Khoảng Cách 1000 Bước Chân

Chương 43: 🌹 Bạn gái của anh 🌹




Lâm Thời Phong đã quen với Từ Hạ Vy từ lúc cô được sinh ra. Vì quan hệ của hai nhà, ngay từ nhỏ Từ Hạ Vy đã đi theo anh. Và cũng vì thế, anh rất rõ Từ Hạ Vy là một con người kiêu ngạo thế nào.

Từ Hạ Vy thích làm tâm điểm của mọi người, thích được thu hút sự chú ý. Ban đầu Lâm Thời Phong còn cho đó là sự đáng yêu của cô em gái nhỏ, nhưng sau này thì em gái nhỏ cũng chẳng đơn thuần nữa.

Cô luôn cho rằng Lâm Thời Phong là của một mình cô, ngoài ra không ai có thể chiếm được anh. Khi có người gửi quà và thư tình cho anh, Từ Hạ Vy cũng sẽ lên mặt răn dạy họ. Thậm chí khi Lâm Thời Phong thích một nữ sinh nào đó, Từ Hạ Vy cũng sẽ làm loạn lên, sau đó là tìm cách để cô gái ấy bị cô lập.

Từ Hạ Vy rất giỏi ngụy trang, điều đó khiến anh mệt mỏi. Anh không ở lại Đức, cô cũng theo anh đi. Anh tiến vào giới giải trí, Từ Hạ Vy cũng đi theo.


"Chuyện Bạch Anh bị rút phiếu bầu là ông nội làm phải không?" Lâm Thời Phong hỏi.

Lâm Bỉnh hơi ngạc nhiên, nhưng ông cũng hiểu được.

Ngay từ khi Từ Hạ Vy còn ở Đức, khi biết được Bạch Anh là người đóng quảng cáo chung với Lâm Thời Phong thì cô đã ghen tị rồi. Từ Hạ Vy làm mọi cách để được về nước, sau đó là tham gia chương trình, rồi âm thầm chèn ép Bạch Anh. Ngay cả Châu Đồng, thật ra cũng chỉ là một quân cờ của Từ Hạ Vy thôi.

Lâm Bỉnh biết rất rõ việc Từ Hạ Vy đòi ông nội Lâm loại Bạch Anh ra cho bằng được.

Ông thở dài một hơi: "Ông nội con cố chấp con cũng biết. Bố cũng không có cách gì giúp con."

Lâm Bỉnh đứng dậy, trước khi ra khỏi phòng còn vỗ vai Lâm Thời Phong một cái: "Con là con trai bố, bố chỉ mong con không hối hận thôi. Có bố là bài học, hi vọng con sẽ không vấp ngã giống bố."


Nói rồi ông đi ra, để lại Lâm Thời Phong một mình trong phòng. Anh ngồi ngẩn người ở đấy một lúc lâu, mãi tới khi tỉnh lại thì cơm canh cũng đã nguội hết rồi.

Lâm Thời Phong không muốn nghĩ nữa, lấy điện thoại ra xem thì có một tin nhắn tới. Người gửi thì không phải là người anh chờ, nhưng mà lại gửi cho anh một tin anh muốn nghe.

Dan chụp hình Bạch Anh đang cắm cúi viết gì đó, bên dưới nhắn: "Em nó lo quen bạn trai thì không được fan của bạn trai chấp nhận."

Lâm Thời Phong bật cười.

Anh lưu tấm hình lại rồi mới lên mạng xem một lượt. Xem xong, lại suy nghĩ một lát rồi mới đăng bài viết mới.

"Em gái nhỏ tri âm, đáng yêu như vậy ai mà không thích."

Bên dưới kèm theo những tấm hình chụp chung của tất cả mọi người lúc luyện tập, lúc chơi đùa, trong đó còn có cả tấm hình Bạch Anh nhăn mặt lúc uống cà phê đen.


Fan sôi nổi vào bình luận ầm ầm.

"Vả chết tờ báo nhé! Hahahahahaha!"

"Đây là đăng bài bảo vệ 'em gái thìa vàng' hả?"

"Ỏ, Bạch Anh đáng iu quá kìa!"

"Ké fame thì vẫn là ké fame thôi."

"Chung quy thù Lâm Thời Phong cũng chỉ coi Bạch Anh là đồng nghiệp như những người khác thôi, chẳng qua là anti thì cứ làm quá."

"Hô hô, đại tiền bối còn khen em bé nhà này đáng yêu. Anti-fan nhìn cho kỹ nhé hahahaha!"

