Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 15: Ta tại võ hiệp văn hủy đi CP 5




Triệu Vu Quy có chút không rõ nói: “A Tịch có chuyện gì vậy?”

Tịch Đăng sờ dạ minh châu trong lòng bàn tay, biểu tình chợt lóe lên tia tức giận, thế nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh: “Ta vừa nãy hình như thấy một bóng người.”

“A.” Triệu Vu Quy ngốc nghếch há to miệng, lập tức nhìn quanh bốn phía: “Nơi nào có người?”

Phượng Hòa cũng nhìn khắp bốn phía, thần sắc có chút nghiêm trọng: “Nãy giờ ta vẫn luôn đi cùng Vu Quy, người kia chẳng lẽ là Vưu Hạt?”

Tả Viên Chi nhìn Cung Mịch Lăng một cái, chậm rãi nói: “Ta và Cung Mịch Lăng cũng không hề tách ra, Vưu Hạt thích dùng độc, nếu hắn tới gần, âm thanh côn trùng xung quanh đây sẽ không còn nữa.” Mà hiện tại âm thanh côn trùng cạnh đây vẫn rất bình thường.

Không có khả năng là Vưu Hạt, người kia nhất định nằm trong số ba người này, đồng thời không muốn khiến mình phát hiện ra, nên nãy giờ mới không nói gì. Nhưng bốn người đều nói chưa từng tách ra, chẳng lẽ là cùng hợp tác bày trò?

Không thể bắt được kẻ tình nghi sắc mặt Tịch Đăng khó coi vô cùng, đá cành cây trên đất một cái: “Ta hôm nay muốn nghỉ sớm một chút, các ngươi không có chuyện gì thì đừng tới phiền ta.” Nói xong, liền leo lên xe ngựa.

Phượng Hòa một đôi hoa đào sáng rỡ sóng mắt lưu chuyển, thật là đẹp muốn chết người, nhưng ba vị bên cạnh đều không có tâm tình thưởng thức. Phượng Hòa nói: “Tiện nhân kia bị sao vậy? Ăn phải hỏa dược?”

Triệu Vu Quy thở dài, đem cá trong tay đưa cho Phượng Hòa: “Ta lên xem một chút, A Tịch nhất định là bị ủy khuất.”

Triệu Vu Quy vừa mới chuẩn bị lên xe ngựa, liền nghe thấy trong xe ngựa truyền đến âm thanh lạnh lùng của Tịch Đăng.

“Triệu Vu Quy, ngươi dám đi lên, ta liền cho lão nhị Triệu gia đoạn tử tuyệt tôn.”

Triệu Vu Quy mặt lập tức trở nên lúc xanh lúc đỏ, trêu đến mức Phượng Hòa cười ha ha.

Tả Viên Chi nhìn lên xe ngựa một cái, tựa hồ muốn nhìn xuyên cả màn xe, gương mặt luôn ôn văn nho nhã có chút âm trầm, tựa hồ cũng nhận ra bản thân có vấn đề, nên im lặng nhặt cành cây đi nhóm lửa.

Cung Mịch Lăng sờ lỗ tai hai con thở mình bắt được kia, trong mắt có ý cười, nụ cười kia rất nhanh, cơ hồ không bắt giữ được.

Tịch Đăng nằm trên xe ngựa, nhưng vẫn có người không hiểu chuyện bò lên.

Triệu Vu Quy cầm một cây gỗ trong tay, trên có xuyên một con thỏ.

Tịch Đăng tự nhiên là phát hiện ra, mở to mắt nhìn, không lên tiếng.

Ánh mắt Triệu Vu Quy mang theo lấy lòng, tới gần Tịch Đăng, thanh âm thật thấp: “A Tịch, có muốn ăn thỏ hay không?”

Tịch Đăng nhìn dáng dấp của đối phương, nhịn không được cười, sau đó ngồi xuống, thân thủ búng nhẹ lên trán Triệu Vu Quy một cái: “Đứa ngốc.”

