Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê

Chương 9-2: Phiên ngoại Nam phong quán




Cổng lớn màu đỏ sậm, trước cửa treo hai cái lồng đèn ghi chữ “Cảnh”, bị gió mùa đông thổi chập chờn, hai tượng sư tử vẫn khí thế sừng sững.

Liên Đồng một thân tử y đứng trước Cảnh vương phủ, ảnh mắt thâm trầm như giếng sâu, chỉ là trong giếng sâu ấy chỉ còn nước đọng, không sóng gió nào có thể lay chuyển, gió khẽ thổi mái tóc dài chưa buộc lại.

Đằng sau có người khom lưng tiến tới, “Liên đại nhân, này… đã đứng ở đây một lúc lâu, ngài có muốn đi vào hay không.”

Liên Đồng một tay nhẹ nhàng xoa cái nhẫn ngọc trên tay kia, này là vật hoàng đế đã tự mình trao cho, “Lâu rồi sao? Kia vào thôi, Cảnh vương gia của chúng ta cũng nên vào đại lao rồi.”

Liên Đồng nhẹ nhàng nâng tay, lập tức một đám binh lính xông vào.

Liên Đồng trong vòng vây gặp được Cảnh vương gia.

An Cảnh Ngọc ngồi trên ghế trong đại sảnh, vẫn còn mặc triều phục, nhìn thấy nhiều người xông vào phủ đệ như vậy lại không chút nào kinh ngạc, nhìn thấy Liên Đồng thậm chí còn nở nụ cười, một nụ cười khinh bỉ, “Liên Đồng Liên đại nhân, ngài đến có phải muốn mời bản vương qua phủ chơi, tiện thể cùng nhau ngủ một chút chăng?”

Người sau lưng Liên Đồng lập tức trợn mắt, “Cảnh Vương gia, ngài đã đến nước này còn ăn nói bừa bãi như vậy.”

Liên Đồng liếc một cái, người kia lập tức im miệng, trên trán hiện đầy mồ hôi lạnh.

Liên Đồng nhìn An Cảnh Ngọc, âm thanh như từ nơi xa xăm truyền tới, “An Cảnh Ngọc, ta chờ đợi ngày này đã năm năm, ngươi tốt nhất là vào thiên lao ngốc một mình đi, yên tâm, không chết được.”

———

An Cảnh Ngọc đẩy binh lính muốn bắt mình ra, “Ta tự đi.” Hắn quay đầu lại trừng Liên Đồng, “Ta muốn xem, tiểu nhân gian nịnh như ngươi sống được bao lâu?”

Nói xong, hắn liền cười to ra cửa.

Liên Đồng tận mắt nhìn An Cảnh Ngọc bị giam vào thiên lao mới vào cung, thái giám chuyên chúc của hoàng thượng đã đứng trước của cung chờ, nhìn thấy Liên Đồng liền lau mồ hôi lạnh trên đầu tiến lên đón, “Liên đại nhân, hoàng thượng đã chờ lâu.”

Liên Đồng khẽ gật, “Làm phiền Đức công công, ngày đông lạnh giá, Đức công công hà tất đứng nơi này chờ ta, lần sau đứng nơi tránh gió chờ là được rồi.”

Đức công công cười cười, nhưng cũng không dám nhận.

Liên Đồng đi vào trong điện đương kim hoàng thượng hàng ngày tiếp kiến đại thần, hoàng thượng ngồi trên long ỷ, không thể chờ được mở miệng, “Đồng, mau tới đây.”

Đức công công lập tức khom người lui ra ngoài, đồng thời phân phó binh lính đứng xa một chút, chính mình canh giữ ở cửa.

Liên Đồng mới vừa đi tới bên cạnh bàn, tay liền bị nắm chặt, gương mặt đã có tuổi tràn đầy mong đợi, “Đồng, ngươi hôm nay đưa hoàng huynh của ngươi…”

Liên Đồng vốn là con trai thứ mười lăm của hoàng thượng, nhưng lúc vừa ra đời liền bị một cung nữ già gan to bằng trời dẫn đi, đồng thời trực tiếp bán vào thanh lâu kia.