"Nhìn trông thân thiết quá ha."

Bạch Anh vừa nhìn thấy tấm hình, cảm thấy cả đầu choáng váng, đau khổ khóc to đi bình luận: "Anh chụp lúc nào vậy? Sao lại đăng lên!!!!!!"

Lâm Thời Phong rep: "Vui mà :D"

Bạch Anh không thiết sống nữa, dỗi luôn.

Quả thật đến ngày hôm sau, Lâm Bỉnh cũng đi theo Lâm Thời Phong sang nói chuyện với nhà họ Từ. Từ Hạ Vy không có ở đây, mọi chuyện cũng không phải là khó giải quyết lắm. Ông Từ cũng biết sự cự tuyệt của Lâm Thời Phong, lại lo cho chuyện hôn nhân của con gái nhà mình nên cũng đành đồng ý hủy hôn.
Chưa kết hôn đã nói chuyện ly hôn, làm gì có cha mẹ nào sẽ mong con gái mình ly hôn.

Vì thế hai họ Lâm – Từ hủy hôn mà không nói một lời nào với Từ Hạ Vy.

Lâm Thời Phong về nước, tiếp tục chuẩn bị cho chuyến lưu diễn mùa hè của mình. Bạch Anh cũng không rảnh rỗi, dành hết thời gian chuẩn bị cho ca khúc ra mắt vào tháng hai. "Con tin" sau khi trải qua kiểm duyệt thì công chiếu, được sự hưởng ứng của khán giả như thế nào Bạch Anh cũng không được xem.

Hai người không ai có thời gian, thời gian ăn ngủ còn gấp rút, thực sự không thể chừa ra thời gian cho nhau.

Lần đầu tiên yêu đương của Bạch Anh bị bỏ dở như thế.

Thời gian này, Bạch Anh và đoàn đội của mình phải gấp rút thực hiện việc quay MV và chụp ảnh cho album.

Album ra mắt của Bạch Anh là một album single, tức là chỉ có một bài hát trong một album. Ca khúc này đã được chọn ra từ hàng chục bài hát mà cô và Dan cùng nhóm producer đã viết lời, viết nhạc và chỉnh sửa. Mất khá nhiều thời gian cho công đoạn này, rồi luyện tập cho vũ đạo, sau đó lại là kiểm soát cân nặng, rồi lại tham gia lớp học diễn xuất.
Không chỉ thế, cô còn phải đi nhuộm tóc để quay MV cho phù hợp với concept bài hát. Màu tóc Bạch Anh nhuộm là ombre tím, phải tẩy tóc nên mất khá nhiều thời gian. Đây là lần đầu tiên cô nhuộm một màu sáng như thế, nhưng cũng may da Bạch Anh đủ sáng để cân được mấy màu này.

Bối cảnh MV đa phần được lấy ở ngoại cảnh. Đây là một ca khúc mang thể loại tropical house, giai điệu nghe khá sôi động nhưng lời bài hát thì lại theo hướng đau buồn và tiêu cực vì bị phản bội. Vì vậy concept cho MV mang một màu sắc phá cách rất đặc biệt. Nói sao thì nói Bạch Anh cũng rất mong chờ vào màn ra mắt cùng với phản ứng của khán giả.

Tạm xong việc thì đã 29 tết, Dan mới thả cô về quê, hẹn ngày mồng 7 đã phải quay lại. Bạch Anh không cầu gì hơn, vội vàng bảo Chử Thư Tranh đặt vé máy bay về quê rồi gói ghém đồ đạc. Phải mãi tới sáng sớm, nhìn chiếc xe quen thuộc dưới cổng chung cư cô mới nhớ lại mình đã để quên ai.
Cửa kính hạ xuống, Lâm Thời Phong tháo kính đen ngửa đầu nhìn cô: "Nếu anh không tìm em thì chắc em bỏ rơi anh luôn nhỉ?"

Bạch Anh xấu hổ giấu mặt vào khăn choàng lẩm bẩm: "Ai dám bỏ rơi anh chứ..."

Lâm Thời Phong xuống xe, xách vali của cô để vào cốp rồi mới nhét Bạch Anh vào xe. Động tác của anh rất nhanh, đến khi xe lăn bánh rồi cô mới hoàn hồn. Bạch Anh chợt nghĩ tới quan hệ của hai người đã khác trước, nhưng mà ngại không rõ ràng khiến cô cứ rối rắm mãi.

