Khoảng Cách 1000 Bước Chân

Chương 7: Được chú ý




Tính cách của Bạch Anh thực sự giống như một cô bé. Nếu không nói đến tài năng, thực sự Phương Kiều thấy Bạch Anh không phải là một người phù hợp để lăn lội trong giới giải trí vàng thau lẫn lộn. Bạch Anh quá hiền lành và thật thà, sợ là nếu chỉ có một mình cô sẽ không thể nào tự mình đương đầu. Phương Kiều là một nữ cường nhân với tuổi nghề không nhỏ, vốn đã quen quản lý các nghệ sĩ chính thức, vì vậy chị thường không thích những người giống như Bạch Anh. Đó là lí do khi những ngày đầu Dan sắp xếp cho chị quản lý Bạch Anh, Phương Kiều lại không mấy tình nguyện.

Chỉ là hơn một năm qua làm việc với nhau, từng ngày từng ngày nhìn thấy sự kiên trì và tiến bộ của cô bé vốn tự ti ngày nào, dường như cách nghĩ của Phương Kiều cũng đã khác đi. Tuy vẫn sẽ khắt khe trong việc luyện tập và kiểm soát cơ thể, nhưng đối với những việc khác Phương Kiều đã trở nên bao dung Bạch Anh nhiều hơn. Không còn thấy khó chịu nữa, mà mỗi khi thấy Bạch Anh hoàn thành tốt một công việc nào đó, Phương Kiều cũng đã có một cảm giác tự hào.


Bạch Anh có một gương mặt tròn cùng nụ cười tươi tắn khiến người khác cảm thấy dễ chịu, mang đến một cảm giác rất thanh xuân. Sản phẩm balo túi xách lần này hướng đến đối tượng chính là các nữ sinh và các cô gái trẻ, vì thế hình tượng của Bạch Anh rất phù hợp. Chỉ có một điểm trừ là cô không có quá nhiều tư thế và biểu cảm.

"Nào, ôm lấy túi xách, nhìn nó cười thật trìu mến đi."

"Coi như đó là chiếc túi mà em đã thích từ lâu rồi."

"Đúng rồi, rất tốt. Đổi tư thế nào..."

Ngoài việc chụp hình, cô còn được yêu cầu quay các clip ngắn khác. Tới 4 giờ chiều, toàn bộ các shot ảnh và clip đều được quay chụp hoàn tất. Bạch Anh xem lại ảnh chụp của mình, trong lòng nhen nhóm lên một niềm vui nho nhỏ.

Nhiếp ảnh gia nói: "Là một người mới, tuy kinh nghiệm không có và còn nhiều sai sót nhưng tôi cũng phải khen em cho sự cố gắng lần này. Quá trình quay chụp khá thuận lợi, hi vọng sau này chúng ta sẽ còn cơ hội hợp tác. Vất vả rồi."


Bạch Anh nở nụ cười: "Cảm ơn anh đã chỉ bảo ạ. Mong là sau này sẽ còn được làm việc với anh nữa ạ."

Nhiếp ảnh gia cười, nói mấy câu nữa rồi nói tiếp tục thảo luận việc chỉnh sửa với đạo diễn hình ảnh. Bạch Anh cũng nán lại nghe, cho tới khi đạo diễn hoàn toàn cho mọi người nghỉ cô mới rời đi.

Lúc trở về, thấy Phương Kiều tự mình lái xe ra từ hầm gửi xe ra, Bạch Anh không khỏi thắc mắc: "Anh Lý đâu ạ? Sao chị lại lái xe?"

Phương Kiều ngoắc tay: "Lên xe đi."

Đây có vẻ là xe riêng của Phương Kiều. Sau khi Bạch Anh cài dây an toàn, Phương Kiều thành thạo đánh tay lái rồi mới nói chuyện.