Triệu Vu Quy lập tức che trán, nhưng vẫn cười nhìn Tịch Đăng, đôi mắt rất sáng, như một bầu trời đầy sao.

Tịch Đăng trong lòng thở dài, chẳng trách nguyện vọng của nguyên thân là chiếm được Triệu Vu Quy, thụ như thế này sao có thể chia sẻ với người khác được, có người nhìn thấy cũng không muốn nữa là.

Nghĩ tới đây, Tịch Đăng ngiêng người, tới gần tay Triệu Vu Quy, cắn một ít thịt thỏ.

Xuất thân thế gia, Tịch Đăng ngoại trừ vô ý nói thô tục, thực tế hành vi tư thái đều vẫn vô cùng văn nhã, thậm chí nhân vật chính thụ Triệu Vu Quy cũng không sánh được.

Tịch Đăng ăn xong một cái, liền lấy khăn lụa ra lau miệng: “Rất ngon, Vu Quy, ngươi đi ăn đi.”

Triệu Vu Quy nhìn xuống con thỏ chỉ bị cắn một miếng nhỏ, đôi môi liền không nhịn được chu lên: “A Tịch, ngươi mới ăn một miếng, ban đêm sẽ đói bụng.”

Tịch Đăng nhẹ nhàng đá Triệu Vu Quy một cước: “Bớt dài dòng, ngươi nhanh đi ăn đi, sau đó đến ngủ với ta.”

Triệu Vu Quy bị Tịch Đăng đuổi xuống, ba người còn lại đều nhìn thấy con thỏ mới chỉ bị cắn một miếng nhỏ.

Phượng Hòa nhìn con cá trong tay đã nướng xong, trên gương mặt xinh đẹp có một tia kỳ quái, lại tựa như đã quyết định xong một vấn đề trọng yếu, một lát sau, Phượng Hòa liền đi tới bên cạnh Triệu Vu Quy: “Hắn có lẽ không thích ăn thịt thỏ, vậy có muốn ăn cá hay không?”

Triệu Vu Quy định nói thẳng không cần, thế nhưng đột nhiên nghĩ tới quyển sách kia. Ánh mắt nhìn Phượng Hòa lập tức có chút biến hóa, chuyện này… không phải vẫn luôn chán ghét đối phương sao? Tại sao lại muốn đưa cá?!!!

Triệu Vu Quy bình tĩnh lại, dùng ánh mắt ghét bỏ liếc nhìn con cá trong tay Phượng Hòa một cái: “A Tịch ghét nhất là cá.”

Phượng Hòa: “…”

Lần thứ nhất lấy lòng tình địch khốc liệt thất bại.

Triệu Vu Quy nói xong liền nhìn chòng chọc Phượng Hòa, quả nhiên phát hiện tâm tình trong mắt đối phương rất phức tạp, lúng túng, thất vọng, cùng với tức giận.

Là đang tức mình sao?

Triệu Vu Quy vừa nghĩ thế, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đột nhiên nhíu lại, sau đó căm giận cầm thịt thỏ đi tới bên cạnh, mạnh mẽ gặm một cái.

Phượng Hòa trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, không phải là không chú ý tới ánh mắt đột nhiên biến hóa của Triệu Vu Quy, nhưng là… Liếc nhìn con cá trong tay, yên lặng nhặt lên thiếu nam tâm vừa mới rớt đầy đất, đi tới bên cạnh ăn cá.

Tả Viên Chi chậm rãi xoay tròn cá trong tay, đôi mắt nhìn chằm chằm đống lửa, tâm tư lại trôi tới nơi đâu.

Đột nhiên Cung Mịch Lăng bên cạnh xì một tiếng, Tả Viên Chi liền quay đầu nhìn.