Bây giờ hai người đã là người yêu của nhau rồi phải không?

Hình như chưa phải. Chỉ là mới... thổ lộ thôi. Còn chưa có mở lời nữa...

Bạch Anh rầu muốn chết, trong lòng loạn như một đoàn, lặng lẽ thở dài một hơi. Bất chợt cánh tay đặt trên đùi bị người nắm lấy khiến cô giật mình, đôi mắt hoang mang nhìn người bên cạnh.
Đôi mắt cong của anh đang nhìn cô, bàn tay rảnh rỗi của anh cũng đang cầm lấy tay cô, ngón tay cái còn vuốt nhẹ mu bàn tay như đang nghịch ngợm. Bạch Anh đỏ mặt không dám nhìn, cũng không dám có động tác gì, cứ chôn mặt trong khăn như vậy không dám ngẩng ra.

"Xầu hổ à?" Lâm Thời Phong nói, thậm chí cô còn nghe ra được ý cười trong lời nói của anh.

Bạch Anh không nói lời nào, đột nhiên cảm giác được tay mình bị cầm lên. Cô ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Lâm Thời Phong đang hôn lên mu bàn tay mình.

Bạch Anh: !!!

Cô muốn giật tay xuống, nhưng mà anh nắm thật chặt, cô không giật xuống nổi.

Lâm Thời Phong nhìn khuôn mặt đỏ như vắt được ra màu của Bạch Anh, trong lòng chỉ biết than thở. Tại sao cô bạn gái của mình lại đáng yêu như vậy chứ?

Xấu hổ thì xấu hổ. Nhưng có trời mới biết ngọt ngào trong lòng cô đang muốn phun ra ngoài rồi.
Trên bầu trời đã thấy máy bay bay ngang qua, Bạch Anh chợt nhớ đến năm trước Lâm Thời Phong cũng đang ở nhà mình. Cô tủm tỉm cười, vậy mà cũng đã được một năm rồi.

"Năm nay anh ăn tết ở đâu thế?" Cô cất tiếng hỏi.

Lâm Thời Phong đánh tay lái, cười cô: "Chịu nói chuyện rồi hả?"

Bạch Anh xấu hổ giận dỗi, rút tay mình ra. Lâm Thời Phong cũng không giữ nữa, anh nói: "Giống như năm ngoái, tham gia chương trình cuối năm rồi về nhà."

Về nhà, tức là về căn hộ 4002 chỉ có một mình. Nghĩ thế, Bạch Anh đau lòng kinh khủng.

"Sao anh không sang Đức với gia đình?"

"Ở Đức đâu có ăn tết Nguyên Đán. Đi qua đi lại mất thời gian, ở đây cũng được rồi."

Giọng điệu của Lâm Thời Phong cực kỳ thản nhiên, giống như anh thật sự không để ý chuyện này vậy. Bạch Anh nhìn anh, cảm thấy anh thật tội nghiệp, nhưng cô cũng không thể ở cùng anh được.
Lâm Thời Phong nhìn ánh mắt của cô thì cười nhạo, vươn tay xoa đầu cô: "Không cần phải thương hại như vậy đâu. Anh quen rồi."

Xe dừng tại bãi đỗ xe của sân bay, Lâm Thời Phong lấy vali của cô xuống rồi tự nhiên kéo nó đi, Bạch Anh muốn lấy cũng không được. Anh không đưa cho cô, ngược lại còn cúi xuống nhìn cô bảo: "Đeo khẩu trang giúp anh đi."

Bạch Anh suýt thì gục ngã, lắp bắp hỏi: "Khẩu... khẩu trang đâu?"

Lâm Thời Phong cong mắt cười: "Trong túi áo."

Bạch Anh run tay thò vào túi áo khoác lấy khẩu trang rồi chậm chạp đeo lên cho anh. Tay cô lành lạnh, lại chạm vào khuôn mặt âm ấm của Lâm Thời Phong. Động tác của Bạch Anh rất chậm, cứ đeo lên rồi lại rớt xuống, Lâm Thời Phong cũng không sốt ruột, nhìn chằm chằm cô.

Bạch Anh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, né né tránh tránh, mãi mới đeo được khẩu trang lên giúp anh.
Lâm Thời Phong mỉm cười, nhân lúc Bạch Anh còn đang muốn chạy ra thì tóm cô lại, đan hai bàn tay lại với nhau. Anh bảo: "Người yêu thì phải nắm tay nhau, học được chưa?"

