Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II

Quyển 1 - Chương 7: Ta ở ma cà rồng văn hủy đi CP – Vẫn luôn chưa từng lộ mặt, vai chính công, Kim Dịch




Giây tiếp theo, Tịch Đăng phát hiện mình bị đẩy ra.

Tống Lâm đặt Tịch Đăng ngồi thẳng lại, thu hồi tay, “Không được lộn xộn, sắp về thấu nhà rồi.”

Hắn quay đầu lại, bật nhạc trong xe lên, một tay chống cằm. Nói chung hoàn toàn làm lơ ánh mắt Tịch Đăng đang nhìn qua.

Xe khai chạy rất nhanh, Tịch Đăng nhìn chằm chằm đối phương một hồi, phát hiện Tống Lâm hình như không chịu để ý đến mình, liền lui lại trên vị trí của mình nhìn ra bên ngoài.

Tống Lâm len lén liếc nhìn Tịch Đăng đã an phận trở lại. Trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hắn duỗi tay mở cửa sổ xe, để cho làn gió mát mẻ lập tức thổi vào, làm giảm nhiệt độ cả người hắn. Vừa nãy, ý nghĩ chợt lóe trong đầu hắn quả thực quá kinh khủng.

Trong khi Tống Lâm đang bận khiển trách chính mình, lại nhìn thấy một cảnh tượng làm hắn có chút kinh ngạc.

Bởi vì đã khuya lắm rồi, đường phố vắng tanh, thế nhưng trên đường cái có một chiếc xe đang bật đèn dừng lại. Tống Lâm nhận ra chiếc xe kia là của Hứa Nhạc Ninh. Hứa Nhạc Ninh đối với cảm tình không bao giờ chung tình, nhưng hắn lại rất chung tình với chiếc xe này. Từ sau khi hắn mua xe, đi ra ngoài bao giờ cũng là chiếc này.

Tịch Đăng cũng chú ý tới chiếc xe đó. Tống Lâm giảm tốc độ xe chậm lại, đúng lúc này, có người từ trên chiếc xe kia bước xuống, là Hứa Nhạc Ninh. Hứa Nhạc Ninh từ ghế điều khiển đi xuống liền vòng qua vị trí ghế phụ. Hình như hắn đang nổi giận, đem cửa phía ghế phụ kéo ra, muốn kéo người bên trong ra ngoài.

Người kia là…

Lúc xe Tống Lâm chạy ngang qua xe của Hứa Nhạc Ninh, Tịch Đăng thấy rõ khuôn mặt người ngồi ở ghế phụ.

Chính là vẫn luôn chưa từng lộ mặt, vai chính công, Kim Dịch.

Tống Lâm tuy rằng không thấy rõ khuôn mặt của người ở bên trong, nhưng biết bên trong là một nam nhân, hắn thu hồi tầm mắt, lại phát hiện sủng vật nhà mình đang quay đầu nhìn về phía sau.

“Em đang nhìn cái gì?”

Hắn nói xong liền phát hiện sủng vật nhà mình giống như bị mình dọa rồi. Thân thể run rẩy, vội vàng quay đầu lại có chút hoảng sợ nhìn hắn, nhưng mà lại không giống như thật sự hoảng sợ, trong mắt còn có điểm gì đó khang khác.

“Sao giống như bị tôi dọa vậy?”

Tịch Đăng không nói, chỉ là lặng lẽ rúc thành một đoàn.

Vai chính công quả nhiên xuất hiện, cư nhiên ở bên cạnh Hứa Nhạc Ninh.

Như vậy vai chính thụ Tống Lâm và vai chính công Kim Dịch nhất định sẽ chạm mặt. Hiện tại chính mình và vai chính thụ Tống Lâm cảm tình cũng không tính là sâu. Thời gian ở chung cũng không quá dài. Nếu hắn gặp phải vai chính công Kim Dịch sẽ bị hấp dẫn sao?

Tịch Đăng tính toán, đã vậy, trước khi bọn họ chân chính gặp mặt, mình nhất định phải đẩy nhanh tiến độ hơn.