Cung Mịch Lăng ném thêm mấy cành cây vào đống lửa, đống lửa bùng bùng bốc lên, ánh lửa chiếu vào gương mặt, tăng thêm mấy phần vẻ đẹp: “Làm ngụy quân tử đã lâu, có phải đã quên bộ dáng chân thật của chình mình hay không?”

Tả Viên Chi nhãn thần lạnh lẽo: “Cung Mịch Lăng, ngươi đừng…” Tựa hồ nghĩ tới điều gì, Tả Viên Chi chợt im lặng, đầu cũng quay trở lại.

Cung Mịch Lăng liếc một cái, khóe môi hơi nâng, bộ dáng mười phần giễu cợt.

Chờ Triệu Vu Quy ăn xong leo lên xe ngựa, Tịch Đăng mới thổi tắt nến. Triệu Vu Quy dựa vào ánh trăng mới thấy rõ Tịch Đăng, đối phương đang chợp mắt nằm trên giường.

Triệu Vu Quy không biết vì sao cảm thấy có chút đau lòng, lại gần nằm xuống, ôm người vào trong lòng mình, nửa ép buộc đầu đối phương dựa vào lồng ngực.

Tịch Đăng quả nhiên tỉnh lại, mí mắt hơi nâng lên: “Tiểu thấp tử, không cho phép ôm tiểu gia ta như vậy.” Dừng một chút, trên mặt hiện ra một cái cười xấu xa: “Ngươi phải dựa đầu vào trong lồng ngực ta mới đúng.”

Triệu Vu Quy hôn tóc Tịch Đăng: “Không muốn.”

Tịch Đăng duỗi tay nắm bên hông Triệu Vu Quy, trong thanh âm lộ ra nguy hiểm: “Ân?”

Triệu Vu Quy không thể làm gì khác hơn là ủy khuất khuất phục dưới dâm uy, thế nhưng còn không hết hi vọng nói: “A Tịch, sau này ta cao hơn là có thể ôm ngươi ngủ đúng không?”

Tịch Đăng nghĩ đến nhân vật chính thụ trong văn vẫn luôn lùn nhất, không để ý mà “Ân” một tiếng.

Ngày thứ hai, đám người bọn họ làm sau khi đơn giản tắm sơ, liền tiếp tục tiến lên.

Tịch Đăng mở cửa sổ xe ra, Triệu Vu Quy ngồi bên cạnh, đầu dựa lên vai Tịch Đăng, nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, nhất thời hứng khởi nói: “A Tịch, sau này chúng ta quy ẩn núi rừng đi, ngươi xem cảnh quan này thật đẹp a.”

Tịch Đăng không thèm để ý.

Triệu Vu Quy cũng không cảm thấy gì, tiếp tục bàn chuyện tương lai trước mặt Tịch Đăng. Tiếng nói của Triệu Vu Quy cả ba người bên ngoài đương nhiên nghe được.

Cả ba đều có tâm tư riêng.

Đúng lúc này, Tả Viên Chi đột nhiên kéo ngừng ngựa, một tay vung lên, ra hiệu bọn họ dừng lại.

Cung Mịch Lăng giương mắt nhìn bốn phía xung quanh, đôi mắt hơi nheo lại, Phượng Hòa tay đã lấy roi ra.

Hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh quỷ dị, tựa hồ không có sinh linh nào tồn tại.

Triệu Vu Quy lập tức che chở Tịch Đăng ra phía sau, lấy kiếm ra.

Tịch Đăng tuy rằng không phải người tập võ, nhưng vẫn cảm thấy không khí trở nên nghiêm trọng.

Vưu Hạt đến.

Mục tiêu của Vưu Hạt là Triệu Vu Quy, dựa theo nội dung ban đầu của vở kịch, Vưu Hạt ở đây bắt Triệu Vu Quy về nơi ở của mình, Tây Nam Chi Địa. Sau đó liền làm ra một vài chuyện xấu với nhân vật chính thụ, còn buộc nhân vật chính thụ kết hôn.