"Ai là người yêu của anh chứ?" Bạch Anh lầm bầm. Anh còn chưa mở lời bảo cô làm bạn gái của anh đâu, thế mà anh tự nhiên như vậy?

Lâm Thời Phong: "Hử? Còn biết trả treo cơ à?"

Bạch Anh vội lắc đầu: "Không, không có."

Cuối năm sân bay cực kỳ đông, đâu đâu cũng thấy người là người. Chuyến bay của Bạch Anh cất cánh lúc 8 giờ, bây giờ tới đó còn một tiếng nữa.

Lâm Thời Phong cũng không có buông cô ra, hai người vũ trang kín mít ngồi ở sân bay. Lâm Thời Phong không cho Bạch Anh vào sớm, bắt cô phải ăn sáng xong mới được đi.

Cũng may lần này anh không có mua cà phê đen nữa mà mua một ly chocolate nóng vô cùng ngọt ngào.
Lâm Thời Phong giữ Bạch Anh bên người. Vì cô đã nhuộm tóc nên phải đội một cái mũ len nhọn, có một cục bông màu trắng ở đỉnh mũ rũ xuống đằng sau. Anh đưa tay ra nghịch, lại thấy lọn tóc màu tím đỏ rơi ra ngoài. Lâm Thời Phong khá tò mò với diện mạo mới của Bạch Anh nhưng lại không thể nhìn được, chỉ đành vừa giắt chúng lên tai cô vừa hỏi: "Khi nào em quay lại?"

"Có lẽ là ngày mồng 6." Bạch Anh trả lời.

"Anh tới đón em."

Bạch Anh lắc đầu nguầy nguậy: "Không, không cần đâu, tự em bắt taxi về được mà."

Lâm Thời Phong là người nổi tiếng, đi lại nhiều không an toàn chút nào.

Nhưng mà anh lại không nghĩ thế. Lâm Thời Phong giữ đầu cô lại dỗ dành: "Ngoan, nghe lời."

Bạch Anh nhũn tim.

Đi qua cổng an ninh, Bạch Anh ngoảnh đầu lại, thấy Lâm Thời Phong vẫn đứng đấy nhìn cô. Đột nhiên cô không nỡ, không muốn để anh một mình như thế.
Tự nhiên trong đầu cô nghĩ, nếu không năm sau ở lại với anh?

Trước khi đi Bạch Anh còn mong kỳ nghỉ Tết này kéo dài thật dài. Bây giờ thì lại muốn nó trôi thật nhanh đi. Suốt cả thời gian ở nhà, Bạch Anh cứ cười tủm tỉm rồi ôm mặt cười ngây ngô, Bạch Tuyển chọc ghẹo cỡ nào cũng không để tâm.

Chờ mãi đến đêm giao thừa, Bạch Anh còn bật TV nhanh hơn cả Tô Ngọc Vân, chăm chú dán mắt vào chương trình xuân rồi lại ngồi cười.

Tô Ngọc Vân thấy con gái mình là lạ, nhìn đôi mắt cô cứ dán chặt vào người đàn ông trên chương trình, mẩm trong lòng có điều không bình thường. Bà ngồi cạnh cô, làm như không có gì nói: "Tiểu Lâm hôm nay nhìn đẹp trai nhỉ?"

Quả nhiên Bạch Anh cười tít cả mắt: "Đương nhiên rồi mẹ."

"Ôi chao, sao cô MC này cứ dán lên thằng bé thế?"

Bạch Anh nổi sóng luôn: "Đúng vậy! Sao lại có người không biết tự trọng thế nhỉ? Con đảm bảo với mẹ kiểu gì cô ta cũng bị fan của anh ấy bế lên đầu trang cho xem!"
Tô Ngọc Vân: "..."

Con gái lớn trong nhà khó giữ.

Tầm hơn 1 giờ sáng, Bạch Anh vốn còn đang dán mắt vào màn hình TV thì đột nhiên cầm điện thoại vọt như bay vào phòng. Bạch Tuyển còn đang ngáp thì bị tiếng đóng cửa làm cho giật mình, ngơ ngác nhìn.

Bạch Anh chạy ra ban công nhận điện thoại. Lâm Thời Phong video call cho cô, hai bên vừa kết nối đã thấy hình ảnh anh mặc vest bảnh bao trên màn hình điện thoại. Lâm Thời Phong nhìn cô, cũng nở nụ cười.

"Năm mới vui vẻ nhé bạn gái của anh."