt hắn. Tang thi xung quanh vẫn như cũ lao thẳng về phía trước, giống như không hề phát hiện ra một người sống sờ sờ như y.

“Tôi biết cậu nhất định sẽ đến tìm tôi.”

“Mạc Sinh Bạch, anh làm như vậy có ý nghĩa sao?”

“Cái gì gọi là có ý nghĩa hay không ý nghĩa, đời người vốn ngắn ngủi như vậy, chớp mắt đã không còn lại gì.”

An Bang nhìn ánh mắt vân đạm phong khinh của Mạc Sinh Bạch, có chút không biết là tư vị gì “Anh vì y làm đến mức này, đáng giá sao?”

“Không có gì gọi là đáng giá hay không.” Mạc Sinh Bạch không hề mang theo cảm tình liếc mắt nhìn An Bang “Cậu đi đi.”

“Tôi chỉ muốn hỏi để hiểu rõ một chuyện.”

“Cậu đã hiểu rất rõ.”

“Một vấn đề cuối cùng. Anh, thật sự là tang thi?”

Mạc Sinh Bạch thẳng thắn trả lời “Phải.”

Dù đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng nghe được chính miệng đương sự thừa nhận, lồng ngực An Bang vẫn cứng lại “Anh chỉ vì một Tô Châu, đã hoàn toàn thay đổi.”

“Cậu nên đi nhanh, chúng ta bây giờ là kẻ địch, tôi lúc nào cũng có thể ra tay với cậu.”

“Nếu tôi không đi thì sao?” An Bang biến sắc, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tùy thời ra tay.

“Tôi không muốn giết cậu.”

“Nhưng tôi lại muốn đánh nhau với anh thì phải làm sao đây?” An Bang đang nói liền ngừng lại, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tấn công về phía Mạc Sinh Bạch, Mạc Sinh Bạch cũng không thèm để ý, cùng An Bang bắt đầu so đấu. An Bang bởi vì xuất thân quân nhân, mang theo kỹ thuật chuẩn xác được nung đúc trong quân đội, có điều y tuy rằng rất mạnh, nhưng so với một Mạc Sinh Bạch có được sức mạnh tuyệt đối vẫn kém hơn một bậc. Mỗi lần ra chiêu của y đều bị Mạc Sinh Bạch khéo léo phá giải, thời điểm bị Mạc Sinh Bạch bắt lấy cổ, còn chưa đến mười lăm phút đồng hồ. Sắc mặt An Bang tái nhợt đến đáng sợ “Tôi thua.”

“Cậu đã rất mạnh.”

“Nhưng ở trước mặt anh vẫn không đáng nhắc tới.”

“Đi đi, tôi vẫn là câu nói kia, tôi không muốn giết cậu.”

“Tôi đã thua, anh giết tôi mới là lẽ thường phải làm.” Vẻ mặt An Bang không chút nào sợ hãi, y là quân nhân, tất nhiên sẽ mang theo kiêu ngạo của quân nhân. Loại người ở trên chiến trường vì sống sót mà hèn nhát chạy trốn chính là thứ y khinh thường nhất.

“Cậu là một quân nhân chân chính.” Mạc Sinh Bạch khen ngợi “So với việc chết trên tay tôi, không bằng cậu mang theo bọn họ liều mạng một phen, thế nào?”

An Bang nhìn Mạc Sinh Bạch, mang theo ý tứ khó hiểu.

“Tôi nghiêm túc.”

“Được.” An Bang cuối cùng vẫn gật đầu, y có thể chết ở chỗ này, nhưng những dị năng giả kia cũng không thể cứ vậy mà chết.

Có An Bang gia nhập, tình thế của nhóm dị năng giả lập tức chuyển biến tốt lên, đoàn người trải qua chiến đấu điên cuồng đẫm máu, rốt cuộc từ trong vòng vây tang thi siết chặt đột phá được một con đường máu. Những dị năng giả có thể sống sót chạy ra này đều cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, tuy rằng khu an toàn thất thủ, nhưng bọn họ đã lựa chọn chiến đấu nên vẫn có thể sống sót, cho dù quá trình chất đầy máu tanh thì sao? Ở mạt thế, mỗi người vì sinh tồn, đều phải học được thứ gọi là dũng cảm. Trải qua một lần chém giết như vậy, tâm tình của phần lớn mọi người đều trở nên thả lỏng, chỉ có An Bang nhìn khuôn mặt vẫn còn dính đầy máu tươi của bọn họ, tâm tình có thế nào cũng không thể thoải mái. Y biết, bọn họ sở dĩ có thể may mắn thoát ra khỏi đó, là vì Mạc Sinh Bạch cố ý thả cho bọn họ một con đường sống.

An Bang mang theo những dị năng giả may mắn sống sót chạy đến khu an toàn gần đó, dự cảm xấu trong lòng dần dần tăng mạnh, khu an toàn kế tiếp có phải đã thất thủ rồi không? Còn có khẩu hình Mạc Sinh Bạch đã nói với y trước khi rời đi rốt cuộc là gì? An Bang không ngừng tự hỏi, tầm mắt lại nhìn đến những thi thể tang thi trên mặt đất, linh quang chợt lóe.

Hóa ra tin tức Mạc Sinh Bạch muốn nói với y là vậy sao?