"Chị bảo anh Lý về trước rồi. Đây là xe riêng của chị, hôm nay muốn đưa em đi ăn chúc mừng em hoàn thành công việc cá nhân đầu tiên."

"Thật ạ?" Bạch Anh không khỏi cảm thấy bất ngờ, hai mắt sáng lên, tự nhiên lại cảm thấy xúc động.


Nói thẳng ra, có lẽ đây là bữa ăn đầu tiên của Bạch Anh và Phương Kiều.

À, còn có cả bé trai của chị Kiều nữa.

Phương Kiều năm nay đã 38 tuổi, con của chị cũng đã lên lớp 5. Chỉ là chị đã ly hôn rồi, những năm gần đây đều là một mình chị nuôi con. Cậu bé rất lanh lợi sáng sủa, lại hiểu chuyện, đã được đổi sang họ mẹ, tên là Phương Vỹ Khải.

Phương Vỹ Khải vẫn còn đeo khăn quàng đỏ, ánh mắt không mấy thân thiện nhìn mẹ mình.

"Mẹ lại tới muộn. Con đứng ở đây cả nửa tiếng rồi!"

Phương Kiều trừng mắt nhìn con trai rồi tống thằng bé vào ghế sau. Sợ thằng bé cô đơn nên Bạch Anh cũng mở cửa sau ngồi vào, Phương Vỹ Khải vẫn giận dỗi không nhìn mẹ nó. Bạch Anh nghĩ một lúc, sau mới đưa tay xoa đầu nó.

"Em đừng giận mẹ, là do lỗi của chị nên mẹ em mới tới muộn."
Thằng bé bĩu môi rồi nhìn Bạch Anh: "Chị là cấp dưới của mẹ em ạ? Vậy chị có hay bị mắng giống em không?"

Phương Kiều cao giọng: "Nói cái gì đấy? Có tin mẹ tống con về nhà không?"

Nghe vậy, Phương Vỹ Khải liền nhích mông lại rồi ôm chặt cánh tay Bạch Anh, miệng liên tục nói: "Ai nha, chị gái xinh đẹp này, hôm nay chị tới đưa em đi chơi đúng không? Em thích chị quá, lát nữa em qua ngủ với chị nha?"

Bạch Anh có chút sốc, mãi sau mới ngã ra cười.

Bữa ăn có Phương Vỹ Khải rất sôi động. Thằng bé nói liên tục, mồm cứ nịnh suốt khiến Bạch Anh không nhịn được cười. Nhìn hai mẹ con đấu khẩu cũng rất vui mắt, có lẽ tính thằng bé giống bố nó, không giống mẹ nó trông rất nghiêm khắc.

Bạch Anh có lẽ cũng lờ mờ nhận ra sự khác thường trong cảm xúc của Phương Kiều, nhưng cô cũng không đả động tới. Cuộc sống khiến chị trở nên cứng rắn như thế, có lẽ cũng chỉ là bất đắc dĩ. Ngay từ lúc bắt đầu, cô đã có một chút sợ hãi đối với Phương Kiều, nhưng cô cũng biết, chị rất tận tụy, cũng rất chân thành.
Bữa tối này cũng là lần đầu tiên hai người không nói về chuyện công việc.

Ba người ăn tới no bụng, Phương Kiều cũng thả cửa cho Bạch Anh ngày hôm nay. Phương Vỹ Khải luyên thuyên một hồi rồi chạy như bay đi trước, để lại hai chị em đi bộ ở phía sau. Bạch Anh bây giờ cũng chưa phải gọi là nổi tiếng, hai người đi bên ngoài cũng không sợ bị nhận ra.

Hai người cứ im lặng không nói gì, cứ tưởng cứ như vậy mà đi, không ngờ Phương Kiều cũng chịu mở miệng.

"Hôm nay anh ấy tái hôn rồi."