Rất nhanh bọn họ liền về đến nhà. Tống Lâm thuộc về loại người uống rượu say chậm, uống rượu xong rất lâu rồi đến bây giờ hắn mới lên men ngà ngà. Thời điểm hắn ấn vân tay mở cửa tay run run, trên đường đi đến phòng khách, hai chân cũng loạng choạng.

“Tịch Đăng, hình như tôi say rồi.” Hắn đi đến bên sô pha, vừa lúc đụng phải một cái chân sô pha, thân mình lảo đảo một cái liền té ngã. Bởi vì Tống Lâm ôm Tịch Đăng, hơn nữa phương hướng té ngã là sô pha, hắn trực tiếp đè Tịch Đăng ở dưới thân. Tống Lâm lật mình một cái, đôi mắt nhắm lại, ngủ luôn.

Tịch Đăng liếc mắt nhìn người dựa vào trên vai mình, cậu đợi một lát, phát hiện đối phương hô hấp vững vàng. Tịch Đăng mới chậm rãi đem đối phương nâng dậy, tùy ý đối phương dựa vào chính mình. Cậu nhìn chằm chằm tay Tống Lâm một hồi, mặt trên có công cụ truyền tin, nhưng không phải bản nhân không thể dùng.

Quên đi, Tịch Đăng ngửi được mùi rượu trên người Tống Lâm, nhăn mũi một cái, duỗi tay nửa ôm đối phương, đỡ hắn đi vào phòng tắm. Ngày thường đều là đối phương tắm rửa cho chính mình, như vậy hôm nay chính mình tắm rửa cho hắn một lần đi.

Tịch Đăng đem Tống Lâm bỏ vào bồn tắm, thử nhiệt độ nước, liền bắt đầu xả nước. Còn mình thì chạy tới phòng ngủ chính lấy quần áo cho Tống Lâm. Lúc Tịch Đăng lấy quần áo cho Tống Lâm, nhìn đến bên cạnh một đống quần áo màu sắc rực rỡ, khóe miệng giật một cái, không biết vai chính thụ Tống Lâm tại sao lại cảm thấy mình thích loại phong cách quần áo này chứ, vì sao hắn mua quần áo cho vai chính công Kim Dịch đều là bình thường hết vậy?

Tịch Đăng cầm áo ngủ chạy tới phòng tắm, mới vừa đi vào, liền hoảng sợ, vội vàng đem Tống Lâm thiếu chút nữa lọt tõm trượt vào trong nước vớt ra, bọt nước tung tóe bắn lên làm quần áo Tịch Đăng ướt hơn phân nửa.

Tịch Đăng nhìn xuống Tống Lâm vẫn bất tỉnh nhân sự, lại nhìn xuống áo ngủ đang cởi lấp lửng của mình. Xoắn xuýt vài giây, liền đỡ Tống Lâm ngồi xong, lại đem bộ áo ngủ liền thể mình đã sớm chán ngấy cởi ra.

Tịch Đăng cởi hết quần áo của mình, rồi bắt đầu cởi quần áo của Tống Lâm. Trước tiên cởi áo khoác, lại đến áo sơ mi trắng trên người, Tịch Đăng gỡ được một cái nút xong liền không còn kiên nhẫn, quần áo ướt đẫm, nút áo càng khó cởi, dù sao Tống Lâm nhiều quần áo như vậy, làm hỏng một cái cũng không sao nhỉ.

Tịch Đăng hai tay nắm lấy quần áo của Tống Lâm, dùng sức xé ra, toàn bộ nút áo đều rớt. Giúp đối phương xé áo sơ mi, cởi ra khỏi lưng, Tịch Đăng đột nhiên phát hiện cởi quần mới thật sự là vấn đề.

Dây lưng vô cùng khó mở, trong lúc Tịch Đăng cúi đầu cố mở, lại phát hiện đối phương hình như có phản ứng. Thời điểm Tịch Đăng bị dọa dừng tay lại, đột nhiên tay cậu bị bắt được.

“Em?”

Tịch Đăng kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy Tống Lâm nửa mở con mắt, trong mắt đỏ bừng một mảnh. Tịch Đăng giật giật tay, kết quả lập tức bị nắm càng chặt. Tống Lâm một bàn tay khác đỡ trán, hắn biểu tình rất khó chịu, “Em…… Tịch Đăng? Em đang làm cái gì?”

