Khoảng Cách Của Người

Chương 92: Úp sọt sư mẫu




Đình Sương đang muốn kéo Bách Xương Ý vào group chat, thì bỗng nhận được một thông báo: Nhóm của bạn đã giải tán.

Đình Sương: “…”

Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, cũng may thằng trưởng nhóm nó nhanh tay.

Đình Sương suy nghĩ một chút, rồi bảo: “Vậy tao lập nhóm mới nhé?”

Mọi người: “…”

Đình Sương vẫn đang mải miết suy nghĩ: “Nên đặt tên nhóm là gì đây nhỉ?”

Tống Hâm đáp: “… Nhóm giao lưu học thuật.”

Hà Nhạc ngấm ngầm gửi tin riêng cho Tống Hâm: Tao thấy phải đặt là “Sói lạc bầy cừu” mới đúng.

Bọn họ tám nhảm với nhau vài câu, sau đấy Tống Hâm lập một group chat riêng không có ‘phản đồ’ Đình Sương: Anh em ta học hành vất vả ba năm trời, đéo ai ngờ, cuối cùng thằng nhãi Đình Sương kia lại chạy đi cấu kết với kẻ thù.

Quách Bằng: Cấu kết không thôi đã đành, đằng này còn dẫn kẻ địch vào tận doanh trại, khiến lòng dạ quân ta rối bời.

Tống Hâm: Tao nghi thằng nhãi Đình Sương này cố ý lắm.

Tống Hâm: Chắc nghẹn lâu quá rồi, thừa dịp tốt nghiệp muốn diễu võ giương oai đây mà.

Cậu ta vừa gửi câu này vào group chat riêng, bỗng nghe thấy Đình Sương hớn hở nói: “Rồi đấy, tao kéo bọn mày vào nhóm mới rồi, chút tao bảo người yêu tao thêm bạn với bọn mày luôn.”

Tống Hâm nói với mấy người trong group chat riêng: Chắc chắn là nó cố tình.

Quách Bằng: Tao cũng cảm thấy thế.

Tống Hâm: Úp sọt nó không anh em?

Hà Nhạc: Đánh nhau thì không hay lắm đâu…

Hà Nhạc: Bản thân tao phản đối bạo lực.

Đình Sương nói tiếp: “À đúng rồi, hồi trước bọn mày còn chế ảnh anh yêu nhà tao nữa nhỉ?”

Nói xong, cậu bèn gửi hai cái meme ‘Tử thần đang bao quát chúng sinh’ và ‘Trời lạnh rồi, là thời điểm gạch tên sinh viên này khỏi danh sách’ vào group chat chung mới lập, tiếp đó còn @Hà Nhạc @Bách Xương Ý: Professor, hai cái meme này là tên này chế đó, siêu lắm đúng không?

Hà Nhạc: “…”

Hà Nhạc nhanh chóng xóa sạch câu nói “Bản thân tao phản đối bạo lực” kia đi, gửi vào group chat riêng một câu nhanh gọn dứt khoát ——

Hà Nhạc: Đánh chết mẹ nó đi.

Hai giây sau, Đình Sương bị mọi người đè xuống bãi cỏ đánh hội đồng.

Đang đánh nhau dở thì Bách Xương Ý vừa vặn từ trong nhà đi ra, hỏi: “Mọi người làm gì đấy?”

Tất cả mọi người trong nháy mắt đều ngừng tay lại.

Toang rồi, úp sọt sư nương nhưng bị phát hiện.

Thừa dịp mấy thằng bạn đang đơ người, Đình Sương khó nhọc ngó đầu ra từ bên trong, mách lẻo: “Professor, bọn nó oánh em.”

Bọn Tống Hâm cứ ngỡ rằng Bách Xương Ý sẽ nghiêm khắc ngăn chặn hành vi bạo lực này, ai ngờ anh chỉ cười rồi bảo: “Vậy em đánh lại đi, thua rồi thì đi vào nhà nấu cơm.”

Thế là mấy thằng nhãi con ấu trĩ lại lao vào tiếp tục choảng nhau.

Đấm đá nửa ngày trời, thằng nào thằng nấy mệt đứt cả hơi, quyết định đi vào nhà xem phim.

Đình Sương thu dọn mấy cái cốc trên mặt bàn, chuẩn bị đi vào bếp hỗ trợ Bách Xương Ý nấu cơm.

Sau khi giúp bọn Tống Hâm bật máy chiếu, cậu bỗng nhớ ra một việc, dặn dò: “Đúng rồi, bọn mày để ý một chút nhé, tẹo nữa mà có người gõ cửa thì bọn mày ra mở hộ tao. Cửa bếp đóng kín, còn tiếng ồn trong phòng khách lại to quá, tao sợ mình không nghe được chuông cửa.”

“Ok.” Bọn Tống Hâm thuận miệng đáp, chẳng thằng nào coi lời nói của Đình Sương là việc gì to tát, mở cái cửa thôi mà, có gì khó đâu cơ chứ?

Vì lẽ ấy khi chuông vang lên, Tống Hâm đang xem phim dở, chẳng buồn nghĩ ngợi gì đã ra mở cửa.

Đi tới cửa chính rồi mở ra, Tống Hâm hô lên theo thói quen: “Xin hỏi ——”

Tiếng nói bỗng im bặt.

Cứng đờ người.

Ngoại trừ cứng đờ người, thì chỉ biết cứng đờ người.

“Xin hỏi… hôm nay giáo sư khoa mình mở cuộc họp ở đây ạ?”

Nếu không thì tại sao… hội đồng bảo vệ luận văn tốt nghiệp lại đứng ngoài cửa?