Bạch Anh sửng sốt một chút, nhưng cũng rất nhanh hiểu được "anh ấy" trong miệng Phương Kiều là ai. Bạch Anh không tham gia nhiều vào cuộc sống của chị ấy, cô cũng không biết nên an ủi chị làm sao. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên Phương Kiều tự mình bày tỏ cảm xúc riêng tư cho Bạch Anh biết.
Cũng không biết là Phương Kiều còn yêu chồng cũ không, nhưng nhìn chị buồn như vậy Bạch Anh cũng không biết nói sao.

Bạch Anh chần chừ nói: "Chị thấy ổn không?"

"Ổn chứ." Phương Kiều cười, "Nếu không ổn thì sao còn đưa hai đứa trẻ các em ra ngoài ăn tối."

Phương Kiều nhìn con trai bay nhảy phía trước, cũng dừng lại mà tựa vào lan can hóng gió. Cũng lâu rồi chị chưa cho mình nghỉ ngơi, bỗng nhiên thấy hôm nay cũng tốt lắm. Thực ra chị cũng phải quá buồn, chỉ là không biết giãi bày với ai như thế nào thôi. Bạch Anh cũng chỉ đi với chị một năm, lại ngây ngô như một đứa trẻ, nhưng như vậy cũng tốt. Cái gì cũng không biết thì học, tâm cơ cũng không có, ít ra cũng không sợ bị tính kế qua lại. Bỗng nhiên chị hiểu ra một chút mục đích của Dan khi mà dốc sức đào tạo Bạch Anh như thế.
Bạch Anh còn đang ngơ ngác không biết nói sao, bỗng nhiên Phương Kiều vỗ vai cô, cười hỏi: "Được một năm rồi, em có cảm nghĩ gì không?"

Bị lệch sóng một chút, Bạch Anh cũng hiểu ra là Phương Kiều đang nói về chuyện của mình. Cô mỉm cười: "Em cảm thấy rất tốt, cũng rất mong chờ vào tương lai. Nhiều khi em thấy mình cũng may mắn rất nhiều khi mà gặp mọi người đều ủng hộ và giúp đỡ em như thế. Cho nên là, tất nhiên em phải cố gắng hơn rồi."

"Nói thì dễ, làm thì khó. Hôm nay em lần đầu hoàn thành công việc cá nhân nên sẽ cảm thấy có chút thành tựu. Sau này sẽ còn nhiều chuyện xảy ra nữa, cũng không đơn giản như vậy đâu."

"Em cũng biết mà, cho nên em đã chuẩn bị tinh thần xong rồi." Bạch Anh nở nụ cười, tự nhiên mà cầm lấy tay Phương Kiều nói: "Cho nên là, em hi vọng chị sẽ đi cùng em và giúp đỡ em nhiều trong tương lai ạ."
Phương Kiều ngạc nhiên vì động tác bất ngờ của Bạch Anh, nhưng sau cũng lại phụt cười. Chị nói: "Nghĩ cũng hay quá nhỉ, chị cũng không phải mẹ cô."

Bạch Anh nhanh mồm nói: "Nhưng chị là chị em mà."

Hai chị em cùng bật cười, thấy vậy Bạch Anh cũng lớn mật hơn một chút, ôm lấy tay Phương Kiều làm nũng. Phương Kiều cũng không có đẩy cô ra, chỉ cười cười mắng nhỏ mấy câu.

Bỗng nhiên Phương Vỹ Khải chạy như bay lại, miệng la lớn: "Mẹ ơi, con nhìn thấy chú Lâm Phong!"

Bạch Anh ngạc nhiên, cũng tò mò chạy tới xem có phải Lâm Phong thật không. Ai ngờ đâu, một người cũng không có, lại chỉ thấy standee quảng cáo của Lâm Phong ở một cửa hàng tiện lợi. Cuối cùng, cả Phương Kiều lẫn Bạch Anh đều cười ngặt nghẽo, Bạch Anh còn chọc quê Phương Vỹ Khải suốt cả quãng đường về nhà.
Lúc Bạch Anh tắm rửa skincare xong đã là 10 giờ. Hôm nay Quách Ái Trân quay phim nửa đêm nên không về nhà trọ, lúc này chỉ có một mình cô.