Tịch Đăng nhìn xuống dây lưng đã mở được một nửa, nuốt nước miếng một cái, “Tắm rửa cho anh.”

Tống Lâm nhìn Tịch Đăng chỉ mặc quần lót, làn da đối phương vốn đã trắng, ở dưới ánh đèn dây tóc chiếu xuống, cơ hồ trắng như một tờ giấy. Trắng như tuyết này lập tức lọt vào trong mắt Tống Lâm.

Hơi men của cồn và một thứ gì đó khác vọt lên, loại xúc động này đủ để có thể thiêu đốt Tống Lâm. Hắn hơi hơi mỉm cười, tăng lớn sức lực, trực tiếp đem Tịch Đăng túm vào trong nước.

Cằm Tịch Đăng trực tiếp đập vào ngực Tống Lâm, giây tiếp theo, mặt đã bị cưỡng bách nâng lên, sau đó một đồ vật mềm mại liền dán lên trên môi cậu.

Tịch Đăng đôi mắt mở to, cái tay tự do của Tống Lâm đặt lên cái ót của cậu, đầu lưỡi cũng muốn mở ra khớp hàm Tịch Đăng.

“Ai.” Tống Lâm tựa hồ phát hiện không thành công, hơi hơi rời đi môi của cậu, thở dài một hơi, liền lại lần nữa hôn lên. Tịch Đăng ô ô một tiếng, tay từ từ nâng lên, hướng về phía cổ Tống Lâm đánh xuống.

***

Tống Lâm bởi vì ngực khó chịu nên tỉnh lại, hắn cảm thấy mình giống như bị một khối đá lớn đè nặng, làm thế nào cũng đều không tránh được. Lúc tỉnh lại, phát hiện không chỉ khó chịu ở ngực, đầu cũng vô cùng đau đớn, ngoại trừ đầu, cổ cũng đau, giống như bị người khác đánh vậy.

Tống Lâm vừa định ngồi dậy, lại phát hiện lồng ngực quả thật có một khối đá lớn đè nặng, còn là khối đá lạnh như băng.

Tịch Đăng vùi đầu ở trong ngực hắn ngủ say sưa, Tống Lâm có điểm bất đắc dĩ thở dài, vừa mới chuẩn bị thật cẩn thận đem đối phương đẩy qua, lại phát hiện một chuyện kỳ quái.

Trên người mình không mặc quần áo, Tịch Đăng cũng không.

Tống Lâm nhớ lai tình huống đêm qua, ngày hôm qua về đến nhà, sau đó…… Sau đó, hắn cái gì cũng không nhớ, hoàn toàn đều là mảnh vụn. Tống Lâm nghĩ vậy, vội vàng đem chăn xốc lên, sau đó phát hiện một chuyện càng kinh khủng hơn. Quần lót của hắn và Tịch Đăng đều không phải là cái ngày hôm qua mặc.

Ê, có khả năng hay không, hôm qua mình tắm cho mình và Tịch Đăng, nhưng sao hắn không nhớ.

Ách, có khả năng sao?

Hắn nhìn xuống Tịch Đăng ngủ rất an tĩnh, từ từ thở dài.

Tống Lâm rời giường tiến vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa một cái, lại thấy phòng tắm phảng phất như vừa bị bão táp cuồng phong quét qua. Quần áo của hắn và Tịch Đăng toàn bộ đều ở trên sàn nhà phòng tắm, nước trong bồn tắm còn có một nửa, bên cạnh rơi một cái khăn lông, chai sữa tắm thì chìm dưới đáy nước. Chỗ đặt khăn lông cũng lung tung rối loạn.

Hắn nhìn tất cả trước mắt, á khẩu không nói nên lời.

Lần sau mình không nên uống rượu nữa.

Tống Lâm cúi người bắt đầu thu dọn, thu dọn xong tắm rửa xong, liền cùng công ty xin nghỉ. Hôm nay hắn thật sự không có tinh lực đi đến công ty làm việc. Sau đó hắn xuống lầu, thập phần may mắn phát hiện phòng khách và nhà ăn đều như cũ, đi đến phòng bếp nấu đồ ăn.