Nếu không phải Liên Đồng một lần thi đậu, trở thành thám hoa lang, hoàng thượng kêu Liên Đồng ngẩng đầu lên, mới phát hiện tuổi trẻ thám hoa lang này cư nhiên giống y như đúc phi tử mình từng yêu nhất, việc này như một hoài nghi hạt giống chôn trong đáy lòng, hắn lập tức phái người đi điều tra, mới phát hiện Thập Ngũ hoàng tử năm đó chết đi rất lạ lùng, đồng thời tra rõ ra toàn bộ chuyện của Liên Đồng, điều làm cho hắn đau lòng nhất chính là lão Thập hắn vẫn luôn yêu thương lại là người kéo đệ đệ mình lên giường.

Bây giờ số hoàng tử chỉ còn năm người, ngoại trừ cảnh vương, mặt khác ba đứa còn lại đều vô dụng, mà Liên Đồng, đây là nhi tử khiến hắn đau lòng nhất.

Hoàng thượng lúc này sai người lén đem toàn bộ kẻ liên quan giết hết, kể cả những người gặp Liên Đồng trong cái nơi dơ bẩn kia, hắn muôn khôi phục thân phận cho nhi tử mình, liền không thể để xảy ra bất cứ đồn đãi nào, mà chỉ có một người, hắn lại không biết nên làm gì, chính là cảnh vương An Cảnh Ngọc, cả hai đều là máu mủ của mình.

Liên Đồng sau khi biết chân tướng lại cự tuyệt danh phận hoàng tử, đồng thời cũng không chịu bỏ tên.

“Ta không muốn làm hoàng tử, cũng không cần cái gì bồi thường, ta chỉ muốn mệnh một người.” Liên Đồng nói như vậy với hoàng thượng.

Hoàng thượng ngây ngẩn cả người, hồi lâu sau, mới giật giật môi, “Đồng, đó là ca ca của ngươi.”

Liên Đồng lui về sau một bước, “Là hạ quan quá phận.” Nói xong liền quay người đi.

Lúc này âm thanh hoàng thượng từ sau truyền đến, “Đồng, ngươi cho phụ vương chút thời gian suy nghĩ. Phụ vương đã nhiều năm như vậy không thấy ngươi, ngươi lúc còn nhỏ liền bị kẻ gian dẫn đi khỏi cung, mẫu thân ngươi vì nghĩ đến ngươi, cả ngày sầu não uất ức, chưa tới một năm liền buông tay nhân gian. Ngươi nhẫn tâm đối xử như thế với phụ vương sao?”

Liên Đồng nghiêng người, biểu tình trên mặt vô cùng bình tĩnh, “Phụ vương, hắn có thể không chết, thế nhưng ta không muốn hắn sống tốt, thậm chí ta nguyện ý trợ giúp hắn kế thừa đại nghiệp.”

Cũng là Liên Đồng dám ăn nói lớn mật như vậy.

———

Liên Đồng nhìn hoàng thượng, “Đã nhốt vào Thiên Lao, hoàng thượng vẫn là mềm lòng? Nhưng là cảnh vương tạo phản chứng cứ xác thực, đều đã tìm được long bào.”

Đương kim hoàng thượng nói: “Đồng, ngươi…”

Liên Đồng gỡ bỏ tay của đối phương, “Nếu như hoàng thượng mềm lòng, hiện tại có thể thả cảnh vương ra.”

Đương kim hoàng thượng thở dài, cuối cùng khoát tay áo một cái, “Ngươi đi ra ngoài đi.” Lúc Liên Đồng chuẩn bị cất bước đi, mới nói: “Đáp ứng phụ vương, lưu hắn một cái mạng.”

Liên Đồng sáng sớm ngày thứ hai liền đi thiên lao, cai ngục một bên dẫn Liên Đồng đi vào nơi sâu nhất trong thiên lao một bên hỏi, “Liên đại nhân, sao ngài đến sớm như vậy?”