Bạch Anh lên giường, mở điện thoại lên mạng tiếp tục đọc bình luận của "Quỷ Thê", cho dù nó đã phát hành được hơn một tuần nhưng ngày nào cô cũng lên mạng đều đặn để đọc bình luận của khán giả, nhất quyết không chịu bỏ qua cái nào.

Hầu hết các bình luận đều không có gì mới mẻ, nhưng đa phần vẫn là các bình luận khen ngợi nhiều hơn. Bạch Anh cũng là một khán giả, cô cũng sẽ biết là có nhiều người nếu nghe không thấy hay hoặc không hợp tai thì sẽ không quan tâm nữa, nên hầu hết những gì ở trên mạng đều là mặt nổi mà thôi.

Sáng hôm sau, Bạch Anh ăn mặc gọn gàng, đeo cặp sách rồi đến trường đi học. Vì tính chất công việc đặc thù nên phía bên công ty đã đàm phán với trường học về chuyện đi học của Bạch Anh. Cô chỉ cần đi học đủ trên 50% số tiết, tham gia và vượt qua đầy đủ các kỳ thi khảo thí của nhà trường là được.
Tuần trước bận bịu một số công việc nên không đi học được, tuần này rảnh rỗi nên Bạch Anh quyết định tới trường. Đây cũng là lần đầu Bạch Anh lộ đầu xuất hiện sau khi thông tin của cô được công khai trên cổng thông tin của Hotshot Media.

Quả nhiên mọi thứ đều khác hẳn, chỉ cần đi trên đường thôi là sẽ có người chú ý tới cô. Tim Bạch Anh đập dữ dội nhưng trên mặt vẫn phải thản nhiên như không có gì. Lúc tới trường sẽ có vài bạn học vẫy tay với cô, cô cũng sẽ mỉm cười vẫy lại. Thậm chí lúc cô đang chờ thang máy, có một bạn nữ còn mạnh dạn tới hỏi thăm Bạch Anh.

"Bạch Anh, cậu là thực tập sinh Bạch Anh của Hotshot Media phải không?"

Cô bạn đó hỏi, những người xung quanh cũng nhìn chằm chằm chờ cô xác nhận. Bạch Anh mỉm cười ngượng ngùng: "Đúng vậy, là mình..."
Cô bạn cùng mọi người đều ồ lên, mọi người mỗi người một câu, đa phần đều là khen "Quỷ Thê" rất hay và chúc Bạch Anh may mắn. Cô đỏ mặt cảm ơn mãi, tới khi vào tới giảng đường họ mới thôi. Nhưng hết đợt tấn công này lại có đợt tấn công khác của bạn cùng lớp.

"Cậu có gặp Lâm Phong chưa? Anh ấy có giống trên ảnh không?"

"Troy D thế nào? Hát với anh ấy có áp lực không? Chắc anh ấy nhìn dữ dằn lắm nhỉ?"

"Lam Vị Tỉnh có xinh có hiền không? Cậu có thể giúp mình xin chữ ký của cô ấy được không?"

"Bạch Anh có số của Lâm Phong không? Hai người chụp ảnh chung chưa?"

"Trời ơi ghen tị quá đi, thực tập sinh duy nhất của Hotshot Media lại là sinh viên lớp mình nha!"

Những câu hỏi dồn dập, cô cố trả lời cho hết. Tới lúc ăn trưa với bạn cùng lớp, Bạch Anh còn được anh chị bên câu lạc bộ văn nghệ của trường tới hỏi thăm và chiêu mộ nữa.
Một ngày dài tới vật vã của Bạch Anh cứ như vậy trôi qua.