Quanh năm sống một mình, hắn đã sớm luyện được một tay trù nghệ tốt. Tống Lâm đem trứng ở bên thành chảo nhẹ nhàng đập một cái, “Cạch” một tiếng, sau đó đem vỏ trứng nhẹ nhàng tách ra, đổ lòng đỏ trứng và lòng trắng trứng bên trong vào trong chảo.

“Cạch~~~”.

Tống Lâm lắc lắc cái chảo, rồi xoay người chuẩn bị đem vỏ trứng vứt bỏ, lại thấy được Tịch Đăng.

Tịch Đăng đứng ở cửa phòng bếp, trên người chỉ mặc một cái áo ngắn tay của hắn, phía dưới là một đôi chân trắng nõn thẳng tắp, hơn nữa mở to một đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn hắn.

Tống Lâm lập tức ngẩn người tại chỗ, tùy ý để trứng tự rán ở chảo. Mãi cho đến khi Tịch Đăng chỉ chỉ cái chảo, hắn mới phản ứng lại, vội vàng xoay người đem cái chảo bưng lên.

Nhưng vốn là một cái trứng lòng đào xinh đẹp bây giờ biến thành trứng cháy đen thui mất rồi.

Tống Lâm đành phải đem chảo đặt vào bồn nước, lại đem vỏ trứng trong tay vứt bỏ, liếc nhìn Tịch Đăng còn đứng ở cửa, trực tiếp đi qua.

Tịch Đăng nhìn thấy hắn đi tới, đôi mắt lại mở lớn hơn. Tống Lâm đứng ở trước mặt Tịch Đăng, nhất thời không biết nói cái gì. Hắn nhìn Tịch Đăng, nhưng mà đối phương chỉ biết vô tội nhìn hắn.

“Em…… Em thức dậy rồi?” Lời Tống Lâm nói vừa đến bên miệng, đột nhiên chuyển, mà sau khi chuyển xong, hắn lập tức xoay người vọt vào phòng bếp.

Lúc trước vì thông gió, hắn đem cửa sổ phòng bếp mở ra, hắn cơ hồ chưa thấy Tịch Đăng ban ngày tỉnh lại, càng đừng nói là đứng ở trước mặt hắn. Hiện tại đã là buổi sáng 8 giờ, mặt trời đã lên cao.

Tống Lâm luống cuống tay chân đem cửa sổ đóng lại, lại chạy ra phòng bếp đi kiểm tra phòng khách và nhà ăn, hắn thuận tiện đem trên lầu đều kiểm tra hết một lượt, rồi trở lại dưới lầu. Hắn nhìn Tịch Đăng đã ngồi ở trên sô pha, đột nhiên biết mình nên mở miệng thế nào rồi.

“Em biết đi?”

Tịch Đăng ngập ngừng, sau đó chậm rãi gật đầu.

Tống Lâm mặt vô biểu tình, “Biết đi đường, có thể nói, khẳng định còn biết cái khác, chỉ số IQ hẳn là cũng không thấp, vậy em còn biết cái gì sao không nói cho tôi? Đúng rồi, ngày hôm qua tôi uống say, phòng tắm là em làm?”

Biểu tình trên mặt Tịch Đăng lập tức trở nên thực ủy khuất, cậu đứng lên tựa hồ muốn ôm Tống Lâm, lại bị đối phương tránh đi.

“Không được ủy khuất, không được làm nũng, nói thật, có phải em không?”

Tịch Đăng rụt lại, sau đó gật gật đầu. Cậu gật đầu xong, biểu tình nhìn Tống Lâm thập phần cẩn thận, tựa hồ rất sợ đối phương đánh mình.

Tống Lâm nhìn thấy Tịch Đăng gật đầu, cũng thở dài, ngồi ở bên cạnh Tịch Đăng, ôm cậu, “Em ngụy trang chính mình nhất định có lý do đúng không? Em rất sợ bị đánh sao?”

Tống Lâm nhìn đến Tịch Đăng lại gật đầu một cái, lập tức đau lòng vô cùng, “Em…… Thật ngốc.”

Hắn sờ sờ khuôn mặt nhỏ khả ái của đối phương, “Em ở trước mặt tôi không cần ngụy trang, từ giây phút tôi mua em, sẽ đối với em tốt như những người đồng lứa. Mặc kệ em trước đây đã trải qua cái gì, hãy tin tưởng tôi.”