Liên Đồng đạp lên tảng đá ẩm ướt, âm thanh đè nặng, “Cảnh Vương gia đêm qua ở đây nghỉ ngơi tốt không?”

Tên cai ngục kia tự nhiên hiểu rõ nói, “Đêm qua trong tù có mấy con chuột nhắt mò vào, cảnh Vương gia có thể ngủ không quen lắm.”

Liên Đồng vuốt nhẫn ngọc trên tay, gương mặt không chút tỳ vết, “Vậy cảnh Vương gia hôm nay nhất định không có tinh thần, thẩm vấn cần phạm nhân thần trí rõ ràng mới được.”

Cai ngục cười nói: “Này là đương nhiên.”

Chờ Liên Đồng đi ra ngoài, vạt áo bên dưới đã đầy vết máu bắn lên. Hắn ngẩng đầu nhìn nắng ấm mùa đông, thần sắc cô tịch, “Không biết ngươi ở dưới đó nhìn, có thể hay không ghét bỏ một tên ác quỷ như ta hiện tại?”

Đương triều cảnh Vương gia ngốc trong tù nửa tháng, cuối cùng vì chứng cớ không đủ, hoàng đế đau lòng nhi tử của mình, mới được thả ra, nhưng là từ thiên lao đi ra cảnh vương đã thành một người tàn tật nửa đời sau đều ngồi xe lăn.

Năm thứ hai, Thái tử chết chìm, Hiền vương cùng Tĩnh vương phân đến Lĩnh Nam và Tây Bắc, nửa cuối năm thứ hai, liền di chuyển phủ đệ qua hết bên đó.

Năm thứ ba, đương kim thánh thượng băng hà, cả nước chia buồn, từng nhà treo lên vải trắng, cửa hàng đóng cửa, ngừng kinh doanh. Cảnh vương kế thừa chính thống, trở thành tân đế.

Mà lúc này, Liên Đồng đã lên vị trí thừa tướng, An Cảnh Ngọc lĩnh thánh chỉ thời điểm, cũng là Liên Đồng ném tới chân.

Liên Đồng nói với người hầu đang hầu hạ An Cảnh Ngọc: “Giúp Vương gia cẩn thận tắm rửa, chuẩn bị kế thừa ngôi vị.”

An Cảnh Ngọc tay vịn vào xe lăn nổi đầy gân xanh, “Liên Đồng, ngươi này tiểu nhân, sẽ có một ngày ta giết chết ngươi.”

Liên Đồng không để ý nói: “Tân đế chung quy phải có tân nương mới xứng, thái tử cần phải có càng sớm càng tốt.”

Hắn nói xong liền đi.

An Cảnh Ngọc tuy rằng thành hoàng đế, nhưng là hoàng đế bù nhìn, năm đó nhất thời nhẹ dạ không giết Liên Đồng, đã làm cho y lưu lạc tới nông nỗi này.

Y không biết rằng từng bước Liên Đồng làm tan rã thế lực của mình đều có tiên đế trong bóng tối hỗ trợ.

Y nói Liên Đồng mê hoặc quân vương, lại không biết này là hoàng đệ đã chết sớm trên danh nghĩa của mình.

An Cảnh Ngọc không tự sát, y đang chờ đợi, chờ đợi cơ hội tốt nhất, y chưa bao giờ chịu thua, dù cho cả triều văn võ đều cho rằng y là một hoàng đế bù nhìn, y vẫn sẽ có ngày đoạt lại những gì đã mất.

Tân đế đăng cơ năm thứ hai, hoàng hậu sinh ra hoàng tử, lập tức phong thành Thái tử, cho thừa tướng Liên Đồng tự mình giáo dục.

Khi Thái tử được mười tám tuổi, hoàng đế băng hà, Thái tử là hoàng tử duy nhất, tức khắc kế vị.