Tịch Đăng giấu diếm ý cười trong mắt, để pháo hôi công một mình bên cạnh nhân vật chính thụ nhiều ngày như vậy, hắn mới không cho.

Tiếng xé gió đột nhiên truyền đến.

Triệu Vu Quy rùng mình, lập tức ôm Tịch Đăng từ cửa sổ xe xông ra.

Chờ hai người đứng vững, xe ngựa đã bị ngũ mã phân thây, nát tan thành vô số mảnh.

Ánh mắt Tịch Đăng lóe lên phẫn nộ, sau khi nhìn khắp bốn phía, liền chửi ầm lên: “Là người nào lụn bại phá hư xe của tiểu gia?”

Triệu Vu Quy cẩn thận che chở Tịch Đăng ra phía sau.

“Ta ghét nhất là loại người lén lút.”

Đột nhiên một thanh âm vang lên, sau đó một bóng người xanh lam xuất hiện.

Người đến trên đầu tết thành mấy cái bím tóc, trên tay cùng với mắt cá chân đều mang lục lạc, lúc đi lại, phát ra tiếng leng keng leng keng. Vưu Hạt mày rậm mắt sâu, sống mũi cao thẳng mà tinh xảo, môi đỏ, như vừa mới uống máu xong, cái cổ thon dài quấn một con xà nhỏ màu bạc.

Vưu Hạt tuy đẹp như thế, nhưng là một mỹ nhân có độc.

Vưu Hạt vừa ra, bốn người liền vô cùng cảnh giác, ngược lại Tịch Đăng nửa điểm võ công cũng không biết là nhàn nhã nhất, còn mở miệng trào phúng: “Tên bất nam bất nữ này là ai? Phượng Hòa, trên đời này còn có người giống nữ nhân hơn cả ngươi a?”

Phượng Hòa thật muốn che miệng Tịch Đăng lại.

Vưu Hạt nhíu mày, chậm rãi nói: “Ngươi có biết những người từng nói ta như vậy, hiện tại thế nào không?”

Tịch Đăng hoàn toàn không để ý tới Triệu Vu Quy đang liều mạng bấm tay mình, nhiệm vụ của mình là làm tình địch tức chết, để Vưu Hạt chú ý tới.

“Chẳng lẽ bị ngươi tiểu nương tử này định bắt người về làm áp trại phu quân?”

Vưu Hạt không những không giận mà còn cười: “Ta cũng không biết bên người tiểu bảo bối của ta lại có người thú vị như vậy, lát nữa ta thuận tiện bắt về, cắt lỗ tai đầu lưỡi đi ngâm rượu.”

Cung Mịch Lăng lên tiếng: “Vưu Hạt, ngươi cảm thấy một mình ngươi đối đầu với bốn người bọn ta, nắm chắc phần thắng sao?”

Vưu Hạt nhìn Cung Mịch Lăng một cái: “Ta nhìn thấy ngươi, tối hôm qua ta đã đến đây, lại thấy được một trò hay, nhưng đáng tiếc ngươi quá nghiêm túc mà không chú ý tới biến hóa xung quanh.” Ánh mắt sau đó chuyển tới trên người Tả Viên Chi: “Còn có ngươi, cảm giác nhìn lén như thế nào? Cái gì mà danh môn chính phái, mới toàn làm chuyện dơ bẩn. Mặc dù ta không rõ người bị áp kia là ai, nhưng không phải Vu Quy nhà ta, ta mới không thèm quấy rầy, thế nhưng không biết người kia là ai trong số này?”

Ánh mắt Vưu Hạt du tẩu trên người Phượng Hòa cùng Tịch Đăng.

Một câu này của Vưu Hạt, khiến sắc mặt mọi người ở đây đều biến đổi, ngoại trừ Cung Mịch Lăng.

Cung Mịch Lăng nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ là làm chuyện ta muốn làm thôi.”

Tịch Đăng: “…”