Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 32: Vạn nhân mê 32




Edit: Thảo Lê

Khâu Đạt ngồi trên ghế sofa, hai mắt nhìn chằm chằm người đối diện, như đang nhìn phạm nhân, không chịu buông tha bất kỳ biến hóa nào trên mặt đối phương.

Hồi lâu, Khâu Đạt trầm giọng nói, “Tiểu Tịch, lần trước cậu nói thích Chung Kỳ có phải là nói giỡn hay không?”

Tịch Đăng nhìn thấy trong mắt đối phương có một tia khẩn trương, nhưng là đáp án của cậu nhất định phải đối phương thất vọng rồi, “Không phải.”

Gương mặt Khâu Đạt lập tức trầm xuống, hắn đột nhiên đứng lên, mắt nhìn người ngồi trên sofa đối diện, nhỏ giọng nói, gần như nghiến răng nghiến lợi, “Tịch Đăng, cậu có biết mình đang nói gì không? Những lời này có thể hủy diệt tiền đồ của cậu, thế giới này vẫn chưa bao dung với đồng tính luyến ái, cậu có biết không? Cho dù bên Mỹ có cho phép đồng tính luyến ái kết hôn, nhưng Trung Quốc thì sao? Nếu để cho truyền thông biết xu hướng tình dục của cậu, sự nghiệp của cậu sẽ kết thúc.”

Nói xong, hắn có chút suy sụp tinh thần mà ngẩng đầu lên, thân thủ vuốt trán.

“Tịch Đăng, tôi không thể nhìn cậu tự hủy diệt bản thân mình.”

Lần đầu tiên trong mắt Tịch Đăng mang theo một tia xin lỗi, “Đạt ca, xin lỗi.”

Khâu Đạt quay đầu nhìn cậu, “Nếu cậu muốn xin lỗi thì giữ khoảng cách với Chung Kỳ đi.” Nói đến đây, hắn cười lạnh vài tiếng, “Lúc đó còn thắc mắc Chung Kỳ sao lại chủ động tìm tới cửa, hóa ra là nhìn chằm chằm miếng thịt mỡ tôi che chở hồi lâu, y nghĩ hay lắm.”

Tịch Đăng kỳ thực rất muốn nói, là cậu theo dõi tảng mỡ dày Chung Kỳ kia.

Khâu Đạt nói, “Không được, cậu không thể ở lại đây, gần đây vừa vặn có bộ điển ảnh hài kịch đưa ra lời mời, muốn cậu làm diễn viên phụ, phần diễn không nhiều, phỏng chừng một tuần liền quay xong, cậu hôm nay thu dọn hết đồ đạc, tôi không đi cùng được, để trợ lý đi cùng cậu.”

Tịch Đăng ngẩn ra, “Vậy album thì sao?”

Khâu Đạt lườm cậu một cái, “Nếu không phải mấy ngày vừa rồi tôi bận rộn muốn chết không thể nhìn chằm chằm cậu, cũng sẽ không để cậu rơi vào cái tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, một tuần sau, tôi lại rãnh rỗi rồi, album một tháng nữa mới tuyên bố, cậu đi một tuần cũng không có vấn đề gì.”

Tịch Đăng cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu, “Đã biết, Đạt ca.”

Khâu Đạt quyết định xong, liền lập kêu trợ lý đặt vé máy bay, chuẩn bị kỹ càng hành lý, xế chiều hôm đó người đã tới thành phố khác.

Khâu Đạt nhìn theo người sau khi lên máy bay, mới hài lòng gật đầu, chờ Tịch Đăng trở về, hắn chắc chắn sẽ không để cho bọn họ có cơ hội tiếp xúc thân mật nữa.

Tịch Đăng ngày đầy tiên đến đoàn kịch, trước tiên là quen biết với các diễn viên khác một chút, trợ lý nhận được yêu cầu của Khâu Đạt, lúc tới liền mua cà phê cùng với đồ ăn vặt, vốn định chuẩn bị mời khách ăn cơm, nhưng là Khâu Đạt cân nhắc đến tính cách của Tịch Đăng, liền thôi, làm ít sai ít.

Trợ lý trước khi tới liền làm xong công tác, một đường dẫn Tịch Đăng đi làm quen.

Bất quá, Tịch Đăng lại ở trong đoàn kịch nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Vai chính thụ Kha Tư Vọng cũng ở đây.

Từ khi quay xong MV, Kha Tư Vọng liền tạm thời biến mất trước mặt Tịch Đăng, không nghĩ tới ở đây gặp được.

Kha Tư Vọng nhìn thấy Tịch Đăng, ánh mắt liền sáng lên, vội vã đi tới, “Tịch tiền bối, em nghe nói tiền bối là khách mời, thực sự là vui mừng muốn chết.”

Tịch Đăng khẽ gật đầu, rũ mắt xuống, che đậy cảm xúc nơi đáy mắt, “Cậu cũng ở trong đoàn kịch?”

Kha Tư Vọng cười, “Em ở đây đóng thế cho vai nam chính.”

Kha Tư Vọng trước khi chụp bộ ảnh ánh bình minh, hoàn toàn là diễn viên hạng ba, lăn lộn lâu trong vòng cũng không ai biết.

Tịch Đăng cũng không lộ ra biểu tình đồng tình vân vân, như trước bảo trì gương mặt tiền bối không chút thay đổi, “Chúc cậu diễn tốt.”

Kha Tư Vọng ngẩn ra, sau đó cười xán lạn. Ai cũng biết thế thân không có cơ hội lộ mặt, nhưng mà Tịch Đăng còn cổ vũ hắn biểu diễn tốt.

Nhân vật Tịch Đăng đóng vai, chỉ là một người đi đường suýt bị nữ chính đang đi xe đạp đụng phải, bất quá vai diễn cũng như chính mình ngoài đời thực, một minh tinh suýt bị nữ chính đụng.

Bởi vì đóng vai chính mình, căn bản không nhiều lời kịch, Tịch Đăng chỉ có tổng cộng ba câu.

“Không sao.”

“Tôi không cần đến bệnh viện.”

“Tôi không phải Tịch Đăng.”

Lời kịch thiếu muối như vậy, kỳ thực chỉ cần Tịch Đăng xuất hiện là được rồi.

Tịch Đăng cơ hồ không có chuyện gì làm, ngoại trừ ở trong khách sạn, còn lại là nhìn Kha Tư Vọng diễn.

Đóng thế không dễ làm, những cảnh quay nguy hiểm đều tới tay hắn, vai nam chính sau đó quay bù cảnh đặc tả là được rồi.

Kha Tư Vọng thấy Tịch Đăng mỗi ngày đều tới xem hắn diễn kịch, hết sức cảm động, trợ lý mỗi ngày đều sẽ đem cà phê và đồ ăn vặt tới đoàn kịch, chỉ có mình Kha Tư Vọng sau khi nhận được, nhất định sẽ đến trước mặt Tịch Đăng tự mình nói cảm ơn. Tịch Đăng nhìn thấy biểu tình ngây thơ cùng với tràn trề hi vọng với tương lai trên mặt đối phương, liền không nhịn được từ trong túi lấy ra một khối sô cô la, “Cậu ăn cái này đi, rất ngọt.”

Vì vậy Kha Tư Vọng liên tiếp bốn ngày đều nhận được sô cô la của Tịch Đăng, Tịch Đăng tự nhiên cũng phát hiện ánh mắt Kha Tư Vọng nhìn mình càng ngày càng sáng, cậu nghĩ nghĩ, chết tiệt, vai chính thụ đừng nói là thích sô cô la của mình nhá.

Ngày thứ năm, Tịch Đăng kêu trợ lý đưa sô cô la cho Kha Tư Vọng, còn kêu trợ lý nói cho Kha Tư Vọng, không cần tự mình đến cảm ơn nữa.

Kha Tư Vọng nghe được lời trợ lý, cũng có chút sững người, trực giác quay đầu nhìn Tịch Đăng, lại phát hiện thanh niên một đầu tóc so với ánh sáng còn xán lạn hơn đã quay lưng đi ra ngoài.

Tịch Đăng mới vừa đi ra khỏi đoàn kịch, liền thấy một thanh niên tóc đen chân dài đứng dưới ánh mặt trời mỉm cười với cậu.

—— là Chung Kỳ.

Tịch Đăng hơi mở to mắt.

Chung Kỳ nhìn thấy đối phương vẻ mặt giật mình, nghĩ thầm đứa nhóc này thật đáng yêu, vẫy vẫy tay với cậu.

Tịch Đăng nhìn xung quanh một vòng, mới đi tới, cậu phải giương mắt lên mới có thể nhìn rõ đôi mắt Chung Kỳ. Bởi vì Chung Kỳ đứng ngược nắng, đôi mắt lúc này cũng trở nên đen thẳm, Tịch Đăng còn bắt được hình bóng mình trong đôi mắt đối phương.

Chung Kỳ thân thủ ôm vai Tịch Đăng, “Nhìn thấy anh có phải rất cảm động không?” Nói đến đây y như cười như không nói, “Người đại diện của em cũng thật lợi hại, kéo chân anh lâu như vậy.”

Tịch Đăng hơi nghiêng đầu nhìn y, “Đạt ca đã làm gì vậy?”

Chung Kỳ khẽ mỉm cười, dời đi đề tài, “Không nói cái này nữa. Lúc trước quên để lại phương thức liên lạc, nếu không cũng đã không kéo dài đến vậy.”

Tịch Đăng lại nói, “Đạt ca đã thay đổi số điện thoại của tôi rồi.”

Chung Kỳ bật cười, “Thật là lợi hại.” Y kéo Tịch Đăng tới một góc không người, mới to gan ôm chặt Tịch Đăng, “Đóng kịch vui không?”

Tịch Đăng nói, “Chỉ có một cảnh quay, đã quay xong.”

Chung Kỳ không hỏi Tịch Đăng vì sao quay xong rồi còn chưa trở về, y lấy tay nhéo mặt đối phương một cái, nhưng mà nhéo rất nhẹ, “Anh phát hiện em đã nói nhiều hơn trước kia rồi, rất tốt.”

Tịch Đăng nhíu mày, lại nghe thấy Chung Kỳ nói, “Hừm, biểu tình cũng phong phú hơn trước đây, lúc trước hoàn toàn là một bộ người chết, khó coi chết đi được.” Nói xong, y không khách khí nở nụ cười.

Tịch Đăng từ trong ngực y tránh ra.

Chung Kỳ thân thủ kéo tay Tịch Đăng, ý cười đáy mắt càng đậm, “Được rồi, không đùa em nữa, em khi nào trở về?”

“Hôm sau.”

Chung Kỳ gật đầu, còn nói, “Em vừa rồi sao lại ra ngoài một mình, phải có trợ lý đi cùng chứ.”

Tịch Đăng trả lời, “Trợ lý ở bên trong phát đồ ăn, tôi mới đi ra trước.” Tịch Đăng nghĩ đến một chuyện, liền thử thăm dò, “Kha Tư Vọng cũng ở nơi đây.”

“Ai?” Chung Kỳ nhíu mày.

Thần sắc trong mắt Tịch Đăng hơi chút biến hóa.

Chung Kỳ nhưng lại lập tức nói, “Hừm, anh biết ai rồi, là nam sinh trong MV của em, lại nói hôm đó ngoài phòng thay đồ anh nghe được em nói chuyện với cậu ta.” Y cúi đầu để sát vào mặt Tịch Đăng, khoảng cách gần nhìn chằm chằm đôi mắt màu xanh thẫm, “Em rất chú ý đến cậu ta, đúng không?”

Còn không phải là bởi vì đó là nhân vật chính thụ của anh.

Tịch Đăng không né khỏi Chung Kỳ, nhẹ giọng nói, “Tôi không chú ý cậu ta, anh chừng nào thì chụp ảnh?”

Chung Kỳ hơi đứng dậy, “Không vội, anh bây giờ còn chưa hiểu rõ về em.”

Tịch Đăng tránh tay y ra, “Tẻ nhạt.”

Chung Kỳ có chút bất đắc dĩ, “Tính cách này của em, sau này gặp mặt, có muốn anh đem thêm chai rượu hay không?”

Tịch Đăng lần này căn bản không đáp lời Chung Kỳ, bất quá Chung Kỳ cứng rắn ôm giai nhân vào trong ngực, đã biểu đầy tính chiếm hữu như cậu muốn, tâm tình cậu tự nhiên cũng tốt lên.

Tịch Đăng tiễn tòa đại thần Chung Kỳ đi, không nghĩ tới liền bắt gặp Kha Tư Vọng.

Lần này ánh mắt Kha Tư Vọng nhìn cậu lại càng kỳ quái.

Cảm xúc nới đáy mắt Tịch Đăng khẽ động, Kha Tư Vọng bây giờ đang cảm thấy hình tượng tiền bối sụp đổ sao? Sao lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu như vậy, có chút tức giận lại có chút đau đớn.

Tịch Đăng nghĩ một hồi, liền trực tiếp coi như không thấy Kha Tư Vọng khối đá chặn đường này, từ từ bước đi.

Nhưng là lại bị Kha Tư Vọng kéo lại, Kha Tư Vọng mang theo căng thẳng nói, “Tiền bối, tiền bối cùng với ngài Chung….” Hắn đã biết thân phận Chung Kỳ.

Tịch Đăng hơi quay đầu nhìn hắn, tựa hồ đang chờ hắn nói xong.

Kha Tư Vọng cắn môi, “Tiền bối, tiền bối cùng với ngài Chung là một đôi sao?”

Tịch Đăng tránh khỏi tay hắn, bước đi, hắn đi rất dứt khoát, tựa hồ Kha Tư Vọng đang hỏi một vấn đề không có chút dinh dưỡng.

Kha Tư Vọng xoay người, cánh tay vừa bị tránh ra nắm chặt lại.

———

Tịch Đăng mới vừa xuống máy bay, liền nhận được tin nhắn Chung Kỳ.

“Đêm nay không có việc gì ghé qua nhà anh chút đi.”

Ký tên là CK.

Là Chung Kỳ lần trước tìm đến để lại phương thức liên lạc.

Tịch Đăng nhìn thấy Khâu Đạt đứng cách đó không xa vẫy tay với cậu, cất điện thoại vào lại trong túi áo.

Cậu cũng chỉ còn cách làm một miếng thịt mỡ phản nghịch, phụ lòng Khâu Đạt mà thôi.

Thế nhưng cậu không nghĩ tới Khâu Đạt sau khi dẫn cậu lên xe, chuyện đầu tiên làm là lôi điện thoại trong túi cậu ra, với mật khẩu cậu đặt, Khâu Đạt ngay lập tức mở được, sau đó thấy được tin nhắn Tịch Đăng vẫn chưa kịp xóa.

Khâu Đạt lập tức trừng miếng thịt nhà mình không chịu nghe lời một cái, sau đó nhìn chằm chằm màn hình cười lạnh một tiếng, liền bắt đầu trả lời.

Gửi lại cho Chung Kỳ xong, xóa tin nhắn, Khâu Đạt bắt đầu xem lịch sự trò chuyện, phát hiện không có vết tích, dứt khoát tắt máy sau đó bỏ vào trong túi sách của mình.

Tịch Đăng phát hiện cái tảng đá lớn nhất ngăn chặn nhiệm vụ của mình không phải nhân vật chính thụ mà là người đại diện tri kỷ của mình.

Đêm đó, Chung Kỳ ngồi ở sofa chờ đến hừng đông, cũng không đợi được miếng thịt tươi của mình.

Y nở nụ cười, điện thoại gọi đến đều là không tín hiệu.

—— “Đêm nay không có việc gì ghé qua nhà anh chút đi.”

—— “Em nhất định sẽ đến.”