Liên Đồng đêm đó uống rất nhiều rượu, hắn chặn lại toàn bộ thư tín những năm này An Cảnh Ngọc gửi đến hai vương gia khác, cũng sai người mô phỏng theo chữ viết kia cùng với khắc lại y đúc con dấu của hai Vương gia kia.

Hắn muốn An Cảnh Ngọc tràn ngập hi vọng mà sống sót, sau đó để hắn tự tay vạch trần cái nỗi thống khổ này.

Thái tử rất thông minh, học hỏi cũng rất nhanh, tôn sư kính đạo, cho dù mỗi khi An Cảnh Ngọc nhìn thấy đều lấy đồ vật đập kêu biến đi, thái tử điện hạ mỗi lần đều bị đập đến bể đầu chảy máu vẫn là như trước đến.

Liên Đồng hỏi tới liền đáp: “Một, hắn vi quân, ta vi thần, quân vi thần cương, hai, hắn vi phụ, ta vi tử, phụ vi tử cương, sau cùng…” Thái tử âm thanh nhỏ dần, “Ta muốn phụ vương ôm ta một cái.”

Liên Đồng sờ đầu Thái tử, khẽ mỉm cười, “Thái tử, ngươi sau này là người phải thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, đối mặt với bất kỳ người nào, cũng đừng để lộ ra bộ dáng yếu đuối như bây giờ, kẻ thù của ngươi sẽ tìm cơ hội cắn nát ngươi. Nhớ kỹ, bất luận người nào cũng đừng quá tin tưởng.”

Thái tử ngẩng đầu lên, “Cũng bao gồm thừa tướng sao?”

Liên Đồng không nói gì, mà là dắt tay Thái tử, “Đi thôi, đi trước dùng bữa, sau đó làm bài tập.”

Liên Đồng nhìn Thái tử nhanh chóng trưởng thành, rốt cục không chờ được nữa, tự mình đi gặp An Cảnh Ngọc, ném toàn bộ tin tức những năm này cho y.

An Cảnh Ngọc trong những năm này đã sớm tâm tình bất định, nhìn thấy mấy tin này, lập tức liền hiểu, tại chỗ phun một ngụm máu.

Y cười to, “Trời muốn vong ta.” Y cười nhưng là hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Liên Đồng, “Ngươi định xử trí Thái tử thế nào?”

“Thái tử sẽ là một đời minh quân.” Liên Đồng đáp.

An Cảnh Ngọc đẩy xe lăn đi vào bên trong, tuy là hoàng đế, cung điện lại lạnh đến mức tàn nhẫn, những tên thái giám cung nữ kia đã sớm không để y vào trong mắt.

Liên Đồng ở trong điện đứng một hồi, mới đi vào.

Chốc lát, hắn đi ra, nói với thái giám bên cạnh, “Hoàng đế băng hà.”

———

Tân đế đăng cơ năm thứ sáu, thừa tướng vì tham ô bị giam vào ngục.

Hoàng đế vẫn đang là thiếu niên đi gặp thừa tướng lần cuối.

Hắn hiện tại đã có hoàng đế uy nghiêm, từ trên cao nhìn xuống thừa tướng trong ngục, “Ái khanh, ngươi năm đó đối xử với tiên hoàng như vậy liền biết sẽ có một ngày này, ngươi còn gì muốn nói không?”

Thừa tướng hai bên tóc mai đã hoa râm, khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhận ra phong tư năm nào.

“Tội thần chỉ cầu thánh thượng một chuyện, chôn tội thần cùng với vò bạch ngọc bên cạnh giường.”

Thiếu niên thiên tử trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “Liên Đồng, ngươi có hối hận không?”

Thừa tướng lắc đầu, “Ta đã sớm chán ngấy cuộc đời này.”

———

Gian thần lớn nhất triều đại bị xử trảm ngay cổng thành, bách tính tiễn đưa ngày ấy nhiều chưa từng có, còn dồn dập rơi nước mắt.

Thiếu niên thiên tử đứng trên lầu cao nhất trong cung, đón gió rơi